Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 62: Sáu mươi hai con sói con




Chương 62: Sáu mươi hai con sói con

Trước khi Khanh Như Ý rời đi, còn kéo Nguyễn Thu Thu đến cửa sơn động nói chuyện một lúc.

Như Ý nãi nãi sờ vào “cửa gỗ” ở cửa sơn động, có chút mới lạ: “Không ngờ rằng phu quân sói con kia của con còn có tay nghề này.”

Nguyễn Thu Thu bị bốn chữ “phu quân sói con” chọc cười, nàng nhẹ nhàng lau vết máu còn lưu lại trên mép cửa gỗ, dường như lại trở lại cái đêm sốt cao không hạ.

Khanh Như Ý nhìn biểu cảm của nàng, đại khái cũng có thể đoán được tình cảm của Nguyễn Thu Thu đối với Uyên Quyết.

Như Ý nãi nãi do dự một chút, hỏi thăm dò nàng: “Thu Thu, con cảm thấy con sói con kia đối với con như thế nào?”

Nguyễn Thu Thu không ngờ Như Ý nãi nãi sẽ hỏi như vậy, sau khi kinh ngạc lại có chút bối rối kỳ quái, “Ừm, chàng là một con sói tốt bụng…”

Thật ra nàng không tiếp xúc nhiều với Uyên Quyết trong trạng thái tỉnh táo, con sói kia vẫn luôn không nói chuyện, nàng không thể đoán được hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Là cảm thấy nàng đáng thương nên tạm thời thu nhận nàng, hay là đang cảm ơn nàng cứu chữa cho hắn, hoặc là lí do nào khác, Nguyễn Thu Thu đều không biết được.

Nàng đã từng chỉ là muốn tìm một chỗ an thân, cứu chữa Sói xám tiên sinh biến thái trong truyền thuyết gì đó chỉ là thuận tiện mà thôi.

Nhưng bây giờ, dường như có chút khác biệt.

Khanh Như Ý nhìn thoáng qua đôi tai đỏ bừng của nàng, thở dài, muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút vẫn quyết định bỏ đi, chỉ lấy ra một chiếc lá liễu nửa trong suốt, óng ánh từ trong túi của chiếc áo da thú, nhét vào tay Nguyễn Thu Thu.

“Ta đi trước, nếu tối nay hắn ép buộc con, con cứ bóp nát chiếc lá này, nãi nãi sẽ đến ngay.” Khanh Như Ý vô cùng nghiêm túc nói.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Đối với ý tốt của Như Ý nãi nãi, nàng có chút dở khóc dở cười.

Uyên Quyết ép buộc nàng cái gì, là ép buộc nàng ăn cái gì sao, hay là ép buộc nàng…

Mặt Nguyễn Thu Thu càng ngày càng nóng, khi lấy lại tinh thần nàng đã nắm lấy chiếc lá lạnh buốt trong tay, Như Ý nãi nãi đã rời đi.

Ngoài cửa, những bông tuyết không ngừng rơi, gió lạnh luồn vào sơn động dọc theo khe cửa.

Nguyễn Thu Thu đặt chiếc lá nhỏ óng ánh kia vào trong túi áo da thú, đóng kỹ cửa gỗ.

Sau khi tiễn Như Ý nãi nãi, nàng mới có thời gian chú ý đến sự thay đổi trong sơn động.

Vật liệu gỗ chồng chất ở cửa hang lại ít đi một chút, Nguyễn Thu Thu đi đến “kho chứa”, phát hiện ở đó có thêm một cái thùng gỗ lớn và hai cái chậu.

Trong nửa thùng gỗ chứa đầy bông tuyết sạch sẽ được chuyển từ bên ngoài vào, mép chậu gỗ giống như bị vật gì sắc bén mài nhẵn, hầu như không có gai gỗ, có thể trực tiếp sử dụng.

Nghĩ cũng biết, đây là kiệt tác của chàng Bụt nhà nàng.

Nguyễn Thu Thu luôn cảm thấy, chậu trong nhà quá ít không đủ dùng, lần này là đủ rồi.

