Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 64: Sáu mươi tư con sói con




Chương 64: Sáu mươi tư con sói con

Đôi mắt của sói con khẽ run lên, vô thức tránh đôi tay của Nguyễn Thu Thu đang nắm lấy tay hắn.

Chỗ nàng chạm vào hắn có cảm giác tê dại, dường như còn đau đớn khó mà chịu hơn là bị một hòn đá ném trúng.

Hai hàng lông mày đen của Uyên Quyết nhíu lại, nhảy sang một bên để tránh né, đôi mắt không hiểu vì sao vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, đôi đồng tử màu xanh xám rất sáng ngời.

Lần đầu tiên Uyên Quyết từ chối đến gần nàng một cách rõ ràng như vậy, Nguyễn Thu Thu có chút sửng sờ.

Nàng bất lực giơ bàn tay ngắn ngủn lên, vươn về phía sói con, cố gắng gọi con sói con kia trở về.

Sói con rõ ràng nhìn thấy nàng, lại còn muốn giả vờ không nhìn thấy, mím chặt môi không nói, gương mặt nhỏ tái nhợt lén lút nhìn nàng.

Nguyễn Thu Thu: “…” Vậy nên con sói này từ nhỏ đã đã có tính cách vặn vẹo như vậy sao?

Nguyễn Thu Thu có chút khóc không ra nước mắt, còn chưa đợi nàng chạy những bước chân ngắn ngủn đến bên cạnh sói con, bọn trư yêu kia lại bắt đầu một lượt xua đuổi mới.

“Các người đừng có quá đáng nữa, vết cắn trên con chim voi này căn bản không phải là lang tộc lưu lại.” Nguyễn Thu Thu vô cùng tức giận, giơ cánh tay ra chặn trước mặt trư yêu cầm đầu.

Uyên Quyết hai mắt nặng nề, nhìn nhân tộc kỳ quái đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện kia, trong lòng cảm thấy rất xôn xao kỳ lạ. Hắn có chút không quen, trong lúc hoảng sợ, móng vuốt sói lộ ra, “Xoạt xoạt” một tiếng, không cẩn thận dùng sức bóp nát cây gậy gỗ trong tay.

Nhưng vượt quá dự kiến của sói con và Nguyễn Thu Thu chính là, bọn trư yêu kia, hoàn toàn phớt lờ nàng.

Bọn chúng dường như không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, cũng không thể chạm vào nàng.

Hòn đá xuyên qua không khí, xuyên thẳng qua ý thức thể nhỏ bé của Nguyễn Thu Thu, nện vào trên người sói con ở phía sau nàng.

Nguyễn Thu Thu sửng sốt, vô thức quay đầu lại nhìn Uyên Quyết.

Nhưng nàng chưa kịp quay đầu, đã cảm thấy ý thức thể bị xuyên thấu truyền đến cơn đau dữ dội, kèm theo cảm giác choáng váng, khiến nàng ngã quỵ xuống đất.

Lại còn là kiểu ngã úp mặt xuống đất, nhìn không đẹp mắt chút nào.

May thay trên mặt nàng vẫn còn mang chiếc mặt nạ không thể tháo xuống, tốt xấu gì cũng cản được một chút.

Nguyễn Thu Thu muốn tự mình đứng dậy, nhưng bọn trư yêu cách nàng quá gần, nàng giãy dụa xoay mặt mình lại, nhìn thấy chân của vài trư yêu đã sắp giẫm lên trên người nàng.

Sắp bị giẫm lên rồi sao?

Nguyễn Thu Thu cảm thấy bản thân có chút thảm, nàng giơ cánh tay lên, nghĩ ít nhất cũng phải bảo vệ đầu của mình.

Tầm mắt của sói con liếc qua bọn trư yêu mặt mũi tràn đầy phẫn nộ kia, lại rơi xuống cái người mang mặt nạ kỳ quái, bộ dạng đáng thương sắp bị giẫm chết kia, liếm răng nanh nhỏ.

Sói con tự nhủ trong lòng “tuyệt đối đừng để ý đến”, nhưng khi hắn định thần lại, đã vứt cây gậy gỗ vẫn luôn cầm trên tay ra, xốc cổ áo Nguyễn Thu Thu lên lùi về sau mấy bước.

