Cô nói như vậy, vừa vặn nhắc đến chuyện ông cụ Quân sai người mang cô về lúc trước, khiến chuyện Phương An Ngu kéo cửa xe không buông trọn vẹn qua đi, không phải vì cô thích Phương An Ngu nhiều thế nào mới không cho ông cụ Quân làm sao, mà là nhà họ Phương rất coi trọng Phương An Ngu, cho nên bảo ông cụ đừng có tính giở trò gì với anh.
Cho dù bây giờ nhà họ Phương đang trong tình trạng vô vọng, lung lay sắp đổ nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nếu quả thật nhà họ Phương bị bắt nạt đến nóng nảy, cũng sẽ cắn người đó.
Cái thứ gọi là bảo bối này, tất nhiên ông cụ nghe hiểu ý trong lời của Quân Nguyệt Nguyệt, có điều ông ta cũng chẳng dễ bị lừa gạt vậy, cười cười sau đó chọt ngón tay trên mặt bàn vài cái, lại mở miệng hỏi: "Vậy nếu như ông nội bảo cháu ly hôn với nó, cháu bằng lòng không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt tự nói con mẹ nó đã biết ông muốn làm cái trò này rồi, cô cũng không vội vã nói cháu bằng lòng mà là tựa như một cô nhóc chưa chơi chán đồ chơi, khó chịu cự nự, "Ông nội... sao vậy, cháu đã đồng ý với ông đi gặp cổ đông rồi, hơn nữa chuyện chủ nhà Quân không phải đợi Du nhi phẫu thuật về mới lại quyết định ư."
"E là bên trên sẽ có hành động, trên mảnh đất kia phát hiện cây hiếm, nếu như bên trên điều người tới kiểm tra sắp xếp vào khu bảo hội, không thể đụng vào nữa." Ông cụ Quân hiếm khi nói được vài câu thật lòng, "Việc phẫu thuật của Quân Du không biết sẽ thế nào, thời gian hồi phục cũng quá dài đằng đẵng, nhà họ Quân không đợi lâu được như vậy."
"Nhưng không phải ông nội vẫn khỏe đó sao!" Quân Nguyệt Nguyệt cười nói, "Ông khỏe mạnh như vậy! Sợ gì không đợi được Du nhi hồi phục..."
"Ông đã được chẩn đoán ung thư dạ dày chính xác rồi." Ông cụ Quân đột nhiên nói, "Bác sĩ nói, tình hình tốt nhất là nửa năm, tệ nhất là hai tháng."
Lúc này Quân Nguyệt Nguyệt thật sự sững người, con mẹ nó bên trong cốt truyện cũng đâu có vụ này!
Trong cốt truyện, ông ta sống rất lâu sau đó lại còn xuất hiện giở trò kìa.
"Chuyện khi nào thế ạ?" Sự khiếp sợ trên mặt cô không chút giả bộ, ông cụ Quân thấy cô lo lắng như vậy, ngược lại đưa tay ra đè ép xuống, trấn an cô: "Là lần sau khi các cháu trở về, một lần đau bụng đi viện, làm thử kiểm tra một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe ông cụ nói, "Ông lớn tuổi rồi, thân thể không khỏe rất bình thường, mắc bệnh cũng rất bình thường, cháu không cần quá sợ hãi, ăn uống vẫn luôn không tốt, hô hấp khó khăn lại cứ tưởng là do bệnh ở tim, bây giờ đã chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, giai đoạn cuối rồi, ông cũng không phải chịu đau đớn đi mổ nữa, tạm thời có tuân theo điều trị thôi."
Quân Nguyệt Nguyệt khiếp sợ không thốt nên lời, lúc này có lẽ cô sẽ giống như một đứa con hiếu thảo, đứa cháu hiền hậu, vừa khóc vừa tỏ vẻ bi thương. Nhưng ngoại trừ khiếp sợ, cô không thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào khác.
