Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 3 - Chương 108




Trans: Trôi

Trà Phủ nói lẽ ra lúc đầu có tận mười ba ý thức tòa thành, nhưng thật ra chỉ có hai ý thức tỉnh lại, cho dù ai làm mồi nhử thì cũng khó mà chọn được.

So với tính năng liên lạc cực kỳ hữu ích của em trai thì rõ ràng chức năng chặn liên lạc của anh trai chẳng có tác dụng gì trong lúc này, vậy nên bọn họ mới quyết định để anh trai làm mồi nhử.

Thực ra điều khiến người khác bất ngờ nhất ở anh em Trà Phủ là tượng thành của họ có thể tách ra được, đừng nói tới Kim Vũ Thái không lường trước được, mà ngay cả chính họ còn không biết luôn ấy.

*

Đám ma quỷ đáng sợ vẫn đang không ngừng tụ lại bên ngoài hơi thở tòa thành Trà Phủ, màn sương mù còn tối hơn cả màn đêm vẫn đang không ngừng trôi nổi trên đất, đám ma quỷ đang lướt đi trong màn sương mù đen lòm ấy.

Kim Vũ Thái đã được như ý nguyện của mình, Dư Thanh Hà đã tin lời hắn nói.

Còn Trà Phủ thì lại quá cảnh giác, họ luôn giữ thái độ nửa nghi nửa ngờ với những lời hắn nói. 

Ý thức tòa thành ngạo mạn này từ đầu tới cuối không tin rằng ý thức tòa thành sẽ bị ô nhiễm, còn tưởng rằng ma quỷ bên ngoài hơi thở tòa thành đột nhiên tụ lại thế này chỉ là trùng hợp thôi.

Nhưng đám ma quỷ này chỉ giống như ma quỷ bình thường lảng vảng bên ngoài hơi thở tòa thành, lại chẳng hề tấn công vào tòa thành như Kim Vũ Thái nói, thậm chí bọn nó còn chẳng phát hiện ra sự tồn tại của tòa thành.

Trà Phủ càng thêm tin rằng việc ma quỷ tụ lại đông thế này chỉ là một sự trùng hợp, lời Kim Vũ Thái nói chỉ là vu vơ mà thôi.

Xem ra phải tàn nhẫn thêm chút nữa mới được, Kim Vũ Thái thầm nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chim đua nhau hót.

Vì để dụ dỗ Kim Vũ Thái mà Trà Anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, đột nhiên anh ấy trở nên vô cùng kinh ngạc, đến nỗi mà ngay cả tượng thành cũng đổi màu sắc.

Mặt đất bên trong hơi thở tòa thành run lên ba lần.

Cũng may anh ấy điều chỉnh tâm trạng của mình kịp lúc, nên sự thay đổi này cũng không quá rõ ràng, nhưng Trà Em và Dư Thanh Hà vẫn phát hiện ra.

Trà Em hỏi: “Anh làm sao đấy, lúc này Kim Vũ Thái đang ở ngoài tòa thành đó, anh nghĩ gì mà kích động dữ vậy?” 

Dư Thanh Hà cả đêm không ngủ, cô ấy mới vừa chợp mắt một tí. Mấy ngày nay cứ phải đối phó với Kim Vũ Thái miết, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt mày của cô ấy đã phờ phạc hơn rất nhiều. Lúc này cô ấy đang ngồi bên rìa núi của tượng thành, cũng khó hiểu không kém.

Trà Anh lắp bắp nói: “Lúc, lúc nãy hình như anh…”

Trà Em khó hiểu hỏi: “Anh à, sao hôm nay anh cứ như cô gái hay thẹn thùng vậy, có một câu thôi mà nói cũng không xong.”

Trà Anh nén lại sự bàng hoàng trong lòng mình và nói với giọng bình tĩnh hết mức có thể: “Anh nghe thấy Kim Vũ Thái nói chuyện với ma quỷ.”

“Gì cơ?!”

Trà Em cực kỳ sốc, Dư Thanh Hà thì còn trực tiếp hơn, cô ấy lập tức đứng dậy.

Trà Anh nói: “Ban đầu anh không hề chú ý đến những cuộc đối thoại này, đợi khi anh phản ứng lại thì tài năng tòa thành đã tự động kích hoạt và dừng cuộc nói chuyện của họ lại.”

Tài năng tòa thành của Trà Anh không thể tự quyết định kích hoạt như của Trà Em. Tài năng chặn liên lạc thường sẽ tự kích hoạt, Trà Anh chỉ có thể tạm thời tắt nó đi.