Sau khi phản ứng được hắn đã làm gì, đáy mắt sói con xẹt qua một tia khó chịu, nhưng rốt cuộc vẫn nắm lấy cổ áo Nguyễn Thu Thu, để nàng đứng thẳng lại.

Tay chân Nguyễn Thu Thu khua vài lần trong không khí, rồi an toàn đáp đất.

“Móa, trước đây sao lão tử không phát hiện ra, con sói này không những là tên câm điếc, lại còn là tên thần kinh?” Một con heo dùng ánh mắt vô cùng chê bai và khinh bỉ nhìn Uyên Quyết, “Trên mặt đất chẳng có cái gì, ngươi bắt tuyết sao? Lang tộc đều có sở thích kỳ quái này sao?”

Nguyễn Thu Thu: “…” Quả nhiên, những trư yêu này không thể nhìn thấy nàng, cũng không có cách nào chạm vào nàng.

Nhưng tại sao sói con lại có thể chạm vào nàng, là bởi vì đây là trong thế giới ký ức của hắn sao?

Nguyễn Thu Thu không hiểu nổi, nhưng nàng biết những lời chửi bới và lăng mạ của bọn trư yêu trước mặt thật sự rất nặng lời.

Nàng cúi xuống sờ lên tuyết, phát hiện bản thân vẫn là có khả năng chạm vào những vật thể này, thế là nàng nhặt lấy rất nhiều hòn đá nhỏ siết trong tay.

Mà sói con thì trầm mặc trong vài giây, lấy ra một chiếc túi da thú nhỏ từ chính tấm da thú mà hắn vẫn luôn bảo vệ.

Được làm từ da lông của thỏ tuyết, sạch sẽ, trên đó còn có chút máu của hắn.

“Ngao ô. (Thảo dược.)” Sói con bình tĩnh nhìn tiểu nữ yêu Trư Châu, sau đó cúi xuống, đặt chiếc túi da thú nhỏ kia trên mặt đất.

Hắn không phải đến để trộm đồ, cũng không phải trộm thức ăn.

Hắn chỉ là nghe thấy con trư yêu có lòng tốt giúp đỡ hắn một lần đang bị bênh, nên hắn tìm thấy một chút thảo dược, muốn đưa cho ông ấy.

Hắn cũng không muốn cướp cha của Trư Châu.

Nhưng, ngoại trừ Nguyễn Thu Thu đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ra, không có yêu nào chấp nhận tin hắn.

Tiểu Uyên Quyết lặng lẽ liếc nhìn Nguyễn Thu Thu đang đeo chiếc mặt nạ kỳ quái, tai nóng lên một cách khó hiểu.

Nàng là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao những con yêu khác đều không nhìn thấy nàng không thể chạm vào nàng?

Nàng nói sẽ tin tưởng hắn, chẳng lẽ nàng là nhân tộc đặc biệt mà hắn tưởng tượng ra sao?

Vậy nên nàng mới yếu đuối như vậy?

Nếu bây giờ hắn lựa chọn rời đi, nàng sẽ đi theo hắn chứ?

Sói con không biết làm sao hình dung ra biểu cảm của mình lúc này, bên trong thực chất là một con sói lớn kế thừa rất tốt phẩm chất của một ông Bụt, cho nên dù trong lòng đã dấy lên một cơn sóng cảm xúc lớn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và tinh tế lại không lộ ra quá nhiều cảm xúc.

Nguyễn Thu Thu nhìn thấy sói con sau khi làm xong tất cả những chuyện này, đưa tay lên lau bụi bẩn và vết máu trên mặt, rồi xoay người rời đi.

Bọn trư yêu của bộ lạc Thủy Trư cũng không ngăn cản, nhưng bọn họ cũng không dừng lại việc mắng chửi.

“Này! Tên câm điếc kia! Cha ta không cần thảo dược của ngươi!” Trư Châu dẫn đầu đi tới, nhấc chân giẫm lên thảo dược mà Uyên Quyết đã chuẩn bị.

