Gả Cho Anh Trai Thực Vật Của Nam Chính

Chương 4




Chương 05: Nắm tay

Không cần nghĩ, Ninh Thu Thu cũng biết trong gian phòng này có camera giám sát.

Chỉ là dù sao cũng không phải để phòng cô. Đây là xã hội pháp trị, cô cùng Triển Thanh Việt không cừu không oán, cũng không phải tên biến thái cuồng giết người, sẽ không vô duyên vô cớ đi làm gì Triển Thanh Việt.

Nơi này tồn tại camera mục đích là vì giám thị người chăm sóc Triển Thanh Việt, phòng ngừa bọn họ chăm sóc không chu toàn, thậm chí hành hạ hắn. Dù sao hiện tại Triển Thanh Việt cũng là một người thực vật, không có bất kỳ sự riêng từ gì.

Bất quá, mặc kệ Triển lão gia có thể hay không thông qua camera giám thị cử động của cô, Ninh Thu Thu đều quyết định đem vở kịch này diễn đủ một phen.

Ninh Thu Thu xuất ra mười phần kỹ năng, chậm rãi đi đến trước giường bệnh, "chân thành thâm tình" quan sát Triển Thanh Việt một lát, trong mắt nổi lên ngàn vạn tình cảm, phảng phất giống như nhiều năm mất đi rốt cục cũng tìm thấy người yêu, mỗi một ánh mắt đều tràn ngập tình ý dạt dào.

Lần trước tại cửa thang máy gặp nhau cô chỉ mới nhìn thoáng qua, không kịp quan sát kỹ. Hiện tại ở khoảng cách gần thế này nhìn mới phát hiện, người này mặc dù đẹp nhưng không giống cái loại đẹp "nữ tính" của mấy tiểu thịt tươi trên TV. Ngũ quan của hắn góc cạnh rõ ràng, rất có cảm giác lập thể, nhìn nhiều vài lần, sẽ cảm giác người này trong vẻ đẹp lộ ra một cỗ lạnh lùng.

Dễ dàng để cho người ta nổi sắc tâm...

Khụ khụ.

Ninh Thu Thu bị mỹ nhân mê hoặc trong chớp mắt, cúi đầu nhìn thấy tay Triển Thanh Việt lộ ra bên ngoài chăn. Cái tay kia tái nhợt nhưng tinh tế, từng đốt tay rõ ràng, thoạt nhìn so với tay con gái giống nhau.

Cô do dự một chút, sau đó chậm rãi vươn tay, nắm chặt cái tay mảnh mai kia.

Cô nghĩ bàn tay hắn khẳng định là lạnh như băng, không ngờ đầu ngón tay lại chạm đến một mảnh ấm áp.

"Chiếm của anh chút đậu hũ, thật là ngại nha." - Ninh Thu Thu trong lòng thầm nói, dùng hai tay đem cái bàn tay kia nắm chặt, người cũng ngồi xuống ghế bên cạnh.

Mặc dù Ninh Thu Thu lần thứ nhất gặp mặt đã đối với người ta thèm nhỏ dãi, da mặt lại dày như tường thành, nhưng dưới tình huống thực tế lợi dụng người ta bất tỉnh nhân sự mà vụng trộm tiếp xúc thân mật như vậy, thần kinh xấu hổ của Ninh Thu Thu cũng thi nhau ngoi lên, bốc ở trên mặt, đem mặt cô hun đến đỏ bừng.

"Hi vọng lúc anh tỉnh lại, sẽ không bóp chết tôi." - Ninh Thu Thu nhìn gương mặt an tĩnh ngủ của Triển Thanh Việt, trong lòng thầm nghĩ.

Trong sách đối với Triển Thanh Việt giới thiệu không nhiều, đều là sống trong miệng người khác, đại khái thuộc về loại người trên cao. Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn rất lợi hại, tính tình cũng rất tốt, cũng đối xử ôn hòa với mọi người, không giống loại nam chính tổng tài bá đạo kia.

Nếu hắn tức giận, nhiều nhất là đem cô đá ra khỏi nhà họ Triển.

Ninh Thu Thu nhiều thêm một chút sức mạnh, ở trong lòng bàn tay Triển Thanh Việt vuốt ve một lát. Đợi đến khi cảm thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, cô mới đem tay Triển Thanh Việt nhét về ổ chăn, lại từ bên trong túi xách của mình lấy ra một thứ - một tấm bùa bình an bỏ vào trong túi gấm cô vừa vẽ hôm qua - đặt dưới cái gối của hắn.

