Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 72:




Chương 72:

“Cô oa! (Gì? Đáng yêu?)” Điền Tú lại lần nữa kinh ngạc, hắn không khống chế được âm thanh của mình mà cất cao giọng, làm Nguyễn Thu Thu hoảng sợ.

Nàng lại nhìn thấy cái mỏ nhòn nhọn của Sa điêu huynh mở ra.

Mắt thấy đại điêu có lẽ còn muốn tiếp tục gào lớn, lo lắng bị Sói xám tiên sinh nghe thấy, Nguyễn Thu Thu vội vàng vươn ngón tay đặt trên môi, “suỵt” một tiếng, ý bảo Điền Tú nhỏ giọng một chút.

Nàng biết Sói xám tiên sinh đang tỉnh, hắn rất dễ xấu hổ, lỡ như nghe được, về sau nàng chỉ sợ không còn nghe được tiếng “ngao ô” đáng yêu của hắn nữa.

Nhưng hành vi này của Nguyễn Thu Thu “dịu dàng thiện lương”, ở trong mắt của Điền Tú, chính là biểu hiện “quan tâm”.

Nghĩ rằng tiểu thê tử đau lòng phu quân đang bị thương, sợ hắn bị đánh thức, Điền Tú rất tự giác khép miệng lại, hai cánh to lớn của chim đại bàng đỏ giơ ra giữa không trung làm ra một cái tư thế xin lỗi của điêu tộc.

Sa điêu nhỏ giọng nói: “Cô cô oa~~…. (ta hiểu mà ta hiểu mà, ta biết ta biết.)” Trong mắt tình nhân hóa tuấn lang.

Nguyễn Thu Thu: “….??” Con chim này có phải đầu óc thật sự có vấn đề gì không?

“Huynh mau trở về đi, mấy con gấu ở bộ lạc Đông Hùng còn cần dùng dược thảo gấp đấy.” Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ cười, bắt đầu đuổi yêu.

“Cô ~ (Được rồi, đúng là ta phải nhanh chóng trở về.)” Điền Tú không biết nghĩ tới cái gì, thở dài, “Cô ~ Oa~ (tình huống của mọi người ở bộ lạc Đông Hùng đều không ổn, hai con gấu ngốc lần trước đi theo con sư tử kia về bộ lạc Phong Sư đến bây giờ còn chưa có trở về…)”

Nghe hắn nói vậy, trong mắt Nguyễn Thu Thu hiện lên vẻ kinh ngạc, “Bọn họ đi bộ lạc Phong Sư?”

“Cô… (ta cũng không chắc, nhưng bọn hắn đúng là vẫn chưa trở về, ta định ngày mai đi bộ lạc Phong Sư nhìn xem một chuyến.)” Điền Tú ngừng lại, lại nói tiếp, “Oa ~? (còn chuyện chuyển nhà, cái sơn động đó ta thấy rồi, khá tốt, có thể ngăn ra bốn cái sơn động nhỏ! Nơi đó rất rộng, nếu chuyển qua, ngươi có thể ở một mình ha ha ha ha ha…)”

Nguyễn Thu Thu: “…..”

Sói đang nghe lén: “….”

Chuyển nhà?

Lỗ tai vì xấu hổ mà biến thành màu hồng phấn của Sói xám tiên sinh giống như bị dùng một chậu nước đá đổ từ đầu xuống, trên gò má tuấn mỹ như mất đi huyết sắc.

Hắn có chút không kiềm chế được cắn chặt môi mỏng, giọt nước trên mi run lên.

Trái tim không nghe lời đau đớn, đi đôi với bất an là dục vọng chiếm hữu bá đạo càng ngày càng bành trướng, làm hắn không nhịn được gắt gao nắm chặt da thú dưới thân.

Nàng gả cho hắn.

Là người của hắn.

Chuyển nhà cũng chỉ có thể cùng hắn chuyển đi, bọn họ từng hôn môi, đã là bạn lữ thân mật như thế…

Nàng phải chịu trách nhiệm với hắn.

Rõ ràng Nguyễn Thu Thu cũng chưa nói gì, trái tim ‘pha lê’ của sói xám đã mưa sầu gió tủi rồi.

Sói xám tiên sinh hung ác nghĩ, nếu lát nữa nàng muốn rời đi, hắn sẽ nhốt nàng lại, buộc nàng mỗi ngày đều phải ở bên mình, không được rời hắn nửa bước, mỗi ngày đều phải hôn hắn ít nhất một trăm lần, không thể chỉ hôn mặt…

Nàng còn phải cho hắn ôm ngủ…

Uyên Quyết nghĩ nghĩ, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ ửng.

