Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 67:




Chương 67:

Sói con đã không có cách nào chạm vào chân phải trong suốt của nàng.

Nơi trong suốt đang không ngừng lan tràn, điều này nghĩa là, khi nàng còn có thể ở trong thế giới ký ức này thì phần trong suốt vẫn dần dần mở rộng, tính từ chạng vạng ngày hôm qua, nhiều nhất nàng chỉ có thể bên hắn hai ngày nữa.

Nguyễn Thu Thu nhìn sói con không biết tìm được lá cây lớn từ chỗ nào, bên trong lá cây chứa nước sáng óng ánh, trong lòng chua xót, không biết phải nói gì.

Sói con rất nhạy bén đã nhận ra cảm xúc của nàng sa sút, hình như không vui lắm.

Hắn mím môi, do dự một lát, sau đó hơi run rẩy đi qua, trên hàng mi dài dính chút bọt nước, giơ tay lấy hai dúm lông sói màu xám bạc dính trên mặt nạ của Nguyễn Thu Thu xuống.

Sói con cẩn thận nắm chặt mớ lông ấy trong tay, đây là lông sói dính mùi hương của tiểu phu nhân, lát nữa hắn phải cất kỹ mới được.

“Sói, ngao… đi ra ngoài… (Sói đi ra ngoài trước, Thu Thu nhanh dậy nhé.)” Sói con nhìn Nguyễn Thu Thu, đôi mắt trong veo lóe lên một chút kỳ vọng nho nhỏ, “Ngao ô… (Lát nữa, sói đưa Thu Thu đi bắt cá, được không?)”

Đi ra ngoài hoạt động một chút, tâm trạng của nàng sẽ tốt lên chăng?

Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay, nàng rất muốn gật đầu, nhưng bộ dạng nàng bây giờ đừng nói là đi ra ngoài bắt cá, chỉ cần không chú ý một tí thôi thì sói con sẽ phát hiện chân phải của nàng đã biến mất.

Nàng nhìn nét mặt mong đợi của hắn, đau đòng.

Vành mắt Nguyễn Thu Thu đỏ lên, không biết nên mở lời thế nào với sói con trước mặt, nàng không có cách nào đi ra ngoài bắt cá với hắn.

Nàng không chỉ không thể cùng hắn đi bắt cá, thậm chí, rất nhanh thôi, nàng sẽ không cách nào nói chuyện cùng hắn nữa.

Nguyễn Thu Thu không nhịn được nghĩ, ba ngày sau nàng biến mất trong hư không hay là bây giờ trực tiếp thẳng thắn tất cả chỉ là hư ảo sẽ càng làm hắn khổ sở hơn.

Nàng hé môi, cổ họng có chút se lại, “Ta…”

Nguyễn Thu Thu mới nói được một nửa, đã bị tiểu Uyên Quyết ngắt lời.

“Ngao ô ~(Sói biết rồi, có phải Thu Thu bị bệnh rồi không?)” Trong hình dáng sói con thực chất là chàng sói nào đó không muốn tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp của hắn dần dần lắng lại.

“Ngao… Ngao ô. (Sói sẽ đi tìm dược thảo.)” Trong mắt hắn mang theo một tia cầu xin không dễ phát hiện, chăm chú nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, nơi đáy mắt ánh lên chút đỏ tươi, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên.

Trông hắn như sắp khóc.

Nguyễn Thu Thu bị con sói này làm cho cũng muốn khóc.

Nàng biết sói con đứng trước mặt nàng bây giờ, chính là Sói xám tiên sinh đang đè lên nàng ở trên giường đá.

Nàng cũng biết, là trong tiềm thức Sói xám tiên sinh không muốn tỉnh lại.

Rõ ràng trở lại trong hiện thực, nàng cũng sẽ không rời bỏ hắn.

Chàng sói này làm nũng như vậy là muốn làm loạn thế nào đây?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Nguyễn Thu Thu vẫn mềm lòng.

Nàng vươn tay, kéo sói con lại, “Chân ta đau, hôm nay không thể đi bắt cá.”

“Thức ăn trong nhà còn đủ, hôm nay chàng ở lại trong nhà cùng ta được không?”

Nghe được từ “nhà” này từ trong miệng Nguyễn Thu Thu, mắt sói con càng đỏ hơn.

Cuối cùng một người một sói không đi đâu nữa, ở trong sơn động cả ngày học ngôn ngữ của nhân loại.

Chân phải trong suốt của Nguyễn Thu Thu cũng không khôi phục, thậm chí tốc độ lan tràn so với nàng dự đoán còn mau hơn.

