Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 1 - Chương 7




Edit: Ngày ba bữa

Beta: Cyane

Lại là một ngày mới, sau khi thức dậy Vân Sâm cảm thấy cánh tay đau nhức, đây là kết quả của việc ném đá vào tối hôm qua.

Nếu không phải cô buồn ngủ đến nỗi không mở mắt lên được thì Toà Thành Nát còn định chơi trò này với cô mấy lần nữa, anh vẫn cảm thấy chơi chưa đã. 

Mặt trời vừa lên được một nửa, treo lơ lửng trên bầu trời khiến đám ma quỷ xung quanh ngôi nhà lần lượt biến mất. Trong tiếng hét chói tai của đám ma quỷ, Vân Sâm bưng cái chậu tráng men lên rồi đổ một chút nước từ trong ống tre ra để lau vết thương trên người. 

Chậu tráng men được tìm thấy từ chiếc rương làm bằng dây leo mà Toà Thành Nát đã tặng cô. Vành chậu màu đỏ, bên trong in một chữ “Hỷ”, được giữ rất tốt, không hề bị gỉ sét.

Vải dùng làm “Khăn mặt” được lấy cùng nơi với chậu tráng men, đó là một chiếc áo rách đến mức không thể vá lại được. Vân Sâm dùng dao chuyên dụng cắt nó thành nhiều mảnh, phân ra thành một chiếc khăn mặt và một chiếc khăn lau. 

Ăn xong quả hồng làm bữa sáng, Vân Sâm nhìn sang cái bẫy thòng lọng, sau đó thả một con thỏ đang mang thai ra rồi đem theo một vài thứ đi ra ngoài với Toà Thành Nát. Hai người đi đến nơi phát hiện ra cuốn nhật ký của Lý Đỗ Quyên.

Nhánh dây leo ở phía trước dẫn đường, lại nhú ra một cành để nắm tay Vân Sâm. Hướng bọn họ hoàn toàn ngược lại với hướng mọi khi đi ra ngoài.

Cây cối vốn được gieo trồng trong thành bắt đầu mọc um tùm bởi vì không có ai cắt tỉa, chúng lấn chiếm cả đường đi. Ngay cả khi mùa đông, trông chúng vẫn xanh ngát tràn đầy sức sống, khác biệt hoàn toàn với cây đại thụ trụi lủi ở bên cạnh. 

Thỉnh thoảng Vân Sâm cũng nhìn thấy một vài vệt chất lỏng màu đen do bọn ma quỷ lưu lại. Dưới ánh nắng rực rỡ đang chiếu xuống, những chất lỏng đó đang dần dần bốc hơi. 

Nếu như có ánh mặt trời chiếu rọi xuống, chất lỏng màu đen do ma quỷ lưu lại sẽ bốc hơi lên. Nếu không được ánh mặt trời chiếu trúng thì chất lỏng vẫn sẽ ở đó. 

Đi khoảng một tiếng rưỡi thì dây leo dẫn đường dừng lại.

Phía trước có hai cánh cổng sắt cao phủ đầy nhánh cây xanh, cánh nào cũng đã gỉ sắt sang màu nâu đỏ. Những sợi xích treo trên cánh cửa sắt cũng khoác lên mình lớp áo hoen gỉ. 

Sợi xích chỉ là vật trang trí, cổng sắt chỉ để lại một khe hở đủ để một người lớn đi qua.

Vân Sâm hỏi: “Ở bên trong sao?” 

Dây leo đung đưa lên xuống. 

Vân Sâm đột nhiên chú ý tới dây leo mọc lên từ trong đất thay vì mọc ra từ trong tòa thành, phần còn lại được giấu dưới lòng đất sao? Là khả năng đặc biệt của ý thức tòa thành à?

Vân Sâm không để tâm nữa, cô chui qua khe hở đi vào bên trong cửa sắt.

Cỏ dại mọc thành từng bụi, cách vài mét lại có một tấm bia đá, trên mỗi tấm bia đều có ảnh chụp đen trắng, phần lớn đã không còn nhìn thấy rõ mặt.

