Chương 32: Con sói đẹp say ngủ chờ được đánh thức bởi kỵ sĩ
Khi Nguyễn Thu Thu thức dậy vào ngày hôm sau, bên ngoài đã hừng sáng.
Ánh sáng bên ngoài hòa lẫn với bụi đất lạnh lẽo, xuyên qua các khe hở trên tấm mành da thú làm cho sơn động trở nên sáng sủa hơn.
Có lẽ là vì tối hôm qua cũng đã có một bữa ăn no nê, nhiệt độ trong sơn động vì có củi đốt mà cũng khá ấm áp, chất liệu giường đá đặc thù cũng rất ấm áp, nên tối hôm qua nàng đã nghỉ ngơi rất tốt. Mặc dù đã giúp Sói xám tiên sinh chia sẻ phần nào nỗi đau trước lúc ngủ sâu, nhưng Nguyễn Thu Thu dường như không hề cảm thấy cơ thể có chỗ nào không khỏe.
Cơn buồn ngủ vẫn chưa hết, Nguyễn Thu Thu không vội dậy, mà nhắm mắt lại để xoa dịu cơn buồn ngủ, tiện thể vươn tay ra từ trong tấm chăn da thú đang quấn chặt, lặng lẽ đưa tay đến tấm chăn của Sói xám tiên sinh, muốn tìm kiếm lòng bàn tay to lớn của hắn, thăm dò một chút tình trạng hiện tại của con sói nào đó.
Gỗ trong sơn động đã sắp cháy hết, tay vừa đưa ra khỏi tấm chăn da thú, Nguyễn Thu Thu đã rùng mình vì lạnh.
Nhưng nàng vẫn không mở mắt, cứ như vậy tìm tòi, cái chân kia của nàng thật không dễ gì mới vượt qua khoảng cách nửa mét của da thú, mới đến được bên trong tấm chăn da thú được đắp cẩn thận của Sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu sắp chìm vào giấc ngủ cảm giác dường như mình đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng.
Nàng bắt đầu đi dọc theo lớp lông của da thú, ý đồ tìm lòng bàn tay lớn của con sói nào đó.
Nhưng nàng sờ soạng lúc lâu trên da thú, cũng không chạm được cánh tay của Sói xám tiên sinh, chỉ chạm phải những lổ thủng trên da thú bị hắn cào phá không biết là gì.
Nguyễn Thu Thu: “…?”
Nàng lại thăm dò đưa tay về phía hắn, nhưng bất lực vì cánh tay nàng không đủ dài, sờ soạng lúc lâu cũng không sờ thấy tay của Sói xám tiên sinh.
Trong đau đớn cùng quấn quýt vật lộn suốt cả một đêm, suy nghĩ bản thân đối với Nguyễn Thu Thu rốt cuộc là cảm giác đặc biệt gì, Sói xám tiên sinh sắp hôn mê cảm nhận được làn gió lạnh trong tấm chăn da thú, nghe thấy âm thanh tay nàng ma sát với da thú, hai gò má dần dần xuất hiện một tia hồng.
Hắn cố gắng né sang một bên mà không để nàng phát giác, đôi tai nhọn màu xám bạc run lên: “…”
Tiểu phu nhân nhân tộc của hắn, vừa tỉnh dậy đã muốn làm gì với con sói hắn chứ?
Tối hôm qua hắn rõ ràng đã nắm lấy tay nàng rất lâu, nàng làm sao còn không biết thỏa mãn?
“Ơ?” Nguyễn Thu Thu lại sờ, không sờ được, lo lắng hắn có phải lại giống lần trước lén lút hiện hình quái vật không, trong lòng chấn động, đột nhiên tỉnh táo lại, theo bản năng ngồi bật dậy.
Con sói nào đó trong nháy mắt đặt cánh tay xuống, sắp không chịu nổi rồi: “…”
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy tối hôm qua là tư thế gì và hôm nay là tư thế gì, chỉ là giống như bình thường nhưng Sói xám tiên sinh đã sáp lại gần không ít.
