Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 88: đột phá




Chương 88: đột phá

Nguyễn Thu Thu nghĩ về nụ hôn nhẹ vừa rồi, trên trán dần dần đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Linh lực trong cơ thể dâng trào khiến nàng sớm đã không còn thời gian suy nghĩ chuyện khác, toàn thân khẽ run lên, dùng hết sức lực, cắn chặt môi, không để cho mình phát ra bất cứ âm thanh xấu hổ nào.

Nàng dồn hết tâm sức vào việc tu luyện với Uyên Quyết, kinh mạch đã đạt tới cực hạn dần giãn nở, cùng với cơn đau, chúng nhanh chóng cuộn quanh người Nguyễn Thu Thu.

Nhưng may mắn thay, những cơn đau này cũng không phải quá khó chịu.

So với những cảm giác kỳ dị có phần mãnh liệt, thì nỗi đau là thứ mà nàng có thể chấp nhận được nhất.

Sói xám tiên sinh cũng không dễ chịu, hắn nắm chặt mười ngón tay của Thu Thu, cơ thể càng ngày càng nóng, ngay cả đôi mắt đỏ hoe dài và hẹp cũng dần trở nên nóng hơn.

Lòng bàn tay đẫm mồ hôi kia của hắn khó khăn nhấc lên, gỡ sợi len bịt mắt đã ướt đẫm mồ hôi và nước mắt ra.

Bên ngoài động toả ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp, gió lạnh cuốn theo cơn bão tuyết ập xuống, mạ cho vách núi và những tảng đá gồ ghề một lớp áo mỏng màu trắng bạc.

Còn trong phòng tân hôn thì bị che bởi tấm màn da thú vừa dày vừa nặng, hắn và thê tử mình đã cùng nhau tu luyện rất lâu.

Tai hắn đỏ bừng, và trong lúc chờ Uyên Quyết tỉnh táo trở lại, chiếc đuôi của hắn đã không tự chủ được mà quấn chặt lấy eo Nguyễn Thu Thu.

Thái dương hắn đọng lại giọt mồ hôi long lanh, đôi mắt mất đi ánh sáng từ lâu dần hiện lên chút ánh sáng.

Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, nhưng dường như bị phủ một lớp sương dày đặc, hơi nhẹ nhàng và nhìn không rõ ràng.

Khi Thu Thu ngày càng truyền nhiều linh lực cho hắn, thì những vết nứt trên yêu hạch vỡ nát trong cơ thể Sói xám tiên sinh dần dần biến mất, ma hạch cũng được tu luyện với tốc độ có thể sánh ngang với tốc độ tu luyện lúc ở ven kết giới linh lực dày đặc, vô cùng nhanh.

Mặc dù cả Sói xám tiên sinh và Thu Thu đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng khía cạnh nào đó, họ lại có sự ăn ý tự nhiên, ngoại trừ thỉnh thoảng kìm nén hơi thở khá nặng nề, người và sói đều dồn hết tâm sức cho việc tu luyện, dần dần, hoàn toàn đắm chìm vào nó.

Linh khí trong kết giới của ngọn núi phía sau cũng giống như cảm nhận được sự chỉ dẫn, đổ dồn về phía sơn động, nơi Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sống với tốc độ di chuyển nhanh hơn bình thường.

Khanh Như Ý đang hấp thụ linh khí để kéo dài tuổi thọ của mình, cũng nhận thấy sự di chuyển dị thường của linh khí.

Sau một vòng vận chuyển linh lực kết thúc, Khanh Như Ý mở mắt nghi ngờ, cẩn thận cảm nhận phương hướng di chuyển của linh lực, trên môi nở nụ cười.

Mạc Bất Quy đã trẻ trung hơn nhìn về phía và, nói với một giọng dịu dàng, “Sao thế?”

Khanh Như Ý mỉm cười và nhào vào lòng ông, “À, là chuyện tốt. Thực lực của Nguyễn Thu Thu và sói con có lẽ sắp tăng lên nữa rồi.”

Bà nói, mà trong lòng vô cùng xúc động.

Mới bao lâu chứ, mà thực lực của họ lại tăng vọt như vậy rồi.

Sau khi hấp thụ nhiều linh khí như vậy, đợi Uyên Quyết và Thu Thu tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện, e rằng bà thực sự không thể đánh bại con sói kia rồi.

