Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 2 - Chương 82




Edit: Diệu Linh

Beta: Cyane

Đối với mảnh vỡ của tượng Cửu Châu mà Dư Triều Gia sở hữu, Vân Sâm và Tòa Thành Nát đại khái đã đoán được khả năng và quy tắc kích hoạt nó.

Sương mù được tạo ra sau khi kích hoạt mảnh vỡ của tượng Cửu Châu, mắt thường có thể nhìn thấy khu vực bị sương mù bao phủ biến mất, cho dù là con người hay các tòa nhà trong khu vực đó.

Sau khi sương mù bao phủ, dường như khả năng liên lạc của anh em Trà Phủ cũng không thể xuyên qua sương mù để liên lạc với khu vực bên trong sương mù được.

Nên điểm mạnh nhất của sương mù này chính là nó không chỉ có tác dụng với con người, mà đối với ma quỷ nó cũng có tác dụng giống vậy.

Vân Sâm cầm lấy viên đá, sau đó cô đi đến khu vực bên dưới Hoa Đình định liều mạng thử nghiệm nhằm xác nhận giả thiết này.

Sương mù cũng có khuyết điểm, nó không có cách nào ngăn cản Vũ Kích – vốn là loại ma quỷ vô cùng nhạy cảm với âm thanh.

Vân Sâm và Hoa Đình đoán rằng sương mù này có thể cũng không ngăn được Khuyển Gian – loại ma quỷ có khứu giác cực kỳ nhạy bén. Cho dù là vậy thì viên đá này cũng vô cùng lợi hại rồi.

Loại ma quỷ thường thấy nhất vẫn là Du Hồn, sương mù có thể ngăn cản nhận thức của Du Hồn, tương đương với việc có thể chặn được phần lớn số ma quỷ ở bên ngoài.

Nó hoàn toàn là thần khí bảo vệ mạng sống trong thời kỳ tận thế, lúc trước chỉ có thể bảo vệ được một người, sau khi biết được năng lực của nó thì tất nhiên có thể bảo vệ được tất cả mọi người trong phạm vi bao trùm của sương mù.

Dư Triều Gia không muốn biết lai lịch của viên đá này nên Vân Sâm và Tòa Thành Nát cũng không nói với anh ta.

Tuy nhiên năng lực của viên đá này quá mạnh, bọn họ không thể nào không nói cho anh ta biết, đây là đồ vật tốt có thể nâng cao khả năng sinh tồn của anh ta và toàn bộ Trà Phủ.

Hai người không hề giữ lại mà kể hết về khả năng của viên đá mà họ đã thử nghiệm được cho Dư Triều Gia.

Người thanh niên ngơ ra.

Vân Sâm lắc cánh tay anh ta, cô nhắc nhở: “Anh Dư, đừng ngây ra đó nữa, đây là chuyện rất quan trọng đấy, anh nhớ được không? Nếu không nhớ được thì mau viết ra giấy đi, anh đã từng nói với bọn em rằng một trí nhớ tốt cũng không bằng một cây bút tồi.”

Dư Triều Gia ở mặt học thuật vô cùng thông minh, nhưng dường như anh ta thiếu dây thần kinh vận động trong các vấn đề như sinh tồn và chiến đấu.

Hoa Đình cẩn thận đưa giấy bút tới nhưng người thanh niên không nhận lấy cây bút, anh đành sử dụng dây leo để cầm bút, sau đó viết lên giấy những nội dung bọn họ vừa nói.

Sau đó tờ giấy được nhét vào trong lòng người thanh niên.

Dư Triều Gia theo bản năng nhận lấy tờ giấy và cúi xuống xem.

Chữ viết trên giấy ngay ngắn, mạnh mẽ nhưng chưa đủ khí phách, chưa thể hiện rõ được nét đặc sắc cá nhân.

Trên giấy ngoài việc viết rõ khả năng của viên đá, còn viết cả điều kiện để kích hoạt nó.

Đầu tiên là thời tiết.

Thời tiết phải có mưa hoặc vào những ngày có nhiều mây, vì viên đá này không thích trời nắng.

Thứ hai là nước, cần phải dùng nước làm ướt toàn bộ viên đá.

Ngày mưa thì sẽ không cần lo tới vấn đề này, nhưng nếu vào những ngày trời chỉ có mây thì phải chuẩn bị thêm nước để làm ướt viên đá.

Sau đó là tiếng sáo hoặc tiếng tiêu, âm thanh phải kéo dài liên tục.

