Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 3 - Chương 115




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Diệu Linh

Chu Nguyên rơi vào đó rồi…

Vậy là sao?

Mạnh Nhiên Lâm vô cùng hoang mang, ông ấy chỉ vào hẻm núi rộng lớn sâu không thấy đáy hỏi: “Ý anh là Chu Nguyên rơi xuống dưới đó sao?”

Hạ Phong Niên không trả lời, ngồi xổm bên cạnh khe hở, áp lòng bàn tay lên mặt đất. Một chất lỏng màu đen dính trên ngón tay ông, nó không ngừng chuyển động như vật còn sống.

Mạnh Nhiên Lâm xem tới nỗi da gà da vịt nổi lên: “Đó, đó là cái quỷ gì thế!”

“Nó không gây hại cho con người.” Hạ Phong Niên vung mạnh tay khiến chất lỏng dính trên ngón tay văng ra xa, ông đứng dậy đi về phía trước một bước, hỏi: “Tôi muốn xuống đó một chuyến, anh muốn trở về hay đi theo tôi xuống đó?”

Khe nứt không thấy đáy kia nhìn đáng sợ vô cùng, Mạnh Nhiên Lâm khuyên: “Chúng ta nên trở về chuẩn bị một số trang bị thám hiểm chuyên nghiệp đã…”

Hạ Phong Niên xen lời ông ấy: “Vậy là anh cũng muốn xuống đó, đi thôi.” Sau đó túm cổ áo Mạnh Nhiên Lâm rồi nhảy xuống phía dưới.

“A a a a a!!!”

Ở phía trên hẻm núi chỉ còn vọng lại tiếng hét thất thanh của Mạnh Nhiên Lâm.

Sắp chết rồi, sắp chết rồi, sắp chết rồi…

Cảm giác không trọng lực mạnh mẽ kèm theo cảm giác đau đớn, Mạnh Nhiên Lâm cảm thấy hôm nay ông ấy sẽ phải chôn xác ở đây.

Ông ấy vừa rơi vừa gào hét hết cỡ, tới mức Hạ Phong Niên mất kiên nhẫn, kéo một góc quần áo của ông ấy vo lại thành miếng vải tròn rồi nhét vào miệng ông ấy.

Mạnh Nhiên Lâm trừng hai mắt thật lớn: “Ưm ưm ưm!”

Đột nhiên chân đã chạm đất, không gian phía trên nhìn lên chỉ như một sợi dây nhỏ, xung quanh tối đen, duỗi tay không thấy rõ năm ngón tay, trong bóng tối như có một thứ gì đó đáng sợ đang ẩn nấp từ từ ngo ngoe.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm giác được những thứ kia đã bị chắn lại.

Thứ chắn chúng nó lại là là tượng đá hình ghế xếp* đang tỏa ra ánh sáng trắng dịu trong bóng tối.

(*)

Hai mắt Mạnh Nhiên Lâm lại tiếp tục trừng lớn, ông ấy biết đây là tượng thành của ý thức tòa thành, ông ấy cảm thấy khiếp sợ với độ cao của tượng thành.

Tượng thành hình ghế xếp cao hơn ba mét, rất dễ thấy trong bóng tối.

Mạnh Nhiên Lâm vẫn tiếp tục nhìn một cách đờ đẫn. Hạ Phong Niên nói Chu Nguyên bị rơi vào bên dưới, vậy tượng thành này chính là của là Chu Nguyên. Chu Nguyên đã trở thành tòa thành siêu lớn rồi sao?

Hạ Phong Niên thả lỏng tay đang nắm cổ áo Mạnh Nhiên Lâm ra, vung tay lên giữa không trung, hơi thở màu đỏ nhạt xung quanh họ nhanh chóng biến mất.

Tượng thành có động tĩnh.

“Con người à?”

Giọng nói thanh khiết trầm thấp của tòa thành truyền tới tai bọn họ.

“Không ngờ tôi đã ở đây nhưng vẫn có thể gặp được con người.”

Ở giữa tượng đá hình ghế xếp hiện ra bóng người hơi mờ nhạt, dáng vẻ giống một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Bóng người dần trở nên rõ nét, từ trên tượng thành đi xuống, bước tới gần bọn họ.

Khuôn mặt của anh ấy rất đẹp, mặc áo dài màu đen, trên áo thêu những sợi chỉ vàng, mái tóc dài được cố định bằng ngọc quan*. Anh ấy nói: “Tôi là Chu Nguyên.”

(*)

Mạnh Nhiên Lâm vô thức học theo động tác của đối phương, làm hành động đáp lễ chẳng ra đâu vào đâu.

Trong lòng ông ấy vô cùng khiếp sợ, ý thức tòa thành cũng có thể dùng hình người để hoạt động sao…

Hạ Phong Niên thì ngược lại, động tác tập lễ của ông và đối phương giống y hệt.

