Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 3 - Chương 102




Edit: Diệu Linh

Kim Vũ Thái đã làm quen với mọi người sống trong ngôi nhà tích hợp.

Thanh danh của Khúc Kiến Chương và thuộc hạ của hắn ta ở đây rất kém, bọn họ bị gọi là “Diêm Vương lấy lông gà mà làm lệnh tiễn”* và “nhóm thuộc hạ không phải con người của Diêm Vương”.

(*拿著雞毛當令箭 (Nã trước kê mao đương lệnh tiễn) với ý nghĩa đại khái là “cầm cái lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn” để chỉ bọn luồn cúi có chút quyền mà lên chân với người thường, còn nếu mà thật sự được cho quyền thì bọn này đúng là một loại hung thần cho người khác.)

Họ nói rằng Kim Vũ Thái mới tới đây, nên không thể biết rõ những sự việc rắc rối của Trà Phủ.

“Tên Khúc Kiến Chương này… nên tránh xa cậu ta ra, nếu nói gì đó khiến cậu ta không hài lòng thì cậu ta sẽ không xét duyệt đóng dấu cho cậu đâu.”

Người đang nói là chú Lưu sống ở căn phòng phía nam ở lầu 1 tòa nhà tích hợp, là một người ít nói, ngày thường làm xong công việc ở Trà Phủ sẽ lui về phòng nghỉ.

Dựa vào lời nói của người khác thì có vẻ như chú Lưu này là người hiểu rõ tình hình của mọi người ở Trà Phủ nhất. Kim Vũ Thái tốn không ít công sức, vừa lôi kéo làm quen vừa đánh vào tâm lý, mới có thể khiến ông ấy nói nhiều chuyện cho hắn biết.

“Trà Phủ chia làm nhiều khu vực khác nhau, giống như nơi chúng ta đang ở là rìa của tòa thành, càng ở gần trung tâm thì sẽ có đãi ngộ càng tốt… Không giống chỗ này, vì Khúc Kiến Chương chiếm làm của riêng nên chỉ có từng đó đồ ăn.”

Thấy chú Lưu tại cho hắn biết thêm những tin tức mới, Kim Vũ Thái hơi mỉm cười. Chuyện mà những người tưởng như không quan trọng biết, đôi khi còn nhiều hơn người khác nghĩ.

Chú Lưu là một người đàn ông trung niên hai bên tóc mai đã bạc trắng, bình thường cũng rất ít khi cười nói. Kim Vũ Thái đưa phần đồ ăn được chia cho đối phương, nhận được nụ cười cảm kích của ông ấy.

Kim Vũ Thái chờ sau khi chú Lưu ăn xong, hắn khó hiểu hỏi: “Khúc Kiến Chương gây khó dễ mọi người như vậy, mà không khiến ý thức tòa thành ghét ư?”

Chú Lưu không nói nên lời: “Ý thức tòa thành thì làm gì có chuyện yêu ghét con người, họ cho con người nơi để tránh né ma quỷ, đâu có quản chuyện riêng của con người. Tôi nghe nói cậu là Thành Quyến Giả của Tân An, chắc cậu phải rõ điểm này hơn tôi chứ?”

Kim Vũ Thái hơi nhướng mày, âm thầm ghi nhớ lời nói của chú Lưu, thì ra tính cách của Trà Phủ là như vậy à.

Trách sao lần trước khi hắn tỏ vẻ đáng thương như vậy mà đối phương chỉ nói hắn hãy báo với Dư Thanh Hà, ngoài ra không làm gì khác nữa.

Hắn lại nói: “Cháu thấy chị Dư là một Thành Quyến Giả hiền lành, cháu không nghĩ chị ấy sẽ đồng ý với cách làm của Khúc Kiến Chương đâu.”

