Gả Cho Tội Thần

Chương 124




Ngày đó Khương Đào không tới tú phường, ở nhà làm một ít việc.

Thẩm Thời Ân thấy nàng khó có được hai ngày thanh nhàn, mắt thấy Khương Dương cũng sắp thi xong, nghĩ muốn ở nhà với nàng nhiều hơn nên cũng xin nghỉ.

Hai người đang nói chút chuyện nhà thì đột nhiên có người tới gõ cửa.

Trong mấy ngày mà cửa nhà bị gõ không biết bao lần, Thẩm Thời Ân cũng đã quen, lắc đầu cười nói: “Hay là Tần phu nhân lại tới tìm nàng?”.

Khương Đào cũng cười: “Không thể nào, tỷ ấy bận rộn nhiều ngày, đã nói là tiễn vị đại Phật ở kinh thành kia về sẽ tới tìm ta sau”.

Vừa nói Thẩm Thời Ân vừa đi mở cửa nhưng còn chưa đợi hắn đi tới gần, cửa nhà đã bị người bên ngoài đá văng ra.

Sắc mặt hắn trầm xuống, nụ cười trên mặt dần phai đi. Khương Đào nghe được động tĩnh cũng đi ra, hắn tiến lên một bước, chắn Khương Đào ở phía sau.

Sau đó, một đám ma ma và thị vệ đi vào, một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy chậm rãi bước vào.

Khương Đào rất nhanh nhận ra người này không phải ai khác mà là khuê mật plastic Tiền Phương Nhi!

Năm ngoái hôn sự của nàng và Niên Tiểu Quý xém chút nữa thất bại nhưng Niên chưởng quầy dù sao cũng không phải người nhẫn tâm, sau đó tha thứ cho Niên Tiểu Quý, tuy rằng không cho hắn về tú trang nhưng cũng không ép hắn từ hôn hay đuổi hắn ra khỏi nhà.

Nhưng là chính Tiền Phương Nhi tự tìm đường chết, nghe lời xúi giục của chưởng quầy Mẫu Đơn tú trang, muốn để Niên Tiểu Quý làm công cho bên đối diện.

Lỗ tai của Niên Tiểu Quý đúng là mềm nhưng chuyện này hắn rất kiên quyết, nói từ nhỏ hắn lớn lên ở Từ Ấu Cục, ăn không no, mặc không ấm, may gặp được cha hắn nên mới có thể bình an lớn đến nhường này. Lại nói cha hắn không cho hắn làm công trong nhà thì sao đâu? Với bản lĩnh tính toán của hắn, dù làm công cho nhà khác cũng đủ nuôi sống chính mình và Tiền Phương Nhi.

Nhưng Tiền Phương Nhi không nghĩ như vậy, diện mạo và bản lĩnh của Niên Tiểu Quý tầm thường, nàng nhìn trúng không phải là thân phận chưởng quầy tương lai của hắn sao? Chờ sau này Niên chưởng quầy lớn tuổi lui về thì sẽ tới lượt hắn.

Đi ra bên ngoài thì có thể có tiền đồ gì? Loại người ấy bắt bừa một đống cũng có, nàng tìm ai chả được sao cứ nhất thiết phải là Niên Tiểu Quý?

Hơn nữa, điều kiện của Mẫu Đơn tú trang mê người cỡ nào cơ chứ. Một tháng ba lượng rưỡi tiền tiêu, một tháng này tương đương thu vào nửa năm của người thường rồi còn gì!

Sau đó hai người vì chuyện này mà đàm phán thất bại, Niên Tiểu Quý nói hắn đi đâu làm cũng được chỉ duy nhất không tới Mẫu Đơn tú trang cạnh tranh với Phù Dung tú trang.

Tiền Phương Nhi cũng bực, nói nếu ngươi không nghe ta thì mối hôn sự này thất bại.

Niên Tiểu Quý không nghĩ tới nàng ta sẽ nói lời tuyệt tình như vậy, hắn là vì Tiền Phương Nhi nên mới đi tới bước đường này, vài lần gây khó dễ cho Khương Đào còn không phải do Tiền Phương Nhi xúi giục sao? Hiện tại cũng chỉ là một lần không nghe lời nàng mà Tiền Phương Nhi nói muốn từ hôn?