Hắn khẽ nhắm lại đôi mắt có phần không quen với ánh sáng, điều chỉnh nhiệt độ cơ thể và hô hấp bất giác tăng cao, cố hết sức thay đổi vị trí, định chờ khi tiểu thê tử tiến vào, sẽ chậm rãi “tỉnh lại”.

Nguyễn Thu Thu ở cửa sơn động, nghe thấy sơn động mới có thể ngăn ra bốn cái sơn động nhỏ, mắt hơi sáng rực lên.

Kỳ thật nàng cảm thấy sơn động bây giờ có chút nhỏ, phòng chứa đồ không đủ rộng để chứa đồ, nàng còn muốn ngăn ra một phòng bếp và buồng vệ sinh, còn có nơi đặt quần áo và một ít đồ vật linh tinh khác.

Như vậy tính ra, bốn cái sơn động nhỏ hình như cũng vừa vặn đủ rồi.

Nguyễn Thu Thu lắc lắc đầu, định chờ sau đó mới cân nhắc vấn đề ngủ, lại chia sẻ chút tin tức với Điền Tú, mới vẫy tay từ biệt hắn, xoay người đi vào sơn động.

Nói chuyện một lát, ngoài trời đã hơi tối rồi.

Nguyễn Thu Thu đóng kỹ cửa, cài chặt cái chốt làm bằng gỗ, nương theo ánh sáng mờ mờ, từng chút từng chút đi tới phòng ngủ.

Nàng vốn cho rằng chàng Bụt sẽ tiếp tục làm bộ đang bị ngất.

Nhưng khi nàng vén mành da thú lên, đã phát hiện hình như Uyên Quyết đã tỉnh rồi.

Hắn ngồi bên giường đá, chỉ còn lại một chân to đang mang giày da thú dự phòng lần trước nàng làm cho hắn, một cái chân khác, từ đầu gối trở xuống trống không, nhìn rất đáng thương.

“Phu quân, chàng tỉnh rồi?” Ở chung nhiều ngày như vậy, tuy rằng thời gian một người một sói cùng tỉnh táo không nhiều lắm, trong lòng vẫn có một chút ngại ngùng, nhưng đã nắm rõ được hơn phân nửa bản tính của chàng sói, Nguyễn Thu Thu đã có thể tự nhiên đối mặt với hắn.

“…” Nghe thấy tiểu thê tử gọi mình, Sói xám tiên sinh hơi khựng lại, giọng nói hơi khàn, lát sau mới “Ừm” một tiếng.

Nguyễn Thu Thu: “….”

Nàng do dự một lát, mới nói, “… Ta đắp thuốc cho chàng nhé.”

Uyên Quyết hơi ngẩng đầu, mắt phượng mơ hồ nhìn về phía nàng, trong tầm mắt tràn đầy mờ ảo, quầng sáng mờ mờ và những cảm giác đau nhói không thể gạt bỏ, làm mắt hắn ngưng tụ ra một tầng hơi nước mỏng.

Sói xám tiên sinh cũng không quá để ý đến vết thương của mình.

Ở trước khi nàng đến, hắn đúng là đã buông tha chính mình, cũng chán ghét phải sống cuộc sống vô hạn tuần hoàn hết lần này đến lần khác bị từ bỏ bị căm ghét.

Nhưng giờ đây, hắn chỉ lo lắng nàng và yêu ma khác định ra thệ ước.

Đã rất lâu chưa nói nhiều như vậy, giọng của Uyên Quyết khàn khàn trầm thấp cực kỳ, “Có phải bị yêu ma ép buộc ký kết thệ ước không?”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói nhiều như vậy, hơi sửng sốt, sau đó có chút ngạc nhiên nhìn về phía mi mắt của Sói xám tiên sinh, trong mắt là ánh nước.

Phản ứng được hắn đang nói cái gì, lòng Nguyễn Thu Thu mềm nhũn, “Là định thệ ước với Như Ý nãi nãi.”

“Trước đó đã nói với chàng một lần, là về chủ thượng của bà ấy…” Nguyễn Thu Thu vừa giải thích, vừa đi về phía trước, ngồi ở trên ghế đá bên cạnh giường.

“…” Nghe thấy “chủ thượng của Như Ý nãi nãi” trong lời của nàng, lòng Ác Lang tiên sinh dần dần tràn ngập một tầng bất an nồng đậm.

Hắn nghiêng người về phía trước, bàn tay to rộng ấm áp dò ra, từng chút từng chút men theo ống tay áo của Nguyễn Thu Thu, gần như chính xác bắt được tay phải của nàng.

