Gả Cho Tội Thần

Chương 135




Trong nhà bếp Khương gia có rất nhiều đồ ăn và gia vị.

Không ít người tới chúc mừng đều sẽ ngại đi tay không mà tới, sẽ mang chút đồ, đương nhiên không quá quý, phần lớn sẽ là một hai bó rau nhà trồng hay là mấy miếng thịt, gia vị nhà mình, cũng là một phần lễ.

Đồ vật không quý trọng nên Khương Đào nhận, cũng đưa mấy quả trứng gà làm quà đáp lễ, còn nói với họ tới lúc đó tới thôn Cây Hòe ăn tiệc, khi đi không cần mang đồ gì nữa.

Tuy vậy nàng không ngờ là mình đưa người ta một ít người ta cũng đưa một ít, không ngờ sau càng ngày càng nhiều, bất giác số lượng tăng lên.

Tìm quanh nhà bếp một lúc Khương Đào nhìn thấy cải trắng trong nhà là nhiều nhất, quyết định làm đơn giản thôi, cải trắng xào dấm.

Thẩm Thời Ân vào nhà bếp giúp nàng, lấy cải trắng đi rửa.

Khương Đào thấy hắn không lên tiếng, chỉ cướp việc làm không khỏi cười nhưng sau nàng nhịn lại, ra sau lưng hắn nhéo một cái.

Lúc này Thẩm Thời Ân không dám giả vờ nữa, thành thật cho nàng véo, phảng phất như không có cảm giác.

Khương Đào không nỡ dùng sức nhéo hắn nên hừ một tiếng buông tay.

Thẩm Thời Ân rửa xong cải trắng cũng không nói gì mà giúp đỡ thái rau.

Lúc này Khương Đào thu dọn cái bàn, hôm nay người tới chúc mừng có người đưa dấm, đưa dầu cải, tuy vậy người ở quê đều không chú ý, đều là dùng bình rượu nhỏ đựng, bề ngoài nhìn khá giống nhau.

Cho nên phải để theo thứ tự sau đó mở ra ngửi mới biết.

Khương Đào chọn ra một bình dấm, để ở bên cạnh, sau đó liếc nhìn Thẩm Thời Ân mới nói: “Đừng tưởng rằng chàng ngoan như vậy ta liền không so đo với chàng, mệt ta trước đó còn nghĩ rằng mấy chuyện trước của chàng khẳng định là không thoải mái, không có đuổi theo chàng hỏi, nghĩ chờ chàng chuẩn bị tâm lý tốt rồi sẽ nói ra. Chàng đúng là giấu ta lâu như vậy, nếu không phải bọn họ tới tìm, ta cũng không biết chàng sẽ giấu lâu tới bao giờ”.

Thẩm Thời Ân chột dạ mà không dám đối diện với nàng, nhỏ giọng nói: “Trước kia gạt nàng là do thấy không nói cho nàng tốt hơn, khi đó Tiêu Giác chưa lên ngôi, nhà ta còn có tội. Sau đó muốn nói với nàng nhưng luôn bị các loại việc xe ngang… Tuy vậy này đó cũng chẳng phải lý do, xác thật là do ta do dự, nếu là hạ quyết tâm thẳng thắn với nàng, đã sớm nói rồi. Ta sai rồi”.

Nói xong hắn đem cải trắng đã thái để vào mâm, những miếng cải được thái chỉnh tề xếp từ nhỏ tới lớn, nhìn còn có chút cảnh đẹp ý vui.

Mà Khương Đào cũng lấy ra một miếng thịt ba chỉ, rửa xong liền mang cắt nhỏ.

“Gạt ta là tốt với ta sao?”. Khương Đào bỏ thịt vào nồi, tiếp tục nói: “Phu thê chúng ta là một, nếu chàng xảy ra chuyện, ta còn không rõ nội tình, đối phương có thể niệm tình ta không biết chuyện mà buông tha cho ta không?”.

Thẩm Thời Ân dọn cái bàn, ngồi vào cái ghế nhỏ nhóm lửa ở lòng bếp, thành thật nhận sai, “Là ta suy nghĩ không chu toàn”.

“Thật muốn tốt với ta sao trước kia còn cưới ta làm gì? Hai ta không thiếu không thừa, ấy mới là không hại tới ta”.

Thẩm Thời Ân thật không dám nói là đã nghĩ tới cái này, chỉ là Khương Đào thật sự quá tốt, sớm tại lúc thành hôn hắn đã không buông được. Hơn nữa khi đó tình cảnh của Khương Đào cũng rất gian nan, bị người nhà ép gả, nếu hắn đẩy nàng ra, cũng không biết Khương gia sẽ hứa gả nàng ấy cho ai.

“Lời này sao có thể nói bậy, không cưới được nàng ta cũng thiệt lắm nha. Đi đâu tìm được tức phụ tốt như nàng chứ?”.