Niên Tiểu Quý bị thái độ trở mặt vô tình này của nàng làm lạnh lòng, không giữ lại, còn rất có trách nhiệm không nói xấu Tiền Phương Nhi với bên ngoài, chỉ nói chính hắn làm sai bị cha hắn đuổi khỏi tú trang, nghĩ tới sau này không có ngày lành, không muốn liên lụy Tiền Phương Nhi nên mới từ hôn.

Mối hôn sự của họ còn chưa thành hình đã đứt gánh, người ở huyện cũng không biết nhiều lắm.

Nhưng Tiền Phương Nhi sớm đã thổi phồng ở trong thôn là chính mình có một hôn sự tốt, thôn Cây Hòe không ai không biết!

Tiền thị còn khuyên nàng, nói tuy rằng Niên Tiểu Quý chưa nói xấu nàng nhưng từ hôn có hại với danh tiết của nàng. Hơn nữa, nhân phẩm của Niên Tiểu Quý không có vấn đề gì, Niên chưởng quầy không phải người tàn nhẫn, nói không chừng qua hai năm liền mềm lòng, để hắn trở về tú trang.

Tiền Phương Nhi không chịu, đặc biệt là khi biết cuộc sống của Khương Đào ngày càng tốt, nàng cũng không thể chịu kém cỏi được, một hai phải so với Khương Đào.

Tiền thị cũng thương nàng, không có cách nào đành phải từ hôn nhưng trong thôn khẳng định là không ở được nữa, liền mang theo Tiền Phương Nhi vào thành ở.

Tiền thị làm bà mối nhiều năm, ở gần thôn Cây Hòe thì có chút danh tiếng nhưng ở huyện này lại không có tiếng tăm gì.

Dọn vào thành mua một căn nhà nhỏ tốn hơn phân nửa chỗ tiền bà tích tụ nhiều năm.

Sau có động đất, phòng ở sụp đi xây mới, của cải của Tiền thị cũng đã bị đào rỗng.

Sau đại tai, mọi người đều cảm thấy năm nay không may mắn, làm mai hay thành hôn đều để chậm lại, Tiền thị không có tiền, ngày tháng của hai mẹ con cũng rất khó khăn.

Sau Tiền thị nghe nói Khương Đào mở tú phường hợp tác với quan huyện phu nhân, đang lúc mở rộng quy mô.

Bà thêu thùa không tính là tốt nhưng cơ bản vẫn biết làm, nghĩ tới thầm tới cửa cầu Khương Đào.

Trước đó, Tiền Phương Nhi và Khương Đào còn coi như tỷ muội, Tiền thị còn là bà mối của Thẩm Thời Ân và Khương Đào kìa, cũng coi như là bà nguyệt, sau tuy Tiền Phương Nhi nháo tới Khương Đào không thoải mái nhưng Tiền thị thấy nàng không phải người mang thù gì, mắt thấy các nàng không có gì ăn, buông tự tôn xuống cầu nàng một lần, Khương Đào hẳn sẽ không thấy chết mà không cứu.

Nhưng Tiền Phương Nhi biết được liền không cho Tiền thị đi, còn nói kể cả nàng đói chết cũng sẽ không ăn cơm của Khương Đào cho.

Qua năm mới, mẹ con Tiền gia sống cũng không dễ dàng nhưng cũng may trời không tuyệt đường người, An Nghị bá tới!

Tiền Phương Nhi bị người của phủ An Nghị bá tìm tới cửa mới biết mình hóa ra là nữ nhi nhà huân quý!

Quả nhiên mà, nàng khác với người khác, cái thân phận nữ nhi tú tài của Khương Đào kia càng không so được với nàng!

Mấy năm nay nàng chưa bao giờ nếm thử đồ ăn mỹ vị, mặc tơ lụa sang quý nhất của Phù Dung tú trang lên, hơn nữa lập tức có thể theo cha ruột hồi kinh làm quý nữ của bá phủ.

Không ít người quen biết nghe được tin tức, vội vàng tới a dua nịnh hót.

Tiền Phương Nhi vốn lười để ý bọn họ nhưng chính là muốn nhìn bộ dáng ghen ghét hâm mộ này.

Nhưng nàng chờ rồi chờ, chờ tới hôm nay phải rời đi về kinh thành, Tiền Phương Nhi cũng chưa chờ được người nàng muốn gặp nhất – Khương Đào.

