Gả Cho Tội Thần

Chương 152




Trong phủ Anh Quốc công, cả đêm Tào thị ngủ không yên.

Vốn định Tiêu Giác đăng cơ, đại nhi tử đã về, cả nhà đoàn tụ, ngày tháng sau này sẽ càng thêm tốt đẹp.

Nhưng chỉ qua một ngày ngắn ngủi, hiện thực đã vả vào mặt Tào thị bôm bốp.

Đại nhi tử đúng là đã về nhưng lại về nhà Thẩm gia, trong lòng cả ngày chỉ có ca ca và tẩu tử, cha mẹ ruột ngược lại thành người ngoài.

Hôm qua náo loạn một hồi, Anh Quốc công tức giận cứ nhắc tới Tiêu Thế Nam là mắng, mắt thấy nhà này còn loạn hơn lúc trước.

Sáng sớm hôm sau, Anh Quốc công vào triều sớm, Tào thị rốt cuộc nắm được cơ hồi, chờ tới khi trời sáng, bà kêu nha hoàn đi chuẩn bị lễ vật, gọi Tiêu Thế Vân cũng tới phủ Vinh Quốc công.

Bên Thẩm gia Thẩm Thời Ân cũng đã thượng triều, trước khi đi còn gọi Tiêu Thế Nam dậy.

Trước đó hắn nói muốn dạy nó đao pháp, cứ cho là vì tức Anh Quốc công mới nói ra nhưng đã nói là phải làm.

Tiêu Thế Nam đầu tóc bù xù bị xách ra từ trong đống chăn.

Buổi sáng đầu thu cũng khiến con người cảm thấy rất lạnh lẽo nhưng hắn cũng không dám phản kháng, hít mũi nhìn Thẩm Thời Ân luyện đao một lần, sau đó ở trước mặt hắn luyện lại một lần.

Hắn đọc sách không có thành tựu gì, phương diện võ nghệ lại có chút thiên phú, cũng có căn cơ.

Hắn dùng đao giống bốn năm phần nhưng không có cái khí thế một mình giữ ải trấn được vạn binh.

Thẩm Thời Ân cũng không ép hắn một ngày đã học được, sau khi hắn thượng triều, để cho Tiêu Thế Nam tự mình luyện thêm ít căn bản.

Tiêu Thế Nam chờ hắn đi liền muốn về ngủ nhưng lại thấy hạ nhân theo sau mình vài bước nhìn mình chằm chằm, chỉ đành rụt cái chân đang bước đi về.

Aiz, lúc này cảm thấy trong nhà ít người hơn vẫn tốt!

Hắn nhận mệnh mà tập một canh giờ, sau đó trời sáng rồi, Khương Đào dậy, tìm người gọi hắn và Khương Lâm tới dùng bữa sáng.

Tiêu Thế Nam nhũn cả chân tới chính viện, thấy Khương Đào liền bắt đầu cáo trạng, nói: “Lúc đệ dậy trời vẫn còn tối lắm! Sáng gì mà quá lạnh, toàn thân đệ đều nổi da gà. Lạnh thì cũng thôi đi, hai canh giờ liền đệ không được nghỉ. Nhị ca cũng quá ác độc”.

Khương Đào thấy hắn buồn thiu, chỉ có thể nhịn cười nói: “Mới học thì làm gì có chuyện không vất vả? Đệ nhìn A Dương cũng là đọc sách lúc trời tờ mờ sáng và đi ngủ lúc khuya còn gì. Tuy vậy nếu đệ thấy vất vả, ta sẽ nói với nhị ca đệ nhé?”.

Tiêu Thế Nam muốn cười nhưng lại ra vẻ do dự nói :”Như vậy không tốt đi”.

“Không sao, ta đi nói là được. Dù sao cũng không chỉ có một cách là luyện võ. Trước mùa đông Vệ gia sẽ tới kinh thành, lúc đó đệ cứ giống như trước, cùng A Lâm tới Vệ gia học”.

