Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 59:




Chương 59:

Như Ý nãi nãi dùng cành liễu đỡ lấy Nguyễn Thu Thu, nhìn sắc mặt trắng bệt của nàng, ngữ khí hòa hoãn lại, “Nãi nãi biết một nơi, cách đây một đoạn, cách bộ lạc Đông Hùng khá gần.”

Bà nở nụ cười, “Những chuyện này đợi lát nữa rồi nói, con vừa có chút tiêu hao, nãi nãi đưa con trở về nhà của chúng ta, chờ nghỉ ngơi tốt một chút, rồi đưa con trở về sơn động của con.”

“Ta…” Nguyễn Thu Thu trong tiềm thức muốn phản bác Như Ý nãi nãi, tuy nàng rời khỏi nhà chưa bao lâu, nhưng nàng luôn cảm thấy ác lang tiên sinh bây giờ đang trong giai đoạn mấu chốt, không trông coi hắn, nàng có chút không yên tâm.

Khanh Như Ý đưa tay gõ gõ trán Nguyễn Thu Thu, “Sức sống của bán yêu bán ma rất ngoan cường, con bây giờ yếu hơn, nếu hấp tấp trở về, không chỉ không giúp gì được, mà còn thêm phiền phức.”

“Được rồi, cùng nãi nãi trở về, nãi nãi tiện thể nói với con một chút về phương pháp tu luyện và vài tin tức của những bộ lạc gần đây.”

Khanh Như Ý nói, cũng không còn giấu diếm nữa, cành liễu quanh thân chuyển động, nhanh chóng đào hết đám rau dại có thể ăn được trên mặt đất, nhân tiện còn dùng cành liễu bắt lấy một con chim béo đang bay qua.

Bà ta dùng cành liễu đơn giản đóng một tấm ván gỗ cho Nguyễn Thu Thu nằm lên, cố định nàng, rồi bắt đầu quay trở về.

Nhìn một bà cụ đang kéo tấm ván gỗ liễu lôi mình đi, nếu không phải biết Như Ý nãi nãi thực lực mạnh hơn mình gấp mấy lần, Nguyễn Thu Thu thực sự sẽ rất xấu hổ.

Nhưng nàng hiện tại đừng nói đi bộ, đến đứng dậy còn có chút khó khăn.

Bởi vì không cần lo lắng về tốc độ của nàng, Như Ý nãi nãi bước đi nhanh chóng, Nguyễn Thu Thu bọn họ cũng rất nhanh về đến gần sơn động của Mạc gia gia.

Nhưng khác với bầu không khí thường ngày, khi sắp đến gần sơn động, Nguyễn Thu Thu sắc mặt tái mét lại nghe thấy tiếng chửi rủa chói tai.

“Lâm Tốn thúc, tên tiểu tử thối Mạc Ngư này, lần trước chính nó lẻn vào nơi ở của Tộc Vu, lấy trộm rất nhiều thảo dược. Mẹ nó, mau xin lỗi lão tử đi.” Giọng nói khá quen tai của một yêu lang trẻ tuổi vang lên, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, nhìn thấy yêu lang lúc trước đã làm khó dễ nàng lúc nàng đến bộ lạc Viêm Lang đổi thảo dược– Trữ Việt.

Bên cạnh Trữ Việt, còn có một yêu lang trung niên, chính là yêu lang trung niên cầm đầu lúc trước đem nàng về từ bộ lạc Phong Sư.

Bên cạnh hai yêu lang này, cả nhà Mạc gia, trên khuôn mặt và trên cơ thể đều mang những vết thương cùng vết bẩn ở mức độ khác nhau. Mạc gia gia và Mạc Miêu đứng chặn trước Tiểu Ngư và Tiểu Bạc Hà, trên tay cầm lấy con dao làm bằng xương bình thường dùng để chặt thịt.

