Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 78: không cẩn thận khẽ chạm vào khóe môi hắn




Chương 78: không cẩn thận khẽ chạm vào khóe môi hắn

Nghe thấy giọng nói căng thẳng của Sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu cảm thấy thật khó hiểu, nàng hơi do dự một chút, nhìn hắn hỏi: “Giường rất nặng, phải làm thế nào đây?”

Uyên Quyết mím môi, ngón tay dài lặng lẽ đè lên chăn da thú, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn thường ngày mấy phần: “Thuật pháp.”

“Có tiêu hao nhiều yêu lực không?” Nghe hắn nói vậy, Nguyễn Thu Thu cũng không hỏi nhiều, chỉ có chút lo lắng nhìn mái tóc rối bời của hắn.

Uyên Quyết khẽ lắc đầu, đặt tay phải lên giường cưới, giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong sơn động: “Nhẹ.”

Nguyễn Thu Thu đứng ở một bên, sau khi lên tới cấp hai, cảm giác của nàng đối với linh khí xung quanh đã mạnh hơn khá nhiều.

Nàng chỉ cảm thấy Sói xám tiên sinh vừa dứt lời, linh khí ở bốn phía đều tập trung vào đầu ngón tay của hắn, lại hình thành pháp trận phức tạp, rồi hạ xuống giường đá.

Chỉ có điều…

Không biết có phải vì nàng mới thăng cấp, cảm giác còn chưa chuẩn hay không, sao nàng lại cảm thấy Uyên Quyết đang làm hai trận pháp.

Nguyễn Thu Thu mở mắt ra, nhìn về phía chàng sói đã bình tĩnh hơn nhiều, trong đầu dần dần hiện lên một ý nghĩ.

Sói xám tiên sinh có phải là trước đó không cẩn thận dùng móng vuốt vào hỏng giường, cho nên mới không muốn bị nàng phát hiện?

Trong lúc suy nghĩ miên man, Sói xám tiên sinh đã dùng thuật pháp xếp gọn chăn da thú và đệm lại đặt ở một bên, Nguyễn Thu Thu nhìn giường đá bằng phẳng bóng loáng. Không nhìn ra chút tổn hại thì mặt cũng dịu đi.

Nàng chớp chớp mắt, càng cảm thấy mình đoán đúng.

Ban đầu khi nàng mới gả cho tên sói này, hắn hung ác hơn bây giờ nhiều lắm, có lẽ là bởi vì đau đớn, có khi hai tay sẽ hóa thành móng vuốt sắc bén, còn cào rách đệm da thú, còn tự mình lén may lại.

Vì để ý tới lòng tự tôn của chàng sói nào đó, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn làm bộ không biết chuyện này.

Bây giờ cũng vậy.

Nàng không vạch trần Sói xám tiên sinh, tiến lên hai bước, cầm mấy tấm da thú trên giường đá lên.

Đến khi thu dọn xong tất cả đồ đạc có thể sử dụng trong sơn động, trên xe gỗ đã đầy ắp, không còn dư bao nhiêu chỗ.

Giường đá cũng bị rời ra, tuy đã được làm pháp thuật trở nên nhẹ hơn rất nhiều, nhưng thể tích vẫn lớn như vậy, xe gỗ không đủ chỗ để bỏ nữa.

Mấy người Nguyễn Thu Thu đứng ở bên ngoài sơn động, nhìn thời tiết dần xấu đi, rơi vào vấn đề nan giải là nên chuyển đồ thế nào đây.

Như Ý nãi nãi lên tiếng, bà chỉ Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh nói, “Thu Thu và sói con ngồi ở sau xe, ta ngồi phía trước thuận tiện khống chế di chuyển.”

Bà nói rồi vỗ giường đá một cái, trong mắt có chút kinh ngạc: “Cái giường làm từ đá ấm đặt ở trên tấm ván gỗ nhỏ đi, ta cố định xung quanh là được.”

Như Ý nãi nãi nhanh chóng lấy ra mấy khúc gỗ từ trên xe, sau đó làm thành một tấm ván gỗ nhỏ, rồi dùng cành liễu cố định giường đá ở trên tấm ván gỗ đấy, cuối cùng lại nối liền hai chiếc xe gỗ với nhau.

Điền Tú ở bên cạnh vỗ cánh phành phạch, có chút kinh ngạc vì chiếc giường lại được làm từ đá ấm: “Cô oa~ (cái giường này vậy mà lại được làm từ đá ấm, một khối đá ấm lớn như vậy, mang đi bán chắc cũng đổi được chút linh thạch tốt đó.)”

