Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 2 - Chương 49




Trans: Cyane

Beta: Lam

Trong tòa thành có thêm một người “Hiểu biết sâu rộng”, Vân Sâm và Tòa Thành Nát chỉ cảm thấy không khí tràn ngập hương thơm của văn hóa.

Vân Sâm ở bên cạnh tượng thành cẩn thận quan sát một lượt theo yêu cầu của Tòa Thành Nát.

Cô một tay xoa cằm, nheo mắt lại, trong mũi phát ra một tiếng “Ừm” thật dài.

Hoa Đình hỏi: “Sao rồi, sao rồi? Tượng thành của anh có thay đổi gì không? Hôm nay sau khi tìm hiểu về lịch sử của mình, anh cảm thấy cơ thể cực kỳ ấm áp.”

Vân Sâm nói: “Đường nét của bánh… nụ hoa đã sâu hơn rồi.”

Hoa Đình: “… Vừa nãy có phải em muốn nói bánh bao không?”

Vân Sâm phủ nhận: “Không có nha, anh nghe nhầm rồi.”

Hoa Đình vươn ra hai cành cây nhéo lớp thịt mềm mại ở hai bên má của cô gái: “Em nói dối, vừa nãy em muốn nói anh là cái bánh bao đúng không hả?”

Vân Sâm nói chuyện không rõ: “Không có mà, Tòa Thành Nát anh không được tùy tiện hủy hoại danh dự của người khác như vậy.”

Hoa Đình chỉ bóp nhẹ rồi buông ra, anh tức giận nói: “Anh đã nói nhiều lần rồi, anh là nụ hoa chứ không phải bánh bao, sau này anh sẽ nở hoa!”

Vân Sâm nói: “Không sao mà, anh không nở hoa thì tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu.”

Hoa Đình nhấn mạnh: “Anh sẽ nở hoa, hoa nở rồi sẽ đẹp.”

Vân Sâm thầm lẩm bẩm, Tòa Thành Nát thật sự càng ngày càng quan tâm đến hình tượng của mình. Chẳng lẽ trước đây anh là một tòa thành vô cùng đỏm dáng sao?

Hoa Đình lại hỏi: “Hoa văn của anh có thực sự sâu hơn không?”

Vân Sâm gật đầu: “Cứ tin vào thị lực của tôi đi, một cây thước sống đấy, đo khoảng cách vô cùng chính xác.”

Hoa Đình tất nhiên tin Vân Sâm, cô không bao giờ cần đo khoảng cách khi đặt bẫy, đôi mắt của cô có thể làm thước đo.

Anh vui vẻ nói: “Anh Dư thật sự hiểu biết rất nhiều, hy vọng người của Trà Phủ đến đón anh ấy muộn một chút.”

Anh học theo cách gọi của Vân Sâm, cũng gọi Dư Triều Gia là anh Dư.

Vân Sâm gật đầu: “Anh ấy hứa ngày mai sẽ kể cho chúng ta nghe về lịch sử kiến ​​trúc mới, phải nghe thật kỹ mới được!”

Hoa Đình nói: “Được, thật sự mong đến một ngày có thể tìm hiểu về tất cả văn hóa của tòa thành. Vân Vân, kiến ​​trúc tòa thành của anh ngày trước sẽ như thế nào đây?”

Vân Sâm phiền não nói: “Tôi cũng không biết nữa, tôi là một đứa trẻ được sinh ra sau ngày tận thế, cho nên tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng trước ngày tận thế. Tuy nhiên, nhìn thấy đống đổ nát của các tòa nhà kiến trúc của anh thì cũng có thể hình dung ra anh là một thành phố với nhiều tòa nhà cao tầng đồ sộ! Trong trí nhớ của tôi, mặc dù những tòa nhà kiến trúc đó rất mơ hồ, nhưng tôi có thể cảm thấy chúng vô cùng tráng lệ!”

Sau khi nghe cô nói, Tòa Thành Nát mỉm cười hạnh phúc.

Dây leo kéo rèm lại, anh nói: “Đã đến giờ đi ngủ của em rồi, mau đi ngủ thôi.”

Vân Sâm không nhúc nhích, cô đứng bên cạnh tượng thành, vẻ mặt do dự.

Hoa Đình hỏi: “Sao thế?”

Vân Sâm nhìn anh rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó cô lại liếc anh một lần nữa rồi thu hồi ánh mắt: “Tôi không biết có nên nói cho anh biết hay không nữa.”

