Gả Cho Tội Thần

Chương 138




Nàng do dự nhưng Tiêu Thế Nam thì không, kéo tay nàng đánh vào mông Tiêu Giác.

“Bang”, một tiếng thanh thúy vang lên, sau Tiêu Giác đang bọc mình thành nhộng bị đánh tỉnh.

Hai chữ “làm càn” tới bên miệng, chờ tới khi thấy rõ vẻ mặt kinh hoảng của Khương Đào và vẻ mặt đang chờ xem kịch vui của Tiêu Thế Nam, hắn mới nhớ ra đây không phải trong cung.

Tức giận tan đi, hắn xoa đôi mắt ngồi dậy, mang theo chút giọng mũi nói: “Ngủ say quá, khiến thẩm lo lắng rồi”.

Thấy hắn không có bực, Khương Đào nghĩ Thẩm Thời Ân quả nhiên nói không sai, bản thân cười trộm liếc Tiêu Thế Nam một cái, thúc giục bọn họ nói: “Tỉnh dậy là được, sửa soạn gọn gàng rồi ra ngoài rửa mặt”.

Sau đó nàng quay người bỏ chạy.

Suy cho cùng vẫn rất hốt hoảng!

Tiêu Thế Nam cười không ngừng, mặc quần áo xong bá vai Tiêu Giác ra ngoài.

Mà lúc này Khương Lâm cũng đã dậy, đối với tiểu gia hỏa này Khương Đào không hề khách khí, xốc hết chăn lên xong đánh vào mông nó, đánh tỉnh xong không đợi hắn tự mình làm mà ôm quần áo ra cho nó rồi để nó thay.

Tiểu hài tử hay buồn ngủ, hôm qua hắn chơi suốt, buổi tối do động tĩnh của Tuyết Đoàn nhi đánh thức hắn nên đến lúc này hắn còn đang không mở được mắt, đứng cạnh thùng nước gà gật.

Ba người xếp theo thứ tự từ cao tới thấp, Khương Đào đưa cành liễu có bột đánh răng cho họ.

Chờ bọn họ rửa mặt xong, Thẩm Thời Ân cũng đã thu dọn đồ xong, đi tìm Triệu Đại Toàn cáo biệt.

Khương Đào ở nhà cất ít lá trà và điểm tâm, nghĩ mang lên đường cũng phiền nên bảo Khương Lâm và Tiêu Thế Nam mang tới cho Vệ Thường Khiêm.

Nàng cũng đi theo họ, tới Tô trạch nói chuyện mình hồi kinh.

Tô Như Thị ở lại đây hoàn toàn là vì Khương Đào, Khương Đào biết bà khẳng định sẽ rời đi cùng mình.

Nhưng ở kinh thành là tình huống gì Khương Đào cũng không rõ, nàng sợ Tô Như Thị lo lắng, chờ tới khi mọi chuyện sáng tỏ rồi mới nói rõ ngọn nguồn với bà, hiện tại chỉ nói là thân thích của Thẩm gia tìm tới, nàng muốn tới kinh thành với Thẩm Thời Ân.

Tô Như Thị đầu tiên là lo lắng cho Khương Đào nhưng thấy quan hệ phu thê của Khương Đào và Thẩm Thời Ân rất tốt, không thể vì chuyện đời trước mà bắt họ tách ra được.

Hơn nữa, Khương Đào cũng đã thay đổi, bà ở đây với Khương Đào lâu như vậy cũng không gặp kẻ xấu nào tới làm hại nàng.

Cho nên Tô Như Thị chưa nói thêm gì, chỉ dặn dò; “Ta không tiện lên đường cùng mọi người, hơn nữa Vệ Như là học trò của ta, ta cũng không dám nói đi là đi. Tuy vậy con cũng còn phải tới tỉnh để chăm sóc A Dương, trước tháng tám ta sẽ tới tỉnh tìm con”.

Bên này bọn họ thương lượng xong, Khương Đào qua Vệ trạch bên cạnh.

Phu thê Vệ Thường Khiêm càng vui mừng, tháng tám Vệ Lang thi Hương, cử nhân với hắn không tính là gì, khẳng định thi Hội năm sau.

Ý tứ của Vệ lão gia tử cũng là nhà mình trốn mấy năm nay cũng ổn rồi, tới lúc đó cả nhà dọn về kinh thành đi.

Trở lại dưới mí mắt của tiểu hoàng đế, Vệ gia mới có khả năng phục vị có đúng không?

Cũng không thể để Vệ Lang một mình vào triều làm quan được, cây đơn đón gió.

Cho nên Vệ Thường Khiêm rất cao hứng, vuốt rât dặn dò Tiêu Thế Nam và Khương Lâm: “Ta vốn còn lo lắng sau khi rời khỏi huyện thành, công khóa của hai ngươi sẽ bị bỏ bê. Này thì tốt rồi, các ngươi đi trước, chờ mùa thu ta tới kinh thành rồi lại dạy hai ngươi học”.

