Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 3 - Chương 121




Edit: Diệu Linh

“Tình trạng của Thần Kinh hiện giờ như thế nào?”

Đồng tử của Bùi Sinh Âm phản chiếu cảnh năng lượng vô hình đang cắt ngang mặt đất. Nghe thấy Chu Nguyên hỏi như vậy, anh ta vội vàng trả lời: “Ba năm trước Thần Kinh đã là tòa thành siêu lớn, hiện giờ tổng quy mô bức xạ hơi thở của tòa thành đã vượt quá 6000 km2, tổng số dân cư…”

Trong lúc anh ta nói chuyện, Chu Nguyên xuất hiện trong bộ dạng hình người là một người thanh niên mặc áo dài đen. Khi ý thức tòa thành tăng cấp thành tòa thành siêu lớn, năng lượng tòa thành lúc này đủ để hiện hình tượng của tòa thành ra bên ngoài, cũng có thể coi là “hình tượng con người của tượng thành”.

Sau khi Bùi Sinh Âm trả lời về tình trạng của Thần Kinh, Chu Nguyên “Ừ” một tiếng. Xung quanh tiếp tục im lặng một lần nữa, chỉ còn năng lượng vô hình cắt ngang mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm.

Chu Nguyên bị nhốt dưới lòng đất đã nhiều năm, ma quỷ bốn phía không ngừng tấn công làm tiêu hao năng lượng của anh ấy, khiến anh ấy tụt xuống thành tòa thành trung bình. Nhưng trên đường Hạ Phong Niên đưa anh ấy quay lại trên mặt đất, truyền năng lượng cho anh ấy khiến anh ấy lại trở thành một tòa thành siêu lớn, vì vậy mới khiến Hạ Phong Niên bị mắc kẹt.

Dường như ma quỷ biết Hạ Phong Niên không sớm thì muộn cũng sẽ tới giúp Chu Nguyên, cho nên từ ban đầu đã mai phục bọn họ.

Những mảnh vỡ của tượng Cửu Châu do Bùi Sinh Âm mang đến đều vô dụng, cho dù là Hạ Phong Niên hay Chu Nguyên sử dụng mảnh vỡ này để bắt chước tài năng của Hoa Đình như nào đi chăng nữa, thì mảnh vỡ cũng chỉ mọc ra một chiếc lá xanh chứ không thể khiến tòa thành di chuyển được.

Hạ Phong Niên và Chu Nguyên tiếp tục tiến hành theo kế hoạch ban đầu của họ.

… Chu Nguyên “Bẻ đuôi để sống sót”.*

(*Câu gốc là 断尾求生: Khi các loài động vật như tắc kè, thằn lằn bị kẻ địch tấn công hoặc gặp nguy hiểm, chúng thường bẻ đuôi, thu hút sự chú ý của kẻ thù và nhân cơ hội đó trốn thoát. Đây là kỹ năng sinh tồn của chúng để tự vệ, hay còn gọi là bản năng.)

Qua cách miêu tả qua loa của Chu Nguyên, Bùi Sinh Âm biết được hành động “cắt” tòa thành này của anh ấy đã duy trì được một thời gian, nếu tới trễ thêm chút nữa thì không thể thấy được một màn như thế này.

Bùi Sinh Âm im lặng chờ đợi.

Đột nhiên bên kia vẫn luôn hiện lên ánh sáng âm u, Bùi Sinh Âm cảnh giác hỏi: “Là ma quỷ sao?”

Chu Nguyên hơi nghiêng mặt sang bên, dường như đang nghe ai đó nói chuyện, một lát sau trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Nghỉ ngơi sao?”

Tại sao anh Hạ lại bảo để cậu ta nghỉ ngơi chứ?

Chuyện vui mà anh ấy nói lại là gì vậy…

Chu Nguyên rất muốn hỏi Hạ Phong Niên kỹ càng, nhưng anh ấy không có cách nào giao lưu với đối phương, chỉ có thể tiếp nhận tin tức một chiều từ chỗ Hạ Phong Niên.

Anh ấy vân vê ống tay áo rộng thùng thình, sau đó bảo Bùi Sinh Âm trở về cùng với anh ấy.

Hình người của tòa thành đi dạo quanh tòa thành thì không khác gì một cái đèn pin di động. Bùi Sinh Âm đi theo bên cạnh Chu Nguyên, vốn không cần bật đèn pin, anh ta hỏi: “Là anh Hạ sao?”

Chu Nguyên gật đầu: “Không thể liên hệ được với anh ấy, cũng không rõ vì sao anh ấy lại bảo tôi dừng tay.”