Cành cây của Hoa Đình nắm lấy tay cô: “Giữa chúng ta có chuyện gì không thể nói à?”

Cành cây hơi lạnh, Vân Sâm nhổ lá trên dây leo, cô nhỏ giọng nói: “Những gì mà Dư Triều Gia nói hôm nay, tôi chỉ nhớ được nửa đoạn đầu, nửa đoạn sau thì không nhớ gì cả, năm nào cũng quên luôn rồi.”

Sau khi cô nói xong, trong phòng yên lặng.

Cô ngước lên, đôi mắt đậu đen sì của tòa thành đang ngạc nhiên nhìn cô.

Khuôn mặt Vân Sâm đỏ bừng, cô quay lưng sải bước trở lại võng.

Cô vừa đi vừa nói: “Tôi đã nghiêm túc nghe rồi, nhưng tôi vẫn không thể nhớ được. Anh ngạc nhiên gì vậy? Có phải cảm thấy tôi còn ngốc hơn anh nghĩ không?”

Cô đi về phía trước, vì mãi xấu hổ nên không để ý đến phía sau.

Sắc xanh phía sau lưng cô lan ra, vài dây leo lan sang đến bên cạnh cô, từng dây một lần lượt quấn quanh người, vai, ngực, eo, chân cô… nhẹ nhàng kéo cô trở lại tượng thành rồi để cô ngồi xuống bên cạnh tượng thành.

“Điều khiến anh ngạc nhiên là…” Hoa Đình dừng lại một hồi: “Một người thông minh như Vân Vân như thế, vậy mà cũng cảm thấy bản thân mình ngu ngốc nữa.”

Giọng điệu của anh vô cùng chân thành.

Vân Sâm kìm nén khóe miệng đang cong lên, cô giả bộ chấn định nói: “Tôi rất thông minh à? Đến năm bao nhiêu tôi cũng không nhớ được nữa.”

Hoa Đình nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, anh nói một cách bình tĩnh: “Em có anh mà, những gì anh biết cũng chính là những gì mà em biết.”

Nếu cô không hiểu thì anh sẽ nói đi nói lại cho cô nghe. Cho đến khi cô nghe chán thì thôi, nhưng anh sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Vân Sâm dựa vào tượng thành, cô nghe Tòa Thành Nát lặp lại nội dung ngày hôm nay bằng giọng nói trong trẻo của mình.

“Năm 1843, Hoa Đình mở cửa khẩu, kỹ thuật kiến ​​trúc phương Tây…”

Vân Sâm nghe đi nghe lại nhiều lần, cho đến khi bản thân hoàn toàn có thể nhớ hết thì cô đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Mí mắt càng ngày càng nặng, tượng thành bên cạnh tựa như một viên ngọc ấm áp khiến cô đang nằm mơ cũng không kiềm được mà dùng mặt cọ vào.

Cô nằm mơ, dường như mơ về lúc Hoa Đình mở cửa khẩu, cô nhìn thấy thành phố đang dần dần khởi sắc hơn…

Dây leo nhẹ nhàng bế cô lên và đặt cô vào võng.

Bức rèm che rủ xuống như những lớp sương mù mềm mại, che khuất tầm nhìn của tượng thành.

Kén xanh đóng lại, Hoa Đình cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi một người, một thành ngủ vào ban đêm đều nằm mơ về giấc mơ đẹp trở thành những người văn hóa.

Từng người ăn nói lưu loát, vừa mở miệng ra liền có thể nói về lịch sử trước đây của Cửu Châu.

Vân Sâm dậy sớm, tâm trạng rất vui vẻ. Hôm qua cô hơi sốc nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, cô thấy vui hơn khi học được nhiều kiến ​​thức mới.

Lỡ như cô không hiểu những gì Dư Triều Gia giảng thì cô cũng không thấy sợ nữa, Tòa Thành Nát có thể bí mật dạy bù cho cô, cô luôn có thể học được.

Cành cây của Tòa Thành Nát nằm trên đầu cô, lắc lư qua lại như cọng cỏ nhỏ.

Khi hai người họ ra đến sân thì Dư Triều Gia cũng đã thức dậy.

Anh ta đang cố gắng liên lạc với Trà Phủ bằng radio của một chiếc đèn pin quay tay sạc.

Tối qua trước khi đi ngủ, anh ta đã hứa với hai người rằng hôm nay anh ta sẽ giảng cho họ một bài giảng có hệ thống về lịch sử kiến ​​trúc cận đại của Hoa Đình.

