Bài diễn thuyết của người kia đã kết thúc.
Hạ An Vi thầm cảm thán. Thật tốt, cả quá trình đều không để ý đến cô!
Vui mừng chưa lâu, trong đầu lại đưa tới một cơn nhức mạnh mẽ. Rời khỏi phòng giảng qua cánh cửa chính, cô liền đi đến phòng y tế dự định sẽ nằm nghỉ một lát. Cẩn Nhu thấy như vậy, không khỏi bận tâm nên đã kiên quyết đi cùng.
Phòng y tế nằm sau phòng giáo viên trên dưới hai mươi bước chân. Vậy nên phải qua phòng giáo viên mới tới được nơi muốn đến.
Nhưng, bước chân chỉ mới dần đến gần phòng giáo viên, lại nghe thấy âm thanh vừa nảy. Là của Lục Hi Tuấn, anh ta còn ở đây, chưa rời đi.
Có tật giật mình. Hạ An Vi bồn chồn, bất an.
Liệu chuyện cô cùng Lục Ngôn đã kết hôn, người anh này đã biết chưa? Hơn nữa, tối qua cô cũng rõ cửa phòng hắn tại một nơi như vậy, ấn tượng như vậy hắn có quên không?
Cảm giác phần lớn nói với cô là không thể. Đúng là tự mình làm khổ mình.
Không suy nghĩ nữa, Hạ An Vi liền kéo Cẩn Nhu quay đầu lại. Tốc độ tuy có nhanh, nhưng có điều người kia đã tiến ra. Nhìn thấy Hạ An Vi, Lục Hi Tuấn bèn cất tiếng gọi.
“ Em dâu.”
Âm thanh ngân nga dài đằng đẳng, thu hút ánh nhìn của những người đi qua.
Làm gì vậy chứ? Ở trường người đi đi lại lại đông đúc, đây là sợ không ai biết con dâu Lục Gia đang ở đây sao?
Đúng là đi đêm sẽ có ngày gặp ma.
Trong lòng cứ chột dạ khôn thôi, Hạ An Vi chọn cách bỏ ngoài tai tiếng gọi kia.
Hắn ta chắc chắn là nhầm rồi, không phải gọi cô, không phải gọi cô.
Cô bạn thân bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh từ người phía sau. Tuy vậy lại không biết người ta đang gọi ai, nên cũng không để ý. Huống hồ, tay đang bị Hạ An Vi nắm chặt lôi lôi lôi kéo kéo.
Nhưng mà trên đời, chuyện gì đến đều sẽ đến. Người ta càng muốn tránh thì sẽ càng không tránh được.
Tăng tốc được một khoảng, Hạ An Vi chỉ chăm chú dưới nền gạch nên vô tình va vào một người.
Sau khi giữ được thăng bằng sau cơn lung lay. Cô liền cúi người, Nói lời xin lỗi với người trước mặt.
Chỉ thấy người kia hai tay đỡ lấy cô.
“ Tiểu Vi, con không sao chứ? Sao lại gấp gáp vậy?”
Giọng nói này!
Chầm chậm ngước đầu xác nhận người đang nói chuyện, Hạ An Vi như muốn chết lặng. Đây là…Lam phu nhân!
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. Cô đang tránh vỏ dưa, lại vấp phải vỏ dừa cứng hơn. Làm ơn đi, ai đó cho cô mượn cánh cửa thần kỳ hay vòng xuyên thấu gì cũng được. Cô muốn tời khỏi đây, ngay bây giờ!
Lam Tĩnh nhìn Hạ An Vi không động đậy, liền gọi thêm một tiếng.
“ Tiểu Vi? “
Phía sau một cặp mắt, phía trước một cặp mắt. Bên cạnh còn có Cẩn Nhu một cặp mắt. Hết thảy đều nhìn vào Hạ An Vi.
Cẩn Nhu vừa nhìn đã nhận ra vị Lam Tổng trước mắt. Trước kia một chi nhánh Lục Thị đồng ý nhận cô nàng làm thực tập sinh. Cẩn Nhu cũng từng ít nhiều tra tìm thông tin các Boss lớn ở đây. Lục Thị lương bổng hậu hĩnh, một mong ước đổi đời len lén nảy mầm trong đầu cô.
Lại phân tích một chút tình hình hiện tại. Lam Tổng phía trước là mẫu hậu đại nhân của vị Lục Tổng phía sau. Lục Tổng ban nãy gọi một tiếng “ em dâu”, Lam Tổng lại quen biết Hạ An Vi. Như vậy liền suy ra, Hạ An Vi là con dâu của Lục Gia.
Tin tức trấn động gì đây! Hạ An Vi, rốt cuộc cậu còn bao nhiêu mối quan hệ chưa nói cho cô biết!
Xoay vòng không lâu, người khiến Hạ An Vi khó lòng giải thích hơn cả chính là Cẩn Nhu. Kết hôn không công khai với báo trí, Hạ An Vi cũng chưa nói cho ai về vấn đề này, trong đó có luôn cô bạn thân đang sống cùng.
Có ai đó bây giờ có thể cho cô một lời khuyên nên làm gì lúc này không? Bầu không khí im lặng này cứ để như vậy liệu có thể tự phá vỡ không?
Nhìn Hạ An Vi bằng ánh mắt thật thâm tình, Cẩn Nhu vương tay nhẹ nhéo tay cô, nở nụ cười thiện ý.
“ Vi Vi, cậu giới thiệu một chút đi. Hửm!”
Thật sự là không trốn được. Hạ An Vi hít sâu vào một hơi, thả lỏng đôi chút tinh thần. Cô quay sang nhìn Cẩn Nhu, nở một nét cười gượng gạo giới thiệu đôi bên.
“ M-mẹ, đây là Cẩn Nhu, cô ấy đang sống cùng con.”
Cử chỉ cứng nhắc, cô cứ ngập ngập ngừng ngừng không thuận tiện.
“ Ừm... Cẩn Nhu, đây là Lục phu nhân..”
Cẩn Nhu vẫn tình ý nhìn Hạ An Vi, chờ đợi cô sẽ nói tiếp vế sau cùng. Mà Hạ An Vi cũng nhận ra điều đó. Ừm ờ một hồi, môi mỏng cô mím lại, né tránh đôi mắt của cô bạn bên cạnh.
“…Là mẹ chồng tớ.”
Nụ cười trên gương mặt Cẩn Nhu dần méo mó, đôi mắt to tròn khó tin. Cô thầm nghĩ, có thể sao một cô bạn sống cùng mình gần 3 năm, có thể kết hôn mà cô lại không hay biết. Còn là thiếu phu nhân Lục Gia- nhà người ta. Cô khổ cực đợi mong vào Lục Thị làm thực tập sinh, lại không biết được lâu nay đang sống cùng một tiểu Boss rồi. Thông tin này có hơi lớn, não bộ cô bị quả tải mất rồi.
Nhìn Cẩn Nhu sắp lên cơn khủng hoảng, Hạ An Vi ghé vào tai cô nàng.
“ Xin lỗi, về tớ giải thích với cậu sau.”
Cẩn Nhu giơ lên ngón tay cái. Lợi hại, cậu quá lợi hại rồi!