Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 3 - Chương 128




Edit: Tâm | Trans: Cy

Nhiều người ở Quỳnh Nhai đang giận dữ la hét, những người trẻ tuổi cường tráng mà ngày thường phụ trách săn bắn đang sải bước chạy về phía trước.

Lý Đỗ Quyên nhìn thấy không ít người đang cầm vũ khí nhắm về phía cô ấy. Cô ấy không ngửi thấy mùi thuốc súng, thế nên trên tay những người này không cầm súng.

“Ha ha ha ha…” Vô Danh nở nụ cười: “Sau khi bà ngoại cô chết…”

Để kẻ địch nói những lời vô nghĩa là chuyện mà mấy người bại não mới làm. Lý Đỗ Quyên bóp cò súng.

“Đùng!”

Bắn ở cự ly gần khiến cái đầu dưới chân cô bắn tung tóe ra bụi bẩn màu trắng đỏ, Lý Đỗ Quyên đạp chân xuống nghiền nát cả não hòa cùng với máu đỏ tươi. Cô ấy nghe thấy có người thét chói tai phía sau lưng.

“Bảo! Bảo Nhi! Con tôi…”

“Dì Cố ngất rồi.”

“Mau báo cho Quỳnh Nhai…”

“Người phụ nữ điên này từ đâu tới vậy?”

“Cô ta giết người rồi, không được để cô ta chạy trốn!”

“Trong tay cô ta có súng, cẩn thận.”

Những người này bước đi cẩn thận, bọn họ đã bị thủ đoạn tàn nhẫn của người phụ nữ này dọa sợ. Trên người đối phương ngập mùi máu tươi nồng đậm, từ khi bọn họ sinh sống trong tòa thành này đến giờ chưa gặp cảnh tượng nào đáng sợ như vậy.

Lý Đỗ Quyên biết phía sau đang có người tới gần, bọn họ ngay cả cung cũng cầm không vững, mũi tên phóng tới, cô ấy còn chẳng cần quay đầu lại mà vẫn có thể dễ dàng né tránh.

Cô ấy lấy cái chai bên hông, mở nắp ra, đổ chất lỏng bên trong lên toàn bộ thi thể.

Cùng lúc đó cô ấy hóa ra đốm lửa giữa những ngón tay, nhẹ nhàng búng que diêm tạo thành một đường parabol rơi xuống thi thể, ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, lốp bốp thiêu thi thể cháy rụi.

“Mẹ nó…”

Người phía sau bị hành động của cô ấy chọc giận.

Lý Đỗ Quyên thở dài, trong quá trình tấn công Vô Danh, cô ấy đã gặp phải vô số tình huống như thế này, cô ấy lười giải thích cũng chẳng có ý định giải thích. Cô ấy treo lại cái chai lên thắt lưng, sau đó lại lôi thứ gì đó ra, cầm chúng trên tay.

“Nhìn đi.” Lý Đỗ Quyên xoay người giơ tay lên, ngược chiều ánh sáng đối mặt với mọi người, lắc lắc thứ gì đó trong tay: “Lựu đạn.”

Đám người đuổi theo vừa nghe đến hai chữ “Lựu đạn” thì lập tức phanh gấp, đối phương đã ném đồ vật về phía bọn họ.

Thứ đồ vật tròn vo đen thui lăn tới, mọi người sợ tới mức toàn bộ đều lui về phía sau, chạy thục mạng.

Chạy thật lâu, bọn họ cũng không nghe thấy tiếng nổ nào cả.

Không ổn, trúng kế rồi!

Bọn họ vội vàng trở về, trên bờ cát chỉ còn lại một thi thể cháy đen, mảnh đạn màu đen với hoa văn không biết tên lẳng lặng nằm trên mặt đất như đang cười nhạo bọn họ.

Người phụ nữ kia đã không còn thấy bóng dáng, xung quanh cũng chẳng còn chút dấu vết của cô ấy.

*

Lý Đỗ Quyên ra khỏi phòng thay quần áo cạnh bãi biển, trang phục trên người đã hoàn toàn thay đổi. Đầu cô ấy đội mũ lưỡi trai, miệng ngậm que kẹo đã quá hạn sử dụng, mang theo chiếc balo trên vai hiên ngang đi vào phạm vi hơi thở  mà tòa thành Quỳnh Nhai bao phủ.