“May quá.” Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nhích một chút về phía hắn, bọc lấy da thú, cuối cùng cũng chạm đến tay Sói xám tiên sinh.
Linh khí của nàng quấn quanh một tia ma khí trong cơ thể hắn.
Gần như trong nháy mắt, Uyên Quyết cảm thấy cơn đau khắp người dịu đi rất nhiều.
Nguyễn Thu Thu ngược lại hít sâu một hơi đau đớn, thắt lưng đột ngột uốn cong, xém chút không thể thẳng lên.
Tia linh khí đó của nàng không kiên trì được bao lâu, ước chừng chỉ duy trì trong khoảng ba mươi giây, lập tức tiêu tan.
Nguyễn Thu Thu đau đớn sắc mặt tái mét, nhưng tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều, “Vết thương trên lưng đã lành rồi.”
Những vết thương nghiêm trọng nhất trên cơ thể hắn là vai, lưng, còn có chân trái không biết bị thứ gì cắn đứt.
Nàng mặc dù đã rất cố gắng chữa trị, nhưng vì thiếu thảo dược, nên vết thương của Sói xám tiên sinh vẫn liên tục chảy máu.
Tối hôm qua nàng chỉ miễn cưỡng giúp hắn cầm máu, nhưng không ngờ vết thương trên lưng của hắn hôm nay đã đóng vảy, xem ra tình trạng vô cùng tốt.
“Là linh khí hôm qua phát huy tác dụng rồi sao… Tốt quá rồi.” Nguyễn Thu Thu vừa hồi phục đau đớn trên cơ thể, vừa khẽ thì thầm.
Nàng thật sự rất vui, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều ngày nàng nhìn thấy vết thương của Sói xám tiên sinh được cải thiện rõ rệt như vậy.
Nguyễn Thu Thu không kìm được mà cong môi, sắc mặt nàng có chút tái nhợt vì cơn đau vừa rồi, nhưng lại cười rất hạnh phúc, thậm chí không nhịn được mà đặt bàn tay có chút lạnh lên trên cái đuôi mượt lông có chút đưa ra dưới da thú của Sói xám tiên sinh.
Bộ lông bên ngoài cái đuôi to lớn của hắn có chút cứng, lông bên trong rất mềm, sờ rất mềm mại, Nguyễn Thu Thu nghiện rồi, vừa vuốt ve đuôi sói vừa nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Ngươi sắp khỏe lại chưa? Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’?”
Nghe giọng điệu có chút chờ mong của nàng, lần đầu tiên Uyên Quyết cảm thấy khi bị nàng sờ đuôi, cảm giác điện giật truyền đi khắp cơ thể đã yếu hơn rất nhiều.
Hắn không thể nói chính xác trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì.
Nếu Nguyễn Thu Thu biết…
Vết thương của hắn sẽ nhanh chóng lành lại như vậy, không phải do linh lực nàng cố gắng truyền vào cơ thể hắn, mà là do ma khí trong cơ thể hắn.
Liệu nàng có còn bận tâm không, có còn mong hắn khỏe lại không?
Biết rồi, có ghét bỏ hắn không?
Suy nghĩ cả đêm, cho dù là tiếp xúc với người khác giới, còn là Sói xám tiên sinh người không có kinh nghiệm trong chuyện này vẫn lấy làm kiêu ngạo, còn không chắc hắn đối với Nguyễn Thu Thu là cảm giác gì.
Nhưng hắn lại nhận được một kết luận rất trơ trẽn.
Hắn không muốn quên nàng, cũng không muốn rời xa nàng, không hề muốn.
Chỉ cần nghĩ đến phải rời xa nàng, hắn sẽ phát điên lên mất.
Nếu chỉ là một yêu lang tàn tật vô dụng, hắn mặc dù rất đau, sẽ hôn mê, sẽ rất đói, và có thể không bao giờ khỏe lại được, nhưng chỉ cần hắn lưu manh giả bộ không tỉnh lại, nàng sẽ không vứt bỏ một con sói mỏng manh yếu đuối như hắn.