Nguyễn Thu Thu có hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Đá ấm rất quý hiếm sao?”

Sa điêu hơi há há cái mro nhịn, vừa định nói đã bị Uyên Quyết ngắt lời.

Giọng Sói xám tiên sinh rất thản nhiên: “Có chút khó tìm, cũng không quý hiếm gì lắm.”

“Phu nhân thích à?”

Nguyễn Thu Thu lắc lắc đầu: “Không có.”

Nàng cũng không phải là thích nằm giường đá ấm lắm, chỉ là thấy mới lạ nên hỏi thôi, nàng vẫn luôn tự hỏi sao giường đá trong nhà lại có cảm giác ấm áp lạ thường, đây là lẫn đầu tiên nàng nghe tới khái niệm giường làm từ đá ấm.

Tuy có quan tâm việc khối đá ấm này có thật sự đáng giá thế không, nhưng đây là giường cưới của nàng và Sói xám tiên sinh, cũng không thể mang đi bán đổi kinh thạch được.

Trong lúc nói chuyện, Như Ý nãi nãi rất đáng tin cậy đã nối xong hai ván xe gỗ lại với nhau.

“Thời tiết ngày càng tệ rồi, chúng ta mau đi thôi.” Như Ý nãi nãi đưa mắt nhìn bầu trời đã càng thêm xám xịt, quay đầu lại nhìn sa điêu ra hiệu.

Điền cu li đã nhận lời làm cu li hai ngày bây giờ còn một ngày cuối, lập tức hiểu được ánh mắt của Như Ý nãi nãi là có ý gì.

Nếu không phải bây giờ hắn đang ở yêu hình, trên mặt toàn lông không thấy được biểu cảm của hắn, thì sắc mặt của hắn bây giờ thể hiện ra hẳn sẽ là hết sức tuyệt vọng.

Bạn đời của hắn nhất định sẽ không thể tưởng tượng được, hắn đường đường một đại điêu trẻ tuổi đứng đầu bộ lạc Sa Tộc, có ngày sẽ vì mấy cọng dược liệu mà phải lưu lạc đến mức đi làm cu li kéo xe cho người ta.

Nhưng oán thì oán, hắn đã nhận lời làm cu li thì vẫn cứ phải làm.

Điền Tú cũng không hề do dự, kêu lên ‘cô’ một tiếng, vỗ cánh mấy cái, yêu hình biến lớn hơn chút nữa, rồi một con đại bàng cao gần 3 mét ngoan ngoãn đi tới cạnh xe, để yên cho Như Ý nãi nãi cột cành liễu vào người.

“…”Nguyễn Thu Thu có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy Điền Tú đã thảm lắm rồi, không nên cười hắn nữa, mới đành cố gắng nhịn xuống.

Những bông tuyết lớn hơn dần dần rơi xuống từ trên trời, rơi vào cổ hóa thành nước lạnh buốt.

Nguyễn Thu Thu do dự một lát, lấy ra một bộ áo tơi và mũ rơm cũ.

Một cái là áo tơi lúc trước Tiểu Bạc Hà cho nàng được nàng sửa lại lớn hơn, đưa cho Như Ý nãi nãi.

Mũ rơm là sau đó nàng bện ra, lúc ấy là muốn làm cho Sói xám tiên sinh dùng, cho nên làm khá lớn, bây giờ có thể cho Điền Tú mượn che đầu.

Điền Tú rất vui khi nhận được ý tốt của nàng, đội cái mũ rơm lên đầu.

Ác lang tiên sinh lại chỉ mím môi, không nói gì.

Nếu không phải đôi mắt của hắn đang bị che lại, Nguyễn Thu Thu nhất định có thể nhìn thấy khóe mắt của chàng sói hay ghen nhà nàng đã đỏ lên.

Cũng không phải hắn ghét Điền Tú, chỉ là, hắn theo bản năng muốn độc chiếm mọi thứ của Nguyễn Thu Thu.

Chỉ muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh mình, trong mắt trong lòng chỉ có mình hắn, chỉ tốt với mình hắn thôi.

Uyên Quyết dùng sức nắm chặt tay đến mức khớp xương trắng bệch, hắn biết suy nghĩ của mình vặn vẹo đến thế nào, ích kỷ mà biến thái biết bao.

Nhưng lại không khống chế được.

Điền Tú chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh toát, làm cho lông đại bàng của hắn dựng hết cả lên.

Hắn do dự một lát, rất nhanh đã hiểu ra điều gì. Định nhường lại cái mũ rơm có thể che bông tuyết trên đầu.