Sau khi tập lễ xong, ông nghiêng đầu nhìn về phía khác, đánh giá hoàn cảnh bốn phía.

Chu Nguyên vẫy tay trước mũi, làm động tác khẽ ngửi, nhìn về phía Mạnh Nhiên Lâm nói: “Tôi ngửi được mùi của ý thức tòa thành khác.”

Chu Nguyên là một tòa thành siêu lớn, mỗi động tác nhỏ cực kỳ có khí phách khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên.

Mạnh Nhiên Lâm e dè nói: “Tôi là Thành Quyến Giả của Trung Châu, Mạnh Nhiên Lâm.”

Không đợi Chu Nguyên đáp lại, Hạ Phong Niên nói với giọng điệu khô khan: “Chỗ này là dưới lòng đất, là hang ổ của ma quỷ, toàn bộ tòa thành của anh đều đang ở dưới lòng đất.”

Chu Nguyên hơi nghiêng mặt nhìn về phía ông, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Hạ Phong Niên đối diện với tầm mắt của anh ấy, nói: “Chúng nó vẫn luôn quan sát anh, bản thân anh không thể rời khỏi đây.”

Chu Nguyên cười khẽ, một lần nữa gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Hạ Phong Niên chậm rãi lắc đầu: “Nếu tòa thành của anh nhỏ hơn thì tôi còn có thể giúp anh một phen, nhưng hiện giờ phạm vi tòa thành của anh quá lớn, tôi không thể giúp anh được.”

Trong mắt của Chu Nguyên hiện lên sự tò mò, anh ấy hỏi: “Tại sao lại muốn giúp tôi, việc này không giống với quy tắc làm việc của anh.”

Mạnh Nhiên Lâm nhìn Hạ Phong Niên, lại nhìn Chu Nguyên, ông ấy nghi hoặc hỏi: “Trước đó hai người biết nhau sao?”

Chu Nguyên lắc đầu nói: “Lịch sử của vùng đất này nhớ rõ anh ta.”

Mạnh Nhiên Lâm nghe thấy vậy thì mông lung như rơi vào sương mù. Câu hỏi của Chu Nguyên thì ông ấy có thể trả lời, ông ấy nói: “Anh ấy giúp anh là vì vợ anh ấy là người Chu Nguyên, nếu đổi lại là tòa thành khác thì chưa chắc anh ấy đã đối xử tốt như vậy đâu.”

Hạ Phong Niên vẫn chưa phủ nhận.

Chu Nguyên nhẹ giọng đáp: “Thật thú vị.”

Mạnh Nhiên Lâm tiếc hận nói: “Không ngờ tốc độ thăng cấp dưới lòng đất của anh lại nhanh như vậy, chẳng lẽ dưới lòng đất có năng lượng khác có thể hấp thụ sao? Nếu anh chỉ là một tòa thành nhỏ, không chừng lão Hạ có thể đưa anh rời khỏi nơi này.”

“Đúng là đáng tiếc, chuyện này cũng không có cách nào khác.” Chu Nguyên hình như rất thích nghe con người nói chuyện, lúc Mạnh Nhiên Lâm nói chuyện, anh ấy sẽ nhìn ông ấy chăm chú, đôi mắt xinh đẹp không chớp dù chỉ một chút.

Mạnh Nhiên Lâm nhìn anh ấy một cách khó hiểu, gì mà không có cách nào cơ?

Chu Nguyên giải thích: “Từ lúc tôi thức tỉnh đã là một tòa thành siêu lớn.”

Mạnh Nhiên Lâm hoảng hốt, vì sao?

Hạ Phong Niên chỉ thờ ơ nói: “Nếu ngay cả Chu Nguyên tuỳ ý đi một vài bước cũng đã mang theo lịch sử văn hóa, mà khi tỉnh lại vẫn chỉ là một tòa thành nhỏ thì Cửu Châu mấy người cũng đừng giãy giụa nữa, cứ vậy mà tự giác trở thành đồ ăn cho ma quỷ đi.”

Ý thức tòa thành rất thích việc cung phụng bằng văn hóa, họ có lớn mạnh hay không thì có liên quan tới di sản lịch sử và văn hóa từ chính vùng đất của họ sao?

Mạnh Nhiên Lâm vẫn còn muốn hỏi thêm nữa nhưng Hạ Phong Niên đã túm cổ áo của ông ấy, muốn đưa ông ấy ra ngoài.

Mạnh Nhiên Lâm giãy giụa nói: “Chúng ta cứ vậy mà đi, mặc kệ Chu Nguyên sao?”

Hạ Phong Niên nói: “Ở đây là dưới lòng đất, anh có thể làm được gì, khiêng Chu Nguyên lên sao? Hay là lên đó tìm thứ gì đó có thể kéo Chu Nguyên lên?”