Chú Lưu cười “Xì” một tiếng: “Thành Quyến Giả Trà Phủ của chúng tôi quả thật là người tốt, cũng là một người hiền lành. Nhưng hiện giờ là lúc nào, là tận thế đấy! Ai độc ác thì người đó mới là …”

Chú Lưu giơ ngón tay cái lên.

Ông ấy tiếp tục ăn màn thầu, nhai mấy miếng rồi nói: “Chỉ cần không tới mức xảy ra án mạng thì ý thức tòa thành sẽ không lo đâu. Dư Thanh Hà quá yếu đuối, bị Khúc Kiến Chương cưỡi đầu cưỡi cổ mà cũng không làm chuyện nhẫn tâm gì, cùng lắm chỉ cảnh cáo cậu ta thôi.”

“Cảnh cáo thì có ích lợi gì chứ?” Chú Lưu buông tay,  khẽ nhún vai: “Trời cao hoàng đế xa, từ nơi ở của Dư Thanh Hà lái xe tới đây cũng mất gần hai tiếng, bình thường nếu không có chuyện quan trọng sẽ không tới đây. Khúc Kiến Chương có khác gì hoàng đế ở đây đâu.”

Kim Vũ Thái gật đầu: “Thì ra là như vậy, xuất hiện một tên như Khúc Kiến Chương ở trong tòa thành này thật đúng là phiền phức.”

Trong lòng hắn lại trầm tư. Nơi ở của Dư Thanh Hà hẳn là nơi cất giữ bản chính tượng thành… Quãng đường cần lái xe hai tiếng thì cũng không phải là quá xa.

Hắn nhớ lại lúc Dư Thanh Hà rời khỏi nơi này, dựa theo hướng cô ấy lái xe đi, đại khái đã vẽ ra được phạm vi nơi đặt bản chính tượng thành của Trà Phủ.

Chú Lưu tò mò hỏi: “Tôi nói này, cậu rõ ràng là Thành Quyến Giả của Tân An, không ở tòa thành của mình cho thoải mái, tự dưng chạy tới đây làm gì vậy?”

Kim Vũ Thái dùng lại lý do thoái thác mà hắn đã từng dùng với Dư Thanh Hà: “Cháu cũng không biết tại sao cháu lại xuất hiện ở đây, cháu muốn sớm trở về Tân An, nhưng nếu chỉ có mỗi mình cháu thì rất khó khăn.”

Chú Lưu thở dài, đồng tình mà vỗ vai Kim Vũ Thái.

Kim Vũ Thái nhỏ giọng nói: “Thật ra nếu cùng lúc có nhiều người nói chuyện này khi thờ cúng bản sao tượng thành, thì có lẽ ý thức tòa thành sẽ quan tâm đó chú, thực ra ý thức tòa thành rất quan tâm đến sinh hoạt của con người.”

Chú Lưu kinh ngạc mà trợn tròn mắt hỏi: “Thật vậy sao?”

Kim Vũ Thái gật đầu, chú Lưu vừa vui vẻ được chút chợt lại tức giận nói: “Ở đây chúng tôi không được gặp bản sao tượng thành, chỉ có Khúc Kiến Chương và thuộc hạ của cậu ta mới có thể thờ cúng bản sao tượng thành, còn chúng tôi không có tư cách.”

Kim Vũ Thái nhíu mày: “Có càng nhiều con người thờ cúng thì ý thức tòa thành mới càng mạnh, hành vi này của hắn ta cũng thật ích kỷ!”

Khi con người có chung một kẻ thù, hơn nữa là kẻ thù không đội trời chung thì mối quan hệ của họ lại càng trở nên thân thiết hơn.

Quan hệ của Kim Vũ Thái và chú Lưu chính là như vậy.

Chú Lưu nói: “Không có cách nào khác đâu, thuộc hạ của Khúc Kiến Chương đều canh ở đó.”

Kim Vũ Thái làm như tò mò hỏi: “Cụ thể là chỗ nào vậy chú?”

