Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 71: 71 con lang yêu




Chương 71: 71 con lang yêu

Lang yêu nào đó “Gào gừ” đơn giản, âm cuối còn mang theo chút khàn khàn gợi cảm, rơi vào trong tai Nguyễn Thu Thu, khiến cho trái tim nàng trong chỉ trong phút chốc trở nên loạn nhịp, lỗ tai đỏ lên, thậm chí cảm thấy có chút không biết phải làm sao.

Không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại, thậm chí lâm vào trạng thái lúng túng ngượng ngùng.

Lỗ tai Nguyễn Thu Thu chỉ đỏ một chút, ước chừng là thói quen trong thế giới ký ức, âm thanh “Gào gừ” non nớt của sói con, không hề cảm thấy kinh ngạc trước biểu hiện làm nũng đột nhiên xuất hiện của Sói xám tiên sinh.

Điền Tú bên cạnh lại không có định lực cường đại như vậy.

Sa điêu cả người đều ngây dại, không thể tin tưởng vào đôi mắt 360 độ toàn bộ phương vị không góc chết của mình, hai chùm tóc dài ở hai bên đầu, giống như bị một luồng điện chạy qua, đột nhiên dựng đứng lên như dây anten.

Bộ lông toàn thân màu đỏ của đại điêu giống như bị giật điện, xù lên, chĩa ra bốn phương tám hướng, chiếc mỏ nhọn đột nhiên há to, lộ ra một đoạn lưỡi màu sắc thâm đen hơn nhiều so với những loài chim săn mồi khác.

Nguyễn Thu Thu: “……”

Khuôn mặt nàng ban đầu rất bình tĩnh, khi nhìn thấy phản ứng mất mặt như vậy của Điền Túi, cũng rạn vỡ rồi.

Nguyễn Thu Thu không muốn nhìn hắn, nhấc tay phải đang cầm mép xe lăn lên, vén chùm tóc dài buông xuống bên vành tai ra sau, đầu ngón tay lạnh lẽo sượt qua lỗ tai, cố gắng đè những cảm giác kỳ lạ xuống, và nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ trong lòng tràn lan ra cơ thể khắp.

Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, giương mắt nhìn lang “tâm cơ” nào đó ở trước mặt nàng đang lảo đảo chực ngã, cảm thấy hơi buồn cười, khẽ cong môi, biết rõ lang yêu ngốc này không biết mình có thể hiểu lời hắn nói, vẫn xấu xa, cố ý muốn đùa giỡn hắn.

Nguyễn Thu Thu dùng phương thức giao lưu với hắn trước đây, nhẹ nhàng nói, “Phu quân, bên ngoài rất lạnh, sao chàng không buộc chặt quần áo?”

“Đúng rồi, ta vừa vặn gặp được Điền Tú ở chỗ Như Ý nãi nãi, hắn nói bộ lạc Đông Hùng thiếu dược thảo, ta nghĩ trong nhà chúng ta còn có một ít dược thảo phổ thông chưa cần dùng tới, nên nói hắn đi cùng ta về lấy……”

Tên sói ám nào đó sắp bị cơn ghen không phân biệt được phương hướng: “……”

Đầu óc Uyên Quyết cảm thấy váng vất, hắn tu luyện một lúc lâu, nhưng vì thiếu linh thạch, trong cơ thể vẫn còn đau đớn.

Hắn không chờ ở bên ngoài quá lâu, chắc khoảng chưa tới hai giờ.

Chỉ là, tay chân vẫn còn lạnh lẽo.

Hắn, một con sói xám biến thái, có tâm cơ, vốn dĩ định khi Thu Thu sắp đến gần thời thì giả vờ bất tỉnh, muốn nàng nửa ôm mình vào sơn động, thuận tiện lại “không cẩn thận” khẽ chạm vào môi nàng.

Ai biết tiểu phu nhân lại đi cùng Điền Tú về, lang yêu nhất thời nhịn không được……

Có điều, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau thôi sao?

Trong đầu Sói xám tiên sinh lóe lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng trên gương mặt đẹp trai lại vẫn lạnh lùng như cũ.

Hắn nửa khép đôi mắt phượng hẹp dài, hàng mi khẽ buông xuống, lỗ tai cũng cụp ỉu xìu, dáng vẻ vô cùng tủi thân.

Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ, khuôn mặt mềm mại, nàng thả xe lăn thô ráp trong tay ra, đi hai bước về phía trước, thăm dò kéo ông tay áo Uyên Quyết, “Mệt lắm không? Có muốn ta dìu chàng không?”

Dựa theo kinh nghiệm trước đây của nàng, Sói xám tiên sinh là một lang yêu hiếu thắng, chắc chắn sẽ không để cho nàng đỡ, thậm chí rất có thể sẽ giống như trước đây, giả vờ lạnh lùng cay nghiệt giả vờ kiên cường, khẽ đẩy tay nàng ra.