Mạnh Nhiên Lâm: “Nhưng anh ấy ở đây một mình cũng cô đơn quá.”

Trung Châu nói các ý thức tòa thành đều thích con người, nơi này không giống nơi có người ở gì hết. Không biết Chu Nguyên đã ở dưới lòng đất bao lâu, nếu anh ấy là người duy nhất…

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng nói chuyện của bọn họ.

Chu Nguyên nói: “Trung Châu là một người đôn hậu và nhân ái, Thành Quyến Giả của anh ấy cũng vậy. Lòng tốt của anh tôi xin nhận, nhưng như anh đã thấy, hiện giờ không ai có thể giúp tôi được.”

Mạnh Nhiên Lâm hỏi: “Ý thức tòa thành không bị ảnh hưởng khi ở dưới lòng đất sao?”

Chu Nguyên nói: “Ảnh hưởng không nhiều.”

Hạ Phong Niên hừ một tiếng: “Sao có thể không ảnh hưởng nhiều. Anh ta ở dưới lòng đất không có con người cung phụng, không có nguồn năng lượng, ma quỷ luôn ăn mòn địa bàn của anh ta. Anh ta chỉ có thể ngày càng suy yếu, thực lực lụn bại, sau đó hoàn toàn chìm vào lòng đất, sẽ không còn Chu Nguyên ở Cửu Châu nữa.”

Mạnh Nhiên Lâm: “!!!”

Chu Nguyên nói: “Chuyện này phải mất rất nhiều thời gian.”

Hạ Phong Niên nhướng mày nhìn anh ta: “Cùng lắm anh cũng chỉ có mười năm nữa thôi.”

Mạnh Nhiên Lâm lờ mờ nghe ra có một tia sự vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Chu Nguyên không cảm nhận được cảm xúc của Hạ Phong Niên, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của Mạnh Nhiên Lâm, anh ấy hỏi Hạ Phong Niên: “Hình như anh không thích tôi.”

Hạ Phong Niên mà thích Chu Nguyên mới là lạ.

Trong lòng ông thích nhất là Vân Trung Thư, nhưng Vân Trung Thư thì sao?

Trong lòng bà thích nhất là Cửu Châu, thứ hai là Chu Nguyên, thứ ba mới tới Hạ Phong Niên!

Mạnh Nhiên Lâm như đột nhiên nghĩ tới gì đó, ông ấy nhỏ giọng nói: “Nếu chị dâu biết chuyện của Chu Nguyên thì sẽ khóc tới mức nào chứ, phần mộ của ông bà chị ấy vẫn còn ở Chu Nguyên kìa…”

Sắc mặt của Hạ Phong Niên vô cùng khó coi, giật xuống một bên cánh tay, tức giận ném tới chỗ tượng thành của Chu Nguyên. Ông nói: “Chỗ này đủ để anh chống đỡ một thời gian nữa, lúc đó nếu không có gì thay đổi thì anh đã trở thành một tòa thành trung bình hoặc tòa thành nhỏ. Nếu tôi còn nhớ tới chuyện này thì sẽ bớt chút thời gian tới kéo anh lên.”

*

Mặt trời ngoài cửa sổ bị vô số đám mây che khuất khiến ánh nắng chiếu vào bớt chói chang, tay Mạnh Nhiên Lâm chạm vào hai chữ “Chu Nguyên” trên mặt bàn.

Ông ấy nói: “Chỗ năng lượng lão Hạ cung cấp cho Chu Nguyên đủ để anh ấy chống đỡ được tới năm 2030.”

Hiện giờ là tháng tám năm 2032. Sau khi ông ấy khôi phục ký ức lại đặt chuyện của Chu Nguyên sang một bên, không nghĩ tới anh ấy.

Không ngờ Chu Nguyên lại xuất hiện ở chỗ này của Vân Sâm.

Vân Sâm nắm chiếc nhẫn, Hạ Phong Niên sẽ không vô cớ dùng cách này để nhắc tới tên của một tòa thành. Nghe thấy tình hình của Chu Nguyên xong, cô không khỏi suy đoán có phải Hạ Phong Niên bị kẹt ở nơi đó không.

Mẹ nói chiếc nhẫn là tâm huyết của Hạ Phong Niên, có thật đúng là máu chảy trong tim khiến ông có thể cảm nhận được năng lượng của mình, nên mới đưa ra manh mối này hay không.

Vân Sâm muốn đến Chu Nguyên, cô muốn đi tìm Hạ Phong Niên.