Bùi Sinh Âm nói: “Tôi xuống hỏi anh Hạ một câu, đúng lúc Uông Việt Niên cũng nên lên đây rồi…”

“Không cần.” Chu Nguyên giơ tay, nghiêm túc nhìn về phía Bùi Sinh Âm: “Anh ấy là người không cho bất cứ ai phản đối sau khi mình đã quyết định, nếu cậu thật sự muốn hợp tác với anh ấy thì cứ thuận theo đi, anh ấy sẽ giúp đỡ cậu.”

Bùi Sinh Âm cau mày, vừa định nói gì đó thì một câu nói nhẹ nhàng của Chu Nguyên đã khiến anh ta ngậm miệng lại.

“Nếu cậu còn muốn anh ấy tiếp tục đứng về phía con người chứ không phải ma quỷ.”

Bùi Sinh Âm nhỏ giọng nói: “Anh Hạ… là người không phân biệt thiện ác sao?”

Chu Nguyên cười khẽ: “Chủng tộc khác nhau, lập trường khác nhau thì làm gì có thiện ác.”

Anh ấy nhìn bóng tối xung quanh, nói: “Sau khi rơi xuống lòng đất, tôi mới biết dưới lòng đất là một thế giới khác, có vô vàn sinh vật kỳ diệu. Mặt đất là nơi chúng khao khát bước lên, ma quỷ cũng là một trong số vô vàn sinh vật đó, con người ban đầu cũng thế… Con người bây giờ “không hợp đạo đức” nên chúng nó muốn tới tranh cướp cơ hội để thống trị mặt đất.”

Cho dù là một người trời sinh không dễ xúc động như Bùi Sinh Âm, thì khi nghe thấy Chu Nguyên nói vậy, mắt anh ta không khỏi co lại thành một đường kim.

Chu Nguyên thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy thì cười lớn, đưa tay vỗ lên vai anh ta. Năng lượng tòa thành chuyển động trong lòng bàn tay tựa như một dòng nước ấm len lỏi khắp cơ thể đối phương, khiến anh ta thoải mái hơn nhiều.

“Đây chẳng qua chỉ là suy đoán vu vơ của tôi thôi, vẫn chưa có gì chứng thực, coi như là kể chuyện xưa khiến cậu vui thôi.”

Bùi Sinh Âm: “…”

Đã là con người thì ai nghe chuyện này mà có thể thấy vui vẻ được chứ.

Đây là sự thật, chắc chắn là Chu Nguyên đang nói thật!

Bùi Sinh Âm quét mắt về phía xa, xung quanh vẫn chìm trong bóng đêm. Sau khi nghe Chu Nguyên nói, dường như anh ta có thể cảm nhận được một ánh mắt hiểm độc ẩn trong bóng tối.

Anh ta rùng mình một cái.

Tình cảnh của con người đã tồi tệ tới mức này rồi sao?

Chu Nguyên lơ đãng nói: “Không có quy tắc, không có phạm vi, điều này cũng áp dụng với các sinh vật dưới lòng đất. Trên mặt đất chỉ có thể xuất hiện một tộc, dưới lòng đất cũng chỉ có một tộc có thể chiến đấu với con người trên mặt đất. Nếu chiến thắng thì sẽ đình chiến hơn một nghìn năm, đó chính là quy tắc.”

Bùi Sinh Âm không nhịn được hỏi: “Anh… Sao anh có thể biết rõ ràng như vậy?”

Chu Nguyên đang đi ở phía trước vẫn bước thong thả, cười như không cười nhìn về phía Bùi Sinh Âm: “Trong lòng cậu đã có câu trả lời rồi.”

Bùi Sinh Âm nhìn xuống dưới chân mình.

Giờ phút này thứ dưới chân anh ta không phải là đất, mà là “người” bị Chu Nguyên đè ở phía dưới – Hạ Phong Niên.

Anh ấy cũng là sinh vật tới từ lòng đất sao?

“Bịch.”

Có thứ gì đó bị ném xuống.

“Cánh tay không được, cái này thì sao?”

Uông Việt Niên hoảng sợ ôm đầu, thanh niên trước mặt thật sự đang ôm một cái đầu trong tay. Một cái đầu bị ôm trong tay, một cái đầu thì đang cười tủm tỉm nhìn anh ta, hỏi anh ta “Dùng đầu làm quà tặng thì sao nhỉ”.

Quà tặng có thể thông qua địa khí, nhưng không thể thông xuống địa phủ được.

Uông Việt Niên đau đầu hỏi: “Anh Hạ, món quà này rốt cuộc anh muốn tặng cho ai. Ở đây ngoại trừ chúng ta thì chỉ có Chu Nguyên, tôi nghĩ bọn tôi sẽ không thích…”

Còn chưa nói dứt lời, Hạ Phong Niên đã trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: “Mấy người cũng xứng nhận món quà quý giá của tôi à?”

Ông ngắm nghía đầu mình, nhưng có vẻ thấy nhàm chán nên lại đặt cái đầu trở lại.