Nguyễn Thu Thu nheo mắt, xoay viên đá trong tay, dùng sức nện nó vào chân Trư Châu.

Trư Châu bị dọa giật mình, lùi về sau vài bước, ngã xuống đất.

Nguyễn Thu Thu cong môi lên, không dừng lại, tiếp tục dùng những viên đá nện vào những con heo vừa nãy đã ném sói con nhà nàng.

“Chẳng lẽ có ma vật?” Tên trư yêu cầm đầu có chút sợ hãi, hắn nghe nói càng đến gần khu rừng càng dễ gặp ma vật, không khỏi thấp giọng chửi rủa, hung tợn trừng mắt với Uyên Quyết, thốt ra những lời độc ác, “Ngươi cứ chờ đấy, Trư Châu đừng khóc, chúng ta đi!”

Nhìn bóng lưng của một đám trư yêu đang vội vàng chạy trốn, Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận của mình.

Cơ thể của nàng bây giờ quá yếu, dùng sức ném hòn đá lên người bọn chúng căn bản không đau chút nào.

Nếu không phải trong đám trư yêu bọn chúng phần lớn đều là trẻ con, lại quá sợ hãi sói con và ma vật, mới dễ dàng bị dọa cho bỏ chạy như vậy.

Nhưng ngay cả khi Nguyễn Thu Thu dọa chúng sợ hãi bỏ chạy, cái túi da thú nhỏ trên đất kia của sói con cũng vẫn bị Trư Châu đạp bẩn rồi.

Nguyễn Thu Thu ngồi xổm xuống, nhặt chiếc túi da thú nhỏ bị giẫm lên.

Cân nhắc đến sự riêng tư của sói con, nàng không mở ra xem bên trong rốt cuộc là thảo dược gì, nhưng chỉ là cầm nó trong tay, đã có thể cảm nhận được thảo dược bên trong đã hỏng rồi.

Nguyễn Thu Thu cẩn thận cầm chiếc túi da thú nhỏ trong tay, vừa xoay người, đã bắt gặp đôi mắt sáng rực như sao.

Sói con chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt mà nàng không biết phải diễn tả như thế nào, Nguyễn Thu Thu vừa ngước mắt lên đã rơi vào đôi mắt xanh xám tuyệt đẹp của hắn.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu đối diện với ánh mắt của Uyên Quyết, cũng là lần đầu tiên phát hiện ra rằng trong đôi mắt hắn không mất đi ánh sáng, có thể ẩn chứa ánh sáng thiêu đốt như vậy.

Sói con không biết che đậy bản thân lúc này không phát hiện ra, cảm xúc trong lòng hắn đã hoàn toàn bộc lộ hết ra ngoài theo ánh mắt rồi.

Hắn chỉ dùng ánh mắt hết sức cẩn thận nhìn nhân tộc bé nhỏ đeo mặt nạ trước mặt, không nhịn được “Ngao ô” một tiếng, muốn xác định cái “người” này rốt cuộc là từ đâu đến, có phải là ảo tưởng của hắn hay không.

Nhưng câu hỏi “Ngao ô” này của hắn hỏi thăm thân phận Nguyễn Thu Thu, mỗi câu của hắn đều thêm phần mong đợi và cẩn thận từng li từng tí so với những lời mà trước đây nàng đã nghe.

Sói con có lẽ là rất căng thẳng, biểu hiện của Sói xám tiên sinh lúc căng thẳng hắn đều có, thậm chí còn tệ hơn, rõ ràng tai và đuôi đều đã xuất hiện, môi khô nứt, sắp biến thành màu hồng phấn, nhưng đôi mắt lại vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Nhìn thấy biểu cảm này của sói con, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy chua xót, căn bản không biết phải mở lời như thế nào.

Nàng vốn là dự định, sau khi tìm thấy con sói, trực tiếp đánh tỉnh tiềm thức của hắn, khiến Uyên Quyết tỉnh lại.

Nhưng…

Làm sao nàng có thể nói với sói con này rằng, hắn trong tương lai là một con sói nửa ma nửa yêu, nhếch nhác, tàn tật, đang trong thời kỳ giữa ma hóa.