Lòng bàn tay thô ráp khẽ cọ qua vệt đỏ không quá rõ ràng trên bàn tay ấy, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy từ trên cổ tay truyền đến một tia cảm giác tê ngứa khó nhịn, bèn hơi rụt tay về.

Gò má Uyên Quyết tái nhợt, mím chặt môi.

Xem ra hắn đã hiểu lầm nàng không thích tiếp xúc với mình, thậm chí lo lắng nàng sẽ cảm thấy mình quá mạo phạm, lòng chua xót, từ từ định thu tay lại.

Nhưng động tác của hắn từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng, ngón tay lướt qua cổ tay nàng, Nguyễn Thu Thu càng thấy ngứa.

Nàng run run, mặt cũng bất tri bất giác đỏ lên, nâng tay trái lên đè lại ống tay áo của hắn, có chút xấu hổ nói, “… Không sao.”

Nàng biết hắn chỉ là muốn kiểm tra thệ ước, cũng không phải muốn làm chuyện xấu gì.

Đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi của Uyên Quyết lóe lên một ít ánh sáng nhỏ, hắn cẩn thận tra xét nội dung thệ ước, lòng dần dần trầm xuống.

Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, nhìn sắc mặt của Sói xám tiên sinh càng ngày càng tái nhợt, nét mặt cũng dần trở nên đáng sợ, thậm chí một đoạn cánh tay lộ ra ở bên ngoài cũng hiện lên một ít gân xanh, dường như toàn thân sói đang phải cực lực đè nén phẫn nộ và sát ý.

Bây giờ nàng mới phát hiện, đôi mắt xinh đẹp của Uyên Quyết không còn không có tiêu cự như trước.

Dù là không sáng ngời giống như hai mắt của sói con, lại dần mang theo một ít ánh sáng.

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sói xám tiên sinh càng thêm sâu sắc góc cạnh so với khi còn nhỏ, nhìn lông mi của hắn không ngừng run run, dường như bởi vì không thích ứng với ánh sáng, trong lòng từ từ nảy ra một ý niệm làm nàng mừng rỡ không thôi, “Phu quân, có phải chàng đã có thể nhìn thấy một chút gì đó rồi không?”

Nhưng lời nàng nói ra thật lâu sau, Sói xám tiên sinh cũng không có đáp lời.

“… Sao thế, có chỗ nào không khỏe à?” Nguyễn Thu Thu có chút lo lắng, phát hiện bàn tay mà Sói xám tiên sinh đang giữ tay nàng đang không ngừng run, lỗ tai mềm nhũn gục ở trên đầu.

Như Ý nãi nãi nói bán yêu bán ma ở kỳ ma hóa, mỗi một giây đều giống như ở trong nỗi thống khổ sống không bằng chết.

Nguyễn Thu Thu nói xong, nhìn Uyên Quyết, lại có hơi kinh ngạc nhìn đôi mắt hẹp dài của Uyên Quyết giờ phút này lộ ra khổ sở, hai mắt của hắn đỏ lên, rất nhanh đong đầy một tầng hơi nước, thấm ướt hàng mi dài đen như mực của hắn.

Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trên ngón tay bị từng giọt từng giọt nước ấm áp nhỏ xuống, từ trong khóe mắt của sói không ngừng rơi xuống.

Từng chút một, rơi ở trên tay nàng.

Nguyễn Thu Thu hơi mở to mắt, lại như hiểu được điều gì, nàng có chút hoảng loạn, luống cuống tay chân từ trên ghế đá đứng lên, hơi khom lưng, cầm lấy khăn da thú ở một bên muốn giúp hắn lau nước mắt.

Nàng rất tự tin an ủi hắn, “Như Ý nãi nãi tốt lắm, còn có Mạc gia gia, bọn Điền Tú cũng sẽ hỗ trợ.”

Nguyễn Thu Thu nỗ lực làm cho vẻ mặt mình trông có vẻ nhẹ nhàng, nàng ngồi vào bên cạnh Sói xám tiên sinh, cười nói, “Nghe nói chủ thượng của Như Ý nãi nãi là một ma vật sắp trở thành Ma Vương, hình như có chút đáng sợ… Chỉ cần chúng ta trốn đi, hắn sẽ không tìm được…”

Chữ “chúng ta” còn chưa nói xong, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trên eo nằng nặng, mang theo lực lượng không thể ngăn được, làm cả người nàng nghiêng về một bên.

Tầm mắt nàng chao đảo hai giây, chóp mũi đụng phải lồng ngực cứng rắn, trong nháy mắt tràn đầy khoang mũi đều là mùi trên người Uyên Quyết.

Chờ khi hồi thần lại, nàng đã bị chàng sói dùng đuôi to xù xù lông quấn eo, nhẹ nhàng đè vào trong lòng ngực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.