Nhưng…
Nàng sẽ vì vậy mà mệt mỏi.
Sẽ rất vất vả, sẽ bị ức hiếp, sẽ không nhìn thấy hy vọng nữa.
Hai ngày cuối cùng,
Hắn đã tự cho mình hai ngày cuối cùng.
Nếu thực sự không có tiến triển…
Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, đôi mắt dài và hẹp của Uyên Quyết nhắm chặt, khóe môi xinh đẹp làm ngưng tụ sương lạnh, hàng lông mày cong đen nhánh u ám không tan.
…
Sau khi xác nhận ác lang tiên sinh vẫn ổn, Nguyễn Thu Thu tranh thủ thời gian đứng dậy.
Nàng nấu nước trước, sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại làm đồ ăn.
Bởi vì bữa tối hôm qua đã ăn uống rất xa xỉ, nên bữa sáng hôm nay của nàng và Sói xám tiên sinh không được phong phú cho lắm, lại ăn thịt khô nấu với bột củ trước đó.
Thời tiết hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, lúc Nguyễn Thu Thu ra ngoài lấy tuyết về dự trữ, hiển nhiên cảm thấy tốc độ tuyết rơi đã chậm lại, sau khi nàng chuẩn bị những giọt nước có tác dụng chữa bệnh trong một chiếc ly gỗ nhỏ, những bông tuyết bên ngoài đã nhỏ hơn.
Thời tiết đẹp như vậy rất thích hợp để đi săn.
Càng thích hợp để đi tìm thảo dược.
Khả năng dã thú ẩn hiện cũng sẽ nhiều hơn, nhưng…
Nàng cũng không có nhiều lựa chọn như vậy.
Nguyễn Thu Thu mất nửa giờ đồng hồ, dùng một số dây leo khô cứng trong kho chứa và một miếng da thú rách nát, đơn giản bện lại thành một sợi dây thừng dài khoảng hai mét và cho vào ba lô của mình.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Nguyễn Thu Thu cầm giáo lên và chuẩn bị lên đường.
Trước khi rời đi, nàng liếc nhìn Sói xám tiên sinh đang nằm trên giường đá.
Hắn trông vẫn như mười ngày nay nàng nhìn thấy, sắc mặt tái mét, trên gò má vẫn còn rất nhiều vết sẹo dữ tợn.
Nhưng không biết có phải là nàng ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy những vết đen trên gương mặt ác lang tiên sinh của nàng dường như đã biến mất rất nhiều.
Điều này đã khiến diện mạo của hắn khôi phục lại không ít, nhìn tựa như con sói đẹp đang say ngủ chờ được kỵ sĩ giải cứu.
Nguyễn Thu Thu chậm rãi đi đến bên giường, nhìn gò má xinh đẹp tái mét của Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’, quỷ thần xui khiến, càng tiến đến gần hơn.
Khi hoàn hồn lại, nàng đã ngồi bên cạnh hắn, đầu ngón tay lạnh ngắt đã nhẹ nhàng chạm vào gò má hắn.
Cảm xúc hơi lạnh truyền đến, Nguyễn Thu Thu đột nhiên lấy lại tinh thần, có chút suy sụp thu tay lại, tim đập càng lúc càng nhanh.
Nàng cảm thấy nàng có lẽ độc thân quá lâu rồi, nhìn một con sói mà cũng thấy khôi ngô tuấn tú như vậy.
Không đúng không đúng, nàng đã không còn độc thân nữa, Sói xám tiên sinh thật sự cũng rất tuấn tú không sai… còn cứu nàng vài lần…
Càng nghĩ suy nghĩ của nàng càng trở nên hỗn loạn, Nguyễn Thu Thu cắn chặt môi dưới, cố gắng hạ nhiệt bằng cơn đau.
Nàng đặt ngọn giáo sang một bên, quạt mặt mình một cách điên cuồng.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, nàng lại cảm thấy mình vừa mới làm gì vậy chứ, thật là ngu ngốc.