“Lão đầu, cút ra.” Trữ Việt ngữ khí hung ác, chỉ vào Tiểu Ngư đứng sau Mạc gia gia, “Để cháu trai ngươi ra đây xin lỗi, dựa theo quy củ, chúng ta chỉ cần khắc một dấu ấn của kẻ ăn trộm trên mặt hắn, rồi sẽ không làm phiền các ngươi nữa.”

“Nói đùa cái gì vậy?”Nguyễn Thu Thu không nhịn được đứng dậy, trong giọng nói rõ ràng tràn đầy phẫn nộ lại vì suy yếu mà có vẻ hơi nhỏ.

Nếu khắc dấu ấn kẻ trộm lên trên mặt Tiểu Ngư, sau này cả đời Tiểu Ngư chỉ có thể sống trong bóng tối, huống hồ Tiểu Ngư căn bản không hề ăn trộm thảo dược từ trong nơi ở của Tộc Vu, cậu chỉ vào nhìn xem thảo dược trông như thế nào.

Nếu lúc đó cậu trộm thảo dược, vậy thì sẽ không có chuyện sau đấy mạo hiểm cùng nàng đi vào trong rừng sâu.

Mà yêu lang trung niên Lâm Tốn đứng bên cạnh không nói lời nào, nhưng rõ ràng cũng đồng ý với Trữ Việt, cho dù hắn biết những thảo dược kia là bị con yêu khác lấy đi, nhưng vậy thì sao chứ?

Trong mắt hắn, cả nhà Mạc gia gia sinh sống ở bộ lạc Viêm Lang không lâu, chỉ là nhân tộc ngoài lề không có quan hệ mà thôi.

Đừng nói chỉ là đang vu oan cho Tiểu Ngư trộm đồ, còn muốn khắc dấu ấn kẻ cắp lên mặt cậu, cho dù đuổi cả nhà Mạc gia gia vào trong rừng sâu làm thức ăn cho dã thú, hắn cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Một gia đình già yếu, không thể đóng góp được gì cho bộ lạc, chính là phán đoán của hắn và Tộc Vu.

Lâm Tốn cũng lười phí lời, hắn từ xa liếc nhìn Nguyễn Thu Thu và Khanh Như Ý vội vã chạy tới, đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên, “Bà cụ này là ai?”

“Ha ha.” Nghe thấy lời của Lâm Tốn, Khanh Như Ý cười lạnh một tiếng, vốn lười phí lời với bọn hắn, nheo mắt vẫy vẫy ống tay áo về phía hai con yêu.

Trữ Việt và Lâm Tốn chỉ cảm thấy hoa mắt, dường như có mấy cành liễu đột nhiên lóe lên trước mặt, hàm dưới cùng cánh tay truyền đến cơn đau dữ dội, lại lần nữa định thần lại, đã phun ra một ngụm máu.

Trữ Việt trực tiếp bị đánh cho choáng váng, cảm giác đau đớn từ từ ập đến, hắn hoa mắt chóng mặt nhìn vũng máu trên nền tuyết, lúc sau mới phát hiện ra hai chiếc răng nanh của mình đã bị đánh gãy rồi.

Lâm Tốn thực lực mạnh hơn Trữ Việt một chút, nhưng cũng không thể tránh thoát, hàm răng của hắn từ trước đến nay luôn cứng cỏi, lúc này cũng có dấu hiệu lung lay.

“Ngươi!” Lâm Tốn che miệng, vừa nói chuyện đã có chút lọt gió, giận xanh mặt nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, hắn không phải là đối thủ của bà cụ không biết từ đâu đến này.

“Ta cái gì mà ta?” Như Ý nãi nãi cười hòa nhã, khí thế trên người lại không chút yếu đuối, bà mỉm cười nhìn Lâm Tốn và Trữ Việt đã không cách nào gượng dậy nổi, “Trở về nói với Tộc Vu các ngươi, tối hôm nay ta sẽ đi tìm hắn.”

“Bây giờ các ngươi có thể cút được rồi.”