Uông Việt Niên thấy ông nhanh chóng nhét lại cái đầu, nhìn tới mức da đầu tê rần, cảm tưởng như đầu mình cũng có thể tháo xuống tùy ý. Anh ta nói: “Anh Hạ, chúng ta cũng xem như là người quen, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh là thứ gì không?”

Hạ Phong Niên xua tay: “Chờ tới lúc quay lại mặt đất thì cậu sẽ biết thôi. Ở đây thì quên đi, đừng quấy rầy tâm trạng vui vẻ đợi người của tôi.”

Uông Việt Niên cũng không biết Hạ Phong Niên đang đợi ai.

Anh ta quay lại Chu Nguyên để ăn chút gì đó, mọi người đều đang ở bên trên Chu Nguyên, làm một số công trình trong khả năng của mình. Nghe thấy Hạ Phong Niên và Chu Nguyên tạm dừng kế hoạch trở lại mặt đất, anh ta thở dài, cảm thấy tóm lại muốn trông đợi vào Hạ Phong Niên thì thà rằng trông đợi vào việc heo mẹ biết leo cây còn hơn.

Mỗi ngày Uông Việt Niên và Chu Nguyên đều đi xuống gặp Hạ Phong Niên. Bọn họ mang tới rất nhiều dụng cụ thiết bị xuống dưới lòng đất. Dưới áp lực từ trường và năng lượng bí ẩn kia thì đồng hồ cũng không có tác dụng, họ chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán thời gian.

Có thể biết được số ngày ở dưới lòng đất dựa vào màu sắc của vết nứt trên đỉnh đầu, ban ngày sẽ có ánh sáng, ban đêm thì không.

Không ai cần Uông Việt Niên xuống bên dưới lôi kéo làm quen với Hạ Phong Niên hết, là do tự anh ta muốn thế.

Lòng đất chìm trong bóng đêm, chỉ có Hạ Phong Niên là tỏa ra ánh sáng quanh người, khiến anh ta cảm giác như mình vẫn đang ở trên mặt đất, giảm bớt áp lực.

Một ngày, hai ngày, ba ngày,…

Uông Việt Niên thấy mấy ngày nay Hạ Phong Niên vẫn luôn phấn khởi, lại nhìn làn da đã trở nên trắng hơn của mình, anh ta thở một hơi thật dài. Đang nói đến việc diễn trò chuyện độc tấu tự học không chuẩn kia của anh ta, đồng thời nhìn về phía khe nứt.

“Ủa?”

Uông Việt Niên sửng sốt, trời mới hừng sáng được vài tiếng, tại sao lại tối rồi?

Anh ta cảm thấy hơi lạnh, như có gió thổi qua. Con người ở dưới lòng đất có thể hô hấp như thường, nhưng gần như sẽ không xuất hiện “gió” như thế này.

Trước mắt có vật gì đó bay xuống, Uông Việt Niên nhanh chóng trốn đi, nhưng thứ kia vẫn rơi vào trên mặt anh ta.

Anh ta sờ thử, là một phiến lá xanh mơn mởn, to gần bằng nửa bàn tay.

Theo đó có rất nhiều thứ khác lần lượt rơi xuống, ngoại trừ lá xanh còn có cả cánh hoa, mùi hoa ngào ngạt truyền tới.

Uông Việt Niên ngạc nhiên không thôi, anh ta nghe thấy giọng nói kích động nhưng nghiến răng nghiến lợi của Hạ Phong Niên: “Thật &*%¥may quá.”

Từ không trung có một dây leo cứng cáp thả xuống, đập mạnh xuống ngay trước mặt Uông Việt Niên.

Cụm lá hơi rung rinh, dây leo dày như một bể nước đang quan sát, sau khi nhìn thấy Uông Việt Niên thì vui vẻ lắc lư đống dây leo.

Uông Việt Niên là Thành Quyến Giả, từ chỗ dây leo có thể cảm nhận được hơi thở của ý thức tòa thành khác.

Xuất hiện ý thức tòa thành ở đây, thấy dáng vẻ giống như là chủ động xuất hiện… Anh ta chỉ có thể nghĩ đến một ý thức tòa thành khác, chẳng lẽ là Hoa Đình sao?

Uông Việt Niên theo bản năng nhìn về phía Hạ Phong Niên, thấy ông đang bày ra vẻ mặt thối muốn chết, ngay lập tức đã biết đây là dây leo của Hoa Đình.

Dây leo theo động tác của Uông Việt Niên, cũng chú ý tới Hạ Phong Niên. 

Hạ Phong Niên và Uông Việt Niên thấy động tác của dây leo, tuy không phát ra lời nói nhưng cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của đối phương.

Dây leo lắc la lắc lư, kích động nhào sang.