Nàng trước tiên là cho sói ăn, tiếp đến lại lấy một ít nước, hoàn thành việc tắm rửa sạch sẽ cho một người một sói.

Nguyễn Thu Thu vẫn ổn, trên người không phải rất bẩn, nhưng phải mất một thời gian rất dài mới có thể lau sạch sẽ cho con sói nào đó.

Chiếc áo choàng đỏ lớn mà nàng may cho hắn bị dính đầy những vết máu, mùn cưa và những bông tuyết đang tan chảy làm bẩn. Sói xám tiên sinh có lẽ đã thực sự bước vào giai đoạn giữa của ma hóa, ẩn trên bề mặt cơ thể hiện ra những “ma văn” mà Như Ý nãi nãi đã từng đề cập đến.

Nếu nghiêm trọng hơn, những “ma văn” này xé rách da, trở thành làn da ma vật khó coi, hoặc có thể là vảy, hoặc có thể là lớp sừng cứng màu đen xám.

Nhưng cũng may, “ma văn” trên người Sói xám tiên sinh rất nhạt, vừa xuất hiện đã nhanh chóng biến mất.

Nguyễn Thu Thu dùng nước nóng lau đôi tai lông nhung nằm ủ rũ trên mái tóc đen, rồi lau mái tóc dài màu đen ướt đẫm mồ hôi và tuyết.

Bởi vì da thú trong nhà không đủ dùng, Nguyễn Thu Thu đã cắt tấm da thú lông dê mềm mại mà tiểu Bạc Hà đưa cho nàng, hai phần làm hai chiếc gối, phần còn lại làm khăn tắm.

Sau khi bôi thuốc cho Sói xám tiên sinh, lại mặc thêm chiếc áo khoác da thú màu đen cho hắn, kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn bình thường, Nguyễn Thu Thu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng chú ý đến, linh thạch cấp bốn nhét trong tay Sói xám tiên sinh trước đó đã không thấy nữa, chỉ thấy trên giường đá lưu lại chút bột phấn, có lẽ đã bị Uyên Quyết hấp thu toàn bộ.

Cũng may nàng hôm nay vận khí tốt, lấy được một vài viên linh thạch nhỏ từ trong bụng của chú chim bồ câu béo, nếu không thì thật sự không đủ dùng.

Nguyễn Thu Thu bò lên giường đá, cầm hai viên linh thạch nhỏ, lại đặt vào tay con sói nào đó.

Nàng ngồi bên cạnh Uyên Quyết, giữ lại hai viên linh thạch nhỏ dự phòng, còn nàng thì tu luyện để khôi phục linh lực.

Bởi vì nhớ những gì Như Ý nãi nãi nói.

“Ở vào giai đoạn giữa của kỳ ma hóa rất dễ rơi vào cơn ác mộng, vì vậy hãy nói chuyện với hắn nhiều hơn.”

Nguyễn Thu Thu chỉ mới vận chuyển được hai tuần, đã hồi phục một chút thể lực, liền hít sâu một hơi, bắt đầu thử nói chuyện với Sói xám tiên sinh.

Tình trạng của hắn đang rất tệ, mặc dù vết thương trên cơ thể rõ ràng đã lành lại, nhưng biểu cảm lại có chút u ám, rang nanh nhỏ tuy đã thu lại, nhưng nhìn vẫn rất hung dữ, thỉnh thoảng từ trong cổ họng phát ra tiếng rống trầm thấp, mang ý cảnh cáo.

Nguyễn Thu Thu vừa sờ cái đuôi lớn của Sói xám tiên sinh, vừa kể cho hắn những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

“Như Ý nãi nãi nói, bà là nửa yêu nửa ma.”

“Bụt nè, chàng biết nửa yêu nửa ma là gì không?” Giọng nói Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng, không có bất kỳ giấu diếm nào, “Bà nói chàng cũng là nửa yêu nửa ma.”

“Mạc gia gia cũng là vì cứu Như Ý nãi nãi, mới biến thành bộ dạng già yếu như hiện tại.” Nguyễn Thu Thu nói, trong nụ cười mang theo chút cay đắng và nhẹ nhõm, nói một hơi rất nhiều, “Còn nữa, chúng ta lại có kẻ thù rồi.”