Không được, Vân Sâm nắm chặt tay lại, móng tay ấn vào lòng bàn tay khiến bàn tay bị hằn những dấu thật sâu. Hiện giờ cô không đơn độc, không thể tùy hứng chỉ vì mục đích cá nhân của mình…

Hoa Đình có thể cảm nhận được cảm xúc của Vân Sâm, anh buồn bã dùng dây leo dán lên cằm Vân Sâm. Anh hy vọng Vân Sâm có thể làm chuyện mà cô muốn.

Vân Sâm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô thả lỏng tay, sau đó nói: “Cần phải nói sự thật về tình hình của Chu Nguyên với mọi người, xem xét các rủi ro có thể xảy ra rồi xem mọi người chọn thế nào.”

Tầm mắt của Mạnh Nhiên Lâm quét tới móng tay đỏ thẫm của Vân Sâm, có những giọt máu lờ mờ chảy ra.

Trong lòng ông ấy thờ dài, nói: “Nếu Hạ Phong Niên thật sự ở Chu Nguyên, tìm được anh ấy sẽ giúp chúng ta có được sự giúp sức khó mà tưởng tượng được… Vì điều này thì mạo hiểm cũng rất đáng.”

Chỉ cần Hạ Phong Niên muốn, trong nháy mắt ông có thể cấp cho những tòa thành Hoa Đình, Chi Giang, Trà Phủ và Tân An này một lượng lớn năng lượng. Chỉ cần ý thức tòa thành có thể hấp thu được thì họ có thể tăng cấp không ngừng giống Trung Châu vậy.

Vân Sâm nhìn về phía Mạnh Nhiên Lâm, biểu cảm của ông ấy rất nghiêm túc, lời nói ra không phải là lời an ủi.

“… Thế còn thân phận của Hạ Phong Niên phải giải thích như thế nào?”

*

Tại hẻm núi ma quỷ.

Bóng tối che khuất ánh mặt trời, cách hẻm núi xa xa có vài cái lều dựng tạm.

Ở rìa hẻm núi, ánh sáng của một vài chiếc đèn pin vẫn còn le lói, ánh sáng từ ngọn đèn của chúng như chìm trong hẻm núi tối tăm, không có chút tác dụng nào.

Đèn pin tiếp tục lăn lộn thêm một lúc, sau đó rơi vào bên trong hẻm núi.

Trong quá trình nó rơi xuống có lăn lộn vài lần, ánh sáng đèn pin cũng theo đó lăn lộn hồi lâu.

Chiếc đèn pin vẫn tiếp tục rơi xuống, khi cơ thể sắp tan xương nát thịt, dường như có một sức mạnh vô hình đỡ được bọn họ, khiến họ ngã xuống thành những hình thù kỳ quái.

Bọn họ chìm vào hôn mê.

Ánh đèn sáng chói soi rõ ràng cả đám người, Thành Quyến Giả Uông Việt Niên của Vũ Nguyên chuyển động mí mắt vài lần, sau đó anh ta mở to mắt, khôi phục lại ý thức.

Sau khi bàn bạc với Phụng Thiên, đoàn người bọn họ trở thành đội ngũ tiên phong, quyết định dùng mảnh vỡ của tượng Cửu Châu để vượt qua hẻm núi ma quỷ, đi tới phía Đông của Cửu Châu.

Đáng tiếc khi họ lên đường lại gặp bất lợi, ở hẻm núi ma quỷ xuất hiện ma quỷ mai phục, như thể đã biết trước họ sẽ đến. Sau khi họ kéo dài thời gian được một lúc thì có vô số ma quỷ lao ra tấn công đội ngũ của họ, khiến tất cả họ rơi vào trong hẻm núi.

Thế nhưng bọn họ vẫn còn sống sót…

Uông Việt Niên nhìn thấy những người bên cạnh, không thiếu người nào. Tình huống hiện giờ vô cùng kỳ lạ, cả người bọn họ lơ lửng cách mặt đất nửa mét.

Anh ta cử động cơ thể, hai chân trong nháy mắt chạm lên mặt đất, phía trước truyền đến giọng nói cà lơ phất phơ của một người đàn ông.

“Tỉnh rồi thì tắt đèn pin đi được không, chiếu thẳng vào mắt khiến tôi không thoải mái.”

Uông Việt Niên lập tức cầm đèn pin chiếu về phía người nói chuyện.

Đó là một thanh niên có khuôn mặt trẻ con, hai mắt cong cong như con hồ ly.

Anh ấy quỳ rạp trên đất, chỉ lộ ra nửa người trên, trên người có một con quái vật khổng lồ đang đè lên.

Uông Việt Niên có thể thấy ở phía trên quái vật khổng lồ dường như có bóng dáng ngôi nhà lầu. Thân là Thành Quyến Giả, anh ta có thể cảm nhận được hơi thở của ý thức tòa thành khác…

Anh ta cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi…

Chẳng lè đè ở trên người thanh niên kia là một tòa thành sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.