Khương Lâm đối với chuyện chuyển nhà không có khái niệm gì, vui vẻ nhất chính là mỗi ngày không cần đi học. Nghe Vệ Thường Khiêm nói vậy, hắn lập tức ỉu xìu.

Tiêu Thế Nam vẫn cười tủm tỉm, hắn là hoàn toàn giải thoát rồi! Không bao giờ cần đọc sách nữa!

Sau đó Vệ Thường Khiêm cho bọn họ công khóa của khoảng thời gian này xong, Sở Hạc Vinh đưa hai người họ ra cửa, hắn cũng rất vui nha.

Vốn dĩ hắn tới nơi này là theo Vệ Thường Khiêm đọc sách, tháng sáu Vệ gia hồi kinh, hắn khẳng định cũng sẽ trở về.

Đến lúc đó nếu Khương Dương đỗ cử nhân, Khương gia theo hắn tới kinh thành còn dễ nói, nếu là Khương Dương không trúng, bọn họ khẳng định phải ở lại huyện thành, hắn phải tách ra với bọn họ.

Hiện tại tốt rồi, nhà Khương Đào tới kinh thành, không cần lo những cái đó nữa.

“Tới kinh thành không cần sợ, nếu có ai dám bắt nạt mấy người, báo tên ta là được!”. Sở Hạc Vinh vỗ ngực, “Chờ ta trở về nhất định sẽ xử lý hết mấy thứ không có mắt nhìn đó!”.

Tiêu Thế Nam nhịn không được cười rộ lên, trong lòng nói lần này trở về, thật đúng là không ai dám bắt nạt tới chỗ họ nữa nhưng vẫn là nhận phần nhiệt tình này của hắn, gật đầu nói: “Được, khẳng định sẽ không cho ai bắt nạt, tổn hại tới uy danh Sở thiếu gia của ngươi!”

Hai người ở cửa Vệ gia cười đùa một hồi, Khương Đào cũng ra tới nơi kêu bọn họ trở về thu dọn quần áo.

Cuối cùng Khương Đào đi tạm biệt Hoàng thị.

Những người quen biết khác có thể gặp ở kinh thành nhưng Hoàng thị là quan huyện phu nhân, Tần tri huyện lại không có tài cán gì, ở huyện nhỏ này làm tri huyện cũng coi như tận lực rồi.

Chờ nàng tới kinh thành, hai người có khả năng sau cũng không có cơ hội gặp lại.

Nghe Khương Đào nói phải rời huyện thành, phản ứng đầu tiên của Hoàng thị chính là: “Là đi tỉnh bồi Khương Dương thi Hương phải không? Tử Ngọc nhà ta cũng sẽ đi nhưng không gấp như nhà ngươi, ta nghĩ chờ tháng bảy đi cùng hắn, ngươi cũng biết hắn không phải người ổn trọng, ta sợ hắn qua chỗ mới không tĩnh tâm đọc sách được”.

Khương Đào liền giải thích với nàng là thân thích của Thẩm gia tới, chờ Khương Dương thi xong nàng sẽ không trở lại, sau này tới sống ở kinh thành.

Hoàng thị ấp úng nói: “Vậy ngươi tới kinh thành sống, vậy buôn bán của tú phường chúng ta thì sao, muội mặc kệ?”.

Ước nguyện ban đầu khi Khương Đào sáng lập tú phường không phải là vì kiếm tiền mà do Lý thị dẫn dắt, góp chút sức giúp mọi người.

Hiện giờ tú phường vô cùng phát triển, quản lý có Hoa ma ma, dạy dỗ người mới có Viên tú nương, Mạnh bà bà các nàng, mọi hoạt động có Hoàng thị khống chế, kỳ thật cũng không cần Khương Đào.

“Tú phường không có ta cũng có thể hoạt động tốt, sau này ta không ở đây, phần lợi nhuận kia ngài cầm đi, cuối mỗi năm mở kho lương, tiếp tế người nghèo như truyền thống, chỉ không cần lấy khoản đi vay nữa, dùng tiền của ta là được”.

Nghe nàng nói này đó, Hoàng thị biết nàng thật sự không trở lại, nước mắt rơi xuống, hai mắt nàng ầng ậng nước: “Không được, vẫn nên là muội. Chuyện cho vay ta sẽ không làm nữa, tiền phóng lương ta tự nghĩ cách. Sau này mỗi năm, tiền của muội và sổ sách ta đều sẽ đưa tới kinh thành, tới lúc đó muội không được coi ta như người xa lạ…”

Khương Đào vốn là tới Tần phủ cáo biệt với nàng nhưng nàng không nỡ xa Khương Đào, nói chuyện với nàng tới hẻm Trà Hồ.

Mà lúc này, Vương thị và Lý thị cũng biết tin nàng rời đi, thông báo cho những tú nương khác tới tiễn Khương Đào.

Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, chờ lúc Khương Đào về tới nhà, các bá tánh khác cũng đã biết chuyện.

Có người lúc động đất từng chịu ơn Khương Đào, có người luyến tiếc Tuyết Đoàn nhi, đều tụ tập ở Khương gia.

Trong lúc nhất thời, căn nhà nhỏ ở hẻm Trà Hồ còn náo nhiệt hơn hôm trước, đừng nói chỗ đứng, quả thực là không chen được.

Cũng may Tiêu Giác đã đi trước một bước, mang ám vệ ra ngoài thành đợi họ, không thì động tĩnh lớn như vậy ám vệ phỏng chừng không ngồi xem mặc kệ được.

Khương Đào tự biết bản thân là người bình thường không thể bình thường hơn, cũng chưa làm ra chuyện kinh thiên địa nghĩa gì nhưng nhìn thấy nhiều người tới tiễn nàng như vậy, cũng bất giác lệ nóng tròng doanh.

Lúc giữa trưa, Thẩm Thời Ân, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm đã sắp xong tay nải, Khương Đào khóa cửa nhà lại, đưa cho Vương thị trông giữ, sau đó cùng mọi người ra khỏi thành.

Tiêu Giác còn ngồi ở trong xe ngựa ngoài thành, Vương Đức Thắng còn vì chuyện hôm qua hắn nói sau mà sợ hãi, đi theo tùy tùng hầu hạ hắn, không dám chậm trễ.

Bất thình lình có nhiều bá tánh ra khỏi thành như vậy, Vương Đức Thắng nhịn không được cả kinh nói: “Chẳng lẽ là các bá tánh biết thân phận của chủ tử nên tới chiêm ngưỡng thánh nhan?”.

Tiêu Giác nhìn thoáng qua bộ quần áo của Tiêu Thế Nam trên người mình, Vương Đức Thắng lập tức nhận ra chạy đi tìm xiêm y cho hắn.

Bên này Tiêu Giác còn chưa thay xong quần áo, các bá tánh đã tới gần.

Không ít người đều hiếm lạ mà nhìn chiếc xe ngựa hoa lệ này nhưng nhìn cái rồi thôi, vẫn là lưu luyến chia tay với Khương Đào.

Đôi mắt Hoàng thị khóc sưng cả lên, kéo tay Khương Đào không muốn buông.

Khương Đào thấy nàng như vậy liền dỗ nàng như dỗ hài tử, nói: “Ta trước còn tới tỉnh cùng với Khương Dương, tới lúc đó chúng ta lại gặp lại nha. Nếu Tử Ngọc nhà tỷ đỗ cử nhân, sang năm tới kinh thành thi Hội, tới lúc đó ngài…”

Hoàng thị khịt khịt mũi, ngắt lời nói: “Không có tới lúc đó, hắn thi không đỗ”.

Khương Đào ngơ ra, dừng một chút lại nói: “Dù sao hiện tại chúng ta còn chưa tạm biệt nhau, trước đừng khóc nữa. Quan huyện phu nhân tỷ không cần mặt mũi nữa hả? Người khác nhìn còn tưởng ta bắt nạt tỷ đấy”.

Hoàng thị nhìn thoáng qua đôi mắt ửng hồng của Vương thị, Lý thị các nàng, nói: “Không mất mặt, mọi người đều không nỡ rời xa muội”. Sau đó nàng thấy xe ngựa của Tiêu giác, lại hạ giọng nói: “A Đào, muội nói thật với ta đi, người tới tìm muội rốt cuộc là ai? Xe ngựa còn khí phái như vậy, hơn nữa muội vội vàng tới kinh thành như vậy, khẳng định là rất có địa vị!”.

Hoàng thị khó được một lần thông minh, đúng là nếu không phải thân phận của Tiêu Giác rất quý trọng, tội danh Thẩm gia có thể sớm được sửa sai, không thì Khương Đào cũng sẽ không nhanh chóng lên đường như vậy.

Khương Đào biết sự quan tâm nhiệt tình của nàng, cũng không nghĩ gạt nàng nhưng trước mắt nhiều người nhiều miệng, xác thực không tiện nói rõ.

Nàng duỗi tay chỉ trời, nghĩ tới Hoàng thị làm phu nhân của quan hẳn sẽ rõ.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi. Sau khi gặp lại ở tỉnh, ta sẽ nói tỉ mỉ hơn với tỷ!”.

Nói xong Thẩm Thời Ân đỡ Khương Đào, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm lên xe ngựa Vương Đức Thắng chuẩn bị trước, Tuyết Đoàn nhi ở riêng một xe cho nó, thấy bọn họ đều lên rồi, nó cũng ngoan ngoãn lên xe.

Vương thị còn đang ngốc tại chỗ, nàng mê mang nhìn tời, trong lòng buồn bực nghĩ: Sao? Có thần tiên từ trên trời rơi xuống hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.