Dư Thanh Hà trầm giọng hỏi: “Kim Vũ Thái đã phát hiện ra chưa?”

Trà Anh nói: “Vẫn chưa, hình như hắn nghĩ rằng đó là vấn đề của đối phương phía bên kia.”

Anh ấy mô tả cách giao tiếp giữa Kim Vũ Thái và tên ma quỷ kia, rất giống với tài năng liên lạc của Trà Phủ vào thời kỳ đầu, khi ấy tài năng liên lạc rất không ổn định.

Trà Em hỏi: “Sao anh lại biết được Kim Vũ Thái đang nói chuyện với ma quỷ?”

Trà Anh nói: “Em nghe thử là biết ngay.”

Thông qua năng lực của ý thức tòa thành, Trà Anh để Trà Em và Dư Thanh Hà nghe lại lần nữa nội dung cuộc đối thoại trong trí nhớ của anh.

Ma quỷ: “Hửm? Trà Phủ sao, tài năng tòa thành của bọn nó cũng được lắm, cậu đã bớt được không ít phiền phức cho tôi rồi đấy.”

Giọng của tên ma quỷ kia là một giọng nam ngả ngớn, còn lộ ra một chút thờ ơ.

Kim Vũ Thái: “Hóa ra mày đã biết tài năng của Trà Phủ, ngay cả mày cũng thấy nó không tệ, vậy thì tao cũng phải mong chờ về nó nhỉ. Hai ngày này tao cần dùng đến ma quỷ với số lượng nhiều hơn.”

Khi nói chuyện với tên ma quỷ này, giọng Kim Vũ Thái không hề nhã nhặn tí nào, ngược lại nghe còn rất lạnh lùng.

Ma quỷ khẽ cười: “Ha ha ha… chỉ cần cậu dâng đủ số lượng con người cho mẹ thì bà ấy sẽ đồng ý cho cậu mượn người thôi. Lần trước đi ngang qua Trà Phủ có dừng chân lại một lúc lâu, mùi của đám con người ở đó nghe có vẻ thơm lắm đấy.”

Kim Vũ Thái im lặng một lúc, rồi nói: “… Bà ấy không đợi được con người ở Trà Phủ.”

Ma quỷ kia đột nhiên ha ha cười lớn hơn: “Con heo mà tòa thành của cậu nuôi miễn cưỡng thì cũng có thể đó.”

Kim Vũ Thái nín luôn.

Rõ ràng là hai bên đều không nói gì nữa, nhưng lại có thể cảm giác được bầu không khí đang giằng co giữa hai người.

Ma quỷ mở lời trước: “Cậu nói cũng đúng, tôi vô cùng thích khí hậu của Quỳnh Nhai ở đây, ánh mặt trời rất dịu. Quả thực chúng tôi rất ít khi đến đây, con người trong tòa thành cũng được nuôi nấng rất tốt, trắng trẻo mập mạp, nhìn là có khẩu vị liền… dùng để hồi phục nguyên khí cũng được đấy.”

Kim Vũ Thái châm biếm nói: “Hồi phục nguyên khí à, không phải nơi lánh nạn sao? Tự nhận là một ma quỷ vô địch trong đám loài người, mà lại bị một con người ép đến nỗi rơi vào cảnh ngộ phải trốn như thế này à? Hiện tại mày cảm giác thế nào?”

Ma quỷ không chút để bụng nói: “Cảm giác à, cảm giác của tôi chính là đã cùng là con người mà vì cớ gì giữa con người và con người với nhau lại có khoảng cách lớn đến vậy… Một người vì muốn lật ngược tình thế mà mặc sức giết hết ma quỷ này tới ma quỷ khác, người còn lại thì ngấm ngầm hợp tác với ma quỷ rồi xuống tay với đồng loại của mình. Con người quả là thú vị thật đấy.”

Kim Vũ Thái nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô liêm sỉ.”

Tên ma quỷ kia đột nhiên ân cần nói: “Không thì tôi nói cho cậu biết cách khác để lấy lòng mẹ nhé…”

Cuộc đối thoại giữa một con người và một tên ma quỷ đến đây là hết.

Thời gian tự kích hoạt tài năng tòa thành của Trà Anh rất chi là trùng hợp, trực tiếp khiến Kim Vũ Thái nghĩ rằng ma quỷ đang trêu đùa hắn, nên không hề nghi ngờ gì cả.

Nghe xong lời Trà Anh nói, Trà Em và Dư Thanh Hà liền rơi vào trầm mặc.