Vân Sâm sững sờ, cô nhớ lại những gì người lớn miêu tả, nơi đây là nghĩa trang sao?

Không khí giảm xuống vài phần, còn có thể nghe rất rõ tiếng côn trùng kêu râm ran.

Vân Sâm nhìn thấy một cái xẻng cắm ở tấm bia đá, ngoại trừ cán gỗ bị gãy thì nhìn nó vẫn còn tốt. Cô không do dự rút xẻng ra, bây giờ nó là của cô rồi.

Toà Thành Nát ở phía trước đong đưa, dường như đang lo lắng Vân Sâm không biết đâu là dây leo đâu là các loại thực vật khác. Nhánh cây còn cố tình nở ra một bông hoa nhỏ ở trên đầu cành. 

Nhánh cây nở hoa duy nhất đang ở đây nè!

Vân Sâm bị chọc cười, lập tức khiêng xẻng lên đuổi theo.

Một cái giếng khô bị bao phủ bởi rêu xanh, bên cạnh có một phiến đá. Dây leo đang lay động bên phiến đá, bên trên cũng phủ đầy rêu xanh. 

Vân Sâm nhìn thấy trên những phiến đá hình như có chữ viết. Cô ngồi xổm xuống, đặt xẻng sang một bên, lấy dao chuyên dụng cạo bỏ đống rêu.

Vết lõm xuất hiện, chữ viết cũng hiện lên. 

Bên trên viết: 

[Bí mật.

Tôi thích cái giếng gần doanh trại, có thể uống nước ngay lập tức mà không cần đi tìm nguồn nước. 

Lúc khát, lúc đói, lúc mệt, có khi chịu đựng một chút là qua… 

Chỉ là không thể chịu đựng được sự tuyệt vọng của bóng tối. 

Khi nào thì con đường hy vọng mới được mở ra?

Lý Đỗ Quyên/2021]

Vân Sâm đọc thầm đoạn này, cô cũng không biết khi nào con đường hy vọng mới xuất hiện, tại sao lại gọi là bí mật chứ?

Đột nhiên dây leo bên cạnh dựng thẳng lên, Vân Sâm chuyển sự chú ý nhìn về phía bên kia.

Sau khi lấy hòn đá ra, bên dưới có một hố hình chữ nhật sâu hơn một mét, bên trong trống rỗng chẳng còn lại gì. Toà Thành Nát nhặt đồ vật đúng là không bỏ sót thứ gì. 

Cái hố này có gì đáng ngạc nhiên không?

Dây leo lo lắng lay động cành.

Vân Sâm hỏi: “Sao vậy?”

Một nhánh của dây leo gom một đống lá rụng lại và thả chúng vào trong hố rồi chỉ vào túi quần của Vân Sâm, lại dùng một cành khác nhặt phân nửa lá cây lên. Một lúc sau, cành thứ ba nhặt những lá cây còn lại rồi dùng phiến đá đậy lại, sau đó lại mở phiến đá ra, dây leo hoảng sợ. 

Vân Sâm hiểu rồi: “Ý của ngài là trước đó ngài không hề lấy hết đồ vật, bên trong vẫn còn rất nhiều đồ, nhưng bây giờ đã không còn gì nữa có phải vậy không?”

Bông hoa nhỏ trên dây leo gật gù.

Vân Sâm vuốt cằm: “Lẽ nào là bị người khác phát hiện sau đó lấy đi mất rồi?”

Dây leo chán nản, hoa nhỏ ủ rũ.

Mất công đi một chuyến lại không tìm được gì, đúng là vô nghĩa.

Vân Sâm an ủi anh, nói: “Chúng ta không thể đòi hỏi làm chuyện gì cũng phải có kết quả, chúng ta đến được đây cũng đã rất có ý nghĩa rồi. Ngài xem, chẳng phải tôi còn nhặt được một cái xẻng sao?”

“Bụp…” Hoa nhỏ nở rộ ra lần nữa. 