Sống chết trước mặt cô, quá mức tầm thường, Quân Nguyệt Nguyệt từng chứng kiến quá nhiều rồi, hơn nữa cô với ông cụ không hợp nhau, cái kiểu giả dối khóc lóc thương tâm, cô cũng không thèm diễn.
"Vẻ mặt đó của cháu là gì đây?" Ông cụ Quân trừng mắt nhìn cô, "Ông tạm thời còn chưa chết đâu!"
Quân Nguyệt Nguyệt ho một tiếng, vội vàng hoàn hồn, thực sự cảm thấy khó tin, nói, "Nhưng rõ ràng thân thể ông khỏe mạnh như vậy, cháu cứ cảm thấy cháu không vượt nổi ông mà!"
Bên trong cốt truyện quả thực là thời điểm cuối cùng của nữ phụ độc ác là cô xuống sân khấu, ông cụ còn nhảy nhót tưng bừng giữa nam nữ chính.
Không biết ông cụ bị chọc vào chỗ nào, bị những lời này của Quân Nguyệt Nguyệt chọc cười.
Ông ta cười nói, "Ngày trước ông cũng cảm thấy rằng, thân thể bố cháu còn khỏe hơn ông, cứ cho rằng chỉ cần nó còn sống, lúc đó trời cũng sẽ không sập xuống..."
"Nhưng cháu xem, trời nói sập là sập, ngay cả bố cháu ông cũng không thể trông cậy được," Ông cụ Quân nói, "Gánh vác trọng trách này thật là mệt mỏi, nhưng hiện tại cũng chỉ còn lại hai đứa là cháu và Du nhi, cháu vẫn luôn không biết điều, mà sức khỏe của Du nhi lại như vậy..."
Quân Nguyệt Nguyệt không lên tiếng, ông cụ Quân kích động cả buổi, trầm mặc một lát rồi lại quay lại chủ đều kia, "Tiếp nhận nhà họ Quân, phải tiếp nhận quan hệ thông gia, mặc kệ cháu có thích tên ngốc nhà họ Phương kia hay không, lần này sau khi trở về cũng phải cắt đứt đi."
Môi Quân Nguyệt Nguyệt giật giật, ông cụ Quân chưa cho cô cơ hội nói chuyện, nói tiếp: "Nếu thật sự ngay cả một tên ngốc cháu cũng không nỡ, vậy thì cháu có thể tiếp tục làm con dâu nhà họ Phương, có điều nói như vậy, quan hệ của nhà họ Quân với cháu, chỉ là nhà mẹ đẻ mà thôi."
Quân Nguyệt Nguyệt cúi đầu, khuôn mặt lập tức méo xẹo, ý chính là mẹ nó chỉ cần không làm chủ nhà họ Quân thì một cắc tiền cũng không có.
"Tối nay ông dẫn cháu đi gặp một người," Ông cụ Quân nói, "Ở thành phố Khâu Hải cậu ta không thể hiện tài hoa gì nhưng lại rất nổi danh ở Bình Xuyên, hai mươi tuổi lưu lạc một mình, bây giờ đã giữ vững gót chân ở Bình Xuyên, mảnh đất của nhà họ Quân, vừa vặn gần sát Bình Xuyên.
Đây là ngay cả người tiếp theo cũng tìm xong cho cô rồi, chút đồng cảm dâng lên ban nãy vì ông ta sắp chết của Quân Nguyệt Nguyệt lập tức tan thành mây khói.
Với tình thế hiện tại này xem ra, nếu như cô từ chối ly hôn, ông cụ Quân sẽ thực sự nhẫn tâm không để một phần tiền nào cho cô cả, nếu ông ta sắp chết rồi, cả đời ông ta vì nhà họ Quân, trước khi chết chắc chắn phải giải quyết tất cả hậu họa.