Nguyễn Thu Thu chậm rãi phân loại những gì Như Ý nãi nãi đã nói với nàng, “Là một con ma vật sắp trở thành Ma Vương, nghe có vẻ hơi đáng sợ.”

“Nhưng ta không ngờ, chàng trước đây là cường giả cấp năm, ta còn tưởng, chàng chỉ mới cấp ba…”

“Ta thật sự không hiểu rõ chàng lắm.”

Nguyễn Thu Thu cảm thấy buồn cười khi nói điều đó, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy lòng có chút chua xót.

Lúc đầu nàng nghĩ mình và Sói xám tiên sinh đều là những nhân vật phụ chết sớm trong câu chuyện của người khác, sức mạnh và hào quang đều không bằng Lục Tử Nhiễm và Nhu Nguyệt Nhiêu, nhưng nàng không ngờ đến thực lực của hắn lại mạnh như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, Sói xám tiên sinh ở trong chuyện cũng không phải là chết vào mùa đông, mà là rất có khả năng bị chủ thượng của Như Ý nãi nãi mổ xẻ trái tim.

Vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim Nguyễn Thu Thu đã đập nhanh không thôi.

Nàng chớp mắt, cúi đầu nhìn biểu cảm của con sói nào đó.

Biểu cảm của hắn không những không có chút dịu lại vì nàng nói chuyện cùng hắn, ngược lại càng ngày càng ảm đạm hơn.

Là vì quá đau sao?

Nguyễn Thu Thu cân nhắc một chút, đưa tay ra, định làm như trước đây, liên kết linh lực và ma khí trong cơ thể hắn, chia sẻ một chút đau đớn.

Nhưng lần này, nàng vừa phát ra một tia linh lực, đã nhìn thấy đôi mắt vẫn đang nhắm chặt của con sói nào đó đã động đậy.

Hắn bỗng dưng mở đôi mắt dài hẹp của mình, để lộ con ngươi đỏ tươi.

Nguyễn Thu Thu dừng động tác lại, gọi hắn một tiếng, “Phu quân… chàng tỉnh rồi?”

“Ngao ô. (Không phải ta.)” Sau khi nghe được giọng nói của Nguyễn Thu Thu, Uyên Quyết lại từ từ nhắm mắt lại, lông mi run lên, đôi mắt híp lại chỉ còn một đường nhỏ, lại đột nhiên vươn cánh tay thật dài ra, bàn tay chính xác bắt được cánh tay của Nguyễn Thu Thu trong không khí lạnh như băng.

Nguyễn Thu Thu: “???”

“Ngao… (Không phải.)” Uyên Quyết khàn giọng nói một tiếng, khi Nguyễn Thu Thu cố gắng đoán xem con sói này đang nói gì, chậm rãi ngồi dậy, cả người con sói thần trí không tỉnh táo đều đang đè lên người nàng.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Bởi vì con sói nào đó quá nặng, nàng lại không có chút phòng bị nào, cả người đều bị đè trên giường đá.

Con sói nào đó thở hổn hển bên tai, vành tai Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt đỏ bừng, đầu óc choáng váng, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.

Cũng may nàng vừa cắt da thú lông dê mềm mại để làm gối, đầu bị đè lên trên chiếc gối mềm, nàng cũng không thấy đau.

Nhưng bởi vì động tác đột ngột của con sói nào đó, lại không nhịn được thấp giọng kêu lên một tiếng.

“Ngao…” Uyên Quyết chống nửa cánh tay lên, hơi nheo đôi mắt đỏ tươi, từ trên cao nhìn xuống cúi đầu.

Từ góc độ của Nguyễn Thu Thu, con sói này đột nhiên nhường giường cho nàng bây giờ còn chăm chú nhìn nàng.

Nếu không phải nàng biết Sói xám tiên sinh đang ở giai đoạn giữa của kỳ ma hóa, ý thức đều có chút mơ hồ, nàng rất có khả năng sẽ hiểu lầm Uyên Quyết muốn làm gì nàng.

