Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 61: Sáu mươi mốt con sói




Chương 61: Sáu mươi mốt con sói

Giọng của Uyên Quyết thực ra rất nhẹ, hắn tự cho rằng tất cả những câu nói của mình đều lạnh lùng, nhưng ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê đều bị biến thành âm thanh “Ngao ô” càng gần với bản năng hơn.

Tuy nhiên giọng nói của hắn không hề non nớt, mà ngược lại rất trầm thấp, mang vẻ quyến rũ của một nam yêu trưởng thành. Không những thế, còn bởi vì hơn nửa tâm trí đều đang cố gắng kiềm chế ma huyết trong cơ thể, khiến giọng nói của hắn trở nên khàn đặc.

Nhiều thứ không thích hợp chồng chất lên nhau, ngược lại tạo thành một tiếng trống dày đặc trêu người.

Nguyễn Thu Thu vừa cố đỡ con sói nào đó đang miễn cưỡng đứng vững, vừa định từ trong đan điền lấy ra một ít linh lực mà hôm nay đã tiêu hao một lần vẫn chưa hồi phục, muốn làm dịu cơn đau lúc này của ác lang tiên sinh.

Nhưng nàng không dễ dàng gì mới lấy ra được một chút linh lực, vừa mới truyền đến trong cơ thể Sói xám tiên sinh, hắn đã giống như tỉnh lại.

Đôi mắt đỏ hoe đang hé mở, bông tuyết vẫn đang rơi trên hàng mi dài.

Con sói nào đó nhe những rang nanh nhọn về phía Nguyễn Thu Thu vô cùng hung ác, đôi môi mỏng đều sắp bị hắn cắn nát: “Ngao ô! (Không cần.)”

Uyên Quyết có thể cảm giác được tiểu thê tử của hắn bây giờ đã mệt mỏi đến mức độ nào, hắn không bằng lòng để Nguyễn Thu Thu lại tiếp tục sử dụng chút linh lực nhỏ bé của mình vì hắn.

Nguyễn Thu Thu: “…?” Sói xám tiên sinh bị sao vậy, là bởi vì quá đau nên làm nũng sao?

Trước đây chưa từng bị sói làm nũng qua, Nguyễn Thu Thu vô cùng mềm lòng mà thở dài bất lực, nàng cố gắng nâng một cánh tay khác lên, nỗ lực giơ lên cao, sau đó nhẹ nhàng chạm lên đầu của con sói nào đó.

“Không đau không đau.” Nguyễn Thu Thu dỗ dành: “Rất nhanh sẽ không đau nữa.”

Sói: “…”

Hắn luôn cảm thấy tiểu phu nhân của mình đang hiểu lầm gì đó, cố gắng muốn giải thích rõ ràng với nàng trong khi vẫn duy trì bộ dạng sói lạnh lùng, nhưng đôi môi mỏng hé mở, tất cả những gì thổ lộ ra lại là ngôn ngữ của sói, ngao ô ngao ô ô chỉ càng thêm khiến Thu Thu đang đau lòng lại hiểu lầm hơn mà thôi.

Một người một sói đang duy trì phương thức giao tiếp kỳ lạ này, cho đến khi Uyên Quyết không thể cầm cự và hoàn toàn mất đi ý thức.

Đương nhiên, một giây trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, lại “Nói” (Ngao ô) nhưng Sói xám tiên sinh chỉ là có chút hổn hển hết lần này đến lần khác lộ ra rang nanh nhỏ về phía nàng.

Hiệu quả “uy hiếp” phát huy rất tốt.

Nguyễn Thu Thu “sợ hãi” cực kỳ, chỉ đành vuốt ve lông tơ nhỏ bé trên đôi tai nhọn của hắn để giảm bớt “áp lực”.

Nếu không phải khoảng cách và cân nặng cơ thể của con sói nào đó không cho phép, nàng thậm chí còn muốn sờ vào cái đuôi to lớn của hắn.