Dù âm thanh đó có giai điệu hay không cũng không ảnh hưởng đến việc sương mù xuất hiện. Nhưng âm thanh được tạo ra hay hay không và tùy vào thể loại sử dụng sẽ ảnh hưởng đến độ dày mỏng của sương mù.

Hoa Đình học được từ chỗ Tiền Cao Phi bốn ca khúc.

Hai khúc đầu là âm nhạc truyền thống của Cửu Châu còn hai khúc sau là hai ca khúc hiện đại, viên đá thích hai ca khúc cổ kia hơn nên sương mù được tạo ra dày hơn.

Vì Tiền Cao Phi chỉ biết hai loại sáo trúc và tiêu trúc nên Vân Sâm và Hoa Đình chỉ thử nghiệm được hai loại nhạc cụ này, những loại nhạc cụ khác có thể kích hoạt viên đá hay không thì bọn họ cũng không chắc.

Phải đáp ứng đồng thời ba điều kiện trên mới có thể kích hoạt năng lực của viên đá để tạo ra sương mù.

Ngoài ra, độ dày hoặc mỏng của sương mù có ảnh hưởng gì đến ma quỷ không thì Vân Sâm và Hoa Đình vẫn chưa thử nghiệm được.

Nội dung trên trang giấy đến đây là kết thúc.

Hốc mắt của Dư Triều Gia ửng đỏ, anh ta đã biết Vân Sâm và Hoa Đình là hai đứa trẻ ngoan ngoãn, không giống đôi anh em chó má của Trà Phủ chút nào.

Cảm giác được đền đáp lại sau khi đã cho đi, khiến con người ta cảm thấy tâm hồn như được chữa lành.

Dư Triều Gia không cảm thấy anh ta giúp đỡ người khác như vậy là hành động ngốc nghếch. Anh ta toàn tâm toàn ý giúp đỡ người khác, dùng tấm lòng chân thành để đối xử với người ta, đồng thời cũng sẽ đổi lại được lòng chân thành của người khác đối với mình.

“Hu hu hu…”

Vân Sâm đột nhiên bị người thanh niên ôm lấy, cô có chút bối rối không biết phải làm sao.

Đầu của Dư Triều Gia rất cao, cao hơn cô rất nhiều, dù anh ta có là một người đàn ông gầy yếu đi nữa cũng có thể dễ dàng ôm cả người cô vào trong lòng.

Vân Sâm có thể ngửi được mùi hương bồ kết hơi nhạt trên người Dư Triều Gia.

Còn có một loại cảm giác… hoàn toàn không giống với phái nữ.

Lần đầu tiên cô ý thức rõ ràng được việc Dư Triều Gia là một người khác giới.

Về cơ bản đàn ông và phụ nữ không hề giống nhau.

Cảm giác áp bức không được tự nhiên, còn có một chút ngượng ngùng.

Đó không phải là cảm xúc ngại ngùng trong tình cảm, mà là cảm giác không được tự nhiên sau khi bỗng dưng ý thức được sự khác biệt giữa nam và nữ.

Cô bỗng nghĩ đến một việc khác.

Ý thức tòa thành cũng có giới tính sao?

Ánh mắt của Vân Sâm đảo loạn, không biết phải nhìn vào chỗ nào.

Cô liếc nhìn sườn mặt của người thanh niên.

Dư Triều Gia có ngoại hình rất ưa nhìn, ngũ quan của anh ta vô cùng tinh xảo, nếu là trước lúc tận thế thì khi anh ta đi ở trên đường chắc chắn sẽ bị những người tìm kiếm ngôi sao đào đi để trở thành minh tinh.

Hoa văn trên tượng thành của Tòa Thành Nát cũng tinh xảo giống ngũ quan của anh ta vậy.

Dư Triều Gia cứ ôm cô như vậy rồi nhỏ giọng khóc, yết hầu của anh ta cũng vì khóc mà trượt lên trượt xuống vô cùng rõ ràng.

Là một người đàn ông đó…

Vân Sâm hoảng hốt, Tòa Thành Nát thì sao…

Khi Tòa Thành Nát vừa mới nói được thì giọng nói giống giọng của trẻ con, không thể nghe rõ ràng là nam hay nữ.

Sau đó anh lại lớn thêm một chút, giọng nói biến thành giọng của thiếu niên, vừa trong sáng vừa có chút lười nhác, là giọng nói rất dễ nghe.