Nhưng ác lang tiên sinh có lẽ không phải là loại sói như vậy mới đúng. Nếu hắn muốn làm gì đó với nàng, lúc nàng bị ốm trước đây hoàn toàn có thể động thủ với nàng.

Nhưng Uyên Quyết không hề làm vậy.

Lúc này Nguyễn Thu Thu còn không biết nụ hôn đầu của mình đã bị ác lang nào đó cướp mất, thậm chí còn có chút ngây thơ muốn hoàn toàn tin tưởng phẩm chất sói của con sói nào đó.

“… Phu, phu quân?”

Nguyễn Thu Thu không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy, nhưng lời nói lại có chút không lưu loát, nàng sờ chiếc lá nửa trong suốt đặt trong túi, thầm nghĩ đợi lát nữa nàng có lẽ sẽ không thật sự phải bóp nát nó để gọi Như Ý nãi nãi đến chứ.

Nhìn hô hấp của con sói nào đó dần trở nên không ổn định, đôi gò má tà ác cách nàng càng ngày càng gần, Nguyễn Thu Thu trở nên căng thẳng không kiểm soát được.

Nàng nhìn thấy Sói xám tiên sinh khẽ mở đôi môi nhợt nhạt, lộ ra hai chiếc rang nanh sắc nhọn.

Là muốn ăn thịt nàng sao?

Hay là giống Như Ý nãi nãi năm đó, khát vọng máu thịt của con mồi.

Lòng bàn tay Nguyễn Thu Thu ướt đẫm mồ hôi, tay phải móc chiếc lá nửa trong suốt kia từ trong túi ra, lông mi nhẹ rung, ngón tay cuộn lên lại mở ra, cuối cùng quyết định ném chiếc lá trong tay kia ra thật xa.

Nếu máu của nàng thật sự hữu ích, con sói con được nàng cứu nhiều lần cắn vài miếng cũng không sao…

Ánh sáng lờ mờ trong bếp hoàn toàn bị bóng dáng cao lớn của Uyên Quyết chặn lại, trong tầm mắt của Nguyễn Thu Thu, chỉ còn lại đôi mắt dài hẹp đỏ hoe kia của hắn.

Nàng nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại.

Hai gò má hằn lên hơi thở nóng và ẩm ướt của Uyên Quyết, nhưng từ đầu đến cuối không truyền đến cảm giác đau đớn như trong dự đoán.

Cái trán bị áp vào cái trán nóng bỏng của con sói nào đó, cổ bị mái tóc dài vẫn chưa hong khô của hắn làm cho ngứa ngáy.

Nguyễn Thu Thu từ từ mở mắt, bắt gặp con ngươi đỏ tươi của con sói kia.

Nàng muốn hỏi hắn “Tại sao không cắn”, nhưng bọn họ gần như vậy, Nguyễn Thu Thu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Uyên Quyết.

“Ngao ô.”

Sau khi nhất thời mơ hồ, Nguyễn Thu Thu liền phản ứng lại.

Cái trán nóng kinh người của Uyên Quyết, hắn phát sốt rồi.

Rõ ràng vừa rồi trên đường trở về hắn vẫn không có dấu hiệu phát sốt, cảm giác thẹn thùng trong lòng Nguyễn Thu Thu lập tức biến mất, nàng cảm thấy một cánh tay của mình vẫn bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy, dứt khoát nhân cơ hội truyền một chút linh lực vào trong cơ thể hắn.

Ma khí trong cơ thể Uyên Quyết lập tức bị cuốn theo, mắt Nguyễn Thu Thu tối sầm lại, cả người bị cảm giác đau đớn dữ dội và chóng mặt làm cho choáng váng, suýt nữa đã trực tiếp ngất đi.

Nguyễn Thu Thu suýt nữa rơi vào hôn mê không chú ý đến, khi nàng và Uyên Quyết liên kết ma khí và linh lực với nhau phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ý thức của nàng cũng bị quấn vào cơn ác mộng của con sói nào đó vẫn chưa tỉnh lại.

“Ngao ô… (Không phải ta.)”

Bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng “Ngao ô” quen thuộc, lại có chút xa lạ, lại thêm rất nhiều non nớt.