Vân Sâm đi đến giếng cạn bên cạnh hòn đá, cách đó không xa có một cây đại thụ cao to, thân cây to đến mức mấy người trưởng thành ôm mới xuể. 

Miệng giếng rất sâu nhưng đã cạn hết nước, thành giếng cũng không hề có cảm giác ẩm ướt, ngược lại thì có rất nhiều rêu xanh. 

Sở dĩ cô muốn tới đây xem là bởi vì trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên có nhắc tới cái giếng này. 

Nhìn từ trên cao xuống, cái giếng cạn này cũng không có gì đặc biệt. Vân Sâm đi đến bên cạnh cây đại thụ, thân cây và vỏ cây cũng không có gì đặc biệt, cô quay lại nhìn phiến đá lần nữa. 

Các chữ trên phiến đá không có gì thay đổi, nhưng cô đã thay đổi góc nhìn. 

Dây leo thấy cô gái sững sờ tại chỗ, sau đó cô nhặt một cành cây khô trên mặt đất rồi gạch một đường chéo lên phiến đá, anh nghe thấy cô nói: “Hóa ra bí mật là cái này.”

Cô dùng cành cây khô gạch chữ “Bên dưới” ở hàng đầu tiên lại tiếp tục gạch đến chữ “Giếng” ở hàng bên dưới, mỗi hàng đều có chữ, cuối cùng xuất hiện ra dòng chữ “Bên dưới giếng có mật đạo”.

Thông tin này là do Lý Đỗ Quyên để lại trên phiến đá, nhất định là muốn nói đến cái giếng cạn kia.

Vân Sâm nhặt lên rất nhiều cỏ khô, vo tròn lại rồi đốt lên, sau đó ném xuống giếng.

Đám cỏ chạm đến đáy giếng vẫn còn bốc cháy.

Vân Sâm nghĩ cách xuống giếng.

Dây leo muốn giúp cô đi xuống, anh làm mẫu động tác giơ cành lên sau đó thả xuống giếng.

Vân Sâm thấy vậy, trầm tư một lúc lâu, cô nói: “Cho dù nhảy thẳng xuống cũng không thể chết được, nhưng ngài ném như vậy tôi sẽ chết đó.”

Toà Thành Nát: “!!!”

Anh khiêm tốn xin được chỉ dạy. 

Vân Sâm mang theo những vật liệu có thể bốc cháy. Cô dùng một dây leo buộc vào eo, lại mượn một dây khác để leo lên, dây leo đều được cố định bên ngoài. 

Hai tay cô cầm lấy dây leo, dựa vào thành giếng chậm rãi trượt xuống dưới. 

Thành giếng không trơn, ở chỗ cố định còn thấy rõ một vài vết lõm, rõ ràng đây là nơi đặt chân vào để leo xuống dưới, động tác cô trượt xuống cũng dần thuần thục.

Càng đi xuống, nơi được ánh sáng chiếu tới càng ít. 

Vân Sâm đến đáy giếng, vo đám cỏ vừa ném xuống thành tro, giẫm lên đốm sáng tròn để quan sát xung quanh. 

Đáy giếng rất tối, dường như Vân Sâm nhìn thấy một con đường, mảng đen dài đặc khiến người ta thấy sợ.

Toà Thành Nát dùng cành cây quấn quanh tay cô, tiếp cho cô nhiều dũng khí hơn.

Vân Sâm nhanh chóng đốt một đám cỏ nhỏ rồi cắm lên cành cây.

Ánh sáng chiếu sáng bốn phía, những viên gạch trên thành giếng dần hiện rõ ra.

Ở phía trước bên phải cô có một cánh cửa cao cỡ nửa người được cài lại một cách đơn giản. 

Cô tháo móc xuống, đẩy cửa về phía trước, ngọn lửa yếu ớt trên đám cỏ chiếu vào, cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Vân Sâm vô cùng kinh ngạc, vậy mà chỗ này lại là một căn phòng.

Cô giữ cửa, lách người đi vào bên trong, tay buông nhẹ ra thì cửa đã tự động đóng lại.