Như Ý nãi nãi vẫn mỉm cười, nhưng Lâm Tốn và Trữ Việt lại không dám nói thêm một lời nào, hai con yêu người đầy bụi đất từ dưới đất bò dậy, Trữ Việt chỉ dám trừng mắt nhìn Mạc gia gia bọn họ, được Lâm Tốn thúc nâng đỡ bỏ chạy.

Mạc gia gia ngẩng đầu, liếc nhìn Như Ý nãi nãi, lại cúi đầu, không nói lời nào.

Ngược lại là Tiểu Ngư bên cạnh dụi mắt đỏ hoe, nức nở nói, “Như Ý nãi nãi, Thu Thu tỷ, con không có trộm đồ, con thật sự không có trộm đồ.”

Nguyễn Thu Thu có chút đau lòng, xoa đầu an ủi cậu: “Ừm, tỷ biết.”

Nàng tin không phải cậu lấy trộm những thảo dược kia, cảm giác bị hiểu lầm rất khó chịu.

Nguyễn Thu Thu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Ngư, không biết tại sao, nghĩ đến Sói xám tiên sinh ở nhà.

Nàng dường như thuận theo bộ dáng của Tiểu Ngư, nhìn thấy một con sói con nhỏ hơn cậu rất nhiều, dường như cũng từng là đôi mắt đỏ tươi, đứng trước ánh mắt của một đám đang chỉ trích mình.

Con sói con ấy đã giải thích nhiều lần, nhưng không có bất kỳ con yêu nào bằng lòng tin tưởng hắn.

Nguyễn Thu Thu không biết mình bị làm sao, ngay khi rãnh rỗi, lại sẽ nghĩ đến chuyện của con sói kia.

Dường như, sự quan tâm của nàng đối với con sói kia có chút đặc biệt.

Là bởi vì coi như hắn là phu quân trên danh nghĩa của nàng, vậy nên nàng mới luôn nghĩ đến hắn sao?

Nguyễn Thu Thu bị tâm trạng của mình làm cho bối rối, nàng đưa tay ấn xuống gò má không tự nhiên mà nóng lên kia, một lúc sau mới giúp Mạc gia gia bọn họ băng bó vết thương.

May mà thảo dược mà nàng cùng Tiểu Ngư thu hoạch được trên vách núi lần trước còn dư dả, vết thương của mọi người cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ là, tâm trạng Như Ý nãi nãi rõ ràng là đã trở nên rất tệ, từ lúc Trữ Việt bọn họ chạy trốn đến lúc Nguyễn Thu Thu giúp đỡ Mạc gia gia bọn họ băng bó, bà vẫn luôn im lặng với khuôn mặt lạnh lùng.

Nguyễn Thu Thu biết tám mươi phần trăm Như Ý nãi nãi không vui là vì Mạc gia gia bọn họ rõ ràng là gặp phải nguy hiểm, lại không muốn bà giúp đỡ.

Nàng rất hiểu cảm giác này.

Nếu có một ngày, con sói kia bởi vì ma hóa quá đau khổ, lựa chọn yên lặng bỏ chạy, nàng sẽ vô cùng tức giận.

Thậm chí, Tiểu Bạc Hà cũng phát hiện được tại sao Như Ý nãi nãi không vui, nhưng ba người đàn ông và yêu của Mạc gia, lại không phát hiện được.

Mạc gia gia chỉ là cảm thấy có chút bất an đối với sự bất thường của Như Ý nãi nãi.

Kể từ khi gặp mặt ngày hôm qua, Như Ý vẫn luôn dính lấy ông, ngoại trừ lúc đi săn, đến buổi tối cũng muốn chen chúc cùng ông trên chiếc giường nhỏ.

Bà vì ông biến thành bộ dạng già nua như vậy, nên không muốn làm bà trễ nãi, vẫn luôn từ chối cùng bà quá thân cận. Nếu thật sự là Khanh Khanh nghĩ thông suốt rồi, vậy thì cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.

Ông đã không còn là thiếu niên thiếu hiểu biết lúc trước, cũng càng thêm biết ngấm ngầm chịu đựng và chôn giấu tình cảm của mình.