Mà Nguyễn Thu Thu phát đồ xong cũng đã rút dù da thú ra từ đống đồ, quay sang Sói xám tiên sinh: “Chúng ta cùng nhau che dù đi.”

Nguyễn Thu Thu nói xong rồi bung cái ‘dù’ giản dị mà nàng làm từ da thú và mấy thanh gỗ ra, nàng nghĩ chắc là Sói xám tiên sinh không biết dù là gì nên giải thích: “Dù chính là thứ có thể che mưa, che tuyết.”

Nguyễn Thu Thu một tay cầm dù da thú, một tay đẩy xe lăn phiên bản đơn giản, nhìn cây lớn cách đó không xa, rất có cảm giác thời không bị rối loạn.

Bông tuyết bay bay rơi xuống bị ngăn lại, làn mi Uyên Quyết run run, thu lại tà niệm khó có thể nhận thấy, nét mặt vốn có phần đáng sợ cũng dần dịu lại.

Như Ý nãi nãi vẫn luôn chú ý tình hình bên này, cảm thấy luồng hơi thở nguy hiểm khiến bà tê rần cả da đầu từ từ biến mất, vừa bất lực lại vừa buồn cười.

Con sói con này, hẳn là yêu Thu Thu nhiều hơn bà nghĩ.

Nếu giết Nguyễn Thu Thu trước mặt hắn dựa theo kế hoạch của chủ thượng, chỉ sợ Uyên Quyết sẽ ngay lập tức đọa ma.

Nói thật, ngay từ đầu bà cũng không quá đánh già cao Uyên Quyết, thậm chí còn không nghĩ hắn có thể lành lặn vượt qua được giai đoạn giữa của ma hóa.

Nhưng bây giờ có vẻ hắn đã tìm được cách để dung hợp ma khí và yêu lực rồi, nhưng tất cả những điều này chắc chắn không thể thiếu vai trò của Nguyễn Thu Thu.

Khanh Như Ý nheo mắt, hơi cảm khái, đáy lòng có chút chua xót,

Chỉ hi vọng, trước khi nguy nan ập đến, có thể cho một họ đủ thời gian để trưởng thành.

Bọn họ khác bà và Mạc ca ca, mọi thứ hãy còn kịp.

“Lên xe đi, chúng ta đi thôi.” Khanh Như Ý đè lại sự chua xót trong lòng, gọi Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh lên xe.

Nhưng xe gỗ không đủ lớn, vị trí còn lại để xe lăn rồi, cũng chỉ đủ một người nữa ngồi.

Nguyễn Thu Thu hơi khó xử, đại điêu quay đầu lại, hiếm khi mới đưa ra được một đề nghị không tệ: “Coo~ (hay là Uyên phu nhân ngồi lên đùi phu quân ngươi đi, để hắn ông ngươi không phải là xong rồi sao?)”

Sói xám tiên sinh: “…”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Như Ý nãi nãi nghẹn lời nói: “Được đấy, Thu Thu, Điền Tú nói cũng đúng.”

Mặt Nguyễn Thu Thu đỏ bừng lên, không thể nào phản bác.

Nàng do dự, không biết nên làm thế nào.

Lỗ tai của Sói xám tiên sinh cũng đỏ lên, hắn xoắn xuýt một hồi, mới khàn khàn hỏi: “Phu nhân thấy sao?”

Nguyễn Thu Thu: “…” Nàng cảm thấy rất không ổn.

(Cô coo~ (không phải chỉ là ngồi lên đùi thôi sao? Các người cũng đã thành thân hơn nửa tháng rồi mà còn ngại ngùng thế?)” Điền Tú chớp chớp đôi mắt to rồi trêu chọc.

Nếu vị kia nhà hắn ở đây, chắc chắn sẽ không khách sáo với hắn, nàng cũng không nhẹ hơn hắn bao nhiều, đi tới đi lui đều bắt hắn cõng, hắn mà cõng không nổi nàng sẽ trách hắn không chịu cố gắng….

Nghĩ tới thê tử ở nhà của mình, lại nhìn Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết đang đỏ mặt xấu hổ, Điền Tú thở dài.

Đều nói nam lang yêu thiên phú dị bẩm, không dễ xấu hổ cơ mà?

Sao hắn lại cảm thấy tên Uyên Quyết này đối xử với yêu thì rất chi là hung tàn, nhưng mà trong chuyện tình cảm này thì lại chẳng có tí kinh nghiệm nào.

Đại điêu vươn cánh sờ sờ cằm, cảm thấy chẳng thể hiểu nổi tại sao Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu lại xấu hổ đến thế.

