Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 1 - Chương 30




Trans: Cyane

Beta: Lam

Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng Vân Sâm cũng có thể kiểm soát được cảnh tượng tưởng tượng ra trong đầu mình khi sử dụng năng lượng tòa thành để tạo hình kiến trúc.

Bất cứ nơi nào đầu ngón tay lướt qua, kiến trúc sẽ lần lượt thành hình.

Ngôi nhà đá ba gian, nhà kho, phòng dụng cụ, hàng rào, thậm chí cả ruộng đồng cũng ngăn nắp, gọn gàng.

Niệm An sủa lên “Gâu”, nó chen vào khe cửa của ngôi nhà đá, mở toàn bộ cánh cửa ra.

Dưới sự hướng dẫn của Hoa Đình, Vân Sâm cũng đã xây xong bức tường bên ngoài.

Cô chợt nhận ra sau khi Tòa Thành Nát kết hợp với dây leo dưới lòng đất thì thực sự mạnh hơn rất nhiều, trước đây anh là một tên mà mới xây bức tường được một nửa đã phải nghỉ ngơi một thời gian rồi.

Hoa Đình thu cành lại, dây leo chống nạnh đầy tự hào.

“Như vậy được rồi đó.”

Anh nhìn chằm chằm vào đống đá đỏ ở góc tường, hy vọng Vân Sâm có thể thanh tẩy chúng trở nên sạch sẽ.

Khi dây leo dưới lòng đất kết hợp với Tòa Thành Nát đã làm đổ những khối tinh thạch, số lượng rất nhiều, chất thành đống như một ngọn núi.

“Đợi đã.” Vân Sâm không vội thanh tẩy viên đá đỏ, cô đi vào nhà xem hang động dưới lòng đất.

Khi vừa sử dụng năng lượng thành phố để sửa chữa ngôi nhà, cô không cảm nhận được sự tồn tại của hang động không thể lấp đầy đó.

Bây giờ bước vào nhà xem thì hang động bên cạnh tượng thành đã biến mất.

Mặt đất nhẵn nhụi chỉ toàn là dây leo, hang động trên mặt đất dường như chưa từng tồn tại.

Đường hầm dẫn xuống lòng đất trong động, cái bục chứa đầy những viên đá đỏ, những tên ma quỷ trú ngụ dưới lòng đất và những tên Cô Bà bò ra từ trong bóng tối sâu thẳm…

Vân Sâm hỏi Tòa Thành Nát: “Những thứ bên dưới lòng đất kia còn ở đó không?”

Hoa Đình lắc đầu nói: “Anh không biết, anh chỉ có thể kiểm soát mặt đất, không thể chạm vào những thứ sâu hơn. Dây leo cảm thấy rất sợ hãi đối với bên dưới lòng đất do đó không phải là phạm vi mà hơi thở của anh có thể bao phủ.”

Một số lượng lớn dây leo cuộn lại khi chúng kết hợp với nhau, dẫn đến hang động thông lên mặt đất bị sụp đổ, lối đi xuống lòng đất cũng biến mất.

Bây giờ mặt đất được bao phủ bởi dây leo của anh và hơi thở của tòa thành, sẽ không xảy ra chuyện xuất hiện hang động dẫn đến tượng thành nữa.

Tia lửa đỏ có thể gây tổn thương lên dây leo của anh dường như không thể xuyên qua hơi thở của tòa thành.

Sau khi nghe những lời nói này của Hoa Đình, Vân Sâm liền thở phào nhẹ nhõm.

Những loại thử thách lòng dũng cảm của con người như thế này càng ít xuất hiện thì càng tốt, chứ nếu không sẽ dễ tổn thọ lắm.

Vân Sâm tò mò nói: “Tôi luôn muốn biết một chuyện.”

Hoa Đình vươn hai nhánh cây ra đỡ lấy dây leo chính: “Em cứ hỏi đi, nếu là chuyện anh biết thì anh sẽ nói hết cho em nghe.”

“Dây leo của anh là sao vậy, tôi chưa từng thấy Trung Châu có loại năng lực tương tự như thế này.”

Vân Sâm đưa tay chạm vào dây leo, một bông hoa nhỏ lập tức nở ngay nơi cô chạm vào.