Chỉ là giọng điệu khi nói chuyện của anh vẫn luôn giống đứa trẻ, nên cô vẫn luôn đối xử với anh như một đứa trẻ.

Mẹ đã từng dạy cô là nam nữ có khác biệt, nhưng cô vẫn luôn không hề ý thức được sự khác biệt về giới tính.

Cho đến khi bị anh Dư ôm đột ngột như vậy mới khiến cô phát hiện thì ra là nam nữ quả thực có sự khác biệt.

Tòa Thành Nát là một người đàn ông.

Hoa Đình cũng là một người đàn ông.

Mặc kệ là lúc tắm rửa, thay quần áo hay làm gì khác, cô vẫn chưa từng tránh né anh.

Mặt Vân Sâm bỗng chốc đỏ bừng, một làn khói cực nóng sắp bốc ra từ đỉnh đầu của cô.

Ngại chết đi mất, tại sao vào thời điểm này cô lại ý thức được loại chuyện kia cơ chứ…

Hoa Đình: “…”

Vân Vân thật kỳ lạ, tại sao anh Dư ôm cô ấy mà cô ấy lại ngại ngùng đến vậy chứ?

Tòa Thành Nát đã không còn là tòa thành ngốc nghếch khô cằn như trước đây nữa. Đi theo Tiền Cao Phi và Dư Triều Gia học tập cùng với ký ức dần dần thức tỉnh, khả năng thấu hiểu con người của anh cũng ngày càng mạnh mẽ.

Hoa Đình bỗng nhiên hoảng sợ mà nhận ra rằng…

Chẳng lẽ…. chẳng lẽ Vân Vân thích anh Dư sao?

Dây leo đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh mạnh mẽ chen vào giữa hai người đang ôm nhau kia.

Hoa Đình: “Anh Dư, anh không thể chỉ ôm Vân Vân mà không ôm tôi.”

Dư Triều Gia vội vàng ôm lấy dây leo: “Tôi đều ôm hết.”

Dây leo ngăn cách thiếu nữ và thiếu niên, khiến cái ôm lúc này trở nên vô cùng kỳ cục.

Quần áo mùa xuân rất mỏng manh, xúc cảm hơi lạnh từ dây leo truyền qua quần áo rồi truyền đến trước ngực.

Ngực…?!

Vân Sâm đột nhiên đẩy dây leo và Dư Triều Gia ra, cô hít sâu một hơi, kìm nén khí huyết đang trào dâng trên mặt rồi nói với vẻ mặt bình thản: “Ôm một chút là được rồi, tôi vẫn còn bận những việc khác nữa.”

Nói xong, cô quay người rời đi.

Tóc cô được búi gọn, để lộ ra chiếc cổ thon dài.

Dư Triều Gia và Hoa Đình đều không bỏ lỡ vành tai đỏ như sắp chảy ra máu của cô.

Dư Triều Gia đột nhiên ôm đầu nói: “A, tôi thật không đúng mực. Vân Sâm cũng là cô bé mười sáu tuổi rồi, không nên tùy tiện ôm cô bé mới đúng… Tôi sẽ không bị coi như một tên biến thái chứ?”

Anh ta lại tự luyến nói tiếp: “Đều do tôi quá đẹp trai, dễ khiến cô gái nhỏ thẹn thùng.”

Dây leo liếc mắt nhìn vẻ ngoài của Dư Triều Gia.

Đẹp trai sẽ khiến người khác thẹn thùng à?

Hoa Đình lay đám lá trên dây leo, sau đó đuổi theo cô gái.

Vai của Vân Sâm trĩu nặng, cô biết Tòa Thành Nát theo tới rồi.

Vân Sâm lúc này đã rút lại sự thẹn thùng lúc nãy.

Cô suy nghĩ lại cẩn thận, không nên dùng giới tính của con người để kết luận ý thức tòa thành. Bọn họ có gì mà không thấy được đâu, cô không mặc gì đứng trước mặt đối phương thì ở trong mắt họ cô cũng chỉ là con người mà thôi.

Chính là như vậy!

Không cần nghĩ nhiều!

Ánh mắt của Vân Sâm kiên định.

“Vân Vân.” bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Hoa Đình: “Em thấy anh Dư đẹp trai không?”

Giọng nói của thiếu niên dịu dàng như nước, giống như có người bên tai nhẹ nhàng thổi một hơi, cảm giác ngưa ngứa lan đến tận cùng trái tim.

“…” Vân Sâm vịn vào cành cây bên cạnh.