“Như Ý nãi nãi, xe ván gỗ còn có thể….” Nguyễn Thu Thu nói được một nửa, hai chữ ‘nới rộng’ còn chưa kịp nói ra đã bị Khanh Như Ý quyết đoán ngắt lời.

“Không thể.” Khanh Như Ý cũng không phải muốn trêu chọc Nguyễn Thu Thu, mà là thật sự không thể nới thêm được nữa.

Bây giờ trên xe đã chất rất nhiều đồ rồi, nếu lại nới thêm nữa thì rất dễ bị gãy.

Gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thu Thu đỏ bừng lên, Khanh Như ý thở dài nói: “Không phải lúc đó con bảo ta làm cái xe lăn khá lớn sao? Hai đứa các con chịu khó ngồi cùng nhau tí là được rồi.”

Uyên Quyết mím môi, không nói gì.

Thấy thật sự không còn cách nào khác, Nguyễn Thu Thu dứt khoát bất chấp tất cả, đẩy Sói xám tiên sinh lên xe gỗ, rồi cúi xuống nhỏ giọng nói với hắn: “Phu quân, chàng xích qua một chút đi.”

Gò má Uyên Quyết đỏ bừng lên, cũng không biết hắn đang tưởng tượng cái gì, chỉ cứng ngắc dè dặt gật đầu, chống tay lên thành xe lăn rồi dịch vào trong.

Nguyễn Thu Thu một tay cầm dù, ngồi bên cạnh hắn.

Tuy lúc ấy làm xe lăn khá rộng rãi, cũng đủ cho nàng và Sói xám tiên sinh ngồi chung.

Nhưng mà….

Nói lớn là so với kích thước của cái ghế bình thường thôi.

Một người một sói vẫn phải ngồi sát lại với nhau, chân kề nhau, thâm chí Nguyễn Thu Thu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Uyên Quyết truyền đến.

Trái tim lại lần nữa kịch liệt nhảy lên, Nguyễn Thu Thu tay trái cầm dù, tay phải xấu hổ đặt trên đầu gối.

Sói xám tiên sinh cũng không tốt hơn là bao.

Ngày thường, hắn che dấu những dục vọng chiếm hữu cố chấp của mình rất tốt, ngoại trừ hôn trộm cũng không dám làm ra hành động vượt rào nào trước mặt Nguyễn Thu Thu, tự nhiên cũng không có cơ hội được ngồi cạnh thân mật thế này với tiểu thê tử.

Bây giờ chính là lần đầu tiên mà một người một sói tiếp xúc thân mật đến vậy.

“Đôi thôi.” Như Ý nãi nãi thấy hai người gồi xong, mới ra hiệu lệnh cho Điền Tú, đại điêu kia kêu lên một tiếng đáp lại, rồi lập tức dang rông đôi cánh màu đỏ, móng vuốt sắc nhọn bấm chặt vào mặt đất lấy đà, yêu lực vờn quanh người, rồi nhanh chóng bay về phía trước.

Gió lạnh thổi tới, cùng với tiếng kẽo kẹt của xe gỗ hoạt động trên nền tuyết, bọn họ chính thức chuyển nhà.

Gió có hơi lớn, tốc độc của Điền Tú rất nhanh, Nguyễn Thu Thu nghiêng cây dù về phía trước để che chắn, quay đầu lại nhìn, chỉ còn lại một vùng gió tuyết lờ mờ.

Lúc tỉnh táo lại, bọn họ đã rời khỏi vùng ven của bộ lạc Viêm Lang rồi.

Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, nói không nên lời bây giờ là tâm trạng gì.

Đang trong lúc hoảng hốt, cây dù da thú trong tay nàng đã rơi vào tay Sói xám tiên sinh.

Có lẽ hắn đã dùng thuật pháp, cây dù vững vàng che nghiêng về phía trước, che đi hơn phân nửa gió tuyết, nhưng cũng không ngăn cản tầm nhìn.

Nguyễn Thu Thu hơi ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng tuấn mỹ và điềm tĩnh của Uyên Quyết.

“Lạnh à?” Có lẽ tháy nàng trầm mặc và căng thẳng hơn ngày thường, Uyên Quyết hơi quay đầu, tóc đen rũ xuống, đôi mắt bị bịt lại làm cho toàn thân hắn toát lên một cảm giác thanh lãnh khó tả.

Nguyễn Thu Thu lắc đầu: “Không lạnh.”

“Ừm,” Uyên Quyết đáp lại, mím đôi môi nhợt nhạt, bình tĩnh nhích chân của mình vào trong.