Lúc này “Ngọn đuốc” đơn sơ trong tay đã cháy hết, xung quanh tối đen như mực.

Toà Thành Nát: “!!!”

Vân Sâm cảm nhận được cổ tay bị siết chặt: “Sao vậy? Có chỗ nào kỳ lạ sao? Nơi này không an toàn à?”

Cô nhanh chóng đốt lên một ngọn lửa mới, nhìn thấy dây leo đi theo sau cô bị cánh cửa tự động đóng lại kẹp chặt.

Vân Sâm vội hỏi: “Kẹp đau ngài rồi à?”

Dây leo đung đưa, anh không thấy đau, anh chỉ sợ thôi à. 

Vân Sâm đọc được ý nghĩ của Toà Thành Nát: “…”

Tại sao lá gan của ngài còn nhỏ hơn của tôi thế?

Nhờ ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, Vân Sâm phát hiện không gian ở đó rất rộng. Trước mặt cô là một cái bàn, trên bàn có một cây đèn dầu. 

Ở Trung Châu cô đã từng nhìn thấy đèn dầu nên cũng biết cách dùng.

Trong đó còn có dầu hỏa, cô cạy tim đèn và thắp đèn dầu lên, trong phòng sáng sủa hẳn.

Nơi này ước chừng khoảng năm mét vuông.

Bàn nhỏ, giường cũng nhỏ, đồ vật linh tinh chất thành đống và một lối đi rất hẹp. Độ cao khoảng một mét sáu.

Không cần hỏi tại sao Vân Sâm biết được, cô có thể đi đứng thẳng người ở trong này, khoảng dư còn cách đầu cô vừa đúng một cái đầu nữa.

“Đây là nơi chị ấy sống sao?”

Trên giường chăn gối chỉnh tề và phủ đầy bụi. Đi được hai bước, Vân Sâm nhận ra trên mặt đất có thứ gì đó. 

Cô nhặt nó lên, là một cái túi nhựa, bên trong có vài mảnh giấy.

Trên giấy là chữ viết của Lý Đỗ Quyên.

Cô lấy tờ giấy từ trong túi ra và đọc nó.

[Đồng bào của tôi: 

Khi tôi viết bức thư này, tôi đã quyết định xuất phát. 

Tôi nghĩ, trong mắt người bình thường, tôi là người có được càng nhiều lựa chọn tốt hơn. Nhưng giống như bà tôi luôn nói, con người tôi luôn không an phận, tôi muốn khám phá tất cả chuyện này.

Đây là một trong những cứ điểm của tôi, nếu bạn phát hiện ra chỗ này và có thể hiểu được nội dung của lá thư này thì chứng tỏ bạn là con người, tất cả đồ vật ở chỗ này bạn đều có thể đem đi.

Nhưng tôi có một yêu cầu…

Nếu bạn mang đồ vật đi và giải quyết được những khó khăn của mình thì xin hãy giúp đỡ khi gặp những người khác. 

Con người chúng ta một lòng đoàn kết thì mới có thể vượt qua được tai họa này.

Viết bởi Lý Đỗ Quyên.]

Trên tờ giấy thứ hai viết: 

[Nếu tôi không trở về, đồ vật dưới gầm giường chắc là vẫn còn ở đó.]

Vân Sâm lẩm bẩm nói: “Chị ấy thật sự thay đổi rất nhiều.”

Cô vẫn còn nhớ rõ những lời nói ngông cuồng của chị ấy vào mười hai năm trước. Những chuyện trải qua mấy năm nay đã khiến chị ấy trưởng thành rồi sao?

Cô ngạc nhiên, dây leo đưa đến một vật. Đó là thứ tìm được dưới gầm giường, được đựng trong một cái túi. 

Toà Thành Nát thấy Vân Sâm không vui lắm, anh cũng không hiểu là vì sao.

Mở túi đựng ra, bên trong có ba thứ: Một bản đồ gấp lại và hai quyển nhật ký.

Vân Sâm không vội xem bản đồ, cô đọc nhật ký trước. 

[Ngày 9 tháng 11 năm 2014, thứ bảy, mưa to.