Chủ thượng của bà, Mặc Tịch, là một ma vật rất thận trọng. ban đầu, sau khi hắn phát hiện ra Uyên Quyết là bán yêu bán ma, hắn đã dành không ít thời gian điều tra quá trình trưởng thành của Uyển Quyết, cuối cùng đưa ra một kết luận——

Uyên Quyết là bán yêu bán ma có thiên phú rất tốt, dù là bị trọng thương cũng không dễ chết vào mùa đông, nhưng dưới điều kiện quá tồi tệ, cái thiên phú của hắn lại không đủ để hắn khôi phục thực lực.

Cho dù lại biến thái đến thế nào đi nữa, cũng không thể đột phá liên tiếp hai đại cảnh giới chỉ trong hai tháng mà đạt tới cấp bảy được.

Cho nên, hắn mới muốn dựa theo phương thức xa xưa nhất ở vực sâu, để bồi dưỡng ra trái tim hợp với khẩu vị của mình.

Nhưng, ai có thể ngờ được.

Sau khi gặp Nguyễn Thu Thu, liệu thực lực của Sói xám tiên sinh có tăng nhanh như vậy không?

Không, có thể chủ thượng đã từng nghĩ đến điều này, nhưng khả năng tiếp cận một phần tỷ và gần bằng không này hoàn toàn có thể bỏ qua.

Chưa kể, bà vậy mà lại gặp được Mạc ca ca tưởng chừng như đã chết ở đây.

Khanh Như Ý thở dài và chậm rãi cau mày.

Sắp tới mười ngày, bà phải tiêu hao một phần mười lượng huyết ma trong cơ thể để nuôi ma cổ, đồng thời liên lạc với chủ thượng.

Mí mắt rũ xuống, Khanh Như Ý buồn rầu.

……

Luồng linh khí từ ngọn núi phía sau lưu động tự nhiên thu hút sự chú ý của những yêu ma khá mạnh như Điền Tú và Hùng Đoá Đoá.

“Vù vù~ (Ca, sao đệ cứ cảm thấy linh khí của chúng ta hình như giảm đi hay sao ấy?)” Hùng Đoá Đoá đang biến thành yêu hình gấu trúc, ngồi khoanh chân tu luyện trên giường đá không nhịn được mở mắt nhìn Hùng Viễn nằm sấp trên giường đá đối diện vừa ngủ vừa tu luyện.

Hùng Viễn chật vật trở mình, vỗ nhẹ cái bụng ít mỡ của mình, gầm lên với giọng trầm thấp từ cổ họng, “Vù ~ (hình như là có một chút? Là tộc trưởng gia gia đang tu luyện ư?)”

Hai chú gấu lúc này trèo xuống khỏi giường, định ra ngoài sơn động thăm dò một chuyến.

Hùng Đoá Đoá do dự một lúc, rồi cầm cái áo khoác da thú mà tộc trưởng gia gia đưa cho hắn lúc chập tối và mặc nó lên người.

Thực ra, hai con gấu này đều rất cẩu thả, sơn động sạch sẽ, ngoại trừ đống lông gấu bị rụng, thì ngay cả một chiếc chăn bông cũng không có.

Dẫu sao bộ lạc Đông Hùng cũng thực sự rất nghèo, họ lại chưa lập gia đình, họ cũng đủ mạnh, sơn động vào mùa đông chỉ cần họ biến thành yêu hình thì lúc ngủ sẽ không bị lạnh nữa. Bình thường ra ngoài sẽ tự mang theo da gấu, dù sao cũng không có nữ yêu nào thích, thuộc diện ế bền vững.

Chẳng qua Hùng Đoá Đoá vì bán hết lông, nên trọc lóc, trông rất thê thảm.

Tộc trưởng gia gia nhìn thấy thương nên đã đưa cho hắn tấm da thú cũ mà ông thường đắp cho bọn trẻ con để làm áo choàng.

Hai con gấu vừa ra khỏi động, đã nhận thấy có gì đó không ổn, Điền Tú cũng chạy ra xem.

Tuy không phải là yêu của bộ lạc Đông Hùng, nhưng Điền Tú đã giúp đỡ bộ lạc Đông Hùng rất nhiều, cộng thêm thực lực của hắn cũng tốt, hoàn toàn có thể chống lại ma khí gần như không ai chú ý trong linh khí ở phía sau núi, vì vậy, tộc trưởng gia gia đã để hắn sống trong một cái sơn động nhỏ sạch sẽ gần chân núi.