Tại sao trước đây nàng không phát hiện ra Sói xám tiên sinh biết làm nũng như vậy nhỉ?

Mặc dù biết con sói nào đó hiện tại rất có thể đã đau đến mức thần trí có chút không tỉnh táo, nhưng nàng… lại xấu hổ cảm thấy con sói nửa tỉnh nửa mê này thật sự có chút ngọt ngào chết tiệt.

Ý nghĩ lướt qua trong đầu, Nguyễn Thu Thu không khỏi bật cười trước suy nghĩ của mình.

Đáy lòng nàng vừa đau vừa mềm, vừa dìu con sói nào đó đến tấm ván gỗ liễu, vừa nổi lên suy nghĩ ‘xấu xa’.

Đợi sau khi Sói xám tiên sinh tỉnh lại, nàng có nên nói với hắn, thực ra trong lúc hắn nửa hôn mê, những lời hắn nói đều là ngôn ngữ sói?

Nguyễn Thu Thu mặt tái nhợt, có chút mong đợi sau khi nàng nói với con sói kia những điều này, biểu cảm của hắn sẽ như thế nào.

Có phải ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh như cũ nhưng thực chất trong lòng đang dấy lên một cơn bão hay không, hay là trực tiếp đỏ mặt ngơ ngác nói không nên lời?

Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ, từ xa liền truyền đến tiếng xào xạc của cành cây.

Nguyễn Thu Thu từ trong trạng thái bị sự ‘dễ thương’của hắn làm ngây ngẩn nhanh chóng hoàn hồn lại, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Là ta.” Như Ý nãi nãi từ trong bóng tối bước ra, nhặt lấy cây đuốc trên mặt đất, nhóm một chút lửa, “Đừng sợ.”

Ánh sáng ấm áp lại có chút chói mắt, Nguyễn Thu Thu nheo mắt, sau đó nhanh chóng thích ứng với ánh sáng.

Nàng có chút bối rối nói với Khanh Như Ý: “Như Ý nãi nãi, có thể vừa rồi phu quân con nghĩ bà mà vật đến tấn công, thật xin lỗi.”

Khanh Như Ý cũng không thấy chuyện này có gì, bà giúp Nguyễn Thu Thu đặt Uyên Quyết đã rơi vào hôn mê lên ván gỗ liễu, sau đó ấn Nguyễn Thu Thu xuống bên cạnh Uyên Quyết.

“Nãi nãi đưa các con trở về.” Khanh Như Ý nhét cây đuốc vào trong tay Nguyễn Thu Thu, cười nói, “Vốn dĩ nãi nãi cảm thấy phu quân này của con không đáng tin cậy, nhưng bây giờ hắn cũng coi như miễn cưỡng vượt qua thử thách của ta.”

Nguyễn Thu Thu: “…” Như Ý nãi nãi đặt ra thử thách Sói xám tiên sinh lúc nào, tại sao nàng lại không biết.

Khanh Như Ý như nhìn thấu tâm tư của nàng, sờ cằm, “Khụ khụ, dự định của nãi nãi ta nếu có thể bị con đoán được, làm sao ta có thể là nãi nãi của các con?”

Nguyễn Thu Thu: “…” Nàng trong lúc nhất thời không biết phản bác làm sao.

Nhưng Như Ý nãi nãi cũng là có ý tốt, Nguyễn Thu Thu cong môi, hơi nhíu mày, theo ánh sáng ôn nhu gợn song nhẹ trong bông tuyết, nhìn rõ chàng sói của nàng.

Tâm trạng vẫn rất tệ, đôi lông mày đen nhánh như thắt lại. Bởi vì ánh lửa dao động, lông mi dài đổ bóng không đều trên khóe mắt, hai gò má vẫn tái nhợt như cũ, lan ra nhiều điểm đen hơn so với trước đó.