Nguyễn Thu Thu ngồi bên trái của hắn, hơi không chú ý sẽ đụng phải chân trái của hắn.

Dù biết Nguyễn Thu Thu sẽ không chê cái chân không lành lặn của mình, nhưng hắn vẫn rất để bụng.

Bị thân thể khiến khuyết của hắn chạm vào, có lẽ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Hắn biết cái chân của mình bị cắn xấu thế nào, làm sao có thể yêu cầu nàng chấp nhận mình được.

Bất kỳ một khả năng nhỏ nào sẽ bị nàng ghét bỏ, hắn đều không có dũng khí để thừa nhận.

Nguyễn Thu Thu nhanh chóng phát hiện ra hắn hơi là lạ, nàng hơi cúi đầu, thoáng thấy hai chân của Sói xám tiên sinh đã nhích vào tận bên trong, lòng vừa mềm nhũn lại đau lòng.

Bất kể đã trôi qua bao lâu, hắn vẫn là chú sói con dễ bị tổn thương như trước.

Nàng chớp chớp đôi mắt cay cay, nhìn cảnh sắc thay đổi vùn vụt xung quanh, dứt khoát nhỏ giọng hỏi Sói xám tiên sinh những thực vật mà nàng không biết ở ven đường, định dời lực chú ý của hắn đi.

Sói xám tiên sinh là một chàng sói rất biết cách chăm sóc người khác, dù bên ngoài là một con sói khá khó gần, nhưng mỗi vấn đề Nguyễn Thu Thu hỏi, hắn đề trả lời rất cẩn thận.

Nhưng tiểu phu nhân của hắn từ tối qua rõ ràng đã rất mệt, sáng nay sau khi tiến cấp còn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, hỏi một hồi đã mệt mỏi rã rời rồi.

Lúc tiểu thê tử cố gắng tỉnh táo lại để đặt câu hỏi tiếp, Uyên Quyết hé môi, giọng nói khẽ như bông tuyết rơi bên ngoài: “Ngủ.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Nàng không kịp kháng nghị, mí mắt đã nặng dần, rồi chìm vào giấc ngủ say.

Sói xám tiên sinh cong cong khóe môi, cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, dùng dù da thú che lại.

Bởi vì đây không phải lần đầu tiên Điền Tú bay từ bộ lạc Viêm Lang tới bộ lạc Đông Hùng, cho nên hắn đã tìm ra con đường vừa an toàn và vừa nhanh chóng, nửa đường còn vòng qua một đoạn đường thủy, trành thoát công kích của mấy con cá sấu mỏ nhọn.

Đoàn người/yêu cứ chạy như thế khoảng ba bốn tiếng dưới trời tuyết, lúc trời sắp tối, cuối cùng cũng đã an toàn tới được bộ lạc Đông Hùng.

“Cô?! (Mẹ nó, sao lại tới nữa?)”

“Oa ca ca— (Đậy lại là cái bộ lạc nào vứt bỏ con non vậy, toàn thân lông xanh, còn mọc xảy, tộc nào vậy?)”

Bên tai càng lúc càng nhiều tiếng ồn, Nguyễn Thu Thu dần tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng cau mày, cảm giác mình đang dựa vào cái gì đó, trên eo bị một vật hơi cứng cứng quấn lấy…

Không đúng, nàng đang trên đường chuyển nhà.

Nguyễn Thu Thu chợt mở choàng mắt, lọt vào mắt nàng là một mảng lông xù đỏ rực.

Thoạt nhìn rất giống bộ đồ mà nàng làm cho Sói xám tiên sinh.

“Tỉnh rồi à?”

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Uyên Quyết, Nguyễn Thu Thu lập tức tỉnh táo hẳn, cánh tay theo bản năng hạ xuống dưới, lại đụng phải cái đuôi của chàng sói đang quấn quanh eo nàng để giữ chặt nàng khỏi ngã.

Cái đuôi mẫn cảm của Uyên Quyết đột nhiên bị sờ, toàn thân cứng đơ, cơ bắp cứng ngắc, suýt nữa nhịn không được mà bật lên tiếng kêu xấu hổ.

“Ta không phải cố ý…” Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu muốn giải thích, vừa vặn xe gỗ bị con non không rõ lai lịch chặn đường, phải phanh gấp, thân xe lung lay.

Ác lang tiên sinh nghe nàng nói thì quay đầu lại nhìn nàng, Nguyễn Thu Thu không kịp phản ứng, môi vô tình chạm vào môi hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.