Nghe ý tứ mà tên ma quỷ kia nói thì nó đang nghỉ phép ở “Quỳnh Nhai”, loại ma quỷ có thể sống trong tòa thành mà không bị ý thức tòa thành phát hiện…

Trà Em lầm bẩm: “Tên ma quỷ nói chuyện với Kim Vũ Thái là Vô Danh sao?” 

Dư Thanh Hà nói: “Hóa ra Vô Danh từng đến Trà Phủ.”

Không chỉ là thế mà hắn ta còn biết tài năng tòa thành của Trà Phủ là gì nữa.

Trà Anh đau đầu nói: “Ma quỷ còn có “mẹ”, không biết người “mẹ” này có phải là cái Tổ Quỷ bên Hoa Đình kia không… Thôi vẫn nên bảo Hoa Đình tránh xa cái Tổ Quỷ đó đi.”

Trà Em nói: “Em sẽ nói chuyện này với Hoa Đình… Nhưng mà anh à, trước đây có lẽ Kim Vũ Thái cũng đã từng trao đổi với ma quỷ rồi, anh không phát hiện ra, sao lần này lại bị phát hiện ra vậy, đã thế hắn còn đứng tận ngoài tòa thành nói chuyện nữa cơ đấy!”

Trà Anh nói: “Anh cũng không rõ nữa, em biết mà, tài năng tòa thành của anh y hệt một món quà thôi, không hề có mô tả gì trong trí nhớ anh cả…” 

Trà Em nói: “Nó đã thay đổi con người anh không ít, tài năng tòa thành của anh cũng không phải là đồ bỏ hoàn toàn đâu!”

Trà Anh rống lên: “Cái đồ em trai chó ăn cứt này, em vậy mà luôn nghĩ tài năng của anh là đồ bỏ cơ à! Tài năng tòa thành của anh mà là đồ bỏ thì tài năng của em bị anh chặn tận mấy lần không phải càng là đồ bỏ đi hơn à!”

Trà Em mắng: “Cái đồ anh trai người ghét chó chê này, thế mà dám nói em trai mình là đồ bỏ đi.”

Trà Anh: “Tại em nói trước mà.”

Trà Em: “Anh nói năng linh tinh!” 

“Bây giờ cảm xúc của Kim Vũ Thái không được ổn định, đây là một cơ hội rất tốt.” Dư Thanh Hà vừa mở miệng thì hai anh em lập tức im lặng để nghe cô ấy nói: “Trước đây tôi cảm thấy biểu hiện tự tin đến nỗi tự phụ của hắn không được tự nhiên, cuộc nói chuyện lần này giữa hắn và ma quỷ đã khiến tôi xác định được rằng thực ra hắn rất…”

Cô ấy dừng lại.

Anh em Trà Phủ hỏi: “Thực ra rất gì?”

Dư Thanh Hà nói ra hai chữ còn lại: “Tự ti.”

Biết được điểm yếu của đối phương là gì thì có thể dùng lời nói để khiến đối  phương mất đi lý trí, một khi con người rơi vào trạng thái mất kiểm soát sẽ không khống chế được mà nói ra rất nhiều lời bình thường hắn sẽ không nói.

Cơ hội hiếm có, phải nắm chặt lấy.

Bây giờ cô ấy phải khiến Kim Vũ Thái tưởng rằng bản thân đã có cơ hội ra tay.

Trà Anh do dự nói: “Thanh Hà, cô để hắn chủ động thế này, hắn sẽ không nghi ngờ gì sao?

Dư Thanh Hà cười: “Sẽ không đâu, hắn sẽ chỉ tưởng rằng hạt giống mà hắn gieo đã nảy mầm mà thôi.” 

Trước đây biểu hiện của Dư Thanh Hà đã khiến Kim Vũ Thái ấn tượng như vậy, cô ấy cho rằng mình không phải là một Thành Quyến Giả đủ tư cách, cho nên muốn trở thành một Thành Quyến Giả đủ tư cách.

Cô ấy có động cơ như vậy, thân là Thành Quyến Giả của Trà Phủ, tin lời Kim Vũ Thái, có thể thuyết phục Trà Phủ chấp nhận sự giúp đỡ của Kim Vũ Thái là chuyện rất hợp lý.

Dư Thanh Hà đi dạo đến nơi ở của Kim Vũ Thái, chắc chắn hắn đã dùng tài năng tòa thành của Chi Giang, xung quanh xuất hiện màn sương lờ mờ.

Sau khi cô ấy bước vào phòng, màn sương trắng đã tan sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.

