Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 7




Edit: Fuly

Pằng !”Bọn cẩu nô tài kiến thức hạn hẹp này!”

“Lão phu nhân, xin bớt giận, vì bọn nô tài kia mà sinh khí lớn như vậy, thật không đáng.” Nhũ mẫu hồi môn của Lão phu nhân, Vương đại nương, vừa giúp bà thuận khí vừa khuyên nhủ.

“Nhưng Nhiên ca nhi tốt như vậy lại bị người ta ghét bỏ, thật tức chết ta rồi.” Lão phu nhân nói xong, ho hai tiếng.

Vương đại nương vội vuốt ngực cho bà, lại lấy từ trong ngăn kéo ra hai viên bảo tâm hoàn cho bà uống, “Đào Hồng, Liễu Lục, hai người này để lão nô tìm cớ gì đó, đuổi chúng đi, khỏi phải khiến cho lão phu nhân khó chịu?”

“Đuổi đi? Nào có tiện nghi như vậy? Hừ ——”

Nguyên là lão phu nhân lộ ra ít tin tức chuẩn bị tìm hai đại nha hoàn tạm thời đi hầu hạ Nhị gia. Mấy ngày kế tiếp, nha hoàn bên cạnh lão phu nhân liền ngã bệnh mất hai người. Hơn nữa còn là bệnh nặng, hiện giờ đã đưa về nhà.

Chuyện trùng hợp như vậy, lão phu nhân tự nhiên cũng mơ hồ đoán được, rất tức giận. Phạt là muốn phạt, nhưng cái bà lo lắng chính là Nhiên ca nhi vẫn như cũ không có người thân cận hầu hạ.

Thật ra thì bốn đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân cũng không sẵn lòng đi hầu hạ Nhị gia. Lão phu nhân rõ ràng chứa tâm tư khác, cả gia đình đều phụ thuộc vào họ, khế ước bán thân lại ở trong tay lão phu nhân. Nếu họ hầu hạ tốt rồi, không chừng lão phu nhân liền đem họ thưởng cho Nhị gia, liên đới toàn gia đều phải nằm trong tay Nhị gia. Lão phu nhân vẫn thường nói bên cạnh Nhị gia không có ai biết hiểu hầu hạ, lấy sự thương yêu của lão phu nhân đối với Nhị gia mà nói, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nhưng Vân Châu lạnh lẽo, sao có thể so được với Thông Châu giàu có và đông đúc? Bao nhiêu cô nương Vân Châu *thấp gả, đều chỉ vì thoát đi chỗ đó. Nếu họ cũng cuốn theo cả người nhà vào, đến lúc đó liền thành tội nhân của toàn gia rồi.

*Gả cho nhà thấp kém hơn.

Nếu hầu hạ không tốt, không cần Nhị gia nói, lão phu nhân nhất định sẽ cho là các nàng không tận tâm, sau đó sẽ chán ghét các nàng, như vậy cũng liên lụy đến người nhà.

Nếu việc phải làm này không tốt, vậy dứt khoát không nhận đi. Mặc dù, nếu tâm tư của các nàng bị phát giác, lão phu nhân cũng sẽ tức giận, nhưng mười mấy năm qua, quản sự Hầu phủ đều là do mấy nhà bọn họ cầm giữ, lão phu nhân có tức giận đi nữa thì thế nào, chẳng gì hơn việc chỉ hôn lung tung cho người khác, hoặc là đuổi hai nhà bọn họ đến thôn trang thôi, dựa vào của cải tích cóp nhiều năm qua, dù có đến thôn trang họ cũng không sợ. Hai nhà bọn họ đều là gia nhân lâu năm, nên cũng biết một chút tin tức riêng tư, ắt hẳn lão phu nhân cũng không dám làm quá, dù sao Hầu phủ cũng muốn giữ thanh danh. Nếu thực đối phó với hai nhà bọn họ, vậy thể diện của Hầu phủ đã đến lúc phải dỡ xuống rồi.

Cũng không thể trách họ sinh lòng sợ hãi với cái việc phải làm này, chỉ phải trách hung danh bên ngoài của Nhị gia, nghe nói hai nha hoàn từng hầu hạ qua hắn, cũng đột tử ly kỳ. Khiến chủ tử vui vẻ quả thực rất quan trọng, nhưng có quan trọng hơn nữa cũng không so được với tính mệnh mình.

Nhị gia mặc dù là con thứ ở Hầu phủ, nhưng hôm nay đại lão gia đã thừa tước, sớm muộn gì Nhị gia cũng phải phân ra. Bây giờ, hắn ở Vân Châu mới chỉ là một Thiên tổng Chính Lục Phẩm, nếu muốn tranh quân công, đoán chừng cũng phải ở lại Vân Châu nhiều năm một chút, nếu muốn được triệu hồi về kinh thành, sợ cũng chỉ vẫn là chức quan Lục Phẩm, tiền đồ không quá tốt. Mặc dù như thế, cũng đủ khiến bọn họ ngưỡng vọng rồi. Nhưng mà vẫn là câu nói kia, phú quý lớn hơn nữa, cũng phải có mệnh hưởng thụ mới được.