Chờ đến lúc chạng vạng, từ bắp chân trở xuống đều biến thành trong suốt.

May là ý thức thể trở nên trong suốt, cũng sẽ không kèm theo chút đau đớn nào, cho nên Nguyễn Thu Thu cảm thấy vẫn ổn.

Hơn một ngày tiếp theo, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn lằng nhằng không cho sói con ra cửa.

Phần lưng bên đùi phải của nàng gần như đã biến thành trong suốt cả rồi.

Thật ra sói con đã sớm phát hiện sự khác thường của nàng, nhưng hắn không có một hai nhất định muốn vén cỏ khô đắp trên đùi Nguyễn Thu Thu lên, ở trước mặt nàng cũng tỏ ra bình thường, trông rất bình tĩnh.

Chờ đến khi buổi chiều ngày hôm sau, sói con nói hắn muốn ra ngoài đi săn, bảo Nguyễn Thu Thu ở nhà chờ hắn.

Hôm nay thời tiết bên ngoài hiếm khi tốt như vậy, mặt trời lộ ra rồi, xuyên qua tầng mây chiếu vào trên vách núi đá, hiện lên ánh nắng vàng ấm áp.

Ánh sáng nhỏ bé từ cửa sơn động chiếu vào, in trên gò má của sói con, làm cho hắn trông như đang hòa mình vào ánh nắng.

Trong thời tiết sáng ngời và ấm áp thế này, thức ăn sẽ trở nên nhiều hơn, độ an toàn khi đi săn cũng cao hơn nhiều.

Nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không muốn hắn đi ra ngoài, nàng cảm giác mình không còn ở bên hắn được bao lâu nữa.

Nhưng mà lần này, sói con lại rất kiên quyết.

Mặc kệ Nguyễn Thu Thu nói cái gì, hắn nhất định muốn đi.

Nguyễn Thu Thu rất “ngoan” (bất đắc dĩ) gật đầu, nhưng sói con vẫn có chút không yên tâm.

Hắn kéo tay của Nguyễn Thu Thu, dùng ngón út ngéo tay với nàng một cái, sau đó lại khẽ chạm trán với trán nàng.

“Ước hẹn lang tộc, ước định.” Sói con nghiêm túc nói, “Chờ, chờ sói trở về.”

Nguyễn Thu Thu có hơi buồn cười, nhưng sau khi sói con rời khỏi sơn động, mới cảm thấy động tác hắn vừa làm có chút quen thuộc khó hiểu.

Hình như trước khi nàng tiến vào thế giới ký ức, Sói xám tiên sinh cũng làm như vậy.

Nếu đây là ước định đặc biệt của Lang tộc, như vậy chàng sói này muốn nói với nàng điều gì?

Đã hiểu rõ Uyên Quyết cũng không phải không thích hoặc là bài xích nàng như nàng đã nghĩ.

Nguyễn Thu Thu không biết năm tháng đã gây ra những gì đối với sói con đáng yêu này, mới làm cho hắn càng ngày càng không giỏi biểu đạt, càng ngày càng khó gần như thế.

Nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chờ sói con trở về.

Nhưng Nguyễn Thu Thu chờ hồi lâu, mãi đến khi trời bên ngoài sắp tối, sói con cũng chưa trở về.

Nguyễn Thu Thu có chút sợ hãi, thân thể của nàng đã biến thành trong suốt hơn phân nửa rồi, nếu lại chậm trễ chút nữa, nàng sẽ thoát khỏi thế giới ký ức mất.

Nàng đỡ vách tường đứng dậy, từ trong sơn động cầm lấy một cây gậy gỗ, chống lấy ý thức thể gần như rách nát, muốn đi ra bên ngoài tìm sói.

Nhưng nàng còn chưa đi ra được vài bước, đã nghe thấy cách đó không xa từ từ truyền đến tiếng cười, giọng điệu khó nghe của nam yêu bộ lạc Thủy Trư vang lên, “Con sói này thật ngu ngốc, lại muốn dùng cái đuôi của mình đi đổi dược thảo, cười chết ta rồi, chúng ta cần cái đuôi của hắn làm cái gì chứ?”

“Chậc, lúc ngươi không ở đó, không phải cha của Trư Châu tự mình đánh hắn hộc máu rồi sao, nên không thấy được trong mắt hắn lúc đó vừa có vẻ không tin nổi lại vừa tuyệt vọng biết bao.”

“Mà này, hắn không phải Yêu lang à? Vì sao lại muốn đổi dược thảo dùng cho nhân tộc?”