Bình tĩnh mà xem xét, sinh ra trong một gia đình như vậy, làm sao có thể tùy ý tự mình làm chủ hôn nhân, tìm lợi tránh hại là bản sắc của thương nhân, Phương An Yến vốn là một con cờ, nhưng đó là ông cụ Quân chuẩn bị cho Quân Du thôi, hiện tại người được chọn làm gia chủ thay đổi, hiển nhiên nhà họ Phương là quân cờ phế.
Ông cụ Quân thật đúng khôn khéo, ông ta tìm cách tránh tất cả mạo hiểm, sở dĩ không cho Quân Nguyệt Nguyệt bỏ Phương An Ngu rồi lại đi lấy Phương An Yến là vì nguyên chủ đã từng điên cuồng thích cậu.
Ông cụ không cho phép chủ nhà họ Quân yêu thích đối tượng thông gia, tựa như lúc trước ông ta biết rõ Quân Du không thích Phương An Yến mới chọn thay cho con bé...
Nếu như với lập trường của một người có tuổi cả một đời gánh vác hết sức vì gia tộc, lựa chọn này cũng không có gì sai, bởi vì tình cảm trong mắt ông ta, nông cạn không bằng một đống nhân dân tệ, mà là trở ngại, là mạo hiểm cần tránh né.
Quân Nguyệt Nguyệt biết nếu lúc này cô cần phải dứt khoát, lưu loát đồng ý nhưng nghĩ đến trước khi xuống lầu Phương An Ngu còn nở nụ cười xán lạn với cô như vậy, cô lại không thể nào mở miệng nổi...
Yên lặng một lát vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, ông cụ Quân lại đúng lúc thu hồi sự bức bách, cười với cô, nói: "Đừng cuống, đêm nay đi gặp Tiểu Lịch trước đã."
Quân Nguyệt Nguyệt ra sức thở dài một hơi, cô biết, mình có lẽ không thể che giấu được sự để ý với Phương An Ngu, để lão cáo già xảo quyệt họ Quân này gạ hỏi ra đầu mối rồi.
Cô có thể chịu đau, có thể chịu được đói, có thể ngày đêm trốn chạy không ngừng để thoát khỏi cái chết, cũng có thể sinh tồn trong hoàn cảnh gian nan, ác liệt như vậy, nhưng mà cả hai đời, thứ thiếu thốn nhất chính là tình cảm, làm sao cô có thể nhẫn nhịn không thích một người như Phương An Ngu vậy.
Cô quá ngây thơ rồi... Thích một người thật sự không giấu được.
Quân Nguyệt Nguyệt kéo ra một nụ cười với ông cụ Quân, "Dạ."
Hai ông cháu ngồi lên xe, Quân Nguyệt Nguyệt cứ có cảm giác, chắc chắn ông cụ Quân sẽ không từ bỏ ý định, trong lòng không sao yên ổn được, không nhịn được lấy điện thoại ra lén nhắn tin cho Phương An Ngu --- Mấy ngày nay ở đó đừng đi đâu, dù ai nói cái gì anh cũng không được tin.
Phương An Ngu lại không nhắn lại nhanh nữa, cô lại không nhịn được nhắn tin cho Phương An Yến.
--- Hôm nay ông cụ Quân hỏi chuyện của anh trai anh, trông chừng anh trai anh vào.
Quân Nguyệt Nguyệt nhắn xong, đợi cả nửa ngày không thấy hai anh em nhắn lại, cô có một loại dự cảm không tốt lắm, lúc này ông cụ Quân nhìn qua, cô vội vàng cất di động vào, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
Hai người đi đường không nói chuyện, xe đi thật lâu, từ đường thôn quẹo vào đường cái, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn rối bời trong lòng, đợi đến khi cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần phồn hoa, đèn neon sáng lên, lúc này cô mới phát hiện, bọn họ đã ra khỏi thị trấn Hưu Đức đến một thành phố lạ lẫm...