Dựa theo nội dung có liên quan đến kỳ ma hóa mà Như Ý nãi nãi nói với nàng ban ngày, con sói của nàng hiện tại có lẽ đã bước vào giữa kỳ ma hóa rồi.

Nguyễn Thu Thu nhìn hai cái tai sói của hắn bởi vì đau đớn mà ủ rũ, nằm trên mái tóc đen, nhớ lại từng tiếng ngao ô mang theo run rẩy của hắn vừa rồi, chỉ cảm thấy có chút xót xa.

Khi lại tuần hoàn đạt được một tia linh lực, truyền vào cơ thể Sói xám tiên sinh, hắn lại “Ngao ô” một tiếng rất nhỏ.

Trước đó Như Ý nãi nãi không có ở đây, Nguyễn Thu Thu nghe không hiểu ngôn ngữ sói.

Bây giờ Như Ý nãi nãi đã trở lại, Nguyễn Thu Thu hỏi bà, “Như Ý nãi nãi, bà có biết phu quân con vừa nói gì không?”

Khanh Như Ý nghe thì hiểu, nhưng sau khi nghe Nguyễn Thu Thu hỏi bà, biểu cảm lại có chút kỳ quái.

Bà không trả lời Nguyễn Thu Thu ngay lập tức, Nguyễn Thu Thu lại cho rằng Sói xám tiên sinh chỉ là đang nói những từ ngữ khí như “Ừm”, “A” để biểu thị sự đau đớn, nên không tiếp tục hỏi nữa, mà tiếp tục hấp thu linh khí trong không khí.

Đợi một lúc sau, đến gần sơn động của một người một sói, giúp Nguyễn Thu Thu đưa con sói vào trong sơn động, Như Ý nãi nãi nhìn Uyên Quyết nằm trên giường đá, thật lâu mới nói, “Không phải ta.”

Nguyễn Thu Thu có chút nghi hoặc, lại nghe thấy Như Ý nãi nãi tiếp tục nói, “Vấn đề vừa rồi con hỏi ta, con sói con kia nói cái gì, đây chính là đáp án.”

“Không phải ta?” Nguyễn Thu Thu sửng sốt một lúc, trong tiềm thức lẩm bẩm thành tiếng.

Như Ý nãi nãi gật đầu, “Vào giữa kỳ ma hóa sẽ rơi vào trong ký ức khá đau khổ trước đây, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ý thức, con thường xuyên trò chuyện với hắn là ổn thôi.”

Khanh Như Ý có chút thổn thức, “Lúc đó ta không ngừng rơi vào cơn ác mộng rằng dung mạo của ta sẽ bị hủy hoại bởi những dấu ấn của ma hóa, không có cách nào khống chế sát ý của bản thân, mới dẫn đến cục diện của hôm nay.”

“Uyên Quyết có thiên phú hơn ta nghĩ, cũng càng có thể kiềm chế bản thân hơn, có lẽ, thật sự có thể như lời con nói, đáng để ta đặt cược.” Như Ý nãi nãi mỉm cười, hít hà trong không khí, “Không ngờ rằng trong sơn động của các con còn có một vài viên linh thạch, là lúc trước cùng tiểu Ngư đào được sao? Vận may của con cũng không tệ.”

Nguyễn Thu Thu gãi gãi dưới gò má, không kịp nghĩ câu nói “Không phải ta” kia của sói xám nhà nàng là có ý gì, cũng không giấu Như Ý nãi nãi, chỉ biểu thị một cách khéo léo bọn họ không còn nhiều linh thạch, đứng dậy muốn rót một cốc nước cho Như Ý nãi nãi, người đã vất vả đưa bọn họ trở về.

Như Ý nãi nãi vẫy tay ra hiệu không cần, đưa tay vỗ vỗ vai Thu Thu, cười nói: “Nãi nãi đi trước, con hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai…”

Ánh mắt Khanh Như Ý đảo qua Uyên Quyết đang nằm trên giường đá, thở dài, “Trưa mai ta lại đến đón con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.