Ngày thường hắn nói không nhiều lắm, cũng không tính là miệng ngọt nhưng dỗ người vẫn khiến Khương Đào vô cùng hưởng thụ.

Khương Đào không buồn bực, chỉ nhịn cười nói: “Buổi tối xử lý chàng sau”.

Nói xong bỏ cải trắng vào nồi, Khương Đào đảo vài lần, xoay người đi tìm dấm.

“Dấm của ta đâu?”.

“Là cái bình vừa rồi sao? Ta để ở một bên. Sao còn muốn cho dấm?”. Thẩm Thời Ân đứng dậy lấy cho nàng cái bình giống cái bình vừa rồi.

“Ta chuẩn bị làm dấm xào cải trắng”.

Thẩm Thời Ân mấp máy môi, lòng nghĩ dấm xào cải trắng sao cần nhiều thịt như vậy. Xào cùng nhau đúng là có chút kỳ quái.

Nhưng nghĩ tới khó có được lúc Khương Đào xuống bếp, chính mình vẫn là không nên chỉ điểm, cũng không nhắc lại.

Khương Đào không nghe thấy Thẩm Thời Ân nói, nàng liền đoán hắn nhất định đang mắng thầm mình ở trong lòng, liền nói: “Tiểu Giác có sơn hào hải vị nào chưa ăn qua? Đồ ăn nhà ta đương nhiên không so được với đồ ăn trong cung nhưng là một phần tâm ý của ta. Ta sao cảm giác lửa hơi nhỏ, chàng đốt to lên nhé, ta chuẩn bị xong rồi”.

Thẩm Thời Ân lại nghe lời mà ngồi về chỗ nhóm lửa.

Hắn thật sự muốn biểu hiện tốt, đốt lửa vô cùng to, ngọn lửa còn nhảy ra khỏi đáy nồi.

Không lâu sau, Khương Đào nhìn đồ ăn trong nồi, cảm thấy đủ độ ấm rồi liền đổ cái bình trong tay vào nồi…

Mà lúc này ngoài nhà bếp ở giếng trời, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm duỗi cổ nhìn nhà bếp.

Tiêu Giác cũng đứng cùng bọn họ, thấy bộ dáng khẩn trương của họ nhịn không được buồn cười nói: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, có cần căng thẳng như vậy không?”.

Mới rồi, Tiêu Thế Nam đã đem “công tích vĩ đại” của nàng từ trước tới nay nói cho Tiêu Giác nghe.

Một lần là lúc ăn Tết với đĩa trứng gà xào bóng tối, một lần dọn tới đây là ở nhà bếp mù khói.

Tuy rằng có hai lần như vậy nhưng quanh năm suốt tháng Khương Đào sẽ không xuống bếp vài lần, hai lần kia đều đã khắc sâu vào ký ức, đương nhiên cho bọn họ ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Nhưng Tiêu Giác là người ngoài cuộc, không tự mình trải qua, chỉ là nghe bọn hắn nói liền cảm thấy là việc nhỏ thôi.

Hắn cũng không muốn ăn nhiều mỹ thực, chỉ là muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với Khương Đào.

“Ngươi không hiểu”, Tiêu Thế Nam bất đắc dĩ nói: “Lần trước lúc khói bay đầy trời rất dọa người, nếu không phải cứu giúp kịp thời, nhà bếp bị đốt sạch rồi… Trải qua lần ấy chúng ta đều không muốn cho tẩu tử xuống bếp, mỗi lần nàng vào bếp là kinh hồn táng đảm lần ấy. Mới rồi nếu ngươi nói muốn ăn canh là được rồi, tẩu tử ta khẳng định chỉ có nấu canh thì không làm lỗi”.

Lời chưa nói dứt, bọn họ liền nhìn thấy nhà bếp đột nhiên hiện lên một mảnh hồng quang.

Tiêu Thế Nam phản phất như đã sớm đoán được, nói: “Tới rồi”, sau không nói hai lời liền xách thùng nước đã múc sẵn đi vào.

Nhưng hắn vừa mới vọt vào, tiếng kinh hô của Khương Đào liền truyền ra.

Sau đó Thẩm Thời Ân lôi cả Khương Đào và Tiêu Thế Nam đi ra.

Này… Tiêu Giác kinh ngạc mà nhìn lửa nhà bếp càng ngày càng lớn liền vỗ tay ba lần.

Bên ngoài Khương gia tức khắc có ám vệ trèo tường nhảy vào, vọt tới nhà bếp cứu hỏa.

Tóc mái của Khương Đào bị cháy xém, còn ho khan liên tục, Thẩm Thời Ân thuận khí cho nàng một lúc lâu nàng mới dừng lại, sau hỏi Tiêu Thế Nam: “Chảo dầu nổi lửa, đệ cho nước vào làm gì?”.

