Gả Cho Anh Trai Thực Vật Của Nam Chính

Chương 17




Chương 18: Ninh Thu Thu uy vũ

Trên người Triển Thanh Việt có đặt ống thông tiểu, đối với đi nhẹ không có nhu cầu, cho nên thứ anh muốn... khụ, càng không tiện miêu tả.

Ai...

Ninh Thu Thu cảm thấy sau khi cơ thể Triển Thanh Việt tốt lên, trước tiên hẳn sẽ phải giết cô diệt khẩu mới có thể che giấu cái quá khứ không mấy vẻ vang của anh.

Loại chuyện này Ninh Thu Thu thật sự không giúp được. Cô gọi Trần Nghị vào, còn mình thì ra bên ngoài phòng bệnh chờ.

Ninh Thu Thu lấy điện thoại di động ra xem Weibo một chút, nhìn thấy hot search đứng đầu đã đổi thành # Ngăn chặn fan tư sinh #. Bình luận đứng đầu phía dưới là tài khoản tích xanh nào đó của chính phủ, mượn cái sự kiện này của Ninh Thu Thu phổ cập khoa học chỗ có hại của fan tư sinh và những việc không tốt mà fan tư sinh đã làm trong những năm gần đây, hô hào mọi người truy đuổi thần tượng một cách lý trí.

Chủ đề này được rất nhiều người ủng hộ, không ít minh tinh nổi tiếng cũng đăng Weibo, rất nhanh đã leo lên hot search.

Ninh Thu Thu lần này vốn là người bị hại lớn nhất cũng đổi thành người được lợi lớn nhất, chỉ cần nhìn số lượng fan hâm mộ tăng lên trên Weibo của cô liền có thể nhìn ra, cô lần này ngồi không làm ngư ông đắc lợi rất thoải mái.

Đích thân tài khoản chính thức của chính phủ ra mặt, thể diện rất lớn.

Ninh Thu Thu cũng phát một cái Weibo, nội dung lần này không phải tự khen bản thân(1), mà là một câu vô cùng nghiêm túc: [Tôn trọng sự riêng tư của ngôi sao, bảo vệ an toàn cá nhân!]

(1) Bản gốc là 抖机灵了. Mình tra baidu thì thấy nó có nghĩa kiểu như là thể hiện bản thân, tự cho mình là thông minh. Trong ngữ cảnh này mình để là tự khen bản thân, nhưng mình không hài lòng lắm. Ai có bản dịch hay hơn thì góp ý giúp mình với Cô vừa đăng bài không lâu, Cù Hoa bên kia liền gửi đến một tin nhắn Wechat.

[Cù Hoa: Nhìn thấy Tiểu Thu Thu đáng yêu phát Weibo. Thương thế trên đầu đã tốt lên chưa?]

[Cù Hoa: Chỉ có điều lần bị thương này của em cũng không uổng phí. Anh có một cái tin tức cực kì lớn cực kì tốt muốn nói cho em a ~]

[Ninh Thu Thu: Tin tức gì?]

[Cù Hoa: Cái nhãn hiệu mĩ phẩm lớn lần trước anh nói với em, em còn nhớ rõ không? Thừa dịp lần này danh tiếng đang lên, anh đã thành công tranh được cho em rồi, qua mấy ngày nữa liền có thể ký hợp đồng. Thế nào, vui vẻ không, yêu anh không ~]

Hả? Tin tức này thật sự là không tệ.

Đại ngôn nhãn hiệu có thể coi là chiến trường của người nổi tiếng. Càng là nhãn hiệu lớn, minh thương ám tiễn trong đó càng kịch liệt. Ngoại trừ chi phí đãi ngộ kếch xù bên ngoài, quan trọng nhất chính là đại ngôn còn âm thầm đại biểu cho độ nổi tiếng, là nơi so đấu địa vị trong giới.

Nếu không phải thế thì cũng sẽ không có nhiều minh tinh vì một cái đại ngôn nhãn hiệu mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu như vậy.

Hiện tại Ninh Thu Thu cầm được cái đại ngôn nhãn hiệu này, xem như là một cột mốc tiến bộ lịch sử.

Mặc dù khả năng chỉ nổi bật trong thoáng chốc, cô vẫn phải nắm lấy!

[Ninh Thu Thu: Xét thấy anh ra sức như thế, em liền miễn cưỡng phân phát chút tình yêu cho anh vậy.]

[Cù Hoa: Quỷ sứ, làm người ta thật thẹn thùng nha ~]

[Ninh Thu Thu: ... Em muốn chửi bậy.]