Khương Lâm đang ở bên cạnh ăn sủi cảo, nghe vậy mắt sáng lên, mong đợi mà nhìn Tiêu Thế Nam.

Tiêu Thế Nam vội xua tay nói: “Mới nãy đệ còn chưa nói hết mà, đệ cảm thấy luyện võ vất vả mới là bình thường! Nhị ca là muốn tốt cho đệ mới đốc thúc đệ!”.

Hắn thật sự không muốn dùi mài kinh sử làm gì nữa, đã hơn một năm học ở Vệ gia nhưng làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, làm cái gì phải làm cho bõ sức mới thôi. Mới đó đã khiến hắn không chịu được muốn về kinh, giờ về được rồi thì không muốn có bất cứ quan hệ gì với đống bút mực ấy nữa.

Khương Đào thấy hắn lái đề tài, cười nói: “Đệ biết là được, buổi sáng ca ca đệ nói với ta, ăn xong bữa sáng lại trông đệ luyện tiếp”.

Tiêu Thế Nam nhận mệnh mà ăn cháo, điểm tâm, ăn no mới có sức luyện nha!

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Thế Nam luyện công ở trong sân, Khương Đào là thật tình muốn hắn luyện cho tốt – vị trí thế tử đã không còn, cứ việc Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác sẽ cất nhắc hắn nhưng người khác cũng sẽ có bản lĩnh, bọn họ không thể trông coi hắn cả đời được, cái gì cũng không đáng tin bằng bản thân mình!

Vì thế nàng để người dọn bàn ghế ra hành lang, vừa thêu thùa vừa trông hắn luyện công.

Khương Lâm cảm thấy thú vị, cũng học hắn ra dáng ra hình mà đứng tấn, đánh quyền.

Chính là lúc này, hạ nhân tới báo nói phu nhân Anh Quốc công đưa Tiêu Thế Vân tới.

Hai nhà là thân thích, không cần chú ý nhiều quy củ, Khương Đào cũng không để họ đợi ở chính sảnh, chỉ cười sai người đưa bọn họ tới đây, sau lại nhỏ giọng phân phó với tiểu nha hoàn…

Một lúc sau, Anh Quốc công phu nhân và Tiêu Thế Vân tới chính viện.

Trong viện, dưới tán cây xanh mát, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm một lớn một nhỏ đang đứng luyện công, lớn đánh quyền ra gió, ra dáng ra hình, nhỏ trắng trẻo mập mạp, nỗ lực bắt chước.

Ở hành lang, Khương Đào vui tươi mà thường ngẩng đầu nhìn họ, thấy bọn họ đang muốn đùa nghịch liền nói: “Đừng có lười biếng, không thì ta sẽ nói cho ca ca của đệ đấy”.

……. Hình ảnh này nhìn sao cũng khiến người khác thấy tâm tình ấm áp.

Nhưng tiền đề là trong đó không có nhi tử ruột của mình!

Dù sao khi Tào thị đi vào, trong lòng bà càng không thoải mái.

Khương Đào thấy bà liền đứng dậy, để hạ nhân bày thêm ghế ở hành lang.

Nàng tuy là vãn bối của Tào thị nhưng hiện giờ là nữ chủ nhân của phủ Vinh Quốc công, trước đó Tiêu Giác tự ra ngoài thành đón thẩm thẩm này, luận thân phận cũng không thấp hơn Anh Quốc công phu nhân cho nên nàng mời Tào thị ngồi xuống sau liền về chỗ. Tiêu Thế Vân chỉ có thể đứng ở bên cạnh.

Tào thị đau lòng cho nhi tử, cảm thấy Khương Đào không hiểu chuyện. Tuy rằng hai nhà là thân thích, hàng xóm nhưng vào nhà là khách, nào có đạo lý để khách đứng nói chuyện?

Khương Đào nhìn ra ý tứ của bà, thầm nghĩ đã mười lăm tuổi rồi, đứng ở hành lang có tí thì làm sao? Tiêu Thế Nam đã luyện công một buổi sáng rồi.