Tiêu Thế Nam bị dọa ngốc rồi, lúc hắn đi vào nhìn thấy lửa ở chảo dầu, theo bản năng mà tưới vào.

Sau đó liền không cần nói, chảo dầu oành một tiếng, nếu không phải Thẩm Thời Ân lập tức kéo hai người họ ra, Khương Đào và Tiêu Thế Nam sợ là không còn nguyên vẹn đứng đây như bây giờ.

Thẩm Thời Ân kiểm tra Khương Đào từ đầu tới chân, thấy nàng chỉ bị hun đen với bị cháy ít tóc còn lại không bị thương mới an tâm hơn một ít.

“Trong chảo dầu sao lại có lửa được?”. Tiêu Thế Nam chột dạ mà dò hỏi.

Khương Đào hít sâu vài cái mới cảm thấy hô hấp thông thuận, nói: “Ta vốn đã xếp chai dấm ra, đặt ở một bên chuẩn bị dùng. Ca đệ xếp lại, quay đầu chàng ấy đưa cho ta một chai không khác mấy, ta trực tiếp đổ vào nồi. Ai biết được lại là dầu cải…”.

“Đừng nói nữa, đều tới dập lửa đi, lấy chăn bông trong nhà tới”. Thẩm Thời Ân vững vàng phân công công tác, “A Lâm đứng cạnh giếng nước đi”.

Nói xong hắn đổ nước lên người, Khương Đào cũng mang mấy tấm chăn bông tới.

Đám ám vệ huấn luyện có tổ chức, hơn nữa Thẩm Thời Ân cũng gia nhập vào hàng ngũ dập lửa, ở một bên trấn định chỉ huy, hơn một khắc sau lửa liền được dập.

Bọn Khương Đào không vào nhà bếp, chỉ phụ trách đứng ngoài cầm xô nước, phòng ngừa lửa lan ra ngoài.

Dập lửa xong, đám ám vệ lui ra, nhà bếp Khương gia cũng hoàn toàn không dùng được rồi.

Trừ Khương Lâm đứng ở xa nhìn, còn lại mọi người đều mồ hôi đầy đầu, xiêm y cũng đã bị hun đen.

“Đấy đấy, sớm biết như vậy thế nào cũng không nên cho tẩu tử xuống bếp”. Tiêu Thế Nam lòng còn sợ hãi nói

Khương Đào buồn cười nói: “Đệ còn nói, nếu không phải thùng nước to kia của đệ, chảo dầu có lửa lấy nắp đậy lại thì không có chuyện gì rồi”.

Tiêu Thế Nam cười hắc hắc, lại bắt đầu ném nồi cho Thẩm Thời Ân, “Còn không phải là nhị ca sao, nếu không thay dấm của tẩu tử, không phải chuyện gì cũng không có à?”.

Tuy vậy Thẩm Thời Ân cũng không ném nồi lại cho Khương Đào, nói nàng đổ ra muỗng rồi mới đổ vào nồi, cũng không hé răng, xem như nhận cái nồi này.

“Đáng tiếc rồi , món cải trắng xào dấm của ta hôm nay đang trên đà phát huy, mắt thấy là có thể ra khỏi nồi rồi”.

Tiêu Thế Nam cười nói: “Không có việc gì, tẩu tử không phải là làm ra món nhà bếp xào dấm rồi sao! Nhìn lửa to như này ngay cả ngự trù cũng kém đấy!”.

Khương Đào cười muốn đánh hắn, hắn vội nhảy ra sau Tiêu Giác.

Khương Đào cũng không dám đánh Tiêu Giác, chỉ có thể thở phì phì mà dừng chân.

Lại nhìn Tiêu Giác, hắn trước đó đánh nhau đã thay một bộ, sau bận dập lửa cũng là tóc tai tán loạn, vạt áo biến đen, nhìn phải nói là chật vật.

Lúc này Khương Đào cảm thấy mất mặt, nhìn Tiêu Giác không biết nói gì.

“Phốc” Tiêu – chật vật – Giác nhịn không được cười rộ lên, “Ha ha ha ha!”.

Có hắn mở đầu, Khương Đào và Tiêu Thế Nam cũng không đẩy lỗi nữa, cả nhà cùng cười rộ lên.

Cả nhà đứng ở giếng trời cười đủ rồi, Khương Đào nói làm sao giờ? Nhà bếp cũng không còn rồi.

Vương Đức Thắng lập tức nói: “Phu nhân mau đi nghỉ ngơi, nô tài sẽ ra ngoài mua chút thức ăn về”.

Ra khỏi cửa lớn Khương gia, Vương Đức Thắng liền vỗ vào miệng mình một cái, nói cái miệng gở này, hôm nay sao lại liên tục nói sai như vậy chứ - buổi sáng nói sai mạo phạm tới người ta đã đành, còn đưa Khương Đào xuống bếp nữa!

Dọa người, quá dọa người nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.