Dây leo ngẩn người.

Anh thấy từ đầu tới chân của cô gái đều đỏ như con tôm luộc.

Bao gồm cảm xúc mà anh có thể cảm nhận được, ngoại trừ thẹn thùng ra thì chỉ có thẹn thùng.

Hoa Đình: … Thì ra Vân Vân thấy anh Dư đẹp trai như vậy à.

Anh vốn đang định hỏi nhiều thêm môt chút, nhưng ở khu vực bên dưới có một đoàn xe tới.

Là người của Trà Phủ.

Dư Triều Gia đã từng nói với bọn họ, Dư Thanh Hà sẽ đưa người của cô ấy tới để giúp xây dựng Hoa Đình.

Lý do rất đơn giản, Dư Triều Gia thường xuyên ở lại đây nên Dư Thanh Hà hy vọng môi trường nơi em trai cô ấy ở có thể thoải mái nhất.

Hoa Đình nói: “Là Dư Thanh Hà tới.”

Vân Sâm nghiêm nghị đi tới đón bọn họ.

*

Dưới bầu trời xanh, hai bàn tay chai sạn bị thương đang nắm chặt lấy nhau.

Một lát sau, hai tay buông ra.

Vân Sâm đưa Dư Thanh Hà và những người cô ấy đưa tới đến nơi mà cô đã sắp xếp cho họ.

Nơi ở của họ ở bên cạnh khu vực ngôi nhà trong hẻm.

Dưới sự hướng dẫn của Dư Triều Gia, cô và Hoa Đình sử dụng năng lượng tòa thành và vật liệu xây dựng lấy từ những tòa nhà hư hỏng phía dưới để xây dựng lại một số căn hộ chọc trời ở đó.

Số lượng phòng ở bên trong rất nhiều, đủ để cho những người Dư Thanh Hà đưa đến có thể ở.

Ngoại trừ nhân lực, Dư Thanh Hà còn mang theo rất nhiều vật tư, vật tư loại nào cũng đầy đủ, cần cái gì thì có cái đó.

Thậm chí Vân Sâm và Hoa Đình còn hoài nghi Dư Thanh Hà đã quét sạch mọi thứ trong kho vật tư của Trà Phủ để mang tới đây.

Tuy nhiên, những vật tư này chỉ là vật sở hữu riêng của Dư Thanh Hà và người của cô ấy mà thôi.

Đối lập như thế khiến họ nhận ra, Hoa Đình hiện giờ… vừa nghèo kiết xác vừa rách nát.

Ngày đầu tiên đoàn người của Dư Thanh Hà đến Hoa Đình cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày hôm sau mới bàn bạc xem họ sẽ giúp Hoa Đình xây dựng như thế nào.

Dư Thanh Hà không ở lại chung cư kia, cô ấy tới ở chung nhà với Dư Triều Gia, ở đó còn rất nhiều phòng trống.

Cô ấy xem nơi mà Dư Triều Gia ở, cũng không kém Trà Phủ là bao.

Lúc trước khi mới tới Hoa Đình, buổi tối nơi này chỉ có lửa trại và đèn dầu, hiện giờ đã kéo dây điện rồi, ánh sáng cũng đầy đủ.

Hoa Đình còn vì Dư Triều Gia mà cung cấp vật nuôi không có ở Trà Phủ. 

Hai con gấu lớn.

Dư Thanh Hà nhìn chằm chằm Dư Triều Gia ngồi trong lòng một con gấu lớn đang đánh cờ với một người đàn ông trung niên khác, lời muốn nói ra lại thôi.

Cô ấy lặng yên không một tiếng động ngồi bên cạnh Dư Triều Gia, bỗng radio rè rè phát ra tiếng động.

Anh em Trà Phủ nhiệt tình hỏi: “Thanh Hà, cô đến Hoa Đình…”

Dư Thanh Hà tắt radio đi, giọng nói của anh em Trà Phủ cũng theo đó biến mất.

Khi em trai cô ấy đang chơi cờ, làm sao có thể để một mớ thanh âm hỗn độn ồn ào làm phiền được.

Anh em Trà Phủ: “…”

Đau buồn và tức giận biến thành sức mạnh, bọn họ nỗ lực tích góp năng lượng để tăng cấp tài năng tòa thành, trực tiếp liên hệ với Hoa Đình để hỏi anh cách lấy lòng Thành Quyến Giả như thế nào.

Điều bọn họ không biết là, Hoa Đình hiện tại cũng vô cùng buồn rầu.