Hoa Đình trầm tư suy nghĩ, lục lọi lại trí nhớ để tìm câu trả lời cho câu hỏi này. Một lúc sau, anh nói một cách không chắc chắn: “Hình như có liên quan đến tài năng của tòa thành.”

Vân Sâm nghi hoặc hỏi: “Tài năng của tòa thành sao? Đó là gì?”

Hoa Đình vươn một cành cây ra ôm lấy bông hoa nhỏ: “Anh không biết nội dung cụ thể, có thể phải đợi anh lớn hơn nữa mới biết được.”

Nói về việc lớn lên, Vân Sâm nhận ra tượng thành bên trong kén xanh mở ra một nửa đã cao được một mét.

Không tính phần gốc của dây leo, chỉ tính nửa phần trên của nụ hoa màu trắng đã cao một mét rồi.

Nếu tính luôn cả phần gốc dây leo thì anh đã cao bằng cô gái, thậm chí còn lờ mờ xuất hiện một góc của nụ hoa.

Vân Sâm nhàn nhạt nói: “Tốc độ phát triển của anh cũng nhanh đó, không lâu nữa sẽ đuổi kịp dáng vẻ cao lớn này của tôi rồi.”

Cô gái buồn bã sờ lên đỉnh đầu. Chắc là do khoảng thời gian này ngày nào cô cũng thức khuya, trong giai đoạn phát triển quan trọng này cô không tập thể dục, nghỉ ngơi và ăn uống hợp lý, cho nên kích thước của Tòa Thành Nát đã vượt qua cô.

Không được rồi, hay là bỏ đi một ít phần gốc dây leo ở bên dưới tượng thành nhỉ?

Vân Sâm âm thầm nhìn chằm chằm vào gốc dây leo bên dưới nụ hoa màu trắng, đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng xấu xa. 

Hoa Đình: “…”

Tự nhiên cảm thấy sợ hãi.

*

Vân Sâm chợp mắt rồi thức dậy thu dọn đồ đạc trong nhà và nhà kho.

Kiến trúc được xây dựng lại, một số thứ bị hư hỏng nhưng lại thiếu vật liệu cho nên không sửa chữa được.

Sau khi dọn dẹp xong, cô mỉm cười, may mắn là hầu hết mọi thứ vẫn còn hoạt động, nhưng trông không được tốt cho lắm.

Cô đi thanh tẩy những viên đá đỏ, mỗi tay một viên, nhanh chóng xử lý sạch sẽ.

Hoa Đình đang dùng cành cây để trêu cún con, anh lấy miếng thịt nướng còn sót lại của Vân Sâm treo trên cành cây, khiến Niệm An sủa gâu gâu không ngừng.

Vân Sâm luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, nhưng vẫn không nhớ ra.

Nếu đã không thể nhớ được thì chắc không phải là chuyện gì quan trọng đâu.

Cô đặt những viên đá sạch vào chiếc hộp gỗ nhỏ.

Hộp gỗ nhỏ được lấp đầy, dây leo bên cạnh vội vàng chạy tới, quấn lấy hộp gỗ, lôi vào nhà, đặt bên cạnh tượng thành.

Vân Sâm cạn lời: “Anh ăn tiết kiệm chút đi, bây giờ không thể đi xuống dưới lòng đất nữa, còn lại có nhiêu đó thôi, anh ăn hết là không còn nữa đâu đó.”

Hoa Đình như bị sét đánh trúng, hóa đá tại chỗ.

Những viên đá đỏ tiếp tục lấp đầy hộp gỗ, một dây leo dày đột nhiên nằm xuống đầu gối Vân Sâm.

Dây leo tủi thân khóc thút thít.

Hoa Đình: “Hu hu, sau này anh sẽ phải đói bụng sao?”

Vân Sâm mặt không cảm xúc đẩy anh ra: “Bây giờ anh nặng quá, đè chết tôi rồi.”

Hoa Đình bị sốc: “Em không thấy đau lòng khi nghe đến việc anh bị đói bụng sao?”