Cũng không phải cô không muốn để những loại bùa khác. Mà là xem như Triển lão gia không nhìn camera giám sát thì đệm chăn này của Triển Thanh Việt cũng thường xuyên được thay, sẽ dễ bị người ta lật ra. Đến lúc đó chỉ cần điều tra thêm camera liền biết là cô bỏ. Vạn nhất họ xem cô thành vu bà hạ chú hắn thì làm sao bây giờ.

Cho nên bùa bình an là bảo đảm nhất.

Hơn nữa loại kịch bản tự mình đi cầu bùa bình an, vụng trộm nhét vào dưới gối Triển Thanh Việt này có bao nhiêu thâm tình. Ấn tượng của Triển lão gia đối với cô nhất định sẽ tăng mãnh liệt.

Ninh Thu Thu vì sự trù tính tỉ mỉ của mình tán dương một phen.

Từ gian phòng Triển Thanh Việt ra ngoài, cô lại cùng Triển lão gia hàn huyên một hồi, lần nữa thể hiện quyết tâm kiên định gả mình vào Triển gia, cảm động đến mức làm Triển lão gia kém chút nữa tin tưởng đây là tình yêu.

Cùng Triển lão gia cáo biệt xong, Ninh Thu Thu rời nhà họ Triển, nhìn thấy xe nhà mình đã chờ sẵn ở bên ngoài. Cô kỳ thật biết lái xe, nguyên chủ cũng có bằng lái, bất quá cô đã 7 năm không có chạm qua tay lái, khó tránh tạo thành thảm án. Tốt nhất là để lái xe trong nhà đưa đến.

Cô cầm cái ô nhỏ đi đến trước xe, buồn bực nghĩ lái xe nhà mình hôm nay làm sao không xuống mở cửa. Mở cửa xe ngồi vào, vừa ngẩng đầu đã thấy lão Lý thay đổi, biến thành một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn.

"... Anh đây là dự định bắt cóc tôi sao, Triển nhị thiếu gia?" - Ninh Thu Thu khẽ cười nói, nhìn qua là dáng vẻ không chút tức giận, thế nhưng trong lòng đã sớm đem lão Lý ăn cây táo rào cây sung này hung hăng gạch một bút.

"Xin lỗi" - Đối phương lễ độ nói xin lỗi, nhưng biểu tình không có một điểm áy náy - "Hẹn không nổi Ninh tiểu thư, chỉ có thể dùng loại phương thức này. Sẽ chậm trễ Ninh tiểu thư mấy phút, hi vọng Ninh tiểu thư không để ý."

Nói như là nếu cô để ý hắn liền thả cô xuống dưới - Ninh Thu Thu oán thầm, bất quá vẫn là làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

"Trước đó... Thật xin lỗi, nhận ra được tình cảm của cô, nhưng tôi lại không làm sáng tỏ thái độ của mình."

"..."

Triển Thanh Viễn luôn luôn bá đạo bỗng nhiên nói cái lời mở đầu tình cảm như vậy làm Ninh Thu Thu có chút ngoài ý muốn.

Kỳ thật trước đó cũng không thể nói Triển Thanh Viễn sai. Ninh Thu Thu với hắn mà nói, cùng phần lớn người theo đuổi ngưỡng mộ hắn giống nhau. Hắn một ngày trăm công nghìn việc, thời gian cùng tinh lực đều đặt trong công tác, còn có đủ các loại xã giao, căn bản không có rảnh đem từng trái tim thiếu nữ đi chiếu cố.

Ninh Thu Thu: "A, không sao."

Triển Thanh Viễn bị cái thái độ lãnh đạm này của cô chặn họng một chút. Hắn luôn cảm thấy Ninh Thu Thu thay đổi rất nhiều. Trước đó ở trước mặt hắn đều là một bộ nhu thuận hiền lành, mà hiện tại... giống như lột xuống một tấm mặt nạ, đem tính tình cô cực lực che giấu trước kia toàn bộ bày ra.

Hắn tiếp tục nói: "Lần này tôi tra xét một chút, mục đích cô vội vã gả vào nhà chúng tôi như vậy tôi đại khái đã rõ ràng."

Nam chính không hổ là nam chính, nhanh như vậy liền tra ra công ty nhà bọn họ xảy ra vấn đề.