“Bây giờ không phải là thời điểm để so đo với các nàng, khẩn yếu chính là chọn được người hầu hạ cho Nhiên ca nhi.” Lão phu nhân cau mày.

Vương đại nương nhớ tới dáng vẻ sợ hãi, rụt rè của những nha hoàn ma ma trong sân mấy ngày gần đây, liền tức giận. Bà chậm rãi hít một hơi, đem cỗ nộ khí ép xuống, “Bây giờ, người trong viện của chúng ta hơn phân nửa là không thể dùng, mấy ngày trước Phùng đại nương vừa đưa tới mười mấy nha đầu mới chọn mua, người xem, có được không?”

Tính tình của nô tài phía dưới thế nào, bà đương nhiên biết rõ, “Sáng mai, ngươi đi một chuyến, bảo Vương tổng quản chọn mấy nha đầu tốt, sau đó ngươi xem lại lần nữa coi có được việc không. Rồi mới tính tới bước kế tiếp, quan trọng nhất là chọn người đừng khiến Nhiên ca nhi không thoải mái.”

“Nhưng là, còn chỗ phu nhân kia?” Vương ma ma chần chờ, bây giờ mọi chuyện ở Hầu phủ gần như đã giao hết cho đại phu nhân, lão phu nhân rất ít khi nhúng tay, hôm nay lại sắp xếp như vậy, không biết trong lòng đại phu nhân có khó chịu không?

“Đến lúc đó phái người nói một tiếng với nàng, chuyện này nàng còn ước gì ta đừng giao cho nàng đấy.” Lão phu nhân bất mãn nói.

Cũng đúng, khó trách lão phu nhân luôn luôn hòa ái sẽ bất mãn với đại phu nhân. Từ lúc biết được nhị thúc của nàng sắp trở về, đại phu nhân cũng chẳng sai phái tôi tớ dọn dẹp gì cả. Bây giờ, lão phu nhân cầm việc đắc tội với người khác vào tay, nàng còn phải vui mừng mới đúng.

**********

“Lát nữa, các ngươi sẽ được phân công về các sân viện, đến lúc đó, các ngươi phải nghe lời của tân chủ tử, chủ tử bảo làm gì thì phải làm cái đó, hiểu chưa?”

Vương Đại tổng quản đưa mắt quan sát mười hai nha đầu mới chọn mua về, dạy mấy ngày quy củ, những nha đầu này làm việc cũng đã có chút trình tự, có thể phân đến tất cả các sân viện để đáp ứng nhu cầu cần dùng rồi. Vốn, nhóm nha hoàn này sẽ do đại phu nhân quyết định, không tới phiên ông an bài, nhưng lão phu nhân đã phân phó, đại phu nhân cũng muốn rảnh tay, nên cấp cho Vương Đại tổng quản một cái nhân tình, không phái người tới can thiệp.

Những ngày qua, mấy viện thiếu nhân thủ cũng phái người tới hỏi thăm. Mười hai nha đầu, lão phu nhân muốn hai, đại phu nhân cũng phải phân cho hai, tất cả các viện của thiếu gia, di nương cũng phân tới một, hai người, miễn cưỡng xem như là đủ. Về phần vài di nương không được sủng ái lại thiếu nhân thủ, trực tiếp bị ông bỏ qua.

Những thứ này đều là chuyện sau này, Vương Đại tổng quản nghĩ đến câu nói hôm qua của nương tử hắn, vẻ mặt liền nặng nề.

Nhị gia đã sắp trở lại, lão phu nhân sợ bên cạnh hắn không có ai, lại không muốn nô tài không có mắt nào làm phiền đến nhi tử bảo bối, khiến hắn bực mình, liền bảo chọn hai nha hoàn tốt một chút qua hầu hạ .

Cái gì gọi là tốt một chút? Dung mạo xinh đẹp hay là khéo hiểu lòng người? Lão phu nhân cũng không đưa ra yêu cầu chắc chắn, bảo ông phải làm thế nào? Vương Đại tổng quản cười khổ, cân nhắc? Ông sao có thể cân nhắc được đây? Theo như ông nghĩ, nếu lão phu nhân thật lo lắng, thì nên chọn hai nha hoàn trong viện của bà qua, tạm thời hầu hạ Nhị gia là được. Nhưng nhớ đến Đào Hồng, Liễu Lục bị nâng về nhà, tâm tư Vương Đại tổng quản chuyển một cái, liền có chút sáng tỏ.

Ông lơ đãng nhìn lướt qua mấy nha hoàn lần nữa, trong một đám mặt hoặc đỏ bừng hoặc cố gắng bình phục thần sắc, cũng có 2, 3 người tốt hơn một chút, so với những nha hoàn đang ngượng ngùng này, quả thật có vẻ khéo léo hơn rất nhiều.