Chú Lưu liền nói cho Kim Vũ Thái biết vị trí của bản sao tượng thành ở nơi này.

Kim Vũ Thái nói: “Thì ra là ở chỗ đó, chỉ cần có người dẫn người của Khúc Kiến Chương đi chỗ khác, rồi lén thờ cúng, sau vài lần như vậy ý thức tòa thành sẽ chú ý tới tiếng nói của chú thôi.”

Chú Lưu lắc đầu: “Chẳng may bị người của Khúc Kiến Chương phát hiện thì đừng nghĩ tới chuyện có thể sống yên ổn ở đây nữa.”

Không biết vì sao, ông lén nhìn Kim Vũ Thái vài lần.

Kim Vũ Thái chú ý tới ánh mắt của ông ấy, là ánh mắt đồng ý với ý kiến đó của hắn nhưng lại không đủ can đảm thực hiện, ánh mắt muốn để người khác gánh vác thay trách nhiệm đó.

Trong lòng hắn cười khẽ, rất hợp ý của hắn, nhưng không thể đồng ý vội vàng, sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Kim Vũ Thái làm bộ như không hiểu ánh mắt của chú Lưu. Sau mấy ngày qua ở chung, hắn có thể nhìn ra được chú Lưu nhìn có vẻ ngoan ngoãn kiệm lời này thật ra lại là một người không yên phận từ trong xương tủy, đây cũng là lý do hắn xuống tay với ông ấy.

Quả nhiên sau khi hắn không nói lời nào, không khí trong phòng bỗng rơi vào trầm mặc.

Trầm mặc chưa được bao lâu, chú Lưu thử nói: “Tiểu Kim à, tôi có thể dẫn người của Khúc Kiến Chương ra chỗ khác, cậu có thể thờ cúng chỗ tượng thành bên kia không…”

Kim Vũ Thái ra vẻ kinh ngạc nói: “Tại sao vậy ạ?”

Chú Lưu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Còn không phải vì cậu là Thành Quyến Giả của một tòa thành khác sao, tất nhiên ý thức tòa thành sẽ coi trọng việc thờ cúng của cậu hơn rồi.”

Kim Vũ Thái vô cùng do dự.

Chú Lưu không ngừng cố gắng nói: “Hơn nữa cậu cũng nói Tân An cần giúp đỡ, nhưng Khúc Kiến Chương lại không giúp cậu thúc giục Dư Thanh Hà thì làm sao cậu có thể liên lạc trực tiếp với ý thức tòa thành được chứ!”

Dưới sự khuyên bảo nhiều lần của chú Lưu, Kim Vũ Thái miễn cưỡng đồng ý.

Chú Lưu lộ ra nụ cười như kế hoạch đã được thực hiện, nụ cười kia lướt qua trong giây lát, đúng lúc bị người thanh niên phát hiện.

Kim Vũ Thái cũng đang cười, chú Lưu nghĩ rằng đã tính kế được hắn, nhưng thật ra là hắn mượn việc của chú Lưu để tiếp cận tượng thành.

Kim Vũ Thái hỏi: “Khi nào chúng ta sẽ bắt đầu vậy chú?”

Lần này đến lượt chú Lưu do dự, dường như ông ấy lại đang suy nghĩ nên làm hay không làm việc này.

Kim Vũ Thái nói một cách mềm mỏng: “Nếu nói chuyện này cho ý thức tòa thành càng sớm thì công bằng sẽ được thực thi càng nhanh.”

Chú Lưu hạ quyết tâm trong nháy mắt, nói: “Ngày mai, chọn sáng mai đi!”

Hôm sau, chú Lưu và Kim Vũ Thái cùng đi tới một ngọn đồi nhỏ phía trước.

Ngọn đồi nhỏ bị rào kín bởi nhiều rào sắt thô ráp, các ngôi nhà phía trong được bố trí ngăn nắp, khoảng trống giữa các căn nhà rất rộng. Trên ngọn đồi chủ yếu là cây cối và đá, không gian trống vẫn chưa được đưa vào sử dụng một cách hiệu quả.