Ninh Thu Thu buông tay: "Mục đích nhà các anh vội vã cưới tôi như vậy, không phải cũng liếc qua liền thấy a?"

"... Được, bỏ mục đích này qua một bên không nói, Ninh tiểu thư, cô hẳn là rõ ràng, hiện tại ở Triển gia ai quản lý, quyền hợp tác làm ăn của Triển gia hiện tại trên tay người nào."

"Cho nên?"

"Cho nên" - Triển Thanh Viễn đem một phần văn kiện đặt ở hộp đựng đồ bên trên, nói - "Thứ cô muốn, bên trên văn kiện này đều có. Tôi mặc dù vô cùng hi vọng anh tôi tỉnh lại, nhưng tôi không tin mấy chuyện mê tín kia. Tôi nếu không nghĩ đến chuyện hợp tác với Ninh gia, đừng nói cô gả tới, cho dù toàn bộ người nhà họ Ninh các cô đều có tên trong hộ khẩu nhà tôi, tôi cũng sẽ không giúp các cô một phân một hào nào."

Kỳ thật Triển Thanh Việt hiện tại kết hôn cùng không kết hôn không có khác biệt gì. Dù sao anh ấy chính là một người thực vật không thể tự lo liệu, coi như kết hôn, có hắn cùng Triển lão gia nhìn vào, Ninh Thu Thu cũng không thể đem anh ấy làm gì. Thế nhưng là, Triển Thanh Viễn không muốn để người đàn ông uy phong trước kia biến thành một người thực vật không có một chút tôn nghiêm cùng riêng tư, lại còn bị người khác lợi dụng.

Điều này cũng làm cho hắn nhìn thấu sự ti tiện của Ninh gia. Ninh gia một nhà này, làm hắn thất vọng tột đỉnh.

"Ninh tiểu thư suy nghĩ thật kỹ đi." Nói xong, hắn không định ở lại lâu, mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Chân trước của hắn còn chưa có bước ra đã nghe được giọng nói sâu kín của Ninh Thu Thu: "Thì ra trong lòng anh, tôi chỉ là người vì lợi ích mà hi sinh chính mình."

Chẳng lẽ không phải?

"Đại khái tại các anh là thương nhân nên căn bản không tin có tình yêu thuần túy đi" - Ninh Thu Thu nhẹ nhàng nói - "Vậy Quý tiểu thư kia đi cùng với anh, cũng là có mục đích gì sao? Ham phú quý, ham tài nguyên hay là... vì anh về sau có thể góp một viên gạch cho con đường ngôi sao của cô ta?"

Triển Thanh Viễn nháy mắt đen mặt: "Ninh tiểu thư, cô đừng ở đây không có bằng chứng mà nói xấu."

Nói hết lời, Triển Thanh Viễn liền hối hận -- hắn vừa rơi vào cái hố Ninh Thu Thu đào.

Ninh Thu Thu là nói xấu, nhưng hắn nói cô thích Triển Thanh Việt là ham lợi ích cũng khác gì nói xấu không có bằng chứng?

Ninh Thu Thu cười, nói: "Phiền phức Triển nhị thiếu gia gọi lái xe của tôi trở về, đa tạ."

Liên quan tới chuyện rời nhóm, Ninh Thu Thu ở nhà suy tính ròng rã một tuần, cuối cùng kết quả vẫn là rời đi, tiến vào giới diễn viên.

Lại bởi vì Nghệ Tinh giải trí bên kia nói cô nếu không thích liền đi nơi khác trước, xem như bọn họ làm trái điều khoản hợp đồng, cho nên cô ở bên này hủy hợp đồng không những không cần chịu trách nhiệm, mà còn lấy được tiền bồi thường.

Nghệ Tinh giải trí ném đi dưa hấu cũng ném đi hạt vừng, mấy lần liên hệ Ninh Thu Thu muốn cùng cô nói chuyện, đều bị cô cự tuyệt.

"Đây là Nghệ Tinh bên kia gửi tới bản huỷ bỏ hợp đồng" - Cù Hoa đem hợp đồng đẩy lên trước mặt Ninh Thu Thu, chưa từ bỏ ý định nói - "Tiểu Thu Thu, em xác định không muốn suy nghĩ thêm một chút sao?"

Câu trả lời của Ninh Thu Thu là lưu loát ở trên hợp đồng ký tên mình vào.

Cù Hoa: "..."

