Gả Cho Tội Thần

Chương 136




Cả nhà về phòng thay quần áo, rửa mặt, không lâu sau Vương Đức Thắng cầm hai hộp đồ ăn trở về.

Khương Đào không quen có người hầu hạ, thấy Vương Đức Thắng còn muốn lấy ngân châm thử độc, nàng liền giúp đỡ đi bày cơm ra.

Nàng đứng dậy, Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam cũng đi làm theo, ngay cả Khương Lâm, cũng biết rửa đũa trước.

Tiêu Giác đi theo họ phụ giúp cả ngày, lúc này cũng rất tự giác mà đứng dậy bưng thức ăn.

Bày ra xong cả nhà mới ngồi xuống ăn cơm.

Trước đó là đãi khách, lại dập lửa, mọi người đã đói không chịu được, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng đũa chạm chén, ai cũng không lo nói chuyện.

Cơm canh ở tửu lâu đối với Tiêu Giác mà nói đương nhiên không có tư vị gì nhưng có thể là hôm nay rất đói, có lẽ là bị bộ dáng tranh đồ ăn của Tiêu Thế Nam lây nhiễm, hắn ăn uống rất say sưa, ước chừng ăn hết hai chén cơm mới buông đũa.

Tiêu Thế Nam không để ý lùa cơm ăn, thấy hắn dừng ăn còn nói: “Ăn đi, sao mới ăn hai chén mà? Ta nói người sao mấy năm nay còn gầy hơn trước, hóa ra là ăn ít”.

Nói xong hắn thêm một chén cơm, còn xới thêm cho Tiêu Giác.

Tiêu Giác thật sự là ăn no rồi, che miệng ợ một cái ý bảo chính mình thật sự ăn không nổi nữa.

Tiêu Thế Nam cũng không miễn cưỡng hắn nữa, chén xới cho Tiêu Giác cũng bị hắn ăn luôn.

Rất nhanh một bàn đồ ăn bị ăn sạch, Vương Đức Thắng đứng dậy thu dọn chén đũa, Khương Đào đứng dậy muốn giúp đỡ, còn bị hắn đoạt giẻ lau.

Khương Đào thấy bộ dáng này của hắn thì thầm với Thẩm Thời Ân, “Vị công công này trước đó nói chuyện không xuôi tai, ta còn cho là không dễ đối phó. Hiện tại thấy nhanh nhẹn cướp việc như vậy thì đúng là ta đã hiểu lầm ông ấy”.

Vương Đức Thắng là đại thái giám bên người Tiêu Giac, trước đây thái độ có chút kiêu căng làm cho Khương Đào không thoải mái nhưng cũng không ngoài ý muốn.

Hắn vừa nhìn là biết chưa từng làm mấy việc như này, dọn đồ cũng là không mấy thuần thục.

Nhưng hắn vẫn cướp làm, không cho Khương Đào đụng vào, thái độ này thật khiến Khương Đào ngạc nhiên.

Thẩm Thời Ân cong cong môi.

Vương Đức Thắng cướp việc một mặt là do buổi sáng thiếu đánh nhưng phần lớn là bị sự kiện “Nhà bếp xào dấm” của Khương Đào dọa sợ rồi, trước đó hắn vẫn dùng đuôi mắt nhìn nàng dọn thức ăn, sợ nàng lại làm ra chuyện gì. Nếu không phải sau Tiêu Giác cũng đứng dậy hỗ trợ, hắn còn muốn lên tiếng ngăn cản ấy.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thời Ân hỏi Tiêu Giác ở đâu, Tiêu Giác đang muốn trả lời, Tiêu Thế Nam liền cướp lời: “Tiêu Giác đương nhiên ở nhà ta, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, ngủ cùng phòng với ta là được”.

Nói xong hắn lại nhìn Tiêu Giác, Tiêu Giác cười nói: “Vốn là ở trạm dịch nhưng biểu cữu nói không sai, ta và hắn ở một phòng là được”.

Khương Đào nghe xong liền đứng dậy mở hòm xiểng, muốn cho Tiêu Giác một tấm chăn mới.

Trong nhà càng về sau càng giàu, chi phí ăn mặc cũng tốt hơn trước, chăn đệm mới cũng có.

Nhưng sau khi mở hòm, Khương Đào mới phát hiện – vừa rồi lúc dập lửa nàng cầm mấy tấm chăn cũ ra ngoài, sau Tiêu Thế Nam cũng vào phòng, tiểu tử này nhìn cũng không nhìn, mang chăn đệm mới đi dập lửa rồi.

Thẩm Thời Ân thấy nàng ngơ ra trước hòm xiểng, cũng đoán được, cười nói: “Không có việc gì, Tiểu Giác nếu đồng ý ở lại, cũng sẽ không chú ý tới những cái đó. Lấy một tấm sạch sẽ là được”.