Nguyễn Thu Thu hít một hơi thật sâu, lắc đầu, cố gắng loại bỏ hết tất cả những suy nghĩ không đứng đắn vừa rồi ra khỏi đầu.
Nàng cầm lấy vũ khí ở bên cạnh, trên mặt còn có chút đỏ, “Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’, ta đi đây, ta sẽ mang thảo dược trở về.”
Nguyễn Thu Thu nói xong cũng không trì hoãn thời gian nữa, sau khi kiểm tra xong những thứ trong sơn động liền rời đi.
…
Nguyễn Thu Thu vừa đi khỏi cửa động, đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, đằng xa lại có thêm vài dấu chân trên nền tuyết.
“Ai đó?!” Nguyễn Thu Thu cầm lấy vũ khí, vẻ mặt nghiêm túc.
Không khí im lặng trong vài giây, chỉ có âm thanh dẫm tuyết xoàn xoạt.
“Phu quân ta còn đang ngủ trong sơn động, mau ra đây, nếu không ta sẽ gọi chàng!” Nguyễn Thu Thu vừa cảnh giác, vừa huy động một chút linh lực trong cơ thể, cố gắng dò xét xung quanh.
“Thu Thu tỷ tỷ, là đệ đây.” Một giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên.
Nguyễn Thu Thu nhìn dưới cây gỗ to lớn cách đó không xa, thoáng thấy một cậu bé quen thuộc.
“Tiểu Ngư?”
Nguyễn Thu Thu có chút kinh ngạc, “Sao đệ lại đến đây?”
Sau khi linh khí ít ỏi thăm dò được chỉ có một mình Mạc Ngư quanh cây đại thụ, Nguyễn Thu Thu mới hoàn toàn thả lỏng.
Nàng nhìn Mạc Ngư mở to mắt nhìn về phía sơn động, nhưng lại không dám đi tới, lộ ra một nụ cười bất lực, “Vết thương của đệ đỡ hơn chút nào chưa?”
Nguyễn Thu Thu đi tới trước Mạc Ngư, thấy đứa nhỏ lắc đầu, “Cơ thể đệ rất tốt.”
Nguyễn Thu Thu không kịp nói thêm gì, đã nghe thấy Mạc Ngư sợ nàng đuổi cậu đi nên vội vàng giải thích, “Thu Thu tỷ tỷ, đệ không có chuyện gì cả, đệ đến để cùng tỷ đi kiếm thảo dược.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có chút tái nhợt, nhưng lại nắm chặt cây gậy xương trong tay, “Tỷ đi một mình trong rừng rất nguy hiểm, đệ biết có một con đường an toàn hơn một chút, trước đây là ca ca đã phát hiện được…”
Mạc Ngư nói, giọng nói càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng áy náy, “Thu Thu tỷ, xin lỗi, hôm qua không nói với tỷ… Hôm nay tỉnh dậy đệ đã vội vàng đến đây, may mà tỷ vẫn chưa đi.”
Nguyễn Thu Thu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu nhóc, sắc mặt dịu lại.
Đối với những chuyện Mạc Ngư nói, nàng ngược lại không hề tức giận, con đường an toàn hơn một chút, sẽ không gặp phải những mãnh thú to lớn cũng không phải dễ dàng phát hiện như vậy, nói không chừng là Mạc Miêu lần mò lăn lộn vô số lần, đi săn gian khổ mới phát hiện được.
Mạc Ngư cẩn thận một chút là chuyện rất bình thường.
Nàng cúi người, xoa xoa đầu cậu, nhìn thẳng vào cậu nói, “Không sao đâu, Tiểu Ngư vốn định nói cho tỷ biết đúng không? Hơn nữa hôm nay Tiểu Ngư cũng tranh thủ qua đây rồi, Tiểu Ngư không cần phải tự trách mình đâu.”
“Nếu cần xin lỗi, thì tỷ nên xin lỗi trước, hôm qua hại đệ nôn ra máu rồi.”