Theo như lời của chú Lưu thì bản sao tượng thành của Trà Phủ ở trên đỉnh của ngọn đồi, là một tượng đá có hình chiếc lá nhỏ.

Bọn họ chờ đợi ở bên ngoài, muốn đợi đội huấn luyện tuần tra rời đi. Bọn họ cứ chờ mãi nhưng vẫn không chờ được tới lúc Khúc Kiến Chương đi ra.

Nếu như Khúc Kiến Chương ở trong đó thì chú Lưu sẽ không thể lừa hắn ta đi chỗ khác được.

Chú Lưu nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ hôm qua tên họ Khúc kia không ở đây à?”

Vừa nói xong đã thấy Khúc Kiến Chương đang trưng ra vẻ mặt thỏa mãn ra khỏi nhà.

Chờ hắn ta đi xa, chú Lưu vừa muốn hành động lại thấy có thêm một người đi từ trong nhà ra.

Đó là một người phụ nữ có vẻ chỉnh tề nhưng cũng hơi xuề xòa. Đầu tiên cô ấy liếc nhìn xung quanh thật kỹ, sau khi thấy không có ai thì mới đưa tay vén những lọn tóc rối ra sau tai, bước nhanh rời đi.

“Ô, kia chẳng phải là Tần…” chú Lưu hít vào một hơi.

Kim Vũ Thái không khỏi tò mò về người phụ nữ kia, hắn hỏi: “Chú biết người phụ nữ kia sao?”

“Dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.” Chú Lưu vội vàng lắc đầu: “Chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được. Tôi sẽ dẫn người đi, sau khi cậu thấy họ đi với tôi thì đi nhanh vào nhé!”

Kim Vũ Thái gật đầu.

Lúc chú Lưu đi, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống nhìn về hướng người vừa rời đi lúc nãy.

Hình như là người phụ nữ kia có quan hệ mờ ám với Khúc Kiến Chương. Cô ấy là ai? Vì sao lại khiến chú Lưu ngạc nhiên như vậy?

Lòng người và thế lực hiện giờ ở Trà Phủ vô cùng rắc rối phức tạp, cũng khiến Kim Vũ Thái rất vừa lòng. Chỉ khi tình hình của tòa thành càng loạn thì hắn mới càng tiện ra tay.

Không lâu sau chú Lưu đã dẫn người đi khỏi, Kim Vũ Thái nhân cơ hội lẻn vào rào chắn, đi thẳng tới đỉnh của ngọn đồi nhỏ.

Thanh niên dịu dàng đi qua bóng râm bên trong rừng cây, đi tới đỉnh cao nhất của ngọn đồi. Hắn dừng bước, nhìn thấy bản sao tượng thành của ý thức tòa thành như ý nguyện.

Kim Vũ Thái nhẹ giọng nói: “Ý thức tòa thành Trà Phủ, xin tha thứ cho việc thờ cúng lỗ mãng này của tôi. Tôi được người khác ủy thác nên sẽ dùng phương pháp nung gốm để cúng bái, hy vọng anh…”

Tượng đá hình chiếc lá vẫn hòa làm một thể với rừng cây, yên lặng mà đứng sừng sững.

Anh em Trà Phủ ở đình Thương Lãng xoắn xuýt lại như bánh quai chèo, bọn họ ôm đầu hét to: “Tên Kim Vũ Thái kia nói xong thì thôi đi, hắn còn sờ soạng bọn tôi nữa!”

Anh trai Trà Phủ hét: “Sờ từ đầu tới chân luôn!”

Em trai Trà Phủ hét: “Sờ một lần còn chưa xong, còn sờ ba lần nữa mới ngừng!”