Chỉ vì tham gia một bữa tiệc rượu? Quân Nguyệt Nguyệt lấy điện thoại ra nhìn qua thời gian, từ lúc cô nhắn tin cho Phương An Ngu đã hơn hai tiếng rồi.
Nhưng vì sao Phương An Ngu vẫn chưa nhắn lại? Là vì không nhìn thấy ư?
Tâm trạng cô vì Phương An Ngu không nhắn lại trong thời gian dài càng trở nên nôn nóng, lúc khoác cánh tay ông cụ Quân vào khách sạn, ánh mắt cô không quá tập trung, vấp phải thảm trải sàn trước cửa ra vào một cái, thoáng lảo đảo về phía trước...
Cô đi giày cao gót, lại giẫm vào váy, không ổn định dáng đứng, đã chuẩn bị tư thế chó bốc shit nhưng ngay lúc cô sắp ngã xuống, cánh tay và eo đồng thời được một cánh tay khác mạnh mẽ có lực nắm giữ, một mùi hương gỗ khó mà hình dung tới bao phủ, sau khi cô đứng vững đành mở miệng, "Cám ơn anh..."
"Khách khí rồi Quân tiểu thư," giọng nói của người này trầm tựa như pháo nên bên tai, hơn nữa dễ thấy là biết cô, Quân Nguyệt Nguyệt nghi ngờ theo tiếng nói ngẩng đầu lên thì đối diện với một đôi mắt phượng hẹp dài.
Bởi vì thực sự chứng kiến quá nhiều người giống như đúc ở mạt thế, cho nên cảm xúc của cô vốn không thể quá kích động nữa, nhưng người trước mặt này lại có thể khiến Quân Nguyệt Nguyệt khiếp sợ, có thể làm cho sóng to gió lớn trong lòng cô dậy lên lần nữa.
Cô không di chuyển đối diện với đôi mắt này, mãi cũng không xê dịch một tấc, giữ tay sửa sang lại dáng váy của mình, ánh mắt chần chừ qua lại trên gương mặt anh ấy, càng nhìn càng khiếp sợ, càng nhìn càng khó tin---
Nếu như nói lúc trước những người kia đều là trùng hợp, vậy người trước mặt này lại tuyệt đối không thể nào, dù là khí chất, vóc người hay thậm chí là vết sẹo nhỏ thành đoạn trên lông mày kia, Quân Nguyệt Nguyệt đã hoàn toàn kết luận được, đúng là người này ở mạt thế, đã từng cùng tiểu đội của bọn họ đôi bên hận thù, một lão đại khác mà bọn họ căn bản không vào được căn cứ khổng lồ của người ta --- Lịch Cách.
Cô đã nói, làm sao Lịch là dòng họ phổ biến như vậy, nhưng thế nào lại là anh ta, nếu như ngay cả người này cũng xuất hiện ở thế giới này, vậy rốt cuộc thế giới kia là...
"Quân tiểu thư?" Người trước mặt hơi nhíu mày, môi mỏng hơi nhếch lên, "Quân tiểu thư?"
"Duyệt Duyệt!" Ông cụ Quân thò tay lay nhẹ Quân Nguyệt Nguyệt vẫn đang nhìn chằm chằm không nhúc nhích Lịch Cách, nói ra, "Lần đầu tiên gặp mặt cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, quá ư không lễ phép rồi!"
Lịch Cách vội vàng vươn tay ra lắc lắc, tỏ vẻ không để ý, sau đó nhân tiện bắt được tay của ông cụ Quân nắm chặt, "Ông Quân, chờ ông đã lâu, bên trong đã bắt đầu rồi ạ, ông theo cháu đi bên này nha?"
Ông cụ Quân gật đầu, lúc này Quân Nguyệt Nguyệt mới lấy lại tinh thần, vừa rồi cô quả đúng là thất lễ rồi, nhưng gặp được loại chuyện này, không thất lễ được mới lạ!