Kim Vũ Thái thấy Dư Thanh Hà liền vui vẻ nói: “Sao chị Dư lại đến tìm tôi vậy?”

Vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt Dư Thanh Hà, cô ấy hỏi: “Cậu chắc chắn Trà Phủ bị ô nhiễm rồi chứ?”

Đột nhiên cô ấy đến đây hỏi chuyện này, lẽ nào… Kim Vũ Thái tự cảm thấy mình đã đoán đúng mục đích câu hỏi của Dư Thanh Hà, hắn nói: “Đúng vậy, chứ sao mà tôi có thể tùy tiện nói loại chuyện này ra được.”

Dư Thanh Hà gật đầu, như đã hạ một quyết tâm rất lớn, cô ấy nói: “Nếu đã có vết xe đổ là Tân An thì tôi không thể nhìn Trà Phủ giẫm lên vết xe đổ đó nữa, tôi sẽ khuyên anh ấy.”

Mắt Kim Vũ Thái lóe lên sự vui sướng, quả nhiên là thế, Dư Thanh Hà vẫn luôn muốn làm một Thành Quyến Giả chân chính làm chút gì đó cho tòa thành, đây là một cơ hội tốt để cô ấy thể hiện.

Nếu Dư Thanh Hà có thể khuyên Trà Phủ thì hắn không cần điều động bọn ma quỷ nữa.

Kim Vũ Thái nói: “Chị Dư à, người có thể được ý thức tòa thành chọn làm Thành Quyến Giả thì đều có điểm nổi bật của riêng họ.”

Dư Thanh Hà nở một nụ cười rạng rỡ quét sạch hết sự thấp thỏm, như thể đã nhận được sự cổ vũ của hắn.

Cô ấy nói: “Tôi nhất định sẽ khiến Trà Phủ đồng ý.”

Kim Vũ Thái nói: “Chị Dư làm được mà!”

Với giọng điệu chân thành tha thiết.

*

Lúc chạng vạng, Dư Thanh Hà nghỉ ngơi xong liền gõ cửa phòng của Kim Vũ Thái.

“Tôi thành công rồi!”

Kim Vũ Thái vui mừng đi theo phía sau Dư Thanh Hà, mục đích của chuyến này là nơi đặt tượng thành – đình bằng đá.

Đi được nửa đường, người phụ nữ đi đằng trước bỗng dừng bước chân lại.

Kim Vũ Thái dò hỏi: “Sao thế?”

Dư Thanh Hà chống tay lên trán, trông có vẻ như rất đau đầu nói: “Trà Phủ lại đổi quyết định nữa rồi, tôi phải khuyên anh ấy lần nữa. Xin lỗi cậu nhé, cậu có thể đợi tôi một chút không?”

Mặt cô ấy tỉnh bơ nghe Trà Em nói.

Trà Em nói: “Tân An tỉnh dậy rồi, Thành Quyến Giả Bạch Ngọc Thái của anh ấy muốn đến đây, Vân Sâm sẽ đưa bà ấy đến.”

Kim Vũ Thái nói: “Được, chị khuyên anh ấy lần nữa đi, chuyện ô nhiễm không thể trì hoãn lâu được.”

Hắn chỉ có thể đồng ý, không đồng ý còn làm gì được đây.

Dư Thanh Hà lại gật đầu xin lỗi hắn lần nữa, rồi để lại cho hắn một bóng lưng bước vội vã đến ngôi chùa.

Về đến ngôi chùa, Dư Thanh Hà trầm giọng hỏi: “Thành Quyến Giả của Tân An đến đây làm gì vậy? Để Kim Vũ Thái nhìn thấy sẽ kinh động đến hắn, sau đó kế hoạch của chúng ta sẽ bị hỏng mất.”

Trà Em dừng một lát, anh ấy cũng đang liên lạc với bên kia, như một cái microphone sống vậy.

Anh ấy truyền đạt lại lời của Dư Thanh Hà, rất nhanh sau đó đã nhận được câu trả lời.

Trà Em lặp lại lời nói của đối phương: “Tân An nói tài năng tòa thành của anh ấy không bị trộm hết hoàn toàn, vẫn còn năng lực để lại dấu ấn theo dõi con người.”

Hai mắt Dư Thanh Hà lóe lên, đây là năng lực gì vậy?

Trà Em tiếp tục nói: “Con người bị lưu lại dấu ấn trên người, cho dù có đi đến đâu, đi xa bao nhiêu, chỉ cần trong phạm vi Cửu Châu thì Tân An đều có thể nắm được hết vị trí của đối phương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.