Hơn nữa, là một mầm non chuyên bị bệnh, Khương Đào cho rằng cơ thể của Tiêu Thế Vân không suy nhược như vậy.

Tuy rằng sắc mặt kém hơn người thường nhưng bước đi trầm ổn, hô hấp đều đều, lúc nói chuyện cũng vững vàng, đừng nói là so với lúc nàng bệnh nặng, chỉ so với lúc Khương Dương vừa ra khỏi bụng mẹ cũng yếu hơn hắn.

Cũng chỉ có phu thê Anh Quốc công thiên vị mới chiều hài tử lớn như vậy thành đứa trẻ.

“Nương và biểu tẩu nói chuyện là được, nhi tử đứng thôi”. Tiêu Thế Vân cười cười.

Tào thị cho hắn một cái ánh mắt khích lệ, sau đó nói chuyện với Khương Đào, đương nhiên là nói về Tiêu Thế Nam.

“Đứa nhỏ này ở bên ngoài lâu như vậy, dường như đã quên luôn ta và cha nó. Ta biết trong lòng nó tức giận nhưng chúng ta là cha mẹ sao có thể không thương con mình? Mấy năm nay ta nghĩ tới hắn ở bên ngoài liền khóc, nếu không phải Tiểu Vân hiểu chuyện, mỗi lần đều an ủi ta, mắt ta hẳn đã sớm hỏng rồi”.

Khương Đào biết Tào thị không nói dối, bà và Anh Quốc công đúng là đều yêu thương Tiêu Thế Nam nhưng thiên vị cũng là thật. Nói khó nghe hơn, nếu Tiêu Thế Nam và Tiêu Thế Vân chỉ một người được sống thì đôi phu thê này chẳng hề do dự mà chọn đứa nhỏ hơn.

Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, loại yêu thương khiến người ta hít thở không thông này, cũng may Tiêu Thế Nam rộng rãi, lại thân cận với bọn Khương Đào, bằng không chỉ với chuyện lúc trước cũng đã sớm tan nát cõi lòng.

“Phu nhân chớ có đau lòng, Tiểu Nam hiện giờ không phải đã quay về rồi sao? Đệ ấy tuy không ở trong phủ các người nhưng hai nhà cũng coi như gần, nếu mọi người muốn, tùy thời có thể tới thăm”.

Về lý là nói như vậy nhưng tới nhà người khác để thăm con mình, nói sao cũng thấy trong lòng không dễ chịu.

Nhưng đây là Tiêu Thế Nam muốn ở, không phải Khương Đào ép hắn, không cho hắn về.

Tào thị từng nghĩ muốn để Khương Đào khuyên Tiêu Thế Nam nhưng lại không biết nói từ đâu. Hơn nữa để Khương Đào mở miệng thuyết phục, chẳng phải là thừa nhận trong lòng Tiêu Thế Nam, địa vị của người làm nương như bà không bằng Khương Đào hay sao?

Bà cũng không biết nói như nào, Khương Đào càng không chủ động nói tới, chỉ vờ như không rõ ý bà, để người dâng trà bánh lên.

Bọn họ mang tâm sự của chính mình, tiểu nha hoàn từ sương phòng chạy ra, hoàng loạn hô: “Phu nhân, không xong…”.

“Sao lại không có quy củ như vậy?”.

Tào thị đang tức mà giảo huấn tiểu nha hoàn trước mặt Khương Đào, “Cái gì mà “phu nhân, không xong”? Đừng ỷ vào phu nhân nhà ngươi tính nết tốt mà nói chuyện lung tung!”.

Tiểu nha hoàn bị răn dạy, do dự không dám tiến lên, sau đó cũng không nói gì.

Tiêu Thế Nam nghe được động tĩnh, chạy tới bên người Khương Đào lau mồ hôi: “Nương, người dữ như vậy làm gì?’.

Tào thị mới răn dạy xong nha hoàn liền cảm thấy có chút không thỏa đáng, vốn định nói gì giảng hòa nhưng Tiêu Thế Nam tới chen ngang làm lòng bà càng thêm chua, ương ngạnh nói: “Hạ nhân trong phủ cần phải được quản thúc, tẩu tử con mới làm chủ, kinh nghiệm không đủ, ta cũng chỉ là nhắc nhở hai câu thôi”.

