Gả Cho Tội Thần

Chương 12




Lúc Khương Đào theo Khương Dương trở về, người nhà họ Khương đang ngồi ở nhà chính ăn cơm. Khương Dương mang bao về phòng, để Khương Đào vào trước.

Mà trước khi nàng bước vào, Triệu thị cùng Chu thị hai người ăn cũng thất thần, ánh mắt giao nhau vài lần, chỉ ngóng Khương Đào ở trong ngôi miếu nát kia không sống được, cũng không cần các nàng phí tay chân.

Nhưng để cho bọn họ thất vọng rồi, Khương Đào vẫn là Khương Đào gầy ốm trước kia nhưng là tung tăng nhảy nhót trở lại.

Khương Đào vào nhà liền chào mọi người, trừ Triệu thị và Chu thị cười có chút miễn cưỡng thì những người khác của Khương gia cũng rất hoan nghênh nàng.

“Hài tử ngoan, mấy ngày nay con chịu khổ rồi”. Khương lão thái gia vui mừng nói, thiếu chút nữa khiến Triệu thị và Chu thị xem thường cao tận trời.

Nha đầu này sắc mặt hồng nhuận, bước chân nhẹ nhàng, nơi nào cho thấy là ở miếu tự sinh tự diệt chứ, người không biết còn tưởng nàng tới nơi nào đó để nghỉ ngơi hồi sức, ông trời thật không có mắt a, vậy mà không để cho nha đầu này chết đi, ngược lại còn giống như đã hoàn toàn khỏi bệnh, hệt như người bình thường.

Triệu thị trưng khuôn mặt cười cười không nói nên lời, Chu thị đương nhiên không cao hứng nhưng nàng so với Triệu thị còn có chút lòng dạ, đứng dậy giả bộ thân thiện mà hỏi nàng: “Nhìn sắc mặt của A Đào chúng ta này, hồng nhuận lại khỏe mạnh, nhất định là Tam Tiêu nương nương hiển linh, đuổi đi hết ốm đau trên người A Đào rồi”.

Khương Đào cũng cười nói: “Nhị bá nương nói không sai, xác thật là Tam Tiêu nương nương hiển linh. Bệnh tình của cháu hiện giờ không ngừng chuyển biến tốt, tâm trạng cũng đã tốt hơn rất nhiều. Tam Tiêu nương nương còn từng nói chuyện với cháu trong mộng, nói rằng mệnh ác trên người cháu bà ấy sẽ thay cháu mang đi, không cần quá lo lắng”.

Chu thị không nghĩ tới Khương Đào lại tinh ranh như vậy, nàng chẳng qua chỉ nói bừa một câu Tam Tiêu nương nương, Khương Đào liền thuận lý thành chương làm một bộ dáng thực sự đã gặp được thần tiên.

Liều mạng nói dối, Triệu thị khinh thường mà bĩu môi nhưng còn chưa đợi được nàng nói chuyện, Khương lão thái gia liền hỏi Khương Đào: “Tam Tiêu nương nương thật sự nói với cháu như vậy?”.

Khương Đào mặt không đổi sắc gật đầu nói: “Đúng vậy, bằng không thân thể của cháu sao chỉ trong vài ngày liền tốt tới mức như vậy được? Hơn nữa Tam Tiêu nương nương còn tặng cháu một con thú nhỏ, tuy rằng trông có chút cổ quái nhưng nghe nói là linh thú gì đó”.

Nói rồi Khương Đào liền gọi Tuyết Đoàn nhi vào, nàng vốn không định nói với người nhà Khương gia chuyện của Tuyết Đoàn nhi. Tuy rằng về sau khẳng định là nàng nuôi Tuyết Đoàn nhi nhưng thời điểm nàng không ở bên cạnh, ở dưới một mái hiên cùng người nhà Khương gia, nếu có người nhân lúc đó mà ức hiếp Tuyết Đoàn nhi, nàng khẳng định đau lòng muốn chết.

Hiện tại tốt rồi, Chu thị nhắc tới Tam Tiêu nương nương, đúng là đưa tới cho nàng một cơ hội tốt. Thời đại này, mọi người đối với thần linh đều thực kính sợ.

Tuyết Đoàn nhi như gió xoáy mà chạy vào trong điện, vui sướng kêu vài tiếng rồi tới bên chân Khương Đào cọ cọ thân mật.

Khương lão thái gia tinh tế mà đánh giá nó trong chốc lát, liền gật đầu nói: “Con thú nhỏ này thật không giống bình thường, dường như còn có nhân tính”.

Khương Đào cười cười: “Đúng vậy, mắt nhìn của gia gia thực tốt, nó rất có linh tính”.

