Gả Cho Tội Thần

Chương 122




Tiễn Khương Dương đi chưa được hai ngày, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm dọn về nhà.

Tuy rằng điều kiện ở Tô trạch tốt hơn trong nhà nhiều, Tô Như Thị cũng rất hiền hòa với bọn họ, ăn mặc đều chu cấp không thiếu, còn sợ người hầu bên người Sở Hạc Vinh không tốt, mỗi ngày bà đều tới hỏi thăm tình hình như nào.

Nhưng ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình, hai người ở bên ngoài một thời gian, nhớ nhà chết đi được.

Đặc biệt là Khương Lâm, tuy rằng mỗi ngày Khương Đào đều tới Tô trạch thăm bọn họ nhưng cũng chỉ là sau khi đi học về được một lúc, sau đó Khương Đào phải về nhà bồi bổ cho Khương Dương.

Trong lòng tiểu gia hỏa này chỉ có vị chua, cảm thấy ca ca đoạt mất tỷ tỷ của nó rồi.

Nếu là trước kia, nó hẳn phải làm ầm một trận.

Nhưng hiện tại nó lớn hơn một tuổi, cũng có cảm tình huynh đệ nhiều hơn với Khương Dương, không làm ra chuyện gì.

Chờ sau khi dọn về nhà, nó mới ủy khuất mà nói với Khương Đào: “Tỷ tỷ, hiện tại đệ chăm chỉ học hành, sau này đệ cũng sẽ đi thi. Chờ tới lúc đệ thi, tỷ cũng chăm đệ như vậy có được không?”.

Nghe được lời này, lòng Khương Đào cũng mềm nhũn, vội ôm nó vào lòng, bảo đảm nói: “Tỷ tỷ biết trong khoảng thời gian này ủy khuất A Lâm của chúng ta rồi nhưng nhà chúng ta nhỏ như vậy, ban ngày tỷ tỷ cũng trốn ra ngoài, sợ ảnh hưởng tới ca ca học hành. Ca ca còn chưa thi xong, sau còn phải thi nhiều nữa. Nếu đệ không muốn ở bên ngoài nữa, vậy ở trong nhà có được không?”.

Khương Lâm đặc biệt hiểu chuyện mà lắc lắc đầu nói: “Không được, đệ sợ đệ không quản được bản thân, sẽ làm ồn. Tới lúc đó ảnh hưởng ca ca, chẳng phải đệ thành tội nhân rồi sao?”.

Hài tử 6 tuổi vốn chưa nói gì tới tính tự giác, đặc biệt là nó và Tiêu Thế Nam còn ở chung một chỗ, đều ham chơi giống nhau, có thể nghẹn được một hai ngày, lại không nhịn được mười ngày nửa tháng.

Khương Lâm vẫn là tự hiểu lấy mình cho nên nó chỉ làm nũng với Khương Đào, không nói sau không ra ngoài ở.

Nó ngoan ngoãn như vậy, chọc cho Khương Đào thấy khuôn mặt hắn lại thơm thêm vài cái.

Sau nó nói muốn ngủ với Khương Đào, Khương Đào cũng không nỡ cự tuyệt nó. Nhưng thế này chỉ có thể để Thẩm Thời Ân chịu khổ một chút.

Khương Lâm cảm thấy bị vắng vẻ, chẳng lẽ hắn không có cảm giác này sao?

Tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn không có dọn ra ngoài, buổi tối trở về vẫn ở cùng một chỗ với Khương Đào.

Tuy trong nhà ít người càng thêm yên tĩnh nhưng Khương Đào lo lắng cho Khương Dương, ban đêm đi ngoài còn phải đi làm đồ ăn khuya, hơn nữa, Khương Dương ở bên cạnh chong đèn đọc sách cả đêm, ban đêm tĩnh lặng, nháo ra động tĩnh gì cũng rất xấu hổ. Hắn cũng không phải phát rồ như vậy, thời điểm này còn muốn thân cận với Khương Đào.

Cho nên mấy tháng vừa qua, ngủ chỉ là ngủ.

Vất vả chờ tới khi Khương Dương ra ngoài thi, trong lòng Thẩm Thời Ân ngứa ngáy, ăn xong cơm tối, Khương Đào đi tắm, hắn mở hòm, lấy túi tiền đựng bong bóng cá ra.

Nhưng không lâu sau Khương Lâm mặc đồ ngủ, ôm gối của mình chạy tới gõ cửa, nói: “Tỷ phu ơi, đệ nói với tỷ tỷ rồi, tối nay đệ muốn ngủ với tỷ ấy. Huynh xem, muốn ngủ cùng với Tiểu Nam ca hay là ngủ trong phòng ca ca? Tùy huynh chọn”.

Trong lòng Thẩm Thời Ân hét lên, cái này thì chọn gì chứ?

Nếu có thể chọn, hắn đương nhiên chọn độc chiếm tức phụ của mình a!