Cô ấy tìm một cái ghế ngồi xuống giữa quảng trường rộng lớn không một bóng người, từ trong balo lấy ra một chiếc túi, bên trong là quyển sổ ghi chép cùng với cây bút.

Mở ra trang đầu tiên viết về truy kích Vô Danh, cô ấy viết tiếp vào: [Năm 2032… Giết chết Vô Danh trong dáng vẻ con người.]

Dừng một chút, cô ấy lại viết thêm: [Cảm giác không đúng lắm, có lẽ hiểu biết lúc trước có chút sai lệch, dường như Vô Danh vẫn chưa thật sự tử vong – vẫn đang chờ xác minh.]

Về mặt đi săn này, Lý Đỗ Quyên vẫn luôn rất tự tin. Sống trong môi trường áp lực nặng nề nhiều năm đã rèn luyện cho cô ấy một loại trực giác, trực giác của cô ấy nói với cô ấy rằng chuyện này không bình thường.

Lần này giết được Vô Danh quá dễ dàng, dễ dàng đến mức khiến cho cô ấy cảm thấy là Vô Danh cố ý muốn chết, chỉ để thoát khỏi cô ấy.

Lý Đỗ Quyên có chút suy tư, chẳng lẽ Vô Danh không phải là “Thủ lĩnh” sao…

“Vô Danh là gì thế?” Bỗng dưng vang lên một giọng nữ non nớt đáng yêu.

Lý Đỗ Quyên khép cuốn sổ lại, bình tĩnh nhìn sang người bên cạnh không biết đã ngồi xuống từ bao giờ: “Nhìn lén nhật ký người khác rất không lễ phép.”

Đó là một cô bé, gương mặt trẻ con núng nính, hai bím tóc được thắt lại bởi vỏ sò, sao biển và vảy cá, chiếc váy dài nhiều lớp rủ xuống khi sắp đụng phải mặt đất thì trở nên mờ ảo. Cô ấy chính là ý thức tòa thành nơi này – Quỳnh Nhai.

Quỳnh Nhai cười đến cực kỳ đáng yêu, cô ấy đong đưa đôi chân ngắn ngủn, nói: “Không phải cô cố ý cho tôi xem sao? Vừa nãy có người kể hết chuyện xảy ra bên ngoài với tôi rồi, đứa trẻ kia làm việc cho một cửa hàng ở nơi này của tôi. Người cô giết chết chính là Vô Danh gì đấy à?”

Lý Đỗ Quyên đặt balo xuống giữa hai người rồi nói: “Những gì cô muốn biết đều ở trong đó.”

Quỳnh Nhai nhìn chằm chằm vào balo, cô ấy hỏi: “Cô là người từ bên ngoài đến, những ý thức tòa thành khác có khỏe không?”

Lý Đỗ Quyên nói mình không rõ lắm, rồi rời đi.

Quỳnh Nhai ngồi trên ghế dài, mấy phút sau một cô gái với làn da màu lúa mạch thở hồng hộc chạy tới, cô ấy lau mồ hôi trên trán rồi hỏi: “Người đâu rồi?”

Quỳnh Nhai: “Đi rồi.”

“Cứ để người ta đi như vậy sao? Chúng ta rất thiếu những người có kinh nghiệm như vậy, tốt xấu gì cũng phải giữ cô ấy lại vài ngày chứ, đội thám hiểm rất khó khăn.”

Người con gái ngã người xuống chiếc ghế thành hình chữ đại, mặt trời đang nắng chói chang trên đỉnh đầu.

Quỳnh Nhai liếc mắt nhìn cô ấy, ý bảo cô ấy nhìn đồ vật trong balo.

Cô gái bật người dậy lục lọi chiếc balo, trong đó có tờ giấy cuộn lại bằng bọc ni lông. Cô ấy nhìn thấy trên đó ghi chép một số loại ma quỷ, cô ấy vô cùng sốc!

“Ma quỷ không phải chỉ có một loại thôi sao, còn có thể phân thành nhiều loại như vậy, không phải nói giỡn đấy chứ!”

“Vãi thật, những ma quỷ này căn bản không thể đối phó, trốn đi cũng không xong, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!”