Bên ngoài trời đã tối, Khương Đào nghĩ giờ đi mua là không thể, chỉ có thể tìm một cái tương đối mới cầm ra.

Như lời của Thẩm Thời Ân, Tiêu Giác cũng không để ý những cái đó, còn cười nói cảm ơn với nàng.

Khương Đào lúc này một chút cũng không sợ hắn, sau đó không lâu ai về phòng nấy, nàng đóng cửa nói với Thẩm Thời Ân: “Đứa nhỏ này thật khiến người khác đau lòng. Nếu không phải thân phận nó tôn quý, ta thật muốn đối đãi với nó như với bọn Tiểu Nam”.

Thẩm Thời Ân đã tắm qua bằng nước lạnh, đang dùng khăn vải lau tóc: “Hắn vốn là một hài tử tốt, nàng cũng đừng áp lực, lúc lén lút không cần khách khí như vậy, ngược lại khiến nó không vui”.

Trong nhà cũng chưa sửa lại nhà bếp, không đun được nước ấm, Khương Đào không có khỏe như Thẩm Thời Ân mà đi tắm nước lạnh, chỉ dám lấy khăn dấp nước lau qua một lượt.

Sau khi rửa mặt xong, hai người về giường nằm.

Rốt cuộc tới lúc nói rõ ngọn ngành, Thẩm Thời Ân không cần nàng hỏi câu gì, nói toàn bộ mọi chuyện.

Ước chừng nói tầm mười lăm phút, Khương Đào nghe xong thật lâu không nói nên lời.

Lúc trước nàng nghĩ Thẩm Thời Ân tuy là khổ dịch, nhưng nếu được phân tới mỏ đá Bạch Sơn, khẳng định là xuất thân không quá cao, bằng không thật chọc tới chuyện gì, sẽ không chỉ chịu loại trừng phạt như này. Sau hai người thành phu thê, tiếp xúc lâu rồi, trong lòng cũng từng có nghi vấn – hắn quá có bản lĩnh, nhìn thế nào cũng không giống người thường.

Cảm giác mâu thuẫn này rất mạnh mẽ nhưng nàng lại chẳng bao giờ nghĩ cái thân phận khổ dịch này của hắn lại là giả.

Bốn năm trước chuyện quốc trượng mưu phản nàng cũng có nghe qua, đời trước nàng mơ màng hồ đồ mà bị đổi hôn sự, kế mẫu đỏ mắt không có được, chỉ nói là đại nhân vật hoàng thân quốc thích, sau đó liền nhốt nàng trong phòng bảo nàng an tâm chờ gả, còn người bên cạnh nàng đều đi hết, chỉ có người mỗi ngày đúng giờ tới đưa cơm canh.

Lúc ấy đúng lúc Tô Như Thị ra ngoài thăm bạn, nàng thật sự là một người cô đơn, ở trong phòng hơn tháng liền nghe nói chuyện quốc trượng mưu phản, hoàng đế tức giận, những thân thích liên quan đều bị trảm cả nhà. Cùng ngày đó nàng bị đưa tới am ni cô.

Hóa ra sớm tại lúc đó, vận mệnh của nàng và Thẩm Thời Ân đã trói chặt với nhau rồi.

Tuy vậy trước mắt không phải thời điểm nghĩ lại chuyện cũ, Khương Đào hỏi hắn: “Tiếp theo thì sao? Tiểu Giác hắn không phải chỉ tới thăm chàng thôi chứ?”.

Thẩm Thời Ân ôm lấy nàng nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nói: “Tiểu Giác tới mời ta hồi kinh, còn nói phải lật lại án sai cho phụ thân ta”.

“Đó là chuyện tốt a!”. Đời trước Khương Đào bị hạn chế hành động nhưng đời này là tự do, đặc biệt là sau khi quen biết Hoàng thị, tin tức nắm được ngày càng nhiều.

Thẩm gia là khai quốc công thần, Thẩm gia quân dưới trướng càng là vũ khí sắc bén nhất của triều đình!

Trước đó khi Hoàng thị nói chuyện phiếm còn nói Thẩm gia quân huấn luyện có tổ chức, trước khi ăn Tết đã đánh tan Thát Tử có ý đồ xâm lược. Năm đó đảng Quốc trượng sụp đổ, các bá tánh đều cho rằng thiên hạ đại loạn, không ngờ mấy năm nay Thẩm gia quân vẫn tuân theo chức trách bảo vệ quốc gia, thủ vững biên cương.

Có thể huấn luyện được một quân đội như vậy, thật sẽ mưu phản sao?

Đến bây giờ trong lòng bá tánh vẫn là một nghi ngờ to lớn.