“Tại sao?”

Tòa Thành Nát đưa mắt nhìn Vân Sâm, cô vận dụng năng lượng tòa thành, sử dụng dây leo để chuyển chiếc võng qua bên kia.

Không chỉ vậy, cô còn kéo tấm màn dày ngăn cách chiếc võng với tượng thành.

Vân Sâm chỉ vào chiếc võng bằng dây leo ở bên này: “Ở đây là phòng của tôi.”

Sau đó chỉ sang tượng thành phía bên kia: “Ở đó là phòng của anh.”

Cô chỉ tấm vải dày ở giữa: “Đây là cửa phòng của chúng ta, nếu muốn sang phòng người còn lại thì phải hỏi trước, được sự cho phép mới có thể đi vào, dây leo của anh không được vượt qua cánh cửa này.”

Bức màn được cô gái kéo lên.

Đối diện với cảnh tượng bị chắn kín mít này, bên trong phạm vi tầm nhìn của tượng thành không thể nhìn thấy gì cả.

Hoa Đình: “…” 

Nhưng mà, chiếc võng dây leo không phải cũng là dây leo của anh sao?

Anh khó hiểu huy động những dây leo kia, muốn xem xem Vân Vân rốt cuộc úp mở cái gì.

Cô gái đang thay quần áo.

Tòa Thành Nát đã thấy dáng vẻ Vân Sâm thay quần áo không biết bao nhiêu lần rồi, anh không hiểu tại sao cô lại phải che giấu chứ.

Hay là Vân Vân bị thương mà không muốn cho anh biết?

Hoa Đình lập tức cảnh giác, anh cẩn thận nhìn kỹ Vân Sâm.

… Không có bị thương mà.

Cô gái đưa lưng về phía giường, sau đó cởi bỏ nội y, đột nhiên cô cảnh giác nhìn về chiếc võng dây leo ở sau lưng.

Hình như ý thức được chiếc võng dây leo cũng là dây leo của anh, cô cuống quýt nhặt lấy quần áo ở trên mặt đất rồi che lấy người mình.

“HOA ĐÌNH!”

Vân Sâm nghiến răng nghiến lợi, cao giọng hỏi: “Có phải anh đang nhìn lén không!!”

Hoa Đình: “…”

Anh không hề nhìn lén, dây leo đều là mắt của anh, anh vốn dĩ đều nhìn thấy tất cả mọi thứ mà!

Vân Sâm vung tay lên, đầu ngón tay phóng ra năng lượng, lập tức cướp đi quyền không chế chiếc võng dây leo.

“Nếu anh còn nhìn lén tôi thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!”

Trước khi tầm nhìn hoàn toàn biến mất, anh thấy bả vai Vân Sâm nhiễm màu hồng nhạt.

Anh có thể cảm nhận được cảm xúc quẫn bách và ngượng ngùng của cô.

Hoa Đình: “…”

Anh vẫn không rõ vì sao Vân Sâm lại thẹn thùng như vậy…

Nhưng vào lúc mà cô thẹn thùng đó, dường như anh cũng cảm thấy thẹn thùng.

Dây leo trong phòng nhún nhảy rồi tạo thành một cái kén xanh đã lâu không thấy.

Kén xanh bọc kín mít tượng thành cũng đang nhiễm màu hồng nhạt giống cô.

Dây leo chính cầm lấy sáo trúc, phóng ra năng lượng tòa thành.

Tiếng sáo du dương truyền tới tai mọi người trong tòa thành, ai lần đầu tới Hoa Đình cũng thấy rất thú vị, ban đêm còn có âm nhạc để nghe nữa chứ. Ai đã quen với tiếng sáo thì chửi thầm, đêm nay lại phải đeo bịt tai đi ngủ nữa rồi.

Trương Vĩnh Phúc đang rửa chân bằng nước ấm ở trong sân, nghe thấy tiếng sáo thì cả người ông ta cứng đờ, sau khi biết đó không phải giai điệu quen thuộc thì nhẹ nhàng thở ra.

“Cậu dạy cậu ấy ca khúc mới rồi à?”

Tiền Cao Phi gật đầu, chú ấy cảm khái nói: “Em tự dùng khúc đàn cổ để sửa đó, vừa dạy cậu ấy xong không bao lâu, tốc độ học hỏi của ý thức tòa thành nhanh thật.”

“Dễ nghe hơn bài gốc kia nhiều, tên là gì thế?”

“… Phượng cầu hoàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.