“Đau lòng mà.” Vân Sâm dịu dàng nói: “Anh đói bụng bao nhiêu thì tôi cũng cảm thấy đau lòng bấy nhiêu. Thôi đi ra chỗ khác chơi đi, anh đừng tới đây làm loạn nữa. Nếu anh còn làm loạn thì tôi sẽ không giúp anh thanh tẩy đá nữa đâu.”

Ý thức tòa thành không có bụng thì làm sao mà đói bụng được chứ.

Hoa Đình vặn vẹo cành rời đi, anh ngồi xổm trên mặt đất và nói với Niệm An: “Lần này em cũng có công lớn, sau này cũng phải cố gắng, khi lớn lên rồi phải bảo vệ Sâm Sâm cho tốt, biết chưa?”

Niệm An: “Gâu!”

Vân Sâm nhìn anh, kéo dài giọng hỏi: “Sâm Sâm là ai?”

Hoa Đình nói: “Em đó.”

Vân Sâm chống nạnh: “Gọi tôi là cô giáo Vân Vân.”

Hoa Đình cũng chống nạnh: “Anh không muốn, em đặt tên nghe không hay gì cả!”

“…” Đứa nhỏ khi lớn lên rồi còn biết cãi lại nữa. Vân Sâm ném viên đá trong tay, hét vào mặt anh: “Tên tôi đặt không hay chỗ nào hả? Tên anh đặt thì hay hơn tôi chắc?”

“Niệm An là do anh đặt đó.” Hoa Đình nghiêm túc liệt kê: “Viên đá đỏ, Lão Vương Bát là do em đặt đấy thôi.”

Vân Sâm hừ lạnh: “Vậy tôi còn đặt tên Tòa Thành Nát, nghe cũng không hay à?”

Hoa Đình đột nhiên im bặt, một lúc sau anh mới do dự, giọng nói mang theo chút nũng nịu: “Nghe hay lắm.”

Những cành cây ngại ngùng e ấp, thái độ không tự nhiên..

Anh thích Vân Sâm gọi anh là Tòa Thành Nát nhất.

“Chờ đã.” Vân Sâm nhận ra một chuyện, cô nghiêm túc hỏi Tòa Thành Nát: “Anh có nhìn thấy Lão Vương Bát không?

Hoa Đình im lặng.

Lão Vương Bát, hình như anh vẫn không nhìn thấy nó đâu…

“Mau tìm nó đi!”

*

Lão Vương Bát, một con rùa rất tham vọng, không biết mình đã sống được bao lâu.

Khi nó nhìn thấy ngôi nhà đá và bức tường sụp đổ, nó biết rằng đã đến lúc phải đi tìm một thế giới rộng lớn hơn.

Nó khinh thường liếc nhìn chú cún con đang sủa bên cạnh, quay đầu bỏ đi.

Nó là một con rùa với trái tim rộng lớn, tự do đang vẫy gọi nó.

Mọi người đều biết rằng rùa là động vật nhanh nhất trong tự nhiên.

Tốc độ di chuyển chậm nhất là 60m/h!

Lão Vương Bát đi một lúc lâu, đi đến khi trời sụp tối thì bắt đầu thấy đói bụng, nó định tìm hòn đá nghỉ ngơi một lát.

Ngay khi nằm lên đá, nó nghe thấy một giọng nói đằng sau mình…

“Lão Vương Bát, thì ra cưng ở đây.”

Nó bị số phận nghiệt ngã cầm lấy mai rùa, mặt không biểu cảm bị ép buộc phải cảm nhận hơi ấm của sự đoàn tụ giữa chủ và thú cưng.

Một ngày nào đó, nó sẽ giết hết bọn họ…

Vân Sâm ôm lấy Lão Vương Bát, vỗ về mai rùa của nó nói: “Yên tâm đi, chúng ta đều là người một nhà, sẽ không bỏ rơi cưng mà không lo đâu.”

Hoa Đình chọc vào mai rùa: “Có vẻ nó không được vui lắm.”

Vân Sâm khẳng định: “Không đâu, chắc là nó đang thấy mừng quá đó. Không ngờ chúng ta lại đi tìm nó như vậy, vui đến nỗi ngơ ra luôn rồi.”

Màn đêm buông xuống, ma quỷ xuất hiện, số lượng vẫn rất đông nhưng không còn dày đặc như trước.