Vân Sâm và Tòa Thành Nát ngoan ngoãn đứng trước mặt người thanh niên, cố gắng gợi ý và nhắc anh ta nhớ về lời hứa ngày hôm qua.

Trong mắt của Dư Triều Gia chỉ có radio.

Anh ta muốn nhanh chóng báo tin cho chị mình và Trà Phủ biết để bọn họ cảnh giác.

“Rè… rè… rè…”

Chiếc radio chỉ có âm thanh của dòng điện lưu động.

Vân Sâm và Tòa Thành Nát không tiện trực tiếp thúc giục Dư Triều Gia giảng bài cho họ.

Sau nhiều cân nhắc, họ phải làm gì đó để nâng cao cảm giác tồn tại trước mặt Dư Triều Gia.

Hoa Đình vươn hai cành cây ra, dụi vào vai người thanh niên: “Anh Dư quay tay sạc đèn pin mệt không, anh muốn tôi quay giùm anh không?”

Dư Triều Gia hơi sửng sốt, anh ta nói: “Không cần đâu, tôi tự mình làm được rồi.”

Vân Sâm nén giọng lại, cực kỳ dịu dàng nói: “Anh Dư, bữa sáng anh muốn ăn gì nè?”

Dư Triều Gia càng cảm thấy sửng sốt hơn, anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vân Sâm và Hoa Đình đột nhiên niềm nở như vậy là có ý gì đây? Anh ta nói: “Hai người làm việc của mình là được rồi, bây giờ tôi không đói.”

Vân Sâm và Tòa Thành Nát vẫn là người có da mặt mỏng, không thể trực tiếp nói ra được.

Cho dù trong lòng bọn họ có nghĩ như vậy thì loại chuyện nhỏ như quay tay sạc đèn pin cũng không nên lãng phí thời gian của Dư Triều Gia, anh ta có thể bắt đầu giảng bài rồi.

Bây giờ, lúc này, ngay lập tức.

Hai người thậm chí còn muốn chỉ lên đám mây trên đầu và hỏi Dư Triều Gia: Anh nhìn đám mây này xem, nó có giống lịch sử kiến ​​trúc cận đại của Hoa Đình mà hôm qua anh đã hứa sẽ kể cho chúng tôi nghe không…

Ngay khi Vân Sâm định mở miệng nói thì một giọng nói từ trong tay Dư Triều Gia truyền đến.

“Có phải là cục cưng Gia Gia của tôi không?”

Giọng điệu nhẹ như nước, mang phong cách Giang Nam.

Chỉ có vẻ như đang nén giọng, giọng nói hơi thô hơn so với giọng của phụ nữ.

Vân Sâm và Tòa Thành Nát ngay lập tức từ bỏ ý định tham gia lớp học và vểnh tai lên nghe.

Có phải là Dư Thanh Hà không? Giọng nói hơi khác so với Dư Triều Gia mô tả.

Dư Triều Gia mặt không cảm xúc nói: “Trà Em, đừng bắt chước giọng của chị tôi nữa, nghe gớm lắm. Gọi chị tôi tới đi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị ấy.”

Người em trai của Trà Phủ nói: “Hoa Đình đâu, để tôi chào anh ấy trước đã, cậu có biết phép tắc không đấy? Chuyện có quan trọng đến mấy thì cũng có thể quan trọng hơn chuyện liên hệ tình cảm giữa ý thức tòa thành của chúng ta với nhau sao? Cơ hội hiếm có đó, nhanh để Hoa Đình nói chuyện với tôi đi, giữa ý thức tòa thành cần phải yêu thương lẫn nhau.”

Nghe thấy những lời này trên radio, Hoa Đình có chút ngượng ngùng, không để ý tới sự ngăn cản của Dư Triều Gia, anh nói với người em trai của Trà Phủ: “Chào nhé, tôi là Hoa Đình.”

“Í? Anh ơi đến đây nghe lẹ đi, Hoa Đình thật sự biết sử dụng từ biểu cảm này!” Người em trai của Trà Phủ tiếp tục hỏi: “Diện tích của anh bây giờ thế nào, đến giai đoạn nào rồi?”

“Hãy cho chúng tôi biết thêm về tình hình của anh.” Người anh trai của Trà Phủ tiếp lời ngay sau đó, giọng của anh ấy trầm hơn em trai mình, giọng nói của người em trai thì sôi nổi hơn nhiều.

Dư Triều Gia vội vàng nói: “Đừng, tuyệt đối đừng nói cho bọn họ!”