Thế giới này điên rồi sao, cốt truyện ban đầu đã sụp đổ thành cái loại đức hạnh kia không nói, bây giờ ngay cả lão đại ở mạt thế - Lịch Cách cũng xuất hiện ở thế giới này rồi...
"Quân tiểu thư?" Lịch Cách lại mở miệng gọi cô một tiếng.
Ông cụ Quân dẫn đầu vào thang máy nhưng Quân Nguyệt Nguyệt lại vẫn cúi đầu không biết đang bay vào cõi tiên nơi đâu, ông ta đúng là định để Quân Nguyệt Nguyệt gặp người tên Lịch Cách này, nói không chừng cô đã thay lòng đổi dạ rồi, dù sao đã thay lòng đổi dạ từ Phương An Yến qua Phương An Ngu, cô cháu gái lớn này của ông cũng vô dụng hơn mấy ngày thôi.
Dễ dàng thay lòng đổi dạ là một chuyện tốt, nếu như con bé có thể thay lòng đổi dạ từ chỗ Phương An Ngu sang Lịch Cách, sau đó kết thông gia, ông cụ Quân cũng có biện pháp để cho tâm tư của cô chuyển từ Lịch Cách đi.
Có điều ông cụ cũng bị Quân Nguyệt Nguyệt làm cho hơi mất mặt, cứ nhìn người ta một cái đã mất hồn mất vía rồi, cũng thật sự không rụt rè quá rồi.
Quân Nguyệt Nguyệt vỗ vỗ mặt mình, cất bước vào thang máy, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt khiển trách của ông mình, mà là thông qua ánh sáng phản chiếu của thang máy, tiếp tục nhìn chằm chằm Lịch Cách.
Trời ạ thật đúng là anh ta.
Lúc gặp mặt Quân Nguyệt Nguyệt vẫn không thể xác định đầy đủ cho lắm nhưng lúc nhìn góc nghiêng mặt thời hoàn toàn xác định rồi, bởi lúc ấy tiểu đội gặp, người đàn ông này đem một cây súng trong tay, bên trong súng không có đạn, lúc bắn ra tất cả đều là đá, nhưng uy lực giống y đúc với súng.
Lịch Cách là dị năng giả hệ thạch hiếm thấy, hơn nữa thăng cấp rất nhanh, nghe nói có thể di động một tòa núi đá trong nháy mắt, căn cứ của bọn họ chính là dùng đá đắp cao lên, bề mặt sáng bóng trơn nhẵn không chỗ bám được tay, mà ngay cả tang thi cấp hai cũng không bò lên được.
Hiện tại Quân Nguyệt Nguyệt nhớ rất rõ ràng, sắc mặt anh ta lãnh đạm, nhìn mấy người trong tiểu đội lúc ấy như nhìn mấy con sâu, con kiến, bắt bọn họ để lại vật tư, người thì xéo đi.
Bởi vì bị cướp đoạt vật tư, lần đó một ngày sau khi trở về, bọn họ chỉ có thể ăn cực kỳ ít đồ ăn chịu đói vài ngày, cho nên trí nhớ của Quân Nguyệt Nguyệt về anh ấy vô cùng khắc sâu, tuyệt đối là Lịch Cách không sai được...
Như vậy hiện tại xem ra, khẳng định cái thế giới này đến cùng có phải trùng với mạt thế hay không, có phải cô không phải xuyên tới mà là trọng sinh tới trước khi mạt thế hay không, cũng chỉ còn lại một con đường duy nhất để xác nhận.
Đó là thứ không đến cuối cùng cô không muốn đụng vào, cô hơi sốt ruột cúi đầu xuống, nếu như thế giới này thật sự là lúc trước của mạt thế, vậy kiếp trước cô chưa từng nghe qua tin tức của Phương An Ngu, khả năng duy nhất chính là... anh ấy đã chết từ sớm rồi.
Một đóa hoa phú quý như vậy, sao có thể sống sót ở mạt thế được đây?