Nàng có chút kỳ lạ, phát hiện cơ thể vốn chia sẻ một phần đau đớn trong cơ thể của Sói xám tiên sinh cũng không biết tại sao trong phút chốc không đau nữa.

“Hử?” Nguyễn Thu Thu mở mắt, vô thức nói một câu, phát hiện giọng nói của bản thân cũng trở nên non nớt rất nhiều.

Nàng ngạc nhiên trừng to mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, kinh ngạc phát hiện tay của nàng đã bị nhỏ lại.

Cảnh tượng trước mắt dần hiện rõ, không phải sơn động mà nàng và Uyên Quyết ở cùng nhau, mà là cùng một mùa đông tuyết rơi lớn.

Những cây đại thụ xung quanh thưa thớt lá, rõ ràng không phải môi trường xung quanh bộ lạc Viêm Lang.

Đây là tình huống gì? Nàng là bước vào trong trí nhớ của Sói xám tiên sinh giống như lúc trước bước vào ký ức của Như Ý nãi nãi sao?

Nhắc đến mới nhớ, Uyên Quyết trước đây cũng là cường giả cấp năm, hơn nữa lại chạm vào trán của nàng…

Nhưng không đúng, lúc trước khi nàng ở trong ký ức của Như Ý nãi nãi, không thể cảm nhận được nhiệt độ không khí xung quanh, ý thức cũng không giảm, nhưng hiện tại, nàng lại có thể cảm nhận được tuyết rơi trên cơ thể, cảm giác rét lạnh rất rõ ràng.

Là bởi vì sau khi linh lực của nàng liên kết với ma khí của Sói xám tiên sinh, sinh ra tác dụng phụ sao?

Nàng làm sao mới có thể thoát ra?

Nguyễn Thu Thu thử điều động linh lực từ ý thức trong cơ thể, nhưng rất tiếc, rất có khả năng do đang ở trong thế giới cấu tạo ký ức của Sói xám tiên sinh, trong cơ thể nàng hiện tại không tồn tại bất kỳ linh lực nào.

Thử vài lần, Nguyễn Thu Thu đều không thể thoát ra khỏi được huyễn cảnh này.

Nàng sờ mặt, phát hiện trên mặt nàng vẫn đeo chiếc mặt nạ mượt lông, loại mà chỉ để lộ ra đôi mắt, mũi và miệng.

Nàng kéo mạnh, nhưng không có cách nào kéo nó xuống.

Nguyễn Thu Thu: “….” Nàng rốt cuộc là trạng thái tồn tại gì trong đầu con sói kia???

Là vì hắn chưa tận mắt nhìn thấy nàng, nên không có cách nào hình dung ra tướng mạo của nàng sao?

Lý do này thực sự rất hợp lý.

Nguyễn Thu Thu rung mình một cái, nàng không biết hiện tại là tình huống gì, đây là ở đâu, nhưng nàng lại biết, nàng hiện tại chân ngắn tay ngắn, trên người còn hình dung ra kiểu một chiếc đầm liền da thú mỏng, tay áo lửng, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có khuôn mặt là ấm áp.

Nàng lại không tìm thấy nơi để tránh tuyết, ý thức thể sắp lạnh chết mất.

Nguyễn Thu Thu chà xát cánh tay ngắn ngủi, đôi chân ngắn nhỏ còn chưa kịp bước ra, lại lần nữa nghe thấy âm thanh “Ngao ô” quen thuộc từ xa.

Cách nàng một đoạn, lại rất rõ ràng, so với tiếng ngao ô của Sói xám tiên sinh, nhiều hơn vài phần non nớt, phẫn nộ cùng uất ức.

Lần này, nàng lại hiểu được ý nghĩa của câu ngao ô này, giống Như Ý nãi nãi đã nói, chỉ đơn giản biểu đạt ba từ.

“Không phải ta.”

Trái tim Nguyễn Thu Thu thắt lại, bộ dạng sói con trùng hợp với tiểu Ngư ngày hôm qua đột ngột in vào đáy lòng, tiếng “ngao ô” khàn khàn cùng đôi tai nhọn co ro của con sói, tất cả dường như đều có ngọn nguồn.