Nơi mà họ tìm thấy Lão Vương Bát vẫn thuộc phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.

Sau khi trở thành Thành Quyến Giả của tòa thành, Vân Sâm cũng có thể cảm nhận được phạm vi bao phủ cụ thể của hơi thở tòa thành.

Tượng thành của Tòa Thành Nát dường như đã lớn hơn rất nhiều, nhưng phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành vẫn giống trước đây, gần như không thay đổi gì cả. Cô hỏi Tòa Thành Nát.

Hoa Đình giải thích: “Phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành mà mỗi tượng thành phát tán ra đều có hạn. Nếu muốn phát tán hơi thở bao phủ của tòa hành nhiều hơn thì cần tạo ra một bản sao tượng thành.”

Vân Sâm biết bản sao của tượng thành, hầu hết thời gian cô nhìn thấy ở Trung Châu đều là bản sao của tượng thành, việc con người tôn thờ tòa thành được thực hiện thông qua bản sao tượng thành.

Hoa Đình nói tiếp: “Cần tiêu hao năng lượng để tách ra một bản sao. Sau khi bản sao được tạo ra, tốt hơn hết là có con người sống trong vùng bao phủ đó, nếu không sẽ tiêu hao năng lượng cực nhanh.”

Anh vươn cành cây ra dẹp bỏ những cành lá đang chắn ngang trước mặt cô gái rồi nói tiếp: “Hiện tại anh cố lắm cũng chỉ có thể tạo ra ba bản sao. Duy trì ba bản sao này và bản chính sẽ khiến anh không thể thực hiện được những hành động khác.”

Lão Vương Bát đang giãy dụa trong tay Vân Sâm, cô gõ lên mai rùa, nó liền yên lặng.

Hoa Đình: “Khi bản sao được tạo ra, anh không thể kiểm soát vị trí mà nó xuất hiện, sau khi bản sao xuất hiện ở vị trí nào thì không thể thu hồi lại trừ khi có một lực bên ngoài tác động vào để phá bỏ, nhưng… Điều đó sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến bản chính.”

Vân Sâm hiểu rồi, hóa ra là như vậy.

Vốn dĩ cô muốn để Tòa Thành Nát tạo một bản sao trên con đường mà cô định khám phá, như vậy ban đêm cô có thể hành động rồi.

Nếu đã không thể kiểm soát được vị trí, vậy thì thôi quên đi.

“Thứ ở bên trong nhà đó chính là bản chính tượng thành của anh.” Hoa Đình nói xong thì dừng lại, anh lại nhấn mạnh: “Tượng thành của anh là nụ hoa, không phải bánh bao.”

Vân Sâm liếc anh, Tòa Thành Nát này cũng thù dai ghê đó.

“Bản sao có giống y hệt với bản chính không?”

Hoa Đình lắc đầu: “Bản chính lớn nhất, còn kích thước bản sao sẽ nhỏ hơn, chỉ thể hiện những đặc điểm chính của bản chính mà thôi.”

Vân Sâm sửng sốt: “Chỉ có bản chính mới lớn nhất sao?”

Hoa Đình gật đầu, anh nghe thấy cô gái hỏi: “Bản chính tượng thành đó chỉ Thành Quyến Giả mới có thể nhìn thấy thôi sao?”

“Ừm.”

Vân Sâm nói nhỏ: “Hình như tôi đã từng nhìn thấy bản chính tượng thành của ý thức tòa thành Trung Châu rồi.”

Cô nhớ đó là một cuộn giấy khổng lồ, hơi mở ra liền phát ra ánh sáng đầy nét cổ xưa.

Hoa Đình kinh ngạc: “Hửm, thường thì bản chính sẽ không mở ra cho người khác xem đâu. Chắc là Trung Châu rất thích em, nếu không sẽ không cho em xem đâu…”

Nghe thấy giọng điệu của anh giống như rất quen thuộc với Trung Châu, Vân Sâm không kiềm được hỏi: “Anh quen Trung Châu à?”