Hơn nữa kỳ lại là rõ ràng nhân vật chính của cuốn sách này chính là Phương An Yến, nhưng lão đại của mạt thế lại là Lịch Cách, tất cả việc này rốt cuộc phải giải thích thế nào, vì sao ở mạt thế không có Phương An Yến và Quân Du?
Trán Quân Nguyệt Nguyệt đầy dấu hỏi châm, sau khi thang máy tới, ông cụ Quân thật sự coi như mắt không thấy với bộ dạng mê trai của cô, dẫn đầu cất bước về phía trung tâm tiệc rượu, Quân Nguyệt Nguyệt lại vẫn đứng trong thang máy, đầu óc suy nghĩ lạc vào cõi tiên, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lịch Cách dưới ánh sáng phản chiếu của thang máy.
"Nhìn đủ chưa? Tôi đứng bên bên này, vì sao cô không xoay qua mà nhìn?" Lịch Cách mở miệng nói, Quân Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không nghe thấy, cô chìm đắm bên trong suy nghĩ của mình, ngay cả ông cụ Quân ra khỏi thang máy cũng không hề hay biết.
Lịch Cách đã gặp rất nhiều con gái, con gái nhìn chằm chằm anh ấy rất nhiều, nhưng thấy anh mà ngốc thành như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Lịch Cách không nhịn được cười một chút, trong tiếng cười lộ ra một chút khinh miệt, có điều anh ấy nhanh chóng thu hồi, dù sao nếu như không có gì bất ngờ cô gái này sẽ là vợ tương lai của anh, dù chỉ là trang trí.
Mê mẩn anh ấy là một chuyện tốt, Lịch Cách thấy cô như vậy dứt khoát cũng không cần giả bộ khách khí với cô nữa, trực tiếp kéo tay Quân Nguyệt Nguyệt qua, khoác lên cánh tay mình, nghiêng đầu cúi người kề sát bên tai cô nói, "Ông nội của cô nói cho cô chưa, đêm nay cô là bạn gái của tôi."
Hơi thở nóng ướt truyền vào theo lỗ tai, Quân Nguyệt Nguyệt đột nhiên run rẩy một cái, hoàn hồn lại đã thấy Lịch Cách lại gần mình như vậy, suy nghĩ thứ nhất trong đầu chính là dáng vẻ anh ấy dùng súng, hơn nữa dù là giết tang thi hay giết người, đều không hề lộ vẻ kích động.
Phản ứng đáp lại kích thích của thân thể khiến cô rút tay ra trước, siết nắm đấm thành cỡ bao cát vung về phía người trước mặt này, đồng thời dưới chân đá lên bắp chân anh ấy, mãnh liệt nới khoảng cách ra với anh.
Bởi vì thang máy không có người đi ra ngoài, lại khép lại một lần nữa, Lịch Cách lấy tay sờ bên mặt mình, lại nhe răng nhếch mép mà cử động bắp chân bị đá một cái, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt ---
"Quân tiểu thư, đây là cách chào hỏi đặc biệt của cô với người khác ư?" Giọng nói Lịch Cách mang theo một chút tức tối.
Quân Nguyệt Nguyệt lắc nắm tay nhỏ của mình, tựa vào vách thang máy trừng mắt nhìn Lịch Cách, phản ứng vừa rồi của anh ấy rõ ràng không hề có chút dị năng cũng không có, thậm chí ngay cả chút võ công cũng không có, chỉ là một người bình thường, vậy là, biến dị đều là sau khi mạt thế.
Vì vậy cô bình tĩnh lại, ôm cánh tay dựa vào thang máy, ấn xuống phím đi lên của thang máy một cái, nhíu mày nhìn anh ấy, phì ~ cười một tiếng hỏi, "Vừa gặp mặt đã lôi tay người ta ôm anh, còn cắn lỗ tai người ta, đây cũng là cách chào hỏi đặc biệt của anh với người khác ư?"