Mặt Hạ Phong Niên không biểu cảm ngăn dây leo không biết xấu hổ lại, đè ở trước người. Ông ghé vào bên cạnh dây leo, môi hơi khép mở, dùng âm lượng mà chỉ ông và dây leo có thể nghe được nói: “Hoa Đình, tôi có thể cho cậu nhiều năng lượng hơn nữa, chỉ cần cậu giải trừ quan hệ với con gái tôi… Không được nói chuyện này với con bé, nếu không tôi sẽ dùng một đấm đấm nát tượng thành của cậu.”

Dây leo ngây ra như phỗng.

*

Giữa hẻm núi, mọi người ở trên tòa thành lơ lửng lo lắng nhìn xung quanh. Sau khi đi vào trong cái khe kia, đèn điện trong tòa thành như bị nhiễu nên liên tục lập lòe, sáng tối lẫn lộn.

Trong quá trình tòa thành đi xuống, tựa như có vài thứ cố gắng xâm nhập vào hơi thở tòa thành, gợn sóng vô hình liên tục xuất hiện.

Ngoại trừ tòa thành của bọn họ ra thì những chỗ khác đều tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Vân Sâm đeo nhẫn trên tay, sau khi tiến vào cái khe, ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn ngày càng sáng. Cô dựa vào năng lượng mong manh từ chiếc nhẫn rồi chỉ đường cho Hoa Đình.

Đột nhiên Hoa Đình không đi xuống nữa, anh nói: “Phía trước khiến anh cảm thấy không thoải mái, càng đi xuống càng tiêu hao thêm nhiều năng lượng, anh sẽ dùng cách khác để thăm dò đường đi.”

Cách khác chính là dây leo của Hoa Đình.

Vân Sâm gật đầu đợi kết quả của Tòa Thành Nát.

“Tối quá, anh cảm nhận được mùi vị của ý thức tòa thành khác, chắc hẳn là Chu Nguyên, ở dưới còn có con người khác nữa…”

“Đây rồi, anh nhìn thấy một con người! Có ba nữa! Là ba này!”

Vân Sâm vui vẻ, đang muốn nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tòa Thành Nát.

“Vân Vân, bố không thích anh, không muốn để em làm Thành Quyến Giả của anh, còn muốn anh thịt nát xương tan. Anh đã làm gì không tốt sao?”

Sắc mặt Vân Sâm thay đổi, Mạnh Nhiên Lâm đang đứng cạnh cô nghe thấy lời này cũng rất sửng sốt.

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Lão Hạ không phải là người như vậy đâu, với ý thức tòa thành nào anh ấy cũng rất thân thiện. Cậu chắc chắn gặp đúng lão Hạ chứ?”

Hoa Đình vẫn giống như đứa bé bị bắt nạt, tủi thân nói: “Hơi thở kia chắc chắn là của bố.”

Vân Sâm cũng an ủi Tòa Thành Nát nói: “Hơi thở cũng có lúc sai, tôi thích anh như vậy… Hạ Phong Niên là bố tôi chắc hẳn cũng thích anh, không thể nói ra những lời độc ác như vậy đâu. Có thể không phải là Hạ Phong Niên mà là thứ khác!”

Khi Vân Sâm nói chuyện, chiếc nhẫn trên tay lóe sáng rồi chợt tối đi.

Hạ Phong Niên trầm mặc nhìn chằm chằm chằm dây leo trước mặt.

Tuy trước mặt con người, ý thức tòa thành có vẻ rất ôn hòa hiền lành, nhưng chúng cơ bản đều rất kiêu ngạo, sẽ không để lộ cảm xúc thật sự của mình trước con người…

Không biết xấu hổ mà trực tiếp mách lẻo như vậy đúng là hiếm thấy.

Ông đưa tay, cố ý ra vẻ thân thiện, dây leo lập tức cọ cọ lòng bàn tay ông một cách thân mật.

Xuyên qua bàn tay, ông có thể nghe thấy giọng nói trong sáng của thiếu niên như gió thoảng bên tai đang nói với con gái ông: “Bố lại thích anh rồi, có lẽ vừa rồi ông ấy nghĩ anh là một ý thức tòa thành xấu xa.”

Ông nghe thấy con gái mình khẽ thở dài nhẹ nhõm.

Hạ Phong Niên ý tứ sâu xa nói: “Đạo hạnh rất cao.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tòa Thành Nát đuổi theo phía sau Hạ Phong Niên gọi: “Bố! Bố! Bố!”

Chu Nguyên đi qua, chặn Tòa Thành Nát lại: “Đều là ý thức tòa thành, tôi gọi anh ấy là anh Hạ, cậu lại gọi anh ấy là “bố”.”

Tòa Thành Nát: “Thì sao?”

Chu Nguyên: “Gọi tôi là chú đi.”

Tòa Thành Nát: “?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.