Gả Cho Quỷ Công Tử

Chương 4




10.

Vừa đốt hương lên, Tề Gia Trinh liền như quỷ đói mà bay tới.

Tiếp đó tôi thấy làn khói bay chầm chậm trong lư hương, từ từ tụ lại thành một hàng, bay cuồn cuộn về phía hắn không ngừng.

“Tề gia đông người như vậy, lẽ nào không ai thắp hương cho chàng?”

Mùi khói lửa dường như làm âm thanh của Tề Gia Trinh thêm phần ấm áp.

Hắn nửa đùa nửa thật trả lời: “Đã bảo rồi, ta chỉ hút hương của phu nhân ta đốt thôi.”

“Oanh ca yến hót bên ngoài, Tề mỗ ta đều chẳng buồn liếc một cái.”

Ù ôi.

Lại còn oanh ca yến hót cơ đấy.

Tôi đảo mắt lườm một cái, mặt đầy khinh bỉ.

Tôi thấy là anh biến thành quỷ rồi nên chẳng ai thèm quan tâm thì có!

Thời gian thoáng cái đã đến lúc ăn cơm tối.

Băng qua sân trong, tôi nghe thấy bọn nha đầu câu được câu chăng kể mấy chuyện gần đây.

Nào là Tề Nhược Tuyên trêu chọc con gái nhà lành nên bị đánh gãy chân.

Nào là mẹ ruột hắn ta Triệu di nương mời một vu y nổi tiếng đến xem bệnh cho hắn.

Tôi âm thầm siết chặt nắm tay.

Tốt nhất là khiến thằng chó con Tề Nhược Tuyên kia cả đời không bò dậy nổi mới tốt!

Bước vào phòng ăn,

Vừa mới ngồi xuống, lão phu nhân liền mẫn cảm khụt khịt mũi.

“Con đốt hương à?”

Tôi gật đầu.

Bà lại hỏi, “Đốt cho Gia Trinh?”

“Vâng.”

Trong mắt lão phu nhân bừng lên ánh sáng.

“Gia Trinh thế mà bằng lòng nhận hương con đốt?”

Tôi nghe thấy mơ hồ.

“Nương, người đang nói gì thế?”

“Aizz.”

Nghĩ đến đây, lão phu nhân nặng nề thở dài, đặt bát đũa xuống.

“Mấy năm nay, nó vẫn cứ không chịu nhận hương hoả của chúng ta.”

“Người trong nhà ngoài nhà đều đã thử qua. Nhưng chỉ cần là đốt cho nó, thì hương chưa bao giờ đỏ được.”

“Có lẽ, nó vẫn đang hận chúng ta lúc đó không cứu được nó nhỉ.”

Hở?

Thành thật mà nói, tôi hơi ngạc nhiên đấy.

Tề Gia Trinh nói câu “Chỉ cần hương của phu nhân ta đốt” thực sự không phải là nói đùa……

Nhưng……

Nhưng nhìn hắn đâu có giống loại yêu đương mù quáng “phải là cơm phu nhân ta đút thì ta mới ăn” đâu!

Nhớ lại biểu tình tập mãi thành quen trên mặt hắn, tôi chợt có một suy nghĩ.

“Vì vậy cho đến giờ kì thực không ai thành công thắp hương cho chàng ấy ạ?”

Lão phu nhân chán nản gật đầu.

Tôi nhỏ giọng xuống, “Vậy ngài có từng nghĩ tới, không phải Gia Trinh không nhận hương hoả của các ngài, mà là có người cố ý sắp đặt không cho các ngài cúng tế chàng ấy hay không?”

Tuy là tôi không rõ mấy chuyện quỷ thần này cho lắm.

Nhưng tôi nhớ đã từng đọc được trên một quyển sách, nếu quỷ không có người cúng tế, thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.

Nếu không có người siêu độ, thì ngay cả đường luân hồi cũng không thể vào được.

Mà Tề Gia Trinh hiển nhiên là biết chuyện này, nhưng lại chỉ thản nhiên chấp nhận.

Người này……à không phải, quỷ này, thật sự rất kỳ quái.

Mà vì tôi không thuộc về thế giới này, không bị ảnh hưởng bởi quy tắc của thế giới, cho nên trời xui đất khiến lại phá giải được chuyện kỳ lạ này.

Trong mắt lão phu nhân loé lên một tia sáng.