"Được rồi" - Cù Hoa thở dài, dùng đôi mắt được trang điểm tinh xảo sâu kín nhìn cô - "Em cô gái này, đủ vô tình đủ tàn khốc nha~"

Ninh Thu Thu vẫn như cũ không có cách nào thích ứng nổi người đại diện này, bĩu môi:

"Chẳng lẽ muốn em mỗi bước đi đều lưu luyến không ngừng, vừa khóc vừa gào tỏ vẻ tôi nhất định sẽ trở về, mới là không vô tình không tàn khốc?"

"... Thế thì cũng không phải a~" - Cù Hoa sờ lấy ngực, đáng thương nói - "Người ta đau lòng nha."

Đau lòng cái vòi nhà anh! Ninh Thu Thu hận không thể cho hắn một gậy.

Nếu không phải công ty không có người đại diện so với hắn tốt hơn, cô nhất định sẽ mãnh liệt yêu cầu đổi người này đi.

"Được rồi, không nên ký đều đã ký, cũng không còn đường để quay đầu" - Cù Hoa nghiêm chỉnh trở lại, đem hợp đồng cô ký thu về, lại nói với cô - "Bây giờ trước tiên em đi ban diễn xuất của công ty học tập một chút kỹ xảo diễn xuất, anh một lần nữa quy hoạch con đường phát triển cho em."

Bởi vì phương hướng phát triển có biến hóa, lộ tuyến phát triển tương lai của Ninh Thu Thu toàn bộ cần quy hoạch một lần nữa.

"Được." - Ninh Thu Thu dứt khoát đáp ứng hắn.

Cô xác thực 7 năm không tiếp xúc với chuyện diễn kịch này, cần học lại một chút kỹ thuật diễn. Trọng yếu nhất chính là, nếu cô không đi, Cù Hoa khẳng định lại muốn nhắc cằn nhằn, cô xem như sợ Cù Hoa.

Công ty bọn họ quy mô không lớn, ban diễn xuất cũng chỉ hai mươi mấy học sinh, đều là nghệ sĩ công ty mới ký. Cô nhìn tình thần phấn chấn của bọn họ, phảng phất như quay về thời học đại học.

Ninh Thu Thu ngày đầu tiên đi học vừa lúc là lớp lý thuyết. Cô cùng tất cả mọi người không quen, liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi. Không giống những người mới này ngay cả sừng trên đầu còn chưa được lộ, Ninh Thu Thu ở công ty đã được xem như là người có tiếng tăm, lại thêm có ba là đại cổ đông, mọi người thấy cô, ánh mắt cũng không giống nhau.

Có điều đại khái ai cũng tự nhận bản thân không phải người cùng một tầng với cô, thế nên cô ngay cả một người bắt chuyện cũng không có, vị trí bên cạnh cũng rỗng tuếch, không ai dám ngồi.

Chuyện Ninh Thu Thu không nói đạo lý ở công ty vô cùng nổi danh. Người đại diện đều cùng bọn họ dặn dò qua, chọc giận ai cũng tuyệt đối đừng chọc giận vị đại tiểu thư này. Vậy nên lấy cô làm tâm điểm mà nhìn, bốn phía tối thiểu cách ba chỗ đều không ai dám đến ngồi. Ninh Thu Thu có chút tịch mịch trống rỗng...

"Xin hỏi, bên này có người ngồi sao?"

Tại thời điểm Ninh Thu Thu cảm thấy mình bị những tiểu bằng hữu này cô lập, rốt cục có người đến hỏi thăm chỗ ngồi bên cạnh cô. Ninh Thu Thu kiềm chế lại nội tâm vui mừng, trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt lắc đầu, nói: "Không có ai."

"Vậy tôi có thể ngồi sao?" - Người kia lại hỏi, giọng nói không tự chủ mang theo vài phần khẩn trương, giống như vô cùng khiếp đảm.

Chẳng lẽ là muốn ôm đùi cô, nhưng lại sợ hãi?

Ninh Thu Thu suy nghĩ trong lòng, đồng thời ngẩng đầu nhìn người tới một chút. Cô gái này ngũ quan đoan chính nhưng cũng không tính là xinh đẹp, ít nhất tại ban diễn xuất tuấn nam mỹ nữ tụ tập này, cô ấy trông vô cùng bình thường.

"Có thể."

Cô gái bây giờ nhìn thấy mặt của Ninh Thu Thu, ngây ra một lúc, sau đó cả người liền không biết làm sao, hoàn toàn là bộ dáng muốn đi lại không dám.