Nghe được người đang khen mình, Tuyết Đoàn nhi kiêu ngạo mà khẽ vươn vươn thân mình.

Triệu thị ở một bên nghe xong gấp tới độ nhìn qua Chu thị. Hai người đã thương lượng biện pháp đối phó Khương Đào nhưng trước mắt Khương Đào lôi Tam Tiêu nương nương ra làm da hổ, ra vẻ ta đây, tới Khương lão thái gia còn tin vài phần. Cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch của các nàng còn thực hiện như nào?

Mắt thấy nàng còn muốn nói tiếp, Chu thị vội đứng dậy cười nói: “A Đào đừng chỉ lo nói chuyện mãi, trước ngồi xuống ăn cơm đi đã. Dì tới phòng bếp lấy cho con một chén cháo”.

Triệu thị cũng đứng lên đi theo, “Ta đi hỗ trợ”.

Hai người nói xong liền đi tới nhà bếp.

Thêm một chén cháo còn cần hai người? Đứa ngốc cũng biết có gì đó không đúng.

Khương Đào châm chọc bĩu bĩu môi, nhưng cũng không phá vỡ. Chỉ là nàng đoán được hai vị bá nương này chắc chắn ủ mưu gì đó, tuy rằng hiện tại chưa biết nhưng nàng cũng không sợ, nhất định không để các nàng thực hiện được!

Nàng thoải mái mà ngồi xuống, kể một chút về mấy ngày nay làm thế nào mà nàng được Tam Tiêu nương nương dạy cách phân biệt thảo dược cùng rau dại, lại như thế nào may mắn bắt được chim sẻ cùng gà rừng.

Người nhà họ Khương đều là người làm nông, ngày thường nghe được nhiều nhất cũng chỉ là chuyện vụn vặt trong nhà, nay lại nghe nàng kể vừa huyền diệu vừa khó giải thích, không nói là tin được bao nhiêu nhưng dấy lên sự hứng thú của mỗi người.

Khương lão thái gia nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của Khương Đào, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Tuy rằng ông chịu đồng ý để Khương Đào trở về nhưng chủ yếu vẫn là vì Khương Dương.

Hôm qua xảy ra chuyện có thổ phỉ trên núi, ban đêm Khương Dương biết được, liền nói với ông rằng tương lai cũng muốn thi được tới vòng cuối, nếu người khác biết nhà bọn họ trong tình huống như vậy còn để Khương Đào tự sinh tự diệt, không biết truyền ra ngoài sẽ khó nghe tới mức nào.

Khương lão thái gia nghĩ cũng đúng như vậy, người đọc sách quan trọng nhất là thanh danh, Khương Dương có thể có một tỷ tỷ bệnh chết ở trong miếu nhưng lại không thể có một tỷ tỷ bị người nhà bỏ rơi, chết trên tay thổ phỉ, lập tức liền nới lỏng, để cho Khương Dương sáng sớm đi đón Khương Đào về.

Tuy vậy, Khương Đào thực sự là một đứa trẻ ngoan, bị bọn họ đưa lên núi nhưng cũng không có nửa điểm oán hận. Chỉ hy vọng nàng nói chính là sự thật, nàng thật sự được Tam Tiêu nương nương rủ lòng thương, cuộc sống sau này có thể yên bình, không tạo thêm tai họa cho người nhà.

Khương Đào, nàng đương nhiên là không sinh ra oán hận gì cả.

Nàng chỉ coi Khương Dương và Khương Lâm là người nhà, những người khác của Khương gia đối với nàng không khác gì người xa lạ, nguyên thân thật có cảm tình với họ nhưng cảm tình ấy chỉ tồn tại trong trí nhớ, tại thời điểm họ quyết định đưa nàng lên miếu thì cũng đã phai nhạt đi nhiều. Đối với sự đối đãi lạnh nhạt của người xa lạ có thể tức giận cái gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ là có chút gợn sóng trong lòng thôi.

Món ăn của Khương gia cũng không có cái gì quá tốt, cháo thì hệt như nước gạo, cũng có thêm món rau muối, không có gì mới mẻ.

Khương Đào ở miếu ăn hết một chén thịt gà, hiện tại cũng ăn không trôi, chờ Khương lão thái gia và Khương lão thái thái ăn xong rời đi thì nàng cũng buông đũa.

Không bao lâu, Khương Dương cũng đi theo nàng ra ngoài.

Hai người chân trước ra khỏi nhà chính, sau liền nghe được có người nặng nề mà buông chén.

Không biết Triệu thị hay Chu thị nhỏ giọng mắng: “Đúng là đồ sao chổi, xui xẻo, lại dám lôi kéo tên tuổi của Tam Tiêu nương nương ra hù người. Tam Tiêu nương nương thật mà linh nghiệm thì ngôi miếu kia còn chết nhiều người như vậy sao? Thật coi chúng ta là trẻ con ba tuổi à?”.