Nàng làm sao có thể nói với hắn rằng, nàng thật ra, không hề xuất hiện trong thời thơ ấu đầy khó khăn của hắn.

Thậm chí nàng còn không cùng hắn đi qua tuổi thiếu niên đầy chông gai.

Nàng đã đến quá muộn.

Nguyễn Thu Thu trong lòng chua xót, nàng không biết làm sao trả lời sói con, chỉ biết giơ cánh tay lên, kéo tay áo của hắn, đặt chiếc túi da thú nhỏ đựng thảo dược vào trong tay hắn.

Ngay cả là trong huyễn cảnh, cũng chỉ là con sói con cao hơn nàng một cái đầu.

Tay của hắn, so với tay của nàng bây giờ, cũng có thể gọi là bàn tay lớn, “… Mùa đông thảo dược rất quý hiếm, nên bảo quản thật tốt.”

Nguyễn Thu Thu không trả lời thẳng vấn đề của hắn, sói con chỉ như thế cúi thấp đầu nhìn nàng, lông mi run lên, cũng không bọc cái túi da thú nhỏ lại, chỉ là bực bội liếm liếm rang nanh nhỏ, giọng nói càng cẩn thận hơn so với vừa rồi, “Ngao ô? (Tại sao ngươilại giúp ta?)”

“Ngao…” Hắn thấp giọng kêu vài tiếng, mới chợt nhớ ra, Nguyễn Thu Thu là nhân tộc.

Nhân tộc không thể hiểu tiếng sói, mà hắn cũng không biết nói tiếng người.

Nguyễn Thu Thu nghe những lời của sói con từ “Tại sao lại giúp ta”, đến “Ta có thể bị nguyền rủa, ngươi đến gần ta sẽ gặp xui xẻo”, lại đến “Quên rằng ngươi là một nhân tộc, không hiểu tiếng của ta”.

Nàng có chút dở khóc dở cười, vốn muốn nói với hắn, thật ra nàng có thể nghe hiểu lời của hắn, nhưng lại không nghĩ đến con sói con nào đó từ nhỏ tính cách đã có vấn đề, vừa lộ ra biểu cảm có chút hung ác, vừa nói chuyện nhẹ nhàng.

“Ngao ô. (Ta cảm thấy ngươi rất quen.)”

Sói con nhìn Nguyễn Thu Thu, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một chút đau đớn cùng mờ mịt, nửa ngày mới lẩm bẩm từ trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn trầm thấp, “Ngao ô… (Ngươi là Thu Thu…)”

Giọng nói của hắn trở nên non nớt hơn rất nhiều, đôi mắt dài hẹp cố định nhìn nàng, rõ ràng vẫn là bộ dạng trẻ con như cũ, đáy mắt lại chứa đựng sự trong sáng đã lắng đọng theo năm tháng và một dấu vết của nỗi buồn khó nhận ra.

Giống như, đang đứng trước mặt nàng bây giờ chính là Sói xám tiên sinh.

Nguyễn Thu Thu không ngờ rằng Uyên Quyết vẫn nhớ đến mình ngay cả trong huyễn cảnh của ký ức.

Nàng chỉ cảm thấy nhiệt độ từ hốc mắt thiêu đốt đến hai gò má cùng vành tai, hai mắt chua xót.

Nguyễn Thu Thu không dám nhìn vào mắt Uyên Quyết, chỉ hơi cúi đầu xuống, mơ hồ nhìn thấy đôi chân đầy vết trầy xước của hắn.

Nghĩ cũng biết, đây là những vết thương lúc trước đi hái thảo dược để lại, ngay cả tấm da sói đi kèm cũng lủng một chút, cuộn tròn, khoác lên nửa bàn chân nhỏ của hắn, cộng thêm vài vết thương mới vừa bị đánh, phối hợp thêm cái đuôi to khẽ dao động sau lưng hắn, nhìn thật sự rất buồn cười.

Nhưng Nguyễn Thu Thu lại có chút cười không ra tiếng, nàng không khỏi nghĩ, nếu nàng tới sớm hơn một chút, lại sớm hơn một chút…

Nếu đôi mắt và chân trái của Sói xám tiên sinh vẫn còn, vậy thì tốt biết bao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.