Nguyễn Thu Thu đã chuẩn bị sẵn kịch bản, nhưng lần này, lang yêu lạnh lùng cô độc kia lại đứng im không nhúc nhích.

Thực ra, hắn là một con lang yêu có khả năng tự gánh vác, không phải là con sói con ở bên trong giấc mộng, cần ôm Thu Thu mới có thể an tâm đi ngủ.

Nhưng Sói xám tiên sinh nghĩ đến, hình tượng bản thân bây giờ ở trong mắt tiểu thê tử đại khái chính là một con lang yêu nhỏ bé đáng thương đang phát sốt, liền ỡm ờ (được toại nguyện), nhẹ nhàng “Gào gừ” một tiếng, tùy ý để cho nàng đỡ cánh tay mình.

Thế là, Nguyễn Thu Thu cũng rất ung dung tóm lấy ống tay áo của Sói xám tiên sinh không nói, còn đụng phải cánh tay của hắn.

Nguyễn Thu Thu: “……”

Nàng thấy hơi kinh ngạc, càng quá đáng hơn, còn từng chút từng chút úp bàn tay úp xuống.

Nàng nhạy cảm phát hiện ra, cả thân thể lang yêu ngốc mẫn cảm run lên một cái, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, đứng im không nhúc nhích, tùy ý nàng cầm lấy tay hắn.

Điền Tú: “……” Mắt của hắn sắp bị mù rồi?

Đại điêu cảm thấy cuộc sống này quá khó khăn, hắn đã làm sai cái gì, mà không chỉ bị một đám nhãi con dây dưa, đi lấy chút dược thạo còn bị người ta khoe tình cảm nữa.

Trong cơn gió lạnh hỗn loạn, bị nhét đầy một miệng cẩu lương ngọt ngào, Điền Tú khẽ khép cái miệng tê dại đang há rộng ra vì khiếp sợ.

Điền Tú nhìn thấy lang yêu kia đạm mạc lạnh như băng, cự tuyệt yêu thú khác ra ngàn dặm, lại ngoan ngoãn đứng im tại chỗ như vậy, cả người không che lấp được khí tức hung ác tàn nhẫn, không kiềm chế được sắp lan tràn ra, ánh mắt đen tối trước đây tràn ngập tối tăm và áp lực.

Đôi mắt Uyên Quyết đã mù lòa, cũng không biết bởi vì điều gì mà hai con ngươi màu lam xám đã từng xinh đẹp như hai viên bảo thạch cũng đã trờ thành hai viên huyết đồng.

Điền Tú luôn cảm thấy, lang yêu này đã thay đổi.

Dường như, xung quanh hắn và Nguyễn Thu Thu, có một tầng kết giới nhàn nhạt không thể nhìn thấy, che chắn hết tất cả những thứ ác độc và màn sương hắc ám ở bên ngoài.

Cho dù có hàng ngàn hàng vạn khó khăn đi nữa, giữa bọn họ, cũng luôn tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Điền Tú nhìn chằm chằm, cảm thấy giống như đập đầu vô đá, chỉ một khoảng khắc não nhúng nước mà mất đi lí trí, tên sói xám biến thái tàn bạo hung ác chỉ dịu dàng với một người duy nhất là tiểu thê tử thiện lương đáng yêu mảnh mai của hắn, nếu vị trong nhà của hắn mà có mặt ở đây, chắc chắn sẽ mất lí trí hơn cả hắn…..

Đại điêu nhìn nhìn, đột nhiên lại không còn cảm thấy sợ hãi, sau đó hắn nhìn thấy Nguyễn Thu Thu vừa được hắn đội lên vòng ánh sáng của một cặp đôi hoàn hảo đang đỡ lấy lang yêu, quay đầu cười tươi nhìn hắn, “Phiền toái điêu huynh đẩy giúp xe lăn vào sơn động.”

Nàng nói xong, quay đầu, giúp đỡ tên lang yêu Uyên Quyết không hề bị mất ý thức kia đi vào sơn động.

Điền Tú đẩy xe lăn đi về phía trước, trước khi vào sơn động một giây, đầu chim hung còn bị nện vào cánh cửa không biết vì sao lại đột nhiên bị đóng lại, sưng u lên một cục.

“Hừ.”

Bên trong cánh cửa truyền đến một tiếng trào phúng, tối tăm khàn khàn tràn ngập vẻ ghen tuông.

Điền Tú: “……” Cái đệt.

Hắn chắc là bị úng não rồi mới có suy nghĩ chọc giận cái tên lang yêu thích ghen tuông này, giờ bị quả báo rồi, bị đập đầu rồi.