Khanh Như Ý nhìn thấy bộ dạng dường như có thể nhìn thấu tất cả của Mạc Bất Quy, lửa giận trong lòng càng lúc càng bốc cao, tức giận không muốn để ý đến ông.

Thế là cả buổi chiều, Nguyễn Thu Thu ngoại trừ an ủi Tiểu Ngư, Tiểu Bạc Hà cùng nhau dùng dây leo và lông chim voi để làm một cái sọt, đối mặt chính là Mạc gia gia người nhìn thấu sự sống và cái chết đang ngồi bất động, và Như Ý nãi nãi đang cực kỳ tức giận.

Nhìn trời sắp tối dần, Như Ý nãi nãi vẫn không có ý định đưa nàng trở lại sơn động, Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng nhắc nhở bà: “Như Ý nãi nãi, trời sắp tối rồi…”

Nguyễn Thu Thu còn chưa nói xong, bên tai truyền đến giọng nói của Tiểu Bạc Hà: “Thu Thu tỷ đêm nay ngủ cũng muội đi!”

Cô bé ôm một tấm chăn dày bằng da thú, trải lên chiếc giường nhỏ của mình, tự hào nói, “Nãi nãi giúp muội làm cái giường lớn hơn một chút, chúng ta có thể ngủ chung.”

Nguyễn Thu Thu: “???” Đợi đã, nàng nói sẽ nghỉ ngơi ở đây khi nào.

“Hừ.” Khanh Như Ý liếc nhìn Mạc gia gia đang ngồi bên cạnh, không biết là đang trả lời nàng, hay là đang thầm ám chỉ: “Cẩu nam nhân có gì tốt.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Chú ý đến vẻ mặt của nàng, Khanh Như Ý chuyển hướng tầm mắt, “Nam yêu cũng như vậy.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Cuối cùng, Nguyễn Thu Thu vẫn là bị buộc phải ăn tối ở nhà Mạc gia gia, còn bị buộc gói thịt bằng hộp gỗ liễu.

Trời đã tối hẳn, thấy đã gần về đêm, Như Ý nãi nãi mới thả lỏng muốn đưa nàng trở về sơn động.

Nguyễn Thu Thu cầm một ngọn đuốc buộc bằng cành liễu của Như Ý nãi nãi, nó dùng như một công cụ thắp sáng vào ban đêm.

Như Ý nãi nãi đi rất chậm, trên đường đi, nói cho Nguyễn Thu Thu tất cả tin tức của các bộ lạc xung quanh mà bà biết.

Sau khi nghe Nguyễn Thu Thu nói có chút quan tâm đến chuyện của bộ lạc Đông Hùng, Khanh Như Ý sờ cằm, “Ngày mai nãi nãi đưa con đi, nếu như dốc toàn lực, cả đi cả về chỉ mất nửa ngày.”

“Vừa hay, nãi nãi muốn tới phiên chợ gần bộ lạc Đông Hùng xem thử.”

Trong lúc nói chuyện, Như Ý nãi nãi và Nguyễn Thu Thu cách sơn động càng ngày càng gần, nhưng Như Ý nãi nãi lại đột nhiên dừng bước ở nơi cách sơn động khoảng mười phút đi đường.

Khanh Như Ý biểu cảm có chút kỳ quái, thì thào bằng một giọng hiếm thấy, “Ồ?” Tại sao đã bước vào thời kỳ ma hóa nghiêm trọng như vậy, con sói con kia vẫn có thể hoạt động?

Nguyễn Thu Thu có chút nghi hoặc, vừa muốn hỏi Như Ý nãi nãi đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên dừng lại, đã cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt, ngọn đuốc trong tay rõ ràng đã tắt, màu sắc ấm áp nhuộm từng mảnh bông tuyết trước áo tơi.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn quen thuộc, bên trong tiếng gầm trầm đục lại xen lẫn sự đe dọa rõ ràng.

Là Sói xám tiên sinh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.