Gã Chó Má - Tô Mã Lệ

Chương 93: Có Nhớ Anh Không?




Cuộc họp thường niên quyết định được diễn ra vào ngày hai mốt tháng mười hai.

Đã gần đến tết, Kiều Khương trở nên bận rộn hơn, sếp tổng tranh thủ lúc rảnh rỗi, mọi việc trong công ty đều do một tay cô xử lý, còn sếp phó hai tháng đều bận rộn một việc—— đó là cuộc họp thường niên.

Nhưng chờ đến ngày họp, vẫn xảy ra vài vấn đề, rượu dùng trong cuộc họp bị khách sạn lấy nhầm, đó là rượu cho đám cưới. Sếp phó biết chuyện này rất tức giận, tìm tổng giám đốc cùng mọi người chửi rủa cả nửa ngày.

Trợ lý dăm ba câu kể lại sự việc này cho Kiều Khương, lông mày cô cũng không nhăn một chút, bình tĩnh nói: "Công ty rượu trước đây chúng ta đã hợp tác, cậu đi gọi hỏi một chút, xem họ có bao nhiêu rượu, nếu đủ chúng ta cho xe qua lấy, còn bên này, lấy mấy chai rượu ngon trong văn phòng tôi cho Thạch tổng tiếp khách."

"Vâng!" Trợ lý như được tiêm thuốc an thần.

Cuộc họp thường niên chính thức diễn ra, Kiều Khương đi lên bục phát biểu một hai câu, sau đó đưa micro cho sếp phó, còn mình đi đến ngồi bên cạnh sếp tổng, kính rượu cùng ông và mấy khách hàng quan trọng.

Họp thường niên đều thuê bên làm sự kiện chuyên nghiệp, có ca sĩ chuyên nghiệp biểu diễn, ngoài ca hát nhảy múa còn có ảo thuật, có tiểu phẩm hài, đều là tiết mục về tết đến xuân về, ánh đèn vàng ấm áp động lòng người, tuy đã gặp qua nhiều người đẹp nhưng cô cũng tỏ vẻ khen ngợi với ánh mắt của sếp phó.

Sếp tổng uống một ngụm rượu, nghiêng đầu hỏi Kiều Khương: "Tên nhóc này lại gây rắc rối cho cô?"

Rượu này là ông đưa cho Kiều Khương, vì rất quý, Kiều Khương đều đặt chúng ở văn phòng, ba năm cũng không lấy ra uống chai nào.

"Đã rất tốt." Kiều Khương rót rượu thêm cho sếp tổng, cầm ly của mình chạm vào ly của ông: "Chú đừng nghiêm khắc quá."

"Ngày trước vẫn còn là thanh niên, đừng nói là sai một việc, chỉ cần nói sai một chữ, về nhà cũng bị đánh." Sếp tổng đưa ly rượu lên nhấp một ngụm: "Tôi không thể hạ thấp yêu cầu, nếu không, cái nhà này sớm muộn gì cũng thua trong tay nó."

Kiều Khương không cho ý kiến, nói cho cùng vừa sinh ra đã thừa kế tập đoàn, nếu muốn sau này sống phú quý, cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Sếp tổng nhớ đến cô con gái kia, lại hỏi Kiều Khương: "Con bé kia có tìm cô gây phiền không?"

"Không ạ." Kiều Khương chỉ nhận được cuộc điện thoại khiêu khích mà thôi, cũng chẳng có chuyện gì.

"Aizz, hai đứa con này, trong đầu chẳng có gì, mà chẳng học hành đến nơi đến chốn." Sếp tổng thở dài: "Lại một năm nữa qua đi, vẫn không có tiến bộ."

"Khỏe mạnh, bình an, đoàn viên, là đủ rồi." Kiều Khương lại cầm chia rượu rót rượu cho ông. Sếp tổng nghe mấy câu này, nhớ đến mẹ Kiều Khương, ông gật gật đầu, sau đó đứng lên, đi sang bàn khách hàng: "Đến nào, chúng ta đến tuổi này, chúc mọi người sức khỏe, vui vẻ, bình bình an an."

"Bình bình an an!" Nhóm khách hàng phụ họa, tươi cười chạm cốc.

Kiều Khương ngồi giữa chốn ồn ào nhận được tin nhắn của Yến Chiêu.

Gã chó má: 【 Có nhớ anh không? 】

Gã chó má:: 【 Khi nào xong việc? anh đến đón em?. 】

Kiều Khương đã gửi định vị qua, sếp tổng buông ly rượu hỏi cô: "Bạn trai?"

Kiều Khương tắt di động, "Vâng." một tiếng.

"Sao không gọi đến đây uống ly rượu?" Sếp tổng gắp miếng cua thịt cho vào miệng: "Để tôi gặp."

"Được ạ." Kiều Khương cũng không từ chối đề nghị này, lấy di động ra nhắn tin nói: "Cháu nhắn anh ấy lại đây."

【 Cho trợ lý ra cửa đón anh, đi vào đây uống ly rượu rồi về. 】

Yến Chiêu nhắn lại một chữ: 【 Ừm 】

Kiều Khương nhìn cái ký tự này, khóe môi không tự chủ được cong lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.