……

……

Đối với việc Sói xám tiên sinh cố ý dùng thủ đoạn nhỏ nện sa điêu, Nguyễn Thu Thu cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.

Lang yêu này đã làm còn không chịu thừa nhận trước mặt nàng, hắn dường như nhất định phải duy trì hình ảnh bản thân đang không tỉnh táo, mái tóc đen dài màu đen rũ xuống, có mùi tươi mát của thực vật, trộn lẫn với mùi nhàn nhạt trên cơ thể hắn, nàng cảm thấy mùi hương này có chút thơm tho.

Nguyễn Thu Thu chậm rãi giúp đỡ hắn đi về phía trước.

Đây là lần đầu tiên nàng và Sói xám tiên sinh đang thanh tỉnh sánh vai đi cùng nhau, Nguyễn Thu Thu vừa khẽ động, lập tức có thể nghe thấy âm thanh ma sát của quần áo hai người cọ vào nhau.

Ở trong sơn động đang yên ắng, âm thanh đó vang lên rõ ràng.

Bên tai Nguyễn Thu Thu là tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình, nàng còn muốn để cho lang yêu ngao ô thêm vài tiếng, nhưng đợi đên khi phục hồi tinh thần lại, nàng đã dìu lang yêu lên giường bằng đá rồi.

Tuy rằng kế hoạch xuất hiện một phân đoạn chướng mắt là tên điêu kia, nhưng lang yêu tâm cơ vẫn là quyết định tiến hành dựa theo kế hoạch đã định.

Mà hắn cũng đúng là sắp trụ không nổi nữa rồi.

Thân thể Sói xám tiên sinh chầm chậm nghiêng về phía trước, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy bả vai và vòng eo bị đè nặng, cả người không khống chế được mà ngả ra đằng sau, nhẹ nhàng ngã ở trên tấm da thú mềm mại.

Bờ môi Sói xám tiên sinh nhẹ nhàng lướt qua vành tai nàng, thậm chí không dám áp sát nàng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ ngã bên cạnh nàng.

Nguyễn Thu Thu không hề cảm giác: “……”

Đây là đang làm gì?

Nàng bò dậy, sửa sang lại quần áo, hơi đăm chiêu chống cằm nhìn chằm chằm Uyên Quyết đang nhắm mắt.

Nàng suy nghĩ, có nên trực tiếp nói với Uyên Quyết việc thật ra nàng hiểu được ngôn ngữ của yêu thú.

Nguyễn Thu Thu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định chờ Sói xám tiên sinh phát hiện ra.

Lang yêu này bình thường kỳ quặc như vậy, cũng cũng chỉ có thời điểm “Ngao ô” mới có thể lộ ra những suy nghĩ thực trong nội tâm.

Hắn vậy mà để ý tới chuyện mình và Điền Tú trở về cùng nhau, chẳng lẽ……

Hắn không thích Điền Tú?

Cũng đúng, dù sao tuy Điền Tú vô tâm, nhưng trước kia đã hại sói con thật thảm.

Nguyễn Thu Thu cười, không làm chậm trễ thời gian, thừa dịp hắn giả bộ bất tỉnh, cẩn thận rút tay ra.

“Điền Tú không quay về sa tộc, chạy đến bộ lạc Đông Hùng giúp đỡ. Nghe nói mấy con gấu nơi đó có rất nhiều gấu bị thương trong trận thú triều, thiếu dược thảo.” Nguyễn Thu Thu vừa thu thập dược thảo trong nhà, vừa nói chuyện với “mĩ lang đang ngủ”.

“Hai ngày trước Như Ý nãi nãi cũng đã đi, bà phát hiện ra một cái kết giới ở phía sau núi bộ lạc Đông Hùng.” Nguyễn Thu Thu dùng một miếng da thú bọc lại dược thảo, chậm rãi nói, “Bà nói linh khí bên trong kết giới rất nồng đậm……”

“Chắc hẳn rất thích hợp để tu luyện……” Nguyễn Thu Thu mới nói tới một nửa chưa nói tiếp, nàng cầm dược thảo trong tay, âm thầm thở dài, vẫn quyết định để Điền Tú mang dược thảo về trước, sau đó mới trở về bàn bạc chuyện chuyển nhà với Sói xám tiên sinh.

Nàng suy nghĩ một chút, cầm một cái thùng gỗ mới, đổ một ít nước ấm vào, cầm cả dược thảo trong tay, vén tấm mành da thú lên đi ra ngoài, đưa dược thảo cho Điền Tú đang chờ đợi với vẻ mặt buồn bực bên ngoài.