“Hẳn là điên rồi. Đừng nói về tên kỳ dị này nữa, nhanh lên thôi, con sói con này sắp tắt thở rồi, mau ném vào trong ổ đi, để hắn tự sinh tự diệt, cũng xem như bộ lạc Thủy Trư chúng ta không có lỗi với hắn.”

Tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, trái tim Nguyễn Thu Thu lại tựa như bị muôn vàn cây kim châm vào, nước mắt tràn mi, không ngừng trào ra ngoài.

Bên tai nàng vang lên tiếng “ầm” nặng nề, cùng với mùi máu tươi tanh nồng, hai tên trư yêu thành niên ném sói con buổi chiều vẫn đang còn khỏe mạnh vào trong.

Toàn thân hắn đều là máu tươi, cái đuôi bị cắt đứt một nửa, hai tay nắm chặt một thứ gì đó.

Một nỗi đau lòng và phẫn nộ khó có thể diễn tả dâng lên, Nguyễn Thu Thu căn bản đứng không vững nữa, nàng tức đến cả người phát run, đến không thở nổi.

Cha của Trư Châu ra tay?

Nhưng đó không phải con yêu tốt từng giúp đỡ sói con sao?

Hai ngày nay hắn cũng nói cho nàng, cha của Trư Châu từng cho hắn uống chút nước ấm, tấm da rách trong nhà này cũng là ông ta đưa.

Đuổi đi là có ý gì?

Tự sinh tự diệt lại là có ý gì?

Thì ra, bị bắt nạt bị ném đá bị gọi là kẻ câm chỉ là một phần nhỏ của cơn ác mộng thôi sao?

Thì ra, bộ lạc Viêm Lang không phải bộ lạc đầu tiên bỏ rơi hắn?

Sói con của nàng, rốt cuộc bị bỏ rơi bao nhiêu lần rồi?

Nguyễn Thu Thu rất hy vọng cây gậy gỗ trong tay mình biến thành hai cây đại đao, trực tiếp chém hai con trư yêu trước mặt thành hai nửa.

Nhưng nàng hao hết toàn lực, cũng chỉ có thể khẽ quăng cây gậy gỗ tới được cửa sơn động, bản thân cũng ngồi trên mặt đất, dần dần, toàn thân cũng sắp biến thành trong suốt.

“Khụ khụ…” Ở trên đất, sói con nhẹ nhàng ho hai tiếng, hắn cố mở mắt ra, muốn duỗi tay chạm vào Nguyễn Thu Thu đang dần trở nên trong suốt.

Nhưng một lần lại một lần, mặc kệ là tay của hắn, hay là dược thảo mà hắn không dễ gì mới có được trong tay mình, cứ luôn xuyên qua nàng.

Nước mắt nóng hổi từ khóe mắt sói con chảy ra, từng giọt rơi trên mặt đất, trông vô cùng đau lòng.

Hắn như vậy, làm Nguyễn Thu Thu cho rằng bản thân lập tức sẽ về Tây phương.

Rõ ràng, rất nhanh sẽ gặp mặt trong hiện thực mà.

Sói con nghẹn ngào, dùng hết sức ngồi dậy, bắt được tay nàng, như là cố lấy hết dũng khí, “Ô… sói, muốn hôn Thu Thu.”

“Ừm, ừm.” Nguyễn Thu Thu nâng lên tay phải vẫn còn chưa biến mất, sờ soạng chạm tới khóe mắt ướt đẫm của hắn.

Sói con cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Nguyễn Thu Thu dùng sức gật gật đầu, mặt nạ lại rớt xuống.

Nàng thấy rõ dáng vẻ của mình bây giờ phản chiếu trong mắt hắn, là nàng khi còn nhỏ.

Trên làn mi rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy tầm mắt trước mặt hoàn toàn mơ hồ, quanh thân truyền đến lực hút cực lớn kéo nàng về hiện thực.

Trong mắt sói con lại giống như mới tỉnh từ giấc mộng, hắn đánh đuổi những Trư trư ác độc ấy, cõng theo tấm da thú cũ mà bọn họ từng sử dụng, lưu lạc trên đại lục này, vớt hồng điêu của Sa tộc, đánh bại dũng sĩ cường đại nhất Hổ tộc.

Hắn đi qua hoang mạc, vượt qua sông băng, nhưng thứ duy nhất không hề thay đổi, là sự cô độc.

Trên lông mi của sói con dính bọt nước, dần dần, từng chút từng chút trưởng thành.

Ý thức chợt tỉnh táo lại, Nguyễn Thu Thu chậm rãi mở mắt, lọt vào trong mắt là ánh sáng có hơi chói mắt.

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, nàng còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy tay nàng, bị một bàn tay to ấm áp, thậm chí khá nóng nắm chặt lấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.