Hoa Đình đang ngồi trước mặt hai người họ thì bị họ hét vào mặt. May là hình người của ý thức tòa thành hóa cũng chỉ là hình người thôi, không giống hệt con người, nếu không từ nãy giờ hai tên này đã phun nước bọt tung tóe rồi.

Nếu không Hoa Đình chắc chắn sẽ phát điên ngay tại chỗ.

Hoa Đình hỏi: “Ngoại trừ việc thờ cúng và tiếp xúc tứ chi thì hắn không làm gì khác sao?”

Hai anh em Trà Phủ đồng thời lắc đầu.

Chi Giang đứng dậy, trang sức trên trán khẽ động, cô nói: “Lúc trước Kim Vũ Thái ở Chi Giang cũng làm thế với bản sao của tôi.”

Hoa Đình nói: “Có lẽ đây là điều kiện đầu tiên để hắn sử dụng tài năng của tòa thành chăng?”

Chi Giang không rõ nói: “Lúc tôi bị hắn cướp tài năng là do hắn chạm vào bản chính của tôi.”

Anh trai Trà Phủ nói: “Lúc hắn nói mấy câu khách sáo vẫn luôn hỏi thăm về vị trí của tượng thành, chắc chắn chạm vào tượng thành là điều kiện để hắn sử dụng tài năng, nhưng không biết chạm vào bản sao tượng thành thì có tác dụng gì.”

Em trai Trà Phủ nói: “Mấy người Thanh Hà vẫn đang tìm kiếm sự khác biệt, chắc là sẽ không có kết quả trong thời gian ngắn… Hoa Đình, tình hình của Tân An như thế nào rồi?”

“Trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh.” Hoa Đình nói xong, Trà Phủ và Chi Giang có chút mất mát, ngay sau đó anh nói tiếp: “Trong những ngày qua, hơi thở của anh ấy xuất hiện ba hoặc bốn lần vào buổi tối, lúc trước một tháng mới có thể xuất hiện một lần.”

Anh em Trà Phủ nhẹ nhàng thở ra: “Hai ngày này vừa lúc chúng tôi tích cóp được không ít năng lượng, anh nhắc Vân Sâm nếu rảnh thì tới đây lấy nhé.”

Chi Giang nói: “Chỗ tôi cũng vậy, bảo Vân Sâm có thời gian tới một chuyến, hy vọng Tân An có thể sớm thức tỉnh.”

Hoa Đình gật đầu nói: “Tạm thời không rảnh, hiện giờ Vân Vân đang bận giúp bà Bạch để có thể khôi phục lại trật tự bên kia, hơn hai ngày nữa mới có thể tới chỗ mọi người.”

Anh em Trà Phủ nhớ tới một việc: “Tôi nhớ rõ anh nói người Tân An rất ghét Thành Quyến Giả, Vân Sâm ở bên đó có thể hành động thuận lợi không?”

Hoa Đình cười cười: “Ban đầu không dễ thuyết phục, làm sao vài người có thể địch lại một nhà máy vài nghìn người được.”

Chi Giang tò mò nói: “Vậy hai người giải quyết vấn đề như thế nào?”

Dựa theo ấn tượng của cô ấy, chắc hẳn Vân Sâm sẽ chơi bài dùng tình cảm thuần phục lòng người…

Hoa Đình nói: “Giảng đạo lý cho mọi người, thể hiện rằng chúng tôi là người rất thân thiện.”

Anh em Trà Phủ vô cùng hoang mang, cách này cũng dùng được sao?

Bọn họ hỏi: “Những người mất lý trí cũng nghe người khác giảng đạo lý à?”

Hoa Đình nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vân Vân nói vì không đủ người để giảng đạo lý với họ, nên em ấy mang theo mấy chục nghìn người cùng tới để giảng đạo lý. Mọi người rất nhanh đã hiểu ra, cũng rất biết phối hợp.”

Trà Phủ: “…”

Chi Giang: “…” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.