Thấy Thẩm Thời Ân nhíu mày không nói, Khương Đào nhìn ra hắn do dự, lại hỏi hắn: “Chàng không muốn trở về sao?”.

Thẩm Thời Ân lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên là muốn, nhưng là…”.

Nhưng là hắn không chỉ có một mình, hắn còn có Khương Đào, hai đệ đệ của Khương Đào.

Tiêu Giác đăng cơ, có thể giúp phụ thân hắn sửa lại án oan nhưng sau khi sửa lại án oan, hắn không thể quay trở lại huyện thành này, mai danh ẩn tích, sống ngày tháng an nhàn tốt đẹp, hắn cần gánh trách nhiệm của mình, chấn hưng gia tộc.

Kinh thành ngư long hỗn tạp, thế lực khắp nơi khó gỡ rối được, nước sâu liếc mắt một cái không thể nhìn rõ cái gì.

Nếu chỉ mình hắn, khẳng định không sợ.

Nhưng Khương Đào thì sao? Nàng chỉ là một cô nương nhà nông bình thường, tấm lòng nàng hồn nhiên lương thiện, để nàng đối diện trực tiếp với những thứ đen tối ấy. Là điều hắn không muốn nhìn tới.

Hắn đã từng kiêu ngạo, khí phách hăng hái, cảm thấy việc thiên hạ này đều nắm ở trong tay. Nhưng chuyện bốn năm trước chém cho hắn một nhát, để hắn nếm được tư vị bị vận mệnh đè dập, chính mình bất lực chẳng thể thay đổi được điều gì.

Hắn đã mất đi phụ thân, huynh trưởng và trưởng tỷ, không dám nghĩ nếu lại có chuyện như vậy, chạm tới Khương Đào thì phải làm sao.

“Chàng còn nhọc lòng chuyện gì sao?”. Khương Đào nằm ở trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên cười với hắn, nói: “A Dương nếu là thi đậu cử nhân, sau đó chúng ta vốn cũng phải tới kinh thành mà! Hiện tại chỉ là đẩy nhanh kế hoạch hơn thôi. Chàng xem, Tiểu Giác là hoàng đế, là người tôn quý nhất, chuyện lật lại bản án, chỉ cần nó phân phó một câu, sẽ có người cướp làm. Chờ án oan của Thẩm gia được sửa, chàng sẽ là cữu cữu của hoàng đế, nhà ta chính là thần tử có liên quan nhất của triều đình. Vậy còn buồn lo cái gì! Trở về chính là ngày tháng tốt lành!”.

Thẩm Thời Ân nghe được cười rộ lên, vốn là chuyện hắn còn đang rối rắm, đến chỗ nàng liền trở nên vô cùng đơn giản rồi.

“Kinh thành có chút phức tạp”.

“Phức tạp thì kệ nhà họ phức tạp, nhà ta đóng cửa sống cuộc sống của mình là được, còn không phải là chỉ đổi chỗ ở thôi sao!”.

“Vậy những nhà quý tộc kia khẳng định sẽ khinh thường xuất thân của nàng”.

“Khinh thường thì khinh thường, Tiểu Giác còn phải gọi ta một tiếng “thẩm” đấy, các nàng khinh thường thì làm được gì nào? Thế nào cũng phải miễn cưỡng mà cười tươi vấn an hành lễ với ta hay sao? Ta lại không sống với họ, đối diện không có trở ngại gì là được, mặc kệ sau lưng người ta nói cái gì chứ”.

“Nhưng…”.

Khương Đào thoải mái nói chen vào: “Chàng có nhỡ rõ Tiền Phương Nhi được An Nghị Bá nhận về không? Sau khi nàng đắc thế còn muốn đối phó ta, nếu để nàng ta biết ta thành thẩm thẩm của Hoàng đế, chàng đoán xem nàng ta có phản ứng gì? Ta đã chờ không nổi muốn đi nhìn rồi”.

Thẩm Thời Ân ngưng câu chuyện, nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Đào.

Hắn biết Khương Đào không để ý tới loại người như Tiền Phương Nhi, chỉ đặc biệt nhắc tới là muốn nói cho hắn biết, nàng nguyện ý cùng hắn trở về kinh thành.

“Không sợ sao?”. Thật lâu sau, Thẩm Thời Ân hỏi nàng.

“Không sợ!”. Khương Đào ngẩng đầu lên hôn cằm hắn, “Có chàng ở đó, ta cái gì cũng không sợ!”.