“Hô~~! (Điêu huynh!)” Hùng Đoá Đoá nhiệt tình chào hỏi Điều Tú, trên gương mặt hơi trụ lông của chú gấu trúc nở một nụ cười.

Điền Tú trong hình người: “…”

Hắn thậm chí còn không thèm nhìn con gấu hói với biểu cảm này.

“Là sơn động của Uyên Quyết.” Điền Tú mạnh hơn hai con gấu kia một chút, rất nhanh đã phát hiện ra phương hướng di chuyển của linh khí.

“Hù hù~~? (Sao lại như vậy được?)” Hùng Viễn thắc mắc.

“…” Dù sao Điền Tú cũng xuất thân từ bộ lạc Sa tộc tương đối mạnh, nghe được những lời dốt đặc cán mai của Hùng Viễn thì không biết nói gì hơn, sau đó hắn kiên nhẫn giải thích, “Khi tu luyện thăng cấp sẽ hấp thu rất nhiều linh khí, thi thoảng sẽ xảy ra chuyện như vậy. “

Sa Điêu vốn dĩ muốn hỏi, “Khi những yêu mạnh trong bộ lạc các ngươi lên cấp không có động tĩnh gì à?” Nhưng hắn nghĩ đến tình hình hiện tại của bộ lạc Đông Hùng vừa ít vừa yếu, biết điều nên không hỏi nữa.

Hùng Viễn cũng nhanh chóng nhớ lại, trước đây, lúc bộ lạc Đông Hùng còn mạnh, khi các thúc thúc, bá bá thi thoảng tu luyện, hình như sẽ gặp tình trạng như vậy.

“Hù hù. (Hóa ra là vậy.)” Hùng Đoá Đoá phản ứng khá nhanh, hắn cười ngốc nghếch, vẻ ngoài không có vẻ gì là không vui.

“Vù vù ~ (Vậy thì Uyên Quyết và Uyên phu nhân nhất định phải đột phá thành công.)” Hùng Viễn đứng bên cạnh cũng nói.

Ngay sau đó, một số con gấu khác sống dưới chân núi có thực lực chừng cấp hai cũng nhao nhao đi tới, ngay cả tộc trưởng gia gia cũng bị kinh động, trên người con gấu trúc khổng lồ cao hơn bốn mét bâu đầy lũ trẻ con, từ từ tiến đến chân núi.

Sau khi nghe hai anh em Hùng Đoá Đoá giải thích, bọn gấu nhanh chóng hiểu ra.

Tộc trưởng gia gia cười lớn, lông lá toàn thân rung rung, làm đám trẻ trên người cười ha ha.

Sự rộng lượng và những lời chúc của bộ lạc Đông Hùng khiến Điền Tú lấy làm lạ.

Hắn không biết ngọn núi phía sau có kết giới hư hại và cấm địa, chỉ nghĩ rằng tất cả linh khí ở đó chỉ có chừng ấy. Với nguồn tài nguyên hạn chế như vậy, Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu hấp thụ càng nhiều linh khí, thì linh khí còn lại cho bộ lạc Đông Hùng càng ít.

Nhưng họ lại không để ý.

Nhưng Điền Tú lại không biết rằng, yêu mạnh của bộ lạc Đông Hùng rất ít, tất cả đều phụ thuộc vào tộc trưởng gia gia và mấy tên có thực lực khá một chút, hơn nửa tộc nhân của bộ lạc bọn họ sắp chết vì đói, rất nhiều con gấu ngay cả cơm cũng ăn không no, thì dù có nhiều linh khí, bọn họ cũng không thể nào hấp thụ được.

Hơn nữa, Uyên Quyết đã bị bộ lạc Viêm Lang ruồng bỏ, bây giờ chuyển đến đây, hắn chẳng khác nào yêu của bộ lạc Đông Hùng.

Hắn càng mạnh, thì càng là chuyện đáng mừng đối với bộ lạc này.

Và giọt nước chữa trị mà Thu Thu mang đến đã cứu mạng rất nhiều yêu yếu ớt, chút linh khí này có đáng là gì?

Ngay cả tộc trưởng gia gia cũng thầm nghĩ, có lẽ, hấp thụ nhiều linh khí như vậy, hai phu thê Uyên Quyết sẽ thấy ngại, đến lúc đó có thể sẽ săn thêm đồ ăn và da về cống hiến cho bộ lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.