“Quỳnh Nhai, tôi nói này, nếu không hay là thôi đi. Không phải bây giờ chúng ta phát triển rất tốt sao, cô cũng là tòa thành siêu lớn rồi, không sợ ma quỷ, chúng ta không thiếu ăn thiếu mặc, căn bản không nhất thiết phải phái người ra ngoài hy sinh, mọi người cũng không tình nguyện làm như vậy, làm ơn đi mà.”

Người phụ nữ kéo lấy góc áo Quỳnh Nhai, mu bàn tay hiện lên tia sáng của dấu ấn Thành Quyến Giả.

Quỳnh Nhai cười nhạt nhìn cô ấy. Người phụ nữ im bặt, không được tự nhiên mà rút tay về, sau đó lau tay lên người mình.

“Tôi biết, chúng ta không thể lại tách ra.”

Cũng là lời nói đó, xuất hiện ở sâu trong lòng đất.

Sương đen giận dữ quay cuồng, một khối tinh thạch màu đỏ bị ô nhiễm thành một tảng đá màu đỏ xám, bị những tên ma quỷ bên cạnh nhặt lên và túm trong hai cánh tay. Những tên ma quỷ này vừa nhặt lên lại làm rớt, chúng căn bản không biết làm thế nào để sử dụng đống công cụ này, sương đen càng tức giận hơn.

Trong làn sương đen, một tên ma quỷ với cơ thể khuyết tật đang quỳ xuống, khí đen đang tu sửa thân hình cho nó, não bị đánh nhão nhoét ra cũng hồi phục lại bình thường.

Vô Danh không chết được, ma quỷ đều không chết được.

Chỉ cần mẹ còn ở trong này, những ký ức mà chúng nó trải qua đều lưu giữ ở đây. Thân hình được mẹ tạo ra, trí nhớ được mẹ ban cho, chúng nó có thể liên tục sống lại.

Vừa rồi câu nói kia là do Vô Danh nói.

Sương đen nghe thấy những lời này, khí đen lại không ngừng quay cuồng, tầng tầng lớp lớp tựa như có vô số người đang đồng thời nói chuyện không ngừng truyền vào trong tai Vô Danh.

“Lúc trước mày phải xé nát Vân Trung Thư trước mặt Hạ Phong Niên! Ăn luôn ngay trước mặt hắn! Khiến hắn ta hoàn toàn nổi điên!”

Vô Danh: “Mẹ, con xin lỗi, ban đầu con cũng định làm như vậy, nhưng người đàn bà này rất nhạy bén. Sau khi bà ta phát hiện mình sẽ trở thành công cụ để cưỡng ép Hạ Phong Niên nên đã quyết định tự sát… Hạ Phong Niên lại để thứ gì đó trên người bà ta, khiến con không có cách nào tới gần bà ta và đứa nhỏ kia được.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ, đứa nhỏ phiền phức kia…”

Sương Đen lần lượt ném những viên đá màu đỏ xám vào người Vô Danh: “Hoa Đình dám chết lần đầu, còn dám chết lần thứ hai không! Vốn đã nắm chắc Hoa Đình trong tay, lại được đứa nhỏ kia cứu sống, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể biến nó thành Hân La thứ hai. Nó thích hợp làm vật ký sinh của tao hơn, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”

Vô Danh cúi đầu: “Mẹ, xin mẹ bớt giận.”

Khói đen tiếp tục quay cuồng: “Trung Châu mày cũng thất bại, kho lương thực đáng lẽ dồi dào lại trực tiếp giảm đi một nửa, chết tiệt nhất vẫn là nó chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu!”

Vô Danh im lặng không hé răng. Kế hoạch Trung Châu lần đó rất hoàn thiện, nhưng không biết vì sao vẫn bị Trung Châu phát hiện ra. Ý thức tòa thành luôn im lặng kia, trong lúc không ai hay biết đã chuẩn bị sẵn sàng đường lui cho chính mình.

Mẹ rất tức giận.

Mẹ phải mất rất nhiều sức lực mới tạo ra hắn nhưng hắn lại bị Lý Đỗ Quyên nhìn thấu thân phận, mức độ tự do hành động trong thân xác con người trực tiếp giảm đi một nửa. Hiện tại hắn đã bỏ lại đối phương, sau khi Lý Đỗ Quyên giết chết hắn, chắc cô ta sẽ không cố chấp về việc quấy rầy hắn nữa.