Nàng biết vũng nước sâu ở kinh thành, trong ngoài hào môn đều đấu đá lẫn nhau, sau khi hồi kinh nàng sẽ dính được hào quang của Thẩm Thời Ân, thân phận nước lên thì thuyền lên nhưng thị phi cần đối mặt cũng sẽ nhiều, trách nhiệm cũng lớn, đương nhiên không thể hoàn toàn thuận buồm xuôi gió được, nhìn chỉ thấy hoa ngọc cẩm thực nhưng chỗ gian nan bên trong, không thể nói với người ngoài.

Nhưng vinh quang của Thẩm gia cần được khôi phục, đó là Thẩm Thời Ân nên có, cũng là chuyện hắn nên làm.

Trước đó nàng gả cho hắn còn không chê thân phận khổ dịch của hắn, hiện tại càng không nên vì tương lai khó đoán mà khó xử.

“Vậy ngày mai chúng ta lên được?”.

Khương Đào gật đầu, “Dù sao trong nhà cũng không có gì đáng giá, mang theo ngân phiếu và y phục là được, tú phường bên kia cũng sẽ do Tần phu nhân giúp ta chăm sóc, ta rời đi cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới hoạt động của tú phường. Tuyết Đoàn nhi càng không cần phải nói, cũng mang đi. Nếu là ngày thường ta có thể phải lo lắng nhưng là có Tiểu Giác hỗ trợ, chuyển nó đi cũng không phải việc gì khó. Còn có A Dương đang ôn tập ở tỉnh, ta cũng không muốn để nó lại một mình. Đến lúc đó khả năng phải để chàng và Tiểu Nam mang theo A Lâm đi trước, ta chờ A Dương thi xong sẽ dẫn hắn tới hội họp với mọi người”.

Hai người thương lượng chi tiết chuyện hồi kinh, bất tri bất giác liền dong dài tới khuya.

Mà lúc này trong sương phòng Khương gia, Tiêu Giác cũng không buồn ngủ, đang nói chuyện với Tiêu Thế Nam.

Tiêu Thế Nam sinh động như thật mà nói cho hắn chuyện lúc trước, Tiêu Giác ở bên cạnh nghe mà ánh mắt lại lãng đãng ở ngoài cửa sổ.

Tiêu Thế Nam nói trong chốc lát không nghe thấy hắn đáp lời, liền ngừng nói, lật người đối mặt với hắn, hỏi hắn nghĩ cái gì.

“Ngươi nói, thẩm có thể đồng ý hồi kinh sao?”.

Tiêu Thế Nam không nghĩ liền nói: “Khẳng định là đồng ý nha, sao lại không? Trở về, nhị ca chính là quốc cữu, là Vinh Quốc Công, tẩu tử chính là Quốc Công phu nhân. Không thể kém chỗ này bao nhiêu được? Hơn nữa ngươi cũng đã đặc biệt tìm tới, chứng tỏ ít nhiều cũng coi trọng chúng ta!”.

Tiêu Giác tự giễu mà nhếch miệng, coi trọng sao? Hắn đương nhiên là coi trọng cữu cữu hắn. Nhưng hắn là hoàng đế, càng coi trọng Thẩm gia quân.

Tựa như khi phụ hoàng hắn còn sống đã nói, hắn mời cữu cữu hắn về, vì Thẩm gia sửa lại án sai, tự nhiên sẽ lung lay được Thẩm gia quân, lúc còn sống càng không cần lo lắng Thẩm gia quân có dị tâm.

Mà cữu cữu hắn, là quốc cữu, là Vinh Quốc Công, là người lãnh đạo của Thẩm gia quân.

Thực nực cười, cữu cữu hắn chịu nhiều cực khổ như vậy, lại còn vì kẻ thù gϊếŧ cả nhà hắn mà bảo vệ vạn dặm non sông.

Lúc này Tiêu Giác thậm chí cũng nghĩ qua, nếu cữu cữu không quay về, kỳ thật cũng không có chuyện gì, sau khi hắn trở về cũng sẽ vì Thẩm gia tẩy ô danh, cữu cữu của hắn cứ việc sống ngày tháng tốt đẹp, hắn cũng coi như nửa người Thẩm gia, cũng có thể trấn an được lòng quân, nhiều nhất chỉ tốn vài năm, sớm muộn gì cũng có thể nắm chặt Thẩm gia quân…

Hắn bất tri bất giác thất thần, chờ đến lúc phục hồi lại thấy Tiêu Thế Nam có vẻ mặt đau khổ cau mày, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Trong lòng Tiêu Giác nhảy dựng, nghĩ hắn nghĩ tới cái gì, vội hỏi hắn sao vậy?

Tiêu Thế Nam ăn khổ mà giận: “Tiểu Giác, ngươi… Chân ngươi thối quá làm muốn huệ!”.

Tâm hự của edit: Cứ để hai anh này ở cạnh nhau kiểu gì cũng thành phim tấu hài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.