Nguyễn Thu Thu không kịp nghĩ nhiều, cũng không quan tâm đến việc bộ dạng của nàng hiện tại có thể bị yêu quái nhìn thấy hay không, đang chật vật với đôi chân ngắn ngủi chạy về nơi phát ra âm thanh.

Ý thức thể hiện tại của nàng nhiều nhất là năm tuổi, dù rất cố gắng, chạy vẫn rất tốn sức.

Tuyết trên mặt đất rất dày, chân Nguyễn Thu Thu run lên vì lạnh.

Khi bước qua hai cây đại thụ, nàng rất nhanh đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí.

“Ngươi còn nói không phải ngươi, vậy thức ăn trong sơn động của Tộc Vu tự mọc chân chạy đi sao?”

Càng đến gần con sói con của nàng, nhiều âm thanh chói tai cũng trở nên rõ ràng.

“Bộ lạc Thủy Trư của chúng ta ngoại trừ ngươi là con yêu từ bên ngoài đến, không phải ngươi còn có thể là chúng ta sao?”

Sau khi rẽ một khúc cua, Nguyễn Thu Thu nửa vịn lấy thân cây xù xì, nhìn thấy một đám trư yêu choai choai xếp thành một đoàn, vây lấy con sói con choai choai ở giữa.

Con sói con kia là hình dạng bán yêu, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo đầy những vết bầm tím và vết máu, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác ngắn tự biến thành bằng da sói, chân trần đứng trên nền tuyết.

Đôi mắt xanh xám của hắn trong trẻo, gầm nhẹ lộ ra rang nanh, trong tay cầm một cây gậy gỗ không biết nhặt được ở đâu, trông có vẻ rất hung ác.

Không chút nghi ngờ, đây có lẽ chính là ký ức khi còn rất nhỏ của Uyên Quyết.

Con sói của nàng, trông thật sự đáng yêu khi còn nhỏ.

Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng cụp mắt xuống, nhìn hai cái chân hoàn hảo của hắn, mặt mày giật giật.

Bên chân của con sói con, còn có một con chim voi nhỏ bị gặm chỉ còn lại bộ xương.

Rõ ràng, thức ăn mà đám trư yêu này nói, có lẽ chính là con chim voi này.

“Ngao ô. (Không phải ta.)”

Uyên Quyết lặp lại một lần nữa, đáy mắt là uất ức và phẫn nộ.

Nguyễn Thu Thu nhìn trư yêu cầm đầu rõ ràng đã là yêu trưởng thành đang sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười có chút nham hiểm, “Ngươi ngao ô ngao ô là nói cái gì? Bọn ta là trư yêu, nghe không hiểu tiếng sói.”

Nguyễn Thu Thu biết hắn đang nói dối, rõ ràng giữa các yêu tộc thì có thể nghe hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng nàng lại có chút ngạc nhiên phát hiện phiên bản thu nhỏ của Sói xám tiên sinh rõ ràng là dao động.

Với bộ lông dài rối bù, Uyên Quyết xinh đẹp như một cô gái nhỏ dùng sức nắm chặt tay, có chút luống cuống cúi đầu xuống nhìn bàn chân có chút to lớn thô ráp hơn những yêu lang cùng tuổi với mình.

“Ngươi bị câm sao? Không biết nói? Vậy người chính là đồ ăn trộm.” Trư yêu trưởng thành cầm đầu nói xong, tiểu nữ yêu mặc váy da thú dày cộp vẫn luôn đứng bên chắc hắn thực sự không nhịn được nữa, vừa khóc vừa hét lên với Uyên Quyết, “Tên trộm nhà ngươi, mau cút khỏi bộ lạc Thủy Trư chúng ta.”

“Cha ta lúc đó chỉ là nhìn thấy ngươi sắp chết, mới có lòng tốt cho ngươi ăn, ngươi lại ỷ vào cha ta, đúng là đồ vô dụng. Còn hại ông ấy đổ bệnh rồi, ông ấy là cha ta, không phải là cha của ngươi!”

“Tên câm điếc không biết nói nhà ngươi, đồ sao chổi, cút đi, cút đi!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.