Đối với Khương Lâm, hắn cũng không đành lòng làm nó thất vọng, chỉ có thể đưa người vào.

Sau Khương Đào rửa mặt trở về phòng, thấy hắn uể oải cất túi tiền đi, nín cười hỏi hắn: “Chàng ngủ ở đâu? Giường chúng ta cũng lớn, nếu chàng không để ý thì ba người chúng ta ngủ cùng nhau cũng được”.

Thẩm Thời Ân nói ngủ cùng thì ngủ cùng, hắn nghĩ để Khương Đào ngủ ở giữa, chờ Khương Lâm ngủ rồi, hắn tuy rằng không thể làm gì hơn nhưng ôm hôn tức phụ mình hẳn là không có vấn đề gì đi?

Hắn đồng ý sau liền đi rửa mặt, chờ hắn mang theo hơi nước về phòng, Khương Đào đã xếp chăn đệm gọn gàng.

Khương Lâm ngủ ở giữa, cười khanh khách nói chuyện với Khương Đào, thấy hắn sững sờ ở mép giường, liền vỗ chỗ trống bên cạnh nói: “Tỷ phu mau, chờ mỗi huynh thôi!”.

Thẩm Thời Ân dở khóc dở cười nhìn Khương Đào đang nhịn cười tới đỏ cả mặt.

Trong tiếng thúc giục của Khương Lâm, hắn chỉ có thể thổi tắt ngọn đèn, sau đó ngủ ở bên ngoài.

Ba người nằm xuống sau, Khương Lâm vui vẻ kéo tay tỷ tỷ nó, một tay kéo tỷ phu, mở máy hát, nói hết chuyện ở bên ngoài mấy ngày này.

Thế giới của hài tử không có chuyện gì lớn, nó nói đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng Khương Đào và Thẩm Thời Ân rất kiên nhẫn nghe, còn phối hợp mà tiếp lời nó.

Ba người lẩm nhẩm tới khi trăng lên cao, Khương Lâm mới chịu không được mà chìm vào giấc ngủ,

Lúc này Thẩm Thời Ân mới thở ra một hơi, duỗi tay lướt qua người Khương Lâm không tiếng động mà kéo Khương Đào khoa tay múa chân, ý tứ là nàng đứng dậy dịch ra bên ngoài để hắn ôm Khương Lâm về giường ngủ.

Khương Đào hiểu được, thấy hắn cũng không dễ dàng, liền nhẹ tay nhẹ chân đi ra.

Nhưng Thẩm Thời Ân vừa mới ôm Khương Lâm xê dịch, ở ngoài cửa lại có chút động tĩnh, hình như có thứ gì lay ván cửa.

Khương Đào xuống giường mở cửa, hóa ra là Tuyết Đoàn nhi đang ngồi xổm ở cửa.

Trước đó Tiêu Thế Nam và Khương Lâm dọn ra ngoài, tiểu gia hỏa này cũng đi cùng tới Tô trạch.

Nó hiện tại rất lớn, hoàn toàn thành một con hổ trưởng thành. Có thể là đang ở thời điểm phát dục, nó cũng biết điều, sau khi trở về liền trốn đi ngủ. Hiện giờ ngủ đủ rồi nên nó đi tìm Khương Đào trước.

Tâm tính nó cũng giống như Khương Lâm, đều như hài tử mà cắn váy Khương Đào, đôi mắt lóng lánh bày tỏ không muốn rời xa.

Khương Đào vuốt lông nó hồi lâu, còn đi tới nhà bếp lấy cho nó miếng thịt, nhìn nó ăn uống no đủ lại mệt mỏi rã rời, mới để nó đi vào phòng ngủ.

“Cứ cảm thấy có lỗi với chàng”. Khương Đào trở về nằm xuống giường, hôn lên khóe môi của Thẩm Thời Ân.

Thẩm Thời Ân cong cong môi, nói: “Còn hai canh giờ nữa là hừng đông, nếu thật thấy có lỗi vậy…”.

Hắn còn chưa nói xong đã ngửi được một mùi kỳ quái, duỗi tay sờ mới thấy đệm giường đã ướt một mảng.

Nụ cười cứng lại, Khương Đào cũng phát hiện có chút không đúng, xuống giường đốt đèn dầu mới thấy Khương Lâm đái dầm!

Tiểu tử thúi làm ướt nửa cái giường, còn làm như không có việc gì mà ngáy khò khè.

Nàng cười một trận, mới cùng với Thẩm Thời Ân sắc mặt không tốt lắm đổi chăn đệm.

Lăn lộn một hồi, Thẩm Thời Ân không còn ý niệm gì, ôm Khương Đào trong ngực, ngủ.

Hôm sau thức dậy, Khương Lâm biết mình đái dầm, còn đỏ mặt kéo ống tay áo tỷ tỷ của hắn, nhỏ giọng nói; “Đệ lâu rồi không đái dầm, ngày thường không có như vậy”.