Thử hỏi còn có cái gì khiến nàng sảng khoái hơn cái người mà trong quá khứ vĩnh viễn đều hơn nàng một bậc nay bị nàng so ra mãi mãi không có khả năng đứng trên nàng nữa?

Cho nên trước khi rời đi nàng tới hẻm Trà Hồ một chuyến.

Nàng kiêu căng giương cằm lên với Khương Đào, nói: “Khương Đào làm càn, thấy bổn cô nương còn không hành lễ?”.

Trên mặt Khương Đào không xuất hiện sự ghen ghét hay kinh ngạc trong dự tính của nàng, chỉ là nhướng mày, sau không nhanh không chậm hỏi nàng: “Không biết ngươi hiện tại là cô nương nha ai?”.

Một lão ma ma bên người Tiền Phương Nhi xụ mặt nói: “Đây là thập tam cô nương của phủ An Nghị bá chúng ta”.

Khương Đào cũng không ngoài ý muốn. Kỳ thật ngay lúc Hoàng thị nói với nàng chuyện An Nghị Bá tới tìm người, nàng liền nghĩ tới mẹ con Tiền thị rất phù hợp, Tiền thị là mười mấy năm trước tới thôn Cây Hòe, lúc ấy bụng đã lớn, nói là không có nhà chồng, một chữ cũng không đề cập, sinh Tiền Phương Nhi xong cũng không đặt theo họ phụ thân nàng mà đặt nàng theo họ Tiền.

Tuy vậy lúc ấy nàng cũng chỉ nghĩ là trùng hợp, hơn nữa huyện này lớn như vậy, nếu thật là mẹ con Tiền thị thì người phủ An Nghị Bá sớm muộn cùng tìm được các nàng. Tiền Phương Nhi cũng không phải người nàng thích, nàng đi quan tâm cái này làm gì nên cũng không quan tâm.

“Chào thập tam cô nương”. Khương Đào mím môi cười, thầm nghĩ An Nghị Bá này quả có tiếng sinh nữ nhi, cũng đã mười ba đứa rồi.

Tiền Phương Nhi vốn tới diễu võ giương oai nhưng nhìn thấy nụ cười của Khương Đào vô cùng chói mắt, nàng trầm mặt quát lớn: “Ngươi sao không hành lễ với ta? Đây là thái độ gì? Làm càn! Người tới, vả miệng cho ta!”.

Nàng vừa ra lệnh, chẳng ai dám xông lên, đều nhìn về phía ma ma kia.

Được ma ma gật đầu, mới có ma ma tiến về phía Khương Đào.

Sau khi Khương Đào nói chuyện với Tiền Phương Nhi, Thẩm Thời Ân lui về một chút, lúc này nghe được Tiền Phương Nhi muốn đánh nàng, hắn mới đen mặt chắn phía trước.

Trước đó hắn lui về không ai chú ý nhưng lúc hắn đứng phía trước, đen mặt như sát thần, không ai dám làm ngơ hắn.

Hắn là người ra trận gϊếŧ địch, uy áp tất không phải hạng thường, hai vú già kia ở danh môn thế gia, đều là người có mắt nhìn. Các nàng mới tiến lên liền đứng lại, không dám đi nữa.

“Không nghe ta nói gì sao? Chúng ta nhiều người như vậy sợ một mình hắn làm cái gì? Đánh cho ta!”.

Tiền Phương Nhi nôn nóng thúc giục, bởi vì nói quá nhanh mà thanh âm nàng có vẻ bén nhọn.

Ma ma đứng bên người khinh thường bĩu môi nhưng sau ẩn đi, cười nói: “Thập tam cô nương, Bá gia nói hôm nay phải rời thành. Hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta vẫn nên về trước đi”.

Tiền Phương Nhi đương nhiên không chịu, nàng còn chưa xử lý Khương Đào đâu!

Còn chưa đợi nàng ra lệnh, Khương Đào liền không nhanh không chậm mở miệng: “Thập tam cô nương, ta nhắc nhở ngươi một câu. Hiện giờ tuy ngươi là cô nương Bá phủ, thân phận cao hơn ta nhưng trên người ngươi không có phẩm cấp, ta cũng không phải gia nô nhà ngươi, ngươi dẫn người xông vào nhà ta như vậy, lại còn quát lớn với ta, nếu ngươi cứ như vậy thì đừng vội rời đi, chúng ta lên công đường nói chuyện đã”.