Vân Sâm khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Tòa Thành Nát vui vẻ nói toàn bộ tình hình của mình cho ý thức Trà Phủ biết. 

Ý thức tòa thành mà, mọi người đều là bạn tốt, không có gì phải giấu diếm hết.

Nghe thấy lý do này, Dư Triều Gia lắc đầu.

Đây là ý thức tòa thành của một cặp anh em cấu xé lẫn nhau đó…

Anh em Trà Phủ nghe xong liền phát ra tiếng cười đầy chế giễu!

“Ha ha ha ha ha, Hoa Đình anh cũng có ngày hôm nay. Khi đó để anh làm anh lớn đứng đầu lâu như vậy, hiện tại chúng tôi mới là anh lớn! Quác quác quác, còn lâu mới chào hỏi anh nhé, lêu lêu lêu.”

Tòa Thành Nát đang mong chờ lời chào thân thiện từ đối phương: “T皿T”

Dây leo nhào vào lòng cô gái, mạnh đến nỗi ngực cô cảm thấy đau điếng.

Anh cứ vặn vẹo mình xoay tròn, chỉ thiếu điều khóc oa oa lên nữa thôi.

Vân Sâm ôm lấy Tòa Thành Nát, cô nhìn chằm chằm vào Dư Triều Gia: “Anh quản cho tốt ý thức tòa thành của anh đi, sao lại không thân thiện như vậy chứ? Mấy người bắt nạt một đứa nhỏ tòa thành như vậy cũng quá đáng lắm rồi đó!”

“…” Dư Triều Gia nói với ý thức Trà Phủ: “Hai người làm vậy sẽ khiến tôi mất mặt với Hoa Đình ở đây đó, tôi không thể sống hòa hợp được.”

Trà Phủ nói: “Cậu không sống hòa hợp được thì có liên quan gì đến bọn tôi?”

Dư Triều Gia lớn tiếng nói: “Lỡ như anh khiến Hoa Đình cảm thấy khó chịu rồi anh ấy ném tôi ra khỏi tòa thành, sau đó tôi bị ma quỷ ăn thịt thì sao!”

Người em trai của Trà Phủ: “Ôi dào, đúng lúc cũng muốn đổi một Thành Quyến Giả mới.”

Dư Triều Gia: “…”

Anh ta ôm mặt khóc.

Ngoài việc an ủi Tòa Thành Nát, Vân Sâm còn phải an ủi một Dư Triều Gia đang ôm đầu khóc nữa.

Lúc này trên radio truyền đến một giọng nữ dịu dàng bình thường.

“Hai người đừng trêu em ấy nữa. Gia Gia em muốn nói với chị chuyện quan trọng gì vậy?”

Vân Sâm thoáng ngạc nhiên.

Giọng nói của Dư Thanh Hà rất giống với Vân Trung Thư, điều này khiến cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Dư Triều Gia lập tức nói cho Dư Thanh Hà nghe toàn bộ chuyện về Vô Danh, viên đá năng lượng và ý thức Trung Châu chìm vào giấc ngủ say mà Vân Sâm đã kể anh ta nghe.

Sau khi nghe xong, một khoảng lặng kéo dài.

Giọng điệu của anh em Trà Phủ trở nên nghiêm túc. 

Người em trai của Trà Phủ nói: “Ma quỷ có thể giả thành người à? Mục tiêu còn là ý thức tòa thành nữa chứ, nếu như xuất hiện thì thật là phiền phức. Hoa Đình, bây giờ anh còn chưa còn chưa hồi phục, phải chú ý an toàn.”

Người anh trai của Trà Phủ nói: “Hoa Đình, theo miêu tả của mấy người các anh thì Vô Danh đã từng xuất hiện ở khu vực của anh và ở rất gần anh, nó muốn khiến anh chìm vào giấc ngủ say nhưng không được. Trong khoảng thời gian này… anh có bao giờ phát hiện ra nó không?”

Hai người bọn họ đồng thanh nói: “Nếu anh cần giúp đỡ thì chúng tôi sẽ thuyết phục những người Hoa Đình ở đây quay trở lại Hoa Đình để giúp anh xây dựng lại vinh quang trước đây.”

Hoa Đình vô cùng xúc động: “Thật không?”

Anh em Trà Phủ: “Giả đó.”

Hoa Đình: “…”

Quay đầu lại và vùi đầu vào lòng Vân Sâm, tìm kiếm sự an ủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.