Năm 18 tuổi tôi giết người, người trong doanh trại điên rồi, bọn họ rất ồn ào. Vì ổ bánh mì tôi mang về mà nhốn nháo hết cả lên. Tiếng cãi nhau càng lúc càng lớn, bọn họ muốn trút giận lên những người phụ nữ khác. Tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn họ dùng cái thứ nhỏ xíu dưới người để thỏa mãn dục vọng, sau đó tôi dùng con dao nhỏ cắt đứt cổ họ. Mọi người đều xa lánh tôi, đều bỏ phiếu để tôi cút khỏi doanh trại.

Bọn họ nói: “Mày là súc sinh giống như ba của mày. Ba mày là một kẻ hiếp dâm, mày lại là kẻ giết người, mày tiếp tục ở đây thì rất nguy hiểm.”

Tôi nhìn những người phụ nữ đó, nhưng họ không dám nhìn tôi.

Bọn họ không nhớ rằng là tôi đã nói với họ cách tránh ma quỷ, không nhớ rằng tôi là đứa đã tìm ra tài nguyên được đánh dấu trên bản đồ, cũng không nhớ tới những lúc tôi cứu thoát họ khỏi miệng ma quỷ rồi thành lập nên doanh trại này. 

Tôi sống sót, có kinh nghiệm, có sức mạnh và cả kỹ năng.

Bọn họ sống sót là nhờ tôi. 

Con người thật khiến người khác ghê tởm. 

Một mình tôi cũng có thể sống tốt. 

Tôi rất rõ mục tiêu của mình: sống sót, tìm được bà ngoại, cùng bà sống một cuộc sống tốt hơn.]

Ở cuối trang này là chữ viết mới. 

[Tôi của năm 18 tuổi ơi, bạn thật là kiên cường, chúng ta từ khi bắt đầu đã ở địa ngục, ở giữa cũng là địa ngục và có lẽ kết cục cũng vẫn sẽ là địa ngục.

Nhưng trên con đường xuống địa ngục, tôi đã gặp vô số thứ tốt đẹp, tôi tin tưởng đến một lúc nào đó sẽ có kỳ tích xuất hiện. 

Ở địa ngục tôi sẽ cố gắng sống tốt gấp nhiều lần và chứng kiến kỳ tích xuất hiện. 

PS: Cái doanh trại kia bị ma quỷ phát hiện, người chết sạch hết. Tôi vui vẻ đến nỗi ăn hẳn bốn củ khoai tây trong ngày hôm đó.]

Vài trang tiếp theo bị bỏ trống. Tiếp theo là phần tổng kết các kỹ năng sinh tồn của Lý Đỗ Quyên. 

[Sống an ổn cũng nên nghĩ đến ngày an nguy, đừng để cuộc sống an nhàn phá hoại nhận thức của bạn về nguy hiểm. Chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân.]

Vân Sâm lật giở vài trang, đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ. Lý Đỗ Quyên dù gặp nguy hiểm cũng sống rất kiên cường, còn cô thì sao? 

“Tôi cũng muốn sống sót.”

Toà Thành Nát ngây ra nhìn cô gái, dường như xung quanh cô đang có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt. 

Cô càn quét căn phòng như một cơn gió, dùng khăn trải giường gói tất cả các vật dụng lại, sau đó cố định chúng bằng chăn bông. 

Bọc đồ cô đang mang to hơn người cô, bên trong không gian nhỏ hẹp đè xuống thân hình nhỏ bé của cô.

“Chị Đỗ Quyên chính là tấm gương để tôi noi theo, tôi cũng muốn trở thành người mạnh mẽ như vậy.”

Cô lê từng bước một, chật vật đi về phía cửa. 

Lúc bước ra cửa, tấm ra trải giường vướng vào cổ cô, như muốn làm cho cô chết ngạt trên con đường nỗ lực vì chỉ số thông minh của mình. 

Vân Sâm quơ tay: “Cứu, cứu mạng!” 

Toà Thành Nát: “⊙ω⊙” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.