Nhớ tới lời nhận xét của Trần đại nương về đám nha đầu này, có ba người xem như là được, những người khác ít nhiều đều có chút không tốt, không phải trì độn, thì chính là để tâm quá nhiều, hoặc độc miệng. Mà nay, trong ba, thì đã có hai người ở trong nhóm này, xem ra đã thật là khá rồi. Chỉ là nha đầu đứng ở bên cạnh Dương Nghi kia, nhìn không tồi, hơi thở mạnh mẽ, giống như người đã từng gặp qua trường hợp lớn.

Vương Đại tổng quản híp mắt nghĩ, nên phái người nào đi hầu hạ này Nhị gia đây? Tốt nhất là gan lớn một chút, chững chạc một chút, sẽ không bị Nhị gia dọa sợ, còn người tinh ý, thạo việc thì không cần. Ắt hẳn Nhị gia cũng sẽ không để một nô tỳ xa lạ hầu hạ những việc thân cận, còn như vẩy nước, quét nhà, trải giường chiếu thì chắc sẽ có, tốt nhất còn nên biết làm chút món ăn. Nhị gia ở Viện phía tây, tuy hơi vắng vẻ nhưng vẫn có phòng bếp. Trời lạnh như vậy, thức ăn phòng bếp đưa đến nơi thì đã nguội cả rồi.

Lăng Tiểu Thúy hay tươi cười, tính tình ôn hòa, nhân duyên tốt. Dương Nghi làm việc kỹ lưỡng tỉ mỉ, những việc giao cho nàng, dù có bẩn, có mệt hơn đi nữa, nàng đều chưa từng oán trách hoặc tỏ thái độ không bằng lòng, giao tình không sâu với những nha đầu khác, cũng không coi là quá xấu, quan trọng nhất là miệng rất kín kẽ, Hồ Hạnh than thở không ít chuyện với nàng, cũng chưa từng thấy nàng nói qua với ai. Gặp chuyện coi như tỉnh táo, tối hôm trước, có một con chuột lớn chạy vào phòng các nàng, một đám nha hoàn ở đó chỉ biết thét chói tai, chỉ mỗi Dương Nghi ra tay, quyết đoán đóng cửa sổ lại, đánh chết con chuột.

Nhớ tới lúc nàng giơ con chuột lên đi ra, chấn kinh không ít người đứng ngoài cửa, Dương Nghi lại chẳng chút nhiều lời, chôn con chuột ở trong vườn hoa ngoài sân làm phân bón.

Nhớ tới việc được nghe kể sơ lại đó, trong mắt Vương Đại tổng quản thoáng qua một chút ý cười.

Trần ma ma nói Lăng Tiểu Thúy không tệ, nhưng ông lại càng thích Dương Nghi hơn. Theo ông nghĩ, Lăng Tiểu Thúy có tốt, nhưng có vẻ cũng hơi quá mức, nếu nói là trong đó không có chút cố ý nào, ông không tin. Những nha hoàn này chỉ cần thêm chút thời gian khảo sát, nhất định có thể lộ ra mặt thật. Ông nghĩ, phản ứng khi Lăng Tiểu Thúy nhìn thấy Nhị gia, hơn phân nửa cũng sẽ giống đại nha hoàn Thanh Hạnh. Còn Dương Nghi, ngoại trừ những ưu điểm ông vừa nhắc tới ra, cũng không thấy nàng có thêm sở trường gì, nhưng trực giác của ông lại nghiêng về phía nàng.

Nếu như người ngoài biết lý do ông chọn Dương Nghi, nhất định sẽ cảm thấy rất hoang đường. Nhưng ông đã từng làm ở vị trí Đại Tổng Quản nhiều năm như vậy, dù là nhìn người hay làm việc, cũng đều có biện pháp riêng, khi không thể hạ quyết định thì ông thường tin tưởng vào trực giác mình, mà phần trực giác này chưa từng khiến ông thất vọng qua.

Dù sao thì cứ đưa ba người này đến cho lão phu nhân chọn, muốn người nào đi hầu hạ Nhị gia, thì tùy vào ý tưởng của bà vậy.

“Mấy người các ngươi, theo Trần đại nương đến gặp lão phu nhân.” Vương Đại tổng quản chỉ Lăng Tiểu Thúy, Hồ Hạnh cùng với Dương Nghi.

Hồ Hạnh mừng đến trợn to hai mắt; mặt Lăng Tiểu Thúy bình tĩnh, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện nàng tần suất hô hấp của nàng nhanh hơn rất nhiều; ngược lại Dương Nghi, trong mắt thoáng qua một tia ngoài ý muốn, nàng không phải nên bị phái đến một sân viện nhỏ nào đó trong phủ làm công việc vẩy nước quét nhà sao? Nhưng dù vậy nàng vẫn thức thời ngậm chặt miệng.

Ba người Dương Nghi dưới ánh mắt hoặc mong ước hoặc đố kỵ của những nha hoàn khác, đi theo sau Trần ma ma, bước vào sân lão phu nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.