Khói đen như muốn trút hết sự giận dữ: “Bây giờ Chu Nguyên cũng đã thoát rồi! Ý thức tòa thành lớn mạnh thức tỉnh ngày càng nhiều, mày muốn trơ mắt nhìn Cửu Châu tỉnh lại để chúng ta không bao giờ có thể chiếm được nơi này nữa hay sao?”

Lúc này khí đen đã tu sửa toàn bộ cơ thể Vô Danh xong, hắn không còn quỳ nữa mà bay lơ lửng. So với những tên ma quỷ khác, nước da của hắn có xu hướng nhợt nhạt hơn là trắng xanh.

Vô Danh nói: “Mẹ, người không cần lo lắng đến thế, Cửu Châu tuyệt đối không thể tỉnh lại.”

Khói đen lơ lửng chuyển động lên xuống: “Có tảng đá thối và đứa nhỏ kia, ý thức tòa thành tỉnh lại với tốc độ ngày càng nhanh. Chờ toàn bộ bọn nó…”

Vô Danh nhắc nhở: “Mẹ, Hân La đã nói hết cho chúng ta biết bí mật của ý thức tòa thành và bí mật Cửu Châu tỉnh lại. Những mảnh vỡ tượng Cửu Châu của Hoa Đình đang ở trong tay chúng ta, tượng Cửu Châu không hoàn chỉnh thì Cửu Châu không thể nào tỉnh lại.”

“Hơn nữa, nhiều ý thức tòa thành như Chi Giang, Tân An, Đông Kiều cũng không hoàn thiện, điều đó có nghĩa là dù chúng có bao nhiêu năng lượng cũng không thể trở thành tòa thành siêu lớn. Nếu tất cả chúng không trở thành tòa thành siêu lớn, thì năng lượng để khiến Cửu Châu thức tỉnh sẽ không bao giờ được tập hợp lại…”

“Huống hồ, trong tay chúng ta còn có con bài Hân La vẫn chưa lật, không có đầy đủ ý thức tòa thành thì Cửu Châu hoàn toàn không có cơ hội tỉnh lại!”

“Chúng ta mới là người không sợ kéo dài thời gian nhất…”

Sương đen nghe xong, tâm trạng dường như tốt lên không ít, khí đen cũng trở nên ổn định, đến tốc độ hòa tan phần còn lại của chân tay đã bị đứt của con người cũng nhanh hơn rất nhiều.

“Con đúng thật là đứa con khiến ta vừa lòng nhất.”

Vô Danh cúi đầu trước sương đen: “Mẹ cần con làm gì?”

Sương đen im lặng chuyển động, một lúc lâu sau, vô số tiếng con người đồng thanh nói: “Giải quyết thứ nhỏ bé kia, không có nó thì tảng đá thối sẽ không đứng về phía con người nữa…”

Ma quỷ từ từ được sinh ra trong màn sương đen dường như cũng đã nghe thấy những mệnh lệnh này.

Vô Danh nói: “Con sẽ nghĩ cách.”

Sương đen có xu hướng ngừng lại, dường như muốn nghỉ ngơi: “Con tính làm thế nào?”

Vô Danh thong thả di chuyển rồi nói: “Mẹ, sự xấu xa và dục vọng của con người rất có ích.”

Ma quỷ mới sinh ra thét chói tai, chúng tan biến khỏi màn sương đen và xuất hiện trên mặt đất.

Mặt trăng đang treo lơ lửng trên không, và ở trước mặt trăng, một tòa thành lơ lửng đang chắn ngang phần lớn hình dáng của nó. Đột nhiên một số ma quỷ lao lên từ mặt đất và hung hăng lao thẳng vào hơi thở tòa thành, khí thế giống như có chết cũng không dừng lại.

Vân Sâm đi ngang qua rìa tòa thành, cô cau mày nhìn đám ma quỷ đang tấn công.

Cô không biết có phải là ảo ảnh không, nhưng sau khi nhìn thấy cô, đám ma quỷ này dường như trở nên đặc biệt hung hãn…

Cô giơ ngón tay giữa về phía bọn ma quỷ, đó là một cử chỉ khiêu khích cô học được từ nhật ký của chị Đỗ Quyên. Sau đó cô cất bước bỏ đi, đầu cũng không thèm quay lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.