Tiêu Thế Nam nghĩ tẩu tử hắn từ khi gả cho ca hắn đã coi như lập nghiệp rồi, chăm sóc họ không nói, ăn uống cả nhà đều là do nàng một mình bôn ba, ôm đồm hết mọi việc bên ngoài, bản lĩnh không thể kém hơn một phu nhân chỉ ở nhà như bà được?

Tuy vậy nói xong khẳng định nương hắn lại khóc, Tiêu Thế Nam nghẹn nửa ngày cũng nói: “Dù sao, nương đừng nhọc lòng làm gì, tẩu tử con làm được”.

“Không sao”. Khương Đào đưa khăn hạ nhân đưa lên cho Tiêu Thế Nam lau mồ hôi, cười nói: “Nương của đệ cũng có ý tốt”.

Nàng ôn nhu không có nửa phần tức giận, Tào thị đúng thật là không tiện nói thêm gì.

Lúc này bỗng nhiên nghe được tiếng hổ gầm, một thân ảnh màu trắng thật lớn phá cửa sương phòng xông ra, nhanh như chớp mà phóng về phía Tào thị và Tiêu Thế Vân.

Tiếng rít của Tuyết Đoàn nhi xuất hiện trong chớp mắt, Tào thi bị dọa liền quên luôn phản ứng như nào, Tiêu Thế Vân đang đứng còn thảm hơn, trực tiếp bị dọa tới mức sụp luôn trên đất.

Nha hoàn bị răn dạy thủ thỉ: “Mới vừa rồi nô tỳ muốn bẩm báo chính là chuyện này…”.

Tào thị choáng váng cả người, bà sao nghĩ được nha hoàn nói không xong chính là con hổ? Thẩm gia sao lại có hổ được?!

Tuy rằng Tuyết Đoàn nhi hùng hổ nhảy ra, tới trước mặt người không có công kích.

Tào thị đối mắt với đôi mắt màu nâu kia hồi lâu, chỉ cảm thấy hít thở không thông, run run hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Đây, sao lại còn…. Còn có hổ?”.

“A, hóa ra phu nhân không biết. Đây là Tuyết Đoàn nhi nhà ta, xem như sủng vật nuôi trong nhà. Ngài yên tâm, nó rất ngoan”.

Tào thị thầm nghĩ nàng có thể có nha hoàn nào có tâm hơn được không?! Lớn như vậy mà gọi “Tuyết Đoàn nhi”, quả cầu tuyết lăn từ đỉnh núi xuống cũng không to như nó!

Khương Đào áy náy nói: “Là ta quên nói với phu nhân, đứa nhỏ này xưa nay ngoan ngoãn, không biết sao lại chạy ra”.

Nghe nàng nói từ “đứa nhỏ”, Tào thị run run cường ngạnh đáp: “Không sao, không sao”. Sau đó đảo mắt nhìn thấy Tiêu Thế Vân đang ngã ngồi trên mặt đất đưa tay kéo hắn dậy.

Khương Đào tạ lỗi với họ xong quay đầu hỏi tiểu nha hoàn, nói: “Tuyết Đoàn nhi không phải luôn ở trong sương phòng sao? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”.

Tiểu nhà hoàn đáp: “Nô tỳ mới rồi đưa thức ăn tới sương phòng, phát hiện Tuyết Đoàn nhi đang ăn vụng cái gì. Nô tỳ sợ không sạch sẽ liền cầm những thứ đó đi, lúc ấy nhìn thấy Tuyết Đoàn nhi dường nhi tức giận rồi, nô tỳ liền chạy tới báo”.

Khương Đào đen mặt đứng dậy chỉ vào Tuyết Đoàn nhi mắng: “Đồ có cha sinh mà không có mẹ dạy, không phải của ngươi còn muốn trộm?! Súc sinh chính là súc sinh!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.