Không chú ý tới, sau khi nàng đi ra khỏi phòng, Sói xám tiên sinh vốn dĩ trong lòng tràn đầy ngọt ngào nằm ở trên giường đá, âm thầm nắm chặt bàn tay.

Uyên Quyết chậm rãi ngồi dậy, trong lòng dần dần âm trầm, biểu tình cũng dần dần lạnh lẽo.

Vừa rồi ở bên ngoài hắn không chú ý, bây giờ phát hiện, ở trên cổ tay Thu Thu, có một ấn ký hơi mờ nhạt.

Đó là ký hiệu sau khi cùng yêu ma ký kết thệ ước, mới có thể xuất hiện.

Nói cách khác, chỉ trong một buổi chiều không có hắn tham dự, Thu Thu đã có ước định với yêu thú nào đó.

Điều này khiến cho hắn trong nháy mắt lạnh như băng, mỗi một giây một phút đều cảm thấy vô cùng dày vò.

Hắn cũng có thể đoán được Thu Thu chắc là đã hứa hẹn gì đó với bán yêu bán ma Khanh Như Ý, lần trước nàng đã từng nói với hắn chuyện liên quan tới bà ấy.

Hắn mơ hồ nghe thấy một ít, nhưng lúc ấy ý thức không rõ, chỉ nghe thấy một chút.

Hắn không lo lắng Thu Thu sẽ như thế nào, hắn chỉ lo lắng nàng bị lừa gạt.

Càng nôn nóng, cái đuôi càng không ngừng vẫy qua vẫy lại, hắn cắn răng, đôi mắt u ám.

Hắn đã khôi phục lại một chút thị giác, nhưng trước mắt chỉ có một mảnh mông lung vết lốm đốm, thậm chí còn cảm thấy ánh lửa bập bùng trong bếp đá vô cùng chói mắt.

Hàng lông mi đen dày nhanh chóng bị dính vài giọt nước, đôi mắt lang yêu hồng hồng, thậm chí không tiếc chịu đựng đau đớn, rút một tia yêu thức, giảm bớt công năng, không nhìn trộm, chỉ lo lắng vểnh tai lên nghe lén cuộc đối thoại giữa tiểu phu nhân và sa điêu.

“Bên trong có sáu gốc dược thảo và mấy gốc nhân sâm nhỏ, hẳn là có thể duy trì được trong một khoảng thời gian.” Nguyễn Thu Thu nhìn đại điêu trước mặt, giới thiệu nói, “Gốc có nhiều lá cây có tác dụng hạ sốt, lá màu xanh da trời có thể cầm máu giảm đau. Nhân sâm nhỏ có chứa chút linh khí, có thể cho yêu thú có tình hình nguy cấp dùng.”

Đại điêu nghiêm túc ghi nhớ, cẩn thận cất dược thảo và nước ấm, vẫn có chút tò mò, giơ cánh hỏi, “Oa ~ cô oa ~(cám ơn ngươi, Uyên phu nhân, ngươi biết thật nhiều.)”

Nguyễn Thu Thu: “………………” Uyên phu nhân cái quỷ gì? Nàng sắp bị xưng hô này làm cho đứng hình.

Sau khi lang yêu nào đó nghe thấy cách gọi này, hừ lạnh một tiếng, khẽ nhếch khóe môi, tỏ vẻ con điêu này cũng coi như biết điều.

Nhưng Sói xám tiên sinh không đắc ý được bao lâu, chợt nghe thấy đại điêu tiếp tục nói, “Oa ~ cô ~(không ngờ lang yêu đáng ghét kia còn có thể cưới được người vợ như ngươi, đúng là khiến điêu ta giật mình.)”

Nguyễn Thu Thu: “……”

Uyên Quyết dựng lỗ tai, có chút chờ mong đáp án của tiểu phu nhân nhà mình.

Nhưng hắn đợi một giây, lại nhớ lại.

Thu Thu không hiểu tiếng của yêu tộc.

Vành tai lạp cụp xuống, khi Sói xám tiên sinh không còn chờ đợi phản ứng của Thu Thu.

Thu Thu nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, “…… Là chàng đã cứu ta.” Nghiêm khắc mà nói, nếu không phải Uyên Quyết, nàng đã sớm chết trong thế giới xa lạ này rồi.

“Cô… ~( được rồi, nhưng mà, sao ngươi không nói cho hắn, ngươi có thể hiểu được ngôn ngữ của yêu tộc? )” Điền Tú còn nghiêm túc hỏi.

Đồng tử Sói xám tiên sinh chấn động, vành tai nhòn nhọn vì khiếp sợ mà trong nháy mắt nhuộm thành màu hồng nhạt.

Hắn đỏ mặt, nghe thấy giọng nói của nàng, “Rất đáng yêu.”

Bởi vì, vô cùng đáng yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.