“Ngươi nói bậy!”. Tiền Phương Nhi bực dọc, ngay sau đó quay người nói với ma ma kia: “Ta là tiểu thư Bá phủ, nàng là dân phụ, ngươi trơ mắt nhìn nàng vô lý với ta như vậy”.

Ma ma kia nói: “Vị tiểu nương tử này nói không sai, thân phận ngài tôn quý nhưng không có phẩm cấp, nàng quả thực không cần hành lễ với ngài”.

Trước đó ma ma này nghĩ giúp Tiền Phương Nhi xả giận, đối phó một chút, trở về báo cáo kết quả, cũng không đến mức trì hoãn hành trình hồi kinh.

Nhưng không ngờ là hai phu thê này cứng như vậy – Khương Đào nói chuyện có trật tự, Thẩm Thời Ân cường tráng, nhìn là biết không dễ chọc, bà cũng phiền, lười giúp Tiền Phương Nhi, nghĩ giục nàng mau quay về đoàn xe.

“Ta đây không làm gì được nàng?”. Tiền Phương Nhi không cam lòng hỏi.

Nàng không ngờ mình đã là tiểu thư huân quý lại không thể làm gì nàng ta.

Ma ma kia thầm nghĩ biện pháp nhiều vô kể, thân phận huân quý so với người thường khác nhau một trời một vực, đối phó với bá tánh bình thường còn không phải một cái phất tay à?

Nhưng Tiền Phương Nhi lại chẳng phải chủ tử đứng đắn gì, bà cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Không thì cô nương quay về hỏi Bá gia?”.

Nhắc tới phụ thân mới gặp mặt một lần kia, trên mặt Tiền Phương Nhi có chút do dự.

Lúc ấy nàng nghe được phụ thân ngàn dặm xa xôi tới tìm, trong lòng cũng rất thân thiện. Nhưng không nghĩ tới sau lần gặp mặt kia, thái độ của An Nghị Bá cũng rất lãnh đạm, sau cũng không gặp lại nàng, chỉ nói nghỉ ngơi cho tốt, sau về kinh.

“Đi thôi cô nương”. Ma ma hất cằm với những người khác, mọi người lập tức nối đuôi nhau đi ra.

Tiền Phương Nhi thấy bọn họ đi rồi, phẫn hận dậm chân, còn hất cằm với Khương Đào: “Ta đi làm tiểu thư danh gia, ngươi cứ ngốc ở huyện thành này đi. Ta cũng muốn nhìn xem làm nương tử của khổ dịch thì có cái tiền đồ gì! Chờ ta rảnh sẽ lại về xử lý ngươi!”.

Nói xong nàng cũng đi ra ngoài như sợ là những người khác sẽ bỏ lại nàng vậy.

Khương Đào buồn cười, mấy người này tới như gió mà đi cũng như gió, tới cửa kiểm tra, còn cố ý nâng cao thanh âm nói: “Cái gì mà nhà huân quý, ban ngày ban mặt tới làm phiền nhà dân, may mà không đá hư cửa nhà ta, bằng không còn phải cho các người đền tiền”.

Nghe được nàng nói mấy câu này Tiền Phương Nhi liền quay đầu nhưng nàng vừa dừng bước liền bị ma ma kia kéo đi, sau đó nửa lôi nửa kéo rời đi.

Khương Đào hừ nhẹ một tiếng, đóng cửa nhà lại, xoay người lại thấy ánh mắt áy náy của Thẩm Thời Ân.

Hắn đột nhiên nói: “Đều tại ta không tốt”.

Khương Đào có chút chưa hiểu, sửng sốt một chút mới nói: “Chàng tự trách cái gì? Trách mình không đóng ván cửa chặt một chút sao? Không có việc gì, cửa nhà ta không phải do chàng làm sao, tuy rằng bị người đá văng nhưng không bị sao cả”.

Lời này của nàng cũng khiến Thẩm Thời Ân đơ ra, sau hắn mới cười rộ lên, xoa đầu Khương Đào.

“Ừm, chờ ta rảnh sẽ làm hẳn 1 cánh cửa mới bằng đồng, xem ai còn dám đá cửa nhà ta”.

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Đào: Dám đá cửa lão công ta làm, rửa cổ cho sạch ở kinh thành chờ chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.