“Chưa gặp nhau, nhưng bọn anh đều biết về nhau.” Hoa Đình bình tĩnh nói: “Tất cả bọn anh đều là những ý thức tòa thành được đánh thức bởi Cửu Châu. Bao gồm anh thì cả ba mươi lăm tòa thành ban đầu ở Cửu Châu đều thức tỉnh…”

Cửu Châu? Cửu Châu là đất nước họ đang sống mà. Cửu Châu cũng có ý thức sao?

Vân Sâm hỏi: “Là giọng nói đó sao?”

Khi cô đang xem ký ức của Tòa Thành Nát, cô nghe thấy một giọng nói trầm ấm không phân biệt được nam nữ.

Lúc này họ đã về đến nhà, Niệm An lao tới, nhánh cây dụ nó sang một bên rồi mở cửa.

Hoa Đình: “Ừm.” Anh nói những lời bằng giọng điệu bình thường khiến Vân Sâm cảm thấy xúc động.

“Bọn em là những đứa trẻ lớn lên trên mảnh đất này, Cửu Châu chỉ đang bảo vệ những đứa trẻ của mình.”

Vân Sâm không nhịn được hỏi: “Bây giờ Cửu Châu thế nào rồi?”

Hoa Đình nhẹ nhàng nói: “Bị vỡ nát thành từng mảnh.”

*

Vân Sâm khó chịu, cô không được vui mà đun sôi nước.

Tòa Thành Nát ở phía sau cô, dây leo đung đưa qua lại hết lần này đến lần khác.

Cành cây của anh ôm lấy dây leo, giống như động tác ôm ngực của con người. Nếu biết trước thế này thì anh đã không nói cho Vân Sâm biết chuyện về Cửu Châu rồi.

Vân Sâm định làm món canh củ cải hầm thịt thỏ, trong kho có rất nhiều muối được bảo quản rất tốt, cô lơ đễnh cho tất cả nguyên liệu vào nồi đá rồi đứng dậy đi lấy muối.

Lão Vương Bát: “…”

Nếu không phải dây leo nhanh nhẹn đón lấy thì hôm nay nồi canh này sẽ là món canh Vương Bát rồi! 

Hoa Đình an ủi Lão Vương Bát: “Không sao đâu, chỉ là cô ấy không để ý thôi, không phải vì hôm nay cưng chạy loạn cho nên cố ý ăn cưng luôn đâu, cưng vẫn còn sống, tương lai nhất định sẽ sống rất lâu.”

Lão Vương Bát tiếp đất, nhanh chóng vùng vẫy rồi tủi thân chạy vào góc nhà.

Cô gái nhanh chóng đi ra khỏi nhà kho.

Trong tay cô không phải là muối mà đang xách một chiếc ba lô.

Chiếc ba lô mà cô đã đeo khi đi xuống hang động.

Khi cô bị dây leo giấu vào khe nứt để tránh đám ma quỷ, cô đã nhìn thấy cuốn nhật ký của chị Đỗ Quyên, nhưng cô không đọc nội dung mà bỏ thẳng vào ba lô luôn.

Lúc trước vẫn chưa nhớ ra, hóa ra chuyện cô đã quên là chuyện này.

Hoa Đình hỏi: “Bên trong có gì vậy?”

Vân Sâm trả lời: “Nhật ký của chị Đỗ Quyên.”

Hoa Đình: “…”

Vân Sâm: “…”

Nói thế nào nhỉ, nhật ký của chị Đỗ Quyên hay thì hay thật đó, nhưng mà…

Đúng vậy đó, mỗi khi tìm được, vài ngày sau sẽ xảy ra chuyện liền.

Vân Sâm hít một hơi thật sâu, lấy tờ giấy kẹp ở quyển nhật ký trong ba lô ra.

Chữ viết trên giấy hơi mơ hồ, không những vậy còn rất nguệch ngoạc, có vẻ nội dung được viết rất nhanh trong tình huống cực kỳ gấp gáp.

Chữ viết tay cần xem kỹ mới có thể đọc được.

Tờ nhật ký đầu tiên.

[Loại ma quỷ thứ mười một, <Vô Danh>

Thủ lĩnh sinh ra trong đám ma quỷ, IQ cao, sức lực mạnh mẽ, khả năng chỉ huy mạnh.

Không có điểm yếu.]

[Nó tìm thấy tôi rồi.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.