“ Đúng rồi, con năm nay mới 22 tuổi. Vẫn còn năm tư Đại học.”
“…”
Ngưng một lát, bà lại tiếp tục.
“ Hay cho tài xế đưa đón con. Được không?”
“ Như vậy thì sẽ phiền mọi người lắm ạ. Hơn nữa trường cách nơi này cũng khá xa.”
Lam Tĩnh nâng tách trà ấm trên bàn, bà nhấp một ngụm nhỏ. Hạ An Vi bên này đang chờ ý kiến từ bà, trong lòng có chút nôn nóng.
“ Vậy, con cho ta địa chỉ nhà nhé.”
“ Dạ?”
“ Rảnh rỗi sẽ ghé thăm con.”
Lam phu nhân đồng ý cho cô tạm thời dọn đi rồi!
Mục đích đã đạt được, cô không nghĩ gì thêm mà nhanh chóng trao đổi phương thức liên lạc cùng địa chỉ chung cư cho Lam Tĩnh.
Cả hai sau đó đều không còn chuyện gì để nói, Hạ An Vi vì tránh để không khí sẽ trở nên bất thường nên đã xin phép về phòng.
Chân vừa bước tới cửa, phía sau Lục Ngôn tay đang cầm chiếc bánh ngọt lẽo đẽo theo sau cô.
Hạ An Vi dừng bước, quay lại nở nụ cười “ thân thiện” nhìn cậu. Ý tứ đều là không phải Lam phu nhân đã chia phòng rồi sao? Cậu ta theo sau cô làm gì?
Lục Ngôn đôi mắt mở to, nhìn cô như kiểu chỉ là vô tình chạm mặt. Cả khuôn mặt chỉ một vẻ ngây ngô.
Không nghĩ nhiều nữa. Cô bỏ qua cậu, tiếp tục đi.
Không lâu sau đó, Hạ An Vi nghe thấy âm thanh cửa gỗ đóng lại. Và, ánh sáng từ căn phòng chiếu ra bên ngoài cũng nhạt dần, nhạt dần rồi biến mất hẳn. Hành lang bây giờ chỗ nhìn được, chỗ lại tối tăm, đèn vàng mờ mờ ảo ảo. Đây chính là trạng thái ban đầu khi cô vừa tiến lên. Tuy nhiên, cảm giác, có hơi lạ.
Bước chân dần chậm, thanh âm phát ra cũng nhỏ theo. Hạ An Vi không quay đầu mà chỉ đưa mắt nhẹ qua một bên. Thế nhưng cô vẫn cảm nhận được bóng dáng nam nhân to lớn phía sau. Áp lực sau lưng chợt có chút lớn. Cho tới khi chân cô không còn bước tiếp, chiếc bóng khỏe khoắn từ sau như đập vào thân người mảnh khảnh của cô, mạnh mẽ che chắn phần ánh sáng yếu nớt trước mặt.
“ Chị ơi.”
Đằng sau đột nhiên lên tiếng làm cô không tự chủ giật mình một cái. Cả người có chút, không rét mà run.
Quay người lại, hình ảnh nam nhân liền rơi vào tầm mắt. Đầu phải ngước lên cô mới chạm tới gương mặt cậu. Cô vừa bước ra từ phòng sáng, mắt chưa kịp thích nghi với không gian hiện tại. Hành lang tối làm hình ảnh Lục Ngôn không rõ ràng trong mắt khiến cô lại có cảm giác cậu đang dùng ánh mắt sắt lẹm nhìn vào mình. Cảm thấy có chút áp bức.
Rõ hơn một chút, Hạ An Vi nhìn thấy nét cười ngờ nghệch trên môi cậu. Cô đúng là bị ảo giác!
“ Sao vậy?”
Lục Ngôn đưa ra hai tay đang cầm chiếc bánh ngọt, cả gương mặt tươi sáng nhìn xuống chiếc bánh.
“ Cho chị.”
Nhìn nét do dự đang khó hiểu của Hạ An Vi, cậu bèn thêm lời giải thích.
“ Bánh này ngon lắm nha. Ngôn Ngôn muốn cho chị vợ nếm thử.”
Hả! Chị vợ lại là cách xưng hồ gì?
Lời này của cậu khiến cô nhớ tới hình ảnh hai người đang trong phòng ban nãy. Nhìn Lam phu nhân vui vẻ như vậy, rốt cục là nói chuyện gì? Cô chắc chắn có thể sẽ hỏi ra được nếu cậu ta không xen vào.
Đứng chần chừ được một lúc, trong đầu cô suy nghĩ đều là chuyện Lam phu nhân và Lục Ngôn nói với nhau. Bao nhiêu giả thuyết được đặt ra, nhưng có vẻ không cái nào phù hợp.
Lục Ngôn phía trước chỉ ngắm nghía cô gái nhỏ đang suy tư gì đó. Chợt, cậu cúi người xuống cạnh Hạ An Vi. Hành động bất thình lình này làm cô phải lùi chân một bước. Sau đó chỉ nghe tiếng nam nhân trầm ấm, ma mị.
“ Bánh em thử trước rồi. Sẽ không giống như hôm qua.”
Lời nói sát tai, Hạ An Vi từng câu từng chữ đều nghe thấy, nghe thấy vô cùng rõ ràng. Trong không gian hiện tại, ánh sáng hiện tại người này lại dùng giọng điệu quyến rũ như thế kề sát cô, lại nói đến chuyện không đứng đắn. Đây rõ là chuyện đáng xấu hổ nhất, là chuyện cô không bao giờ muốn nhắc tới nhất. Vành tai phản chủ bất giác chợt ửng hồng.
Biểu hiện bị trêu chọc này của cô rất tốt, Lục Ngôn nhìn thấy liền thỏa mãn. Cậu lại thẳng người, nụ cười thêm phần tươi sáng, không chút vẩn đục.
“ Chị yên tâm a.”
Yên tâm cái khỉ! Cô bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ chui vào. Tên nam nhân này quả là quỷ quyệt, cứ như đều nằm trong kịch bản của hắn ta vậy. Cô chính là một diễn viên, thời cơ tới liền được đưa lên sàn diễn
Cảm giác ngượng ngùng chạy nhảy quanh quẩn bên cô. Hạ An Vi nhận lấy chiếc bánh trên tay cậu cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
Lục Ngôn phía sau mỉm cười nhìn cô gái nhỏ xấu hổ vụt đi.
Xuống tới hành lang nơi tầng hai, nỗi u uất vẫn còn bám víu. Cô lần nào cũng bị dưới kèo tên này cả. Không công bằng tí nào! Có thật là hắn ta có vấn đề không?
….
Có thật, là hắn có vấn đề không? Dòng suy nghĩ cô ùa đến đây liền như bị chặn lại. Nỗi nỗi nghi ngờ mãnh liệt trào dâng. Bước chân dần chậm, cô cẩn thận suy xét lại khía cạnh này.
Lục Ngôn có thật sự bị ngốc?
⬇️⬇️⬇️⬇️