“Ta trái lại chưa từng nghĩ tới chuyện này……”

Nếu chuyện này là thật, vậy kẻ đó thực sự rất hận Tề Gia Trinh, hận đến khắc cốt ghi tâm.

Ngay cả cơ hội trở lại làm người cũng không cho hắn.

Nếu nghĩ sâu xa hơn một chút.

Có lẽ, ngay cả cái chết của Tề Gia Trinh……

Tôi bình tĩnh thu hồi ánh mắt, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt bao hàm thâm ý của lão phu nhân.

Nhưng chỉ là ngầm hiểu với nhau, hai người chúng tôi trong lòng hiểu rõ không cần nói ra.

“Việc này ta nhất định sẽ tra kĩ, con đừng lo lắng. Chỉ là không ngờ, con lại là một người rất biết suy nghĩ.”

Lão phu nhân cho tôi một cái nhìn khen ngợi hiếm có.

Vừa nói vừa cởi vòng ngọc lục bảo trên tay xuống, đặt vào trong tay tôi.

“Từ nay về sau, con đường đường chính chính là con dâu của Tề gia ta.”

11.

Quay về phòng, mấy cây hương trong lư hương đã sớm hoá thành tro.

Chỉ còn chút hơi nóng mơ hồ tản ra dưới lớp tro.

“Tề Gia Trinh?”

Tôi vừa đi vừa gọi, muốn tìm hắn hỏi cho rõ chuyện thắp hương.

Nhưng trong phòng vẫn không có ai trả lời.

“Thế mà không có ở đây.”

Tôi mất hứng thì thầm vài câu.

Lại nhớ tới ma quỷ nói chung đều thích ra ngoài vào buổi tối, thôi thì kệ hắn đi.

Vừa hay tranh thủ hắn không ở đây mà tắm cho thoả thích.

Nằm trong thùng tắm, tôi thư thái híp mắt.

Không biết đã bao lâu rồi không được hưởng thụ cuộc sống thoải mái như vậy.

Kiếp trước, tôi yêu phải một kẻ cặn bã, đạo đức giả.

Bị hãm hại, bị lừa gạt, cuối cùng chẳng còn lại gì.

Tình thâm nghĩa trọng của tôi trở thành trò cười lớn của thành phố H.

Vào ngày tôi gặp tai nạn đó, gã lại ở ngay lễ đường cách đó không xa, nắm tay người phụ nữ khác, ước hẹn trọn đời trên thảm đỏ hoa lệ.

Chuyện cũ nặng nề dồn nén trong tâm trí tôi.

Tôi chìm sâu vào ác mộng, tưởng chừng như sắp nghẹt thở.

Lúc này, không khí xung quanh thoáng chốc lạnh ngắt, người tôi nổi hết da gà.

Một cái tay lạnh buốt phủ lên bả vai tôi.

“Tề Gia Trinh?”

Nửa người tôi còn đang ngâm trong nước, thông qua mặt nước phản chiếu thấy phía sau mình không một bóng người.

Tề Gia Trinh khẽ “Ừm” một tiếng, cái tay lại không thành thật sờ soạng trên xương quai xanh của tôi.

“Lưu manh!”

Tôi phản xạ có điều kiện duỗi tay túm lấy hắn.

Kết quả túm một cái mà tôi xém chút bị doạ cho bay màu.

Khác với “Hơi thở” của Tề Gia Trinh không thể chạm vào lúc thường, lần này hình như tôi đã chạm vào một khối vật thể được ngưng tụ thành thật.

Là hình dáng một cánh tay.

Tôi lập tức vùng khỏi “tay” hắn, dứt khoáy nhảy tới bên kia thùng tắm.

“Chàng, chàng sao lại……”

Tôi chỉ vào không khí nói không thành lời.

“Phu nhân, eo của em……”

Âm thanh hắn dừng một lát, hàm chứa ý cười, “Thật mảnh.”

Tôi cuối đầu nhìn, hoảng hồn la lên, sau đó mãnh liệt chìm xuống đáy thùng, làm tia nước bắn cao nửa mét.

“Không được nghĩ tới!”

Tôi thẹn quá hoá giận trừng hắn.

“Em là phu nhân cưới hỏi đàng hoàng của ta, sao ta lại không được nghĩ?”

“Vậy cũng không được!”

“Muốn ta không nghĩ tới cũng được thôi.”

Hắn cợt nhã sáp lại gần, giọng nói mập mờ.

“Vậy thì em phải cho ta chút ngon ngọt chứ.”

“Đúng không hả, phu nhân?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.