Hóa ra vị này vừa rồi không nhận ra cô, cho nên mới dám tới ngồi a.

Do dự một hồi, cô ấy vẫn là nhăn nhăn nhó nhó ngồi xuống. Lực chú ý của những người khác đều như có như không đặt ở bên này. Cô gái nhỏ chú ý tới ánh mắt của mọi người lại càng khẩn trương hơn, giống như chim cút, chỉ hận không thể dúi đầu vào trong bàn.

Ninh Thu Thu: "..."

Khuôn mặt của cô cũng không giống lão hổ đi, có cần phải khiến cô ấy khẩn trương thành dạng này sao?

Ninh Thu Thu lắc đầu, cảm giác nguyên chủ trước kia dựng nên hình tượng quá mức ác liệt, cô liền đến vãn hồi một chút đi. Thế là cô "thân thiết chủ động" cùng cô gái người ta nói chuyện:

"Tôi tên là Ninh Thu Thu, Ninh trong yên tĩnh, Thu trong mùa thu" - Mặc dù đối phương khẳng định là biết tên cô, nhưng cô vẫn chủ động giới thiệu mình trước, sau đó hỏi - "Cô xưng hô thế nào?"

"Diệp Kha, " - Cô gái sợ hãi nói - "Diệp trong lá cây, Kha trong mộc."

!!!

Diệp Kha, là Diệp Kha cô biết đến kia a?

Trong tiểu thuyết, tương lai có một đại minh tinh rất nổi tiếng gọi là Diệp Kha.

Cô ấy bề ngoài không được đẹp mắt, mặc dù có khả năng diễn, nhưng ở cái thời đại coi trọng nhan sắc này, trước không nói trọng điểm công ty quản lý bồi dưỡng là không phải cô ấy, mà thậm chí công ty ngay cả tài nguyên cũng không cho. Diệp Kha trước 25 tuổi mờ nhạt vô cùng.

Thẳng đến 26 tuổi, Diệp Kha cùng công ty hết kỳ hạn hợp đồng, không có tiếp tục tục ký. Dưới cơ duyên xảo hợp nào đó mà ký với phòng làm việc của nữ chính, Diệp Kha tiếp nhận một bộ phim tâm lý tình cảm. Bởi vì bộ phim đó rất hài hước, mà kỹ thuật diễn của cô ấy phi thường tốt, vậy nên liền bạo hồng, thành công gia nhập hàng ngũ minh tinh tuyến một.

Sau đó cô ấy có viết một cuốn sách gọi là « Kỳ ngộ ». Trong sách đối với đoạn tình tiết này dốc lòng miêu tả. Fan hâm mộ liền đem nữ chính tôn sùng thành Bá Nhạc, mà cô ấy cùng nữ chính quan hệ cũng vô cùng tốt, cho nữ chính không ít mặt mũi.

Không nghĩ tới, công ty quản lý trước của cô ấy lại là công ty nhà mình.

Thế nhưng cô gái trước mắt này, thật là Diệp Kha? Cô nhớ đối phương trong bộ tâm lý tình cảm kia diễn một nhân vật rất tươi sáng a, cô ấy đến cùng là trải qua cái gì?

"Tôi biết cô" - Đối phương tiếng nói nhỏ như muỗi - "Cô là thành viên nhóm Mystery Girl nổi tiếng kia sao?"

Ninh Thu Thu: "Là trước kia."

"Nha..." - Diệp Kha hẳn là cũng đã nghe chuyện cô rời khỏi nhóm. Đang lúc xấu hổ tìm chủ đề nói chuyện, thấy Ninh Thu Thu một mực nhìn mình, nỗi lòng khẩn trương vừa dịu đi đôi chút lại xông lên. Cô kìm lòng không được sờ sờ mặt - "Trên mặt tôi có cái gì sao?"

Ninh Thu Thu nhìn chằm chằm mặt cô ấy một hồi lâu, nhìn đến mức cô ấy không được tự nhiên. Nếu như cô là giới tính nam, đoán chừng đã bị xem như biến thái mà bắt lại.

"A, thật xin lỗi, chỉ là khuôn mặt cô có chút giống người quen cũ của tôi." - Ninh Thu Thu mở miệng liền nói mò.

Kỳ thật cô đang nghĩ, nếu như cô nhanh chân đến trước, đem Diệp Kha đặt vào dưới cánh chim của mình...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.