Khương Dương nghe vậy lập tức dừng bước chân, biểu tình lạnh lùng hệt như có thể ngưng thành băng tới nơi.

“Đừng để ý tới bọn họ”. Khương Đào kéo hắn đi về hướng nhà của mình, “Phiền các nàng nhiều lời, tỷ còn khỏe lắm, tỷ sẽ nhảy nhót tung tăng tức chết các nàng”.

Khương Dương lúc này mới không xụ mặt nữa, “Tâm trạng của tỷ rất tốt”.

Khương Đào rất tự hào gật đầu.

“Đó là sự lạc quan vô điều kiện của tỷ, đúng là người bình thường không thể so được”.

Tỷ đệ hai người vừa nói chuyện vừa trở về phòng, lúc này Khương Lâm còn ở trong ổ chăn.

Bỗng nhiên nghe được thanh âm của Khương Đào, hắn như cá chép nhảy bật lên, tay bụ bẫm xoa xoa đôi mắt, buồn ngủ mê mang mà nói: “Là đệ đang nằm mơ hay tỷ tỷ thật sự đã trở lại rồi?”.

Khương Đào cũng rất nhớ tiểu tử này, lập tức ngồi bên mép giường, đem hắn ấn trở lại ổ chăn: “Không phải nằm mơ, là tỷ tỷ đã trở lại”.

Vừa tới gần, Khương Đào mới phát hiện đôi mắt vừa sưng vừa hồng như quả hạch đào của hắn, vừa nhìn liền biết trộm khóc ở trong chăn. Khó trách sao lại ngủ tới lúc này, đứa nhỏ này không mở được mắt ra.

Khương Lâm vốn đang mê ngủ, Khương Đào đắp lại chăn cho hắn, nàng vố nhẹ lưng, dỗ hắn ngủ lại.

“Để đệ trông nó, đệ liền trông như vậy?”. Khương Đào nhỏ giọng hỏi Khương Dương.

Kỳ lạ, Khương Dương cũng không giận dỗi với nàng, ngược lại còn tự biết đuối lý mà sờ sờ mũi: “Hôm qua bận một số việc, quên tới nhìn hắn”.

Vì có thể khuyên được lão thái gia, hơn nữa hôm qua hắn từ trên núi trở về cũng không còn sớm nên chờ Khương lão thái gia đồng ý hắn liền trực tiếp đi ngủ.

Khương Đào cũng không phải thật sự trách hắn, nhìn sắc mặt hắn không tốt cũng thấy đau lòng, để hắn cùng Khương Lâm ngủ một lát.

Khương Dương từ khi sinh ra đã bị ôm tới bên người gia gia nãi nãi, là đứa trẻ duy nhất ở Khương gia được ngủ một mình. Khi còn bé, hắn thực hâm mộ đệ đệ có thể ngủ cùng với cha mẹ. Nhưng hiện tại lớn rồi thì lại không giống.

“Đệ không ôm”. Hắn nói.

Khương Đào thúc giục hắn nhanh lên, hắn mới bảo Khương Đào quay lưng không được nhìn hắn, cởϊ áσ ngoài ra rồi chui vào chăn.

Tiểu Khương Lâm hệt như cái ấm sưởi nhỏ trong ổ chăn ấm áp vô cùng, Khương Dương thoải mái than một tiếng.

Khương Đào đưa tay tới, cũng muốn dỗ Khương Dương ngủ.

“Đệ không còn nhỏ nữa”. Khương Dương ngại ngùng mà kháng nghị, bị Khương Đào trực tiếp bỏ qua.

Tuy là nói như vậy nhưng qua một lúc hắn cũng ngủ rồi, khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong cong lên.

Khương Dương thấy bọn hắn ngủ rồi mới bắt đầu tính toán.

Tuy rằng hiện tại Khương gia chưa phân gia nhưng đồng ruộng đều đã phân hết, mỗi tháng các phòng đều phải nộp một ít bạc vào kho chung, mặt khác vẫn là các phòng cầm về, phụ trách chi tiêu phòng mình. Là tam phòng trên danh nghĩa nhưng không có đồng ruộng, vì cha nguyên thân trước đó thi tú tài tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, sau đậu rồi liền ở trường dạy học, đương nhiên là không cần đồng ruộng rồi.

Trước mắt một phòng này chỉ dư lại Khương Đào và hai đệ đệ, đã không có tiền thu, năm sau tiền học của Khương Dương cũng là vấn đề…

Nàng phải tranh thủ nghĩ ra biện pháp kiếm tiền trong khi nghỉ Tết mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.