Khương Đào nhịn cười, hiểu gật đầu, nói: “Không có việc gì a, chỉ ta và tỷ phu của đệ biết, hai ta giữ bí mật giúp đệ”.

Tuy vậy nàng và Thẩm Thời Ân không nói cũng vô dụng, Tiêu Thế Nam dậy sớm nhìn thấy lượng chăn đệm bên ngoài liền đoán được, khi rửa mặt còn thì thầm với ca hắn: “Nhị ca, cảm giác đái dầm không tệ đi!”.

Thẩm Thời Ân liếc hắn, không trả lời.

Tiêu Thế Nam cười đủ rồi, lại cảm thấy hâm mộ Khương Lâm. Hắn cũng nhớ ca ca với tẩu tử hắn nhưng tuổi hắn lớn, nam nữ khác biệt, cũng không thể giống Khương Lâm ngủ cùng một giường với họ.

“Buổi tối hai ta ngủ cùng đi? Đệ cũng muốn trò chuyện với huynh, đệ sẽ không đái dầm, khẳng định đi tiểu đêm cũng không đánh thức huynh”.

Thẩm Thời Ân không lên tiếng, liếc mắt nhìn hắn thật sâu.

Tiêu Thế Nam bị hắn nhìn liền thu hồi thần sắc vui đùa, hắn cảm thấy ca hắn không nói gì nhưng ánh mắt này sao có chút giống như mắng hắn thô tục vậy?

Sao vậy? Ngay cả A Lâm tiểu ra giường cũng không bị mắng, hắn mới nói muốn ngủ cùng với ca hắn, trò chuyện thôi, ca hắn mắng hắn làm gì?

Tuy vậy kết quả của chuyện đái dầm khiến Thẩm Thời Ân rất vừa lòng – Khương Lâm e lệ, không cần ai nói hắn liền ôm gối của mình về sương phòng, không quấn lấy tỷ tỷ hắn đòi ngủ cùng nữa.

Buổi tối Thẩm Thời Ân rửa mặt xong liền lên giường chờ.

Khương Đào cười tới đau cả bụng, nói: “Ta cũng sẽ không chạy, sau này ngày tháng của chúng ta còn dài. Bộ dáng chàng gấp gáp như vậy nào còn nửa điểm chính nhân quân tử nào?”.

Thẩm Thời Ân xưa nay đều là bộ dáng vô cùng đúng đắn, kể cả lên phố bị nữ tử nhìn lén cũng sẽ mắt nhìn thẳng.

Nhưng đối với tức phụ nhà mình, hắn đương nhiên cũng không phải Liễu Hạ Huệ, lập tức xuống giường, ba bước thành hai, ôm ngang Khương Đào bế lên giường.

Khương Đào thấy tai hắn đỏ bừng, nhìn ra là hắn thẹn thùng, cười tới thoải mái.

Hai người đang nháo, cửa lớn bị người gõ vài tiếng.

Đây….

Khương Đào cảm thấy dường như ông trời đang đối nghịch với Thẩm Thời Ân.

Nhưng không còn cách nào khác, có người tới gõ cửa, cũng không thể mặc kệ, Thẩm Thời Ân sửa sang lại quần áo, Khương Đào ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc.

Tới không phải ai khác mà là Hoàng thị đang nôn nóng.

Hoàng thị tuy rằng lỗ mãng nhưng không có ai muộn rồi còn mạo muội tới nhà người khác như vậy.

Khương Đào cảm thấy có gì đó không đúng, nói nàng không cần gấp, ngồi xuống nói chuyện trước.

Hoàng thị không chịu ngồi, chỉ nói nhanh: “Tối nay người thủ thành tới báo, nói có một đội nhân mã rất lớn đi tới, ăn mặc đều là thị vệ, nghe giọng là từ kinh thành tới. Đối phương không lấy công văn ra, chỉ có eo bài đại biểu thân phận, sau không có ai biết, lão gia nhà ta nghe xong tin tức đi xem xét tình huống, ta thấy có chuyện lớn xảy ra, trước tới thông báo cho muội một tiếng".

Huyện thành này tuy không ít người đi tới nhưng chưa từng có nhân vật lớn nào – trước đó hưng sư động chúng, chọc mọi người chú ý cũng chỉ có Sở Hạc Vinh hộ tống Tô Như Thị tới. Nhưng bọn họ là thương đội, Sở Hạc Vinh lại có sản nghiệp ở nơi này, thừa dịp lúc đêm tối lên đường cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng hiện nay một đại đội thị vệ tới từ kinh thành, đây có thể là đại sự!

Dù sao Hoàng thị làm quan huyện phu nhân mười năm, cũng chưa từng gặp qua tình huống như này.

Nàng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, trước tới nói với Khương Đào một tiếng để nàng có chuẩn bị, sau đó lập tức trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.