[Cù Hoa: Được rồi, em nghỉ ngơi thật tốt đi, người ta tự lăn~]

"Việc gì mà cười vui vẻ như vậy?" - Ninh Thu Thu vừa rời khỏi tin nhắn với Cù Hoa, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói dọa cô giật nảy mình.

Là Triển Thanh Viễn.

Cmn! Ninh Thu Thu không khách khí trừng mắt liếc hắn một cái. Cô sớm muộn gì cũng bị hai anh em nhà này dọa ra bệnh tim.

"Xin lỗi, hù đến cô." - Triển Thanh Viễn bị ánh mắt long lanh của cô trừng một cái, không khỏi cảm thấy bộ dạng giống như mèo bị dẫm phải đuôi của Ninh Thu Thu có chút đáng yêu, khóe mắt nhiễm lên mấy phần ý cười - "Sao cô không đi vào?"

"Tôi ra ngoài hít thở không khí không được sao!"

"..." - Ngược lại cái tính không dễ nói chuyện này thì không có chút nào đáng yêu...

Nhưng mà đại khái là vì Triển Thanh Viễn ăn nhiều kinh ngạc ở chỗ Ninh Thu Thu, đã sinh ra thuộc tính M. Nếu là trước kia, dựa vào cái tính tình cao ngạo của hắn, người nào ở trước mặt hắn dám có thái độ như vậy, hắn khẳng định đã tức giận.

Nhưng bây giờ, Triển Thanh Viễn tự động đem cái thái độ này của Ninh Thu Thu hiểu thành tính cách của cô chính là như vậy, cho nên hào phóng không chấp, còn quan tâm nhìn cái trán bị thương của cô: "Trên đầu bị thương thế nào, có cần đi kiểm tra một chút không?"

Triển Thanh Viễn hiện tại nói thế nào cũng là "em trai", đối mặt với sự quan tâm của hắn, Ninh Thu Thu cũng không tiện bày sắc mặt, cho nên gật đầu: "Đã kiểm tra qua rồi, không có việc gì."

"Đây là thuốc làm tan máu bầm, để chút nữa nói Tinh Tinh xoa cho cô, hiệu quả rất tốt, sẽ không lưu lại sẹo."

"Nha..." - Thỏa hiệp lần thứ nhất, liền sẽ có lần thứ hai. Ninh Thu Thu đưa tay nhận - "Cám ơn a."

Triển Thanh Viễn nhẹ gật đầu, còn nói: "Cô một cô gái đi quay phim chỉ đem theo trợ lý thật không an toàn, để tôi nói Tống Kiều an bài cho cô hai vệ sĩ, lúc nào ra khỏi nhà liền mang theo."

"!!!" - Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(2)! Ninh Thu Thu cũng không tin người này đột nhiên đổi tính.

(2) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có chuyện gì tự nhiên lại đối tốt với mình, không phải kẻ gian cũng là ăn cướp. Câu này Hán Việt rất hay nên mình không muốn dịch hẳn ra.

Cô cảnh giác nhìn Triển Thanh Viễn một chút, nói: "Không cần, anh trai anh nhìn thấy tôi bị thương, đã an bài cho tôi."

"Anh trai tôi?" - Triển Thanh Viễn dừng lại - "Anh tôi có thể nói chuyện rồi?"

"Hai chúng tôi tâm linh tương thông, giao lưu ánh mắt, hết thảy đều không cần nói."

Triển Thanh Viễn: "..."

Triển Thanh Viễn chắc chắn sẽ không tin những lời nói nhảm này, còn đang định phản bác thì thấy sắc mặt Ninh Thu Thu bỗng nhiên ngưng trọng, nhanh chân đi đến hành lang bên tay phải. Triển Thanh Viễn còn đang buồn bực không hiểu chuyện gì, đã thấy Ninh Thu Thu tại góc rẽ nắm chặt cổ áo của một nhân viên y tế.

"Lấy ra." - Ninh Thu Thu ánh mắt lạnh lùng nói.

Ninh Thu Thu mặc dù không thấp, nhưng ở trước mặt một người đàn ông vẫn có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn. Nhưng dù thấp bé hơn, khí thế của cô cũng không thua. Ninh Thu Thu níu lấy người hắn, giống như nữ cảnh sát bắt phạm nhân, toàn bộ khí thế đều triển khai.

Ánh mắt người đàn ông lấp lóe: "Tôi không biết cô nói cái gì. Mau thả tôi ra. Cô làm thế này là cản trở công việc của nhân viên y tế."

"Ồ? Nhân viên y tế." - Ninh Thu Thu quét mắt nhìn hắn ta một cái - "Xin hỏi anh làm ở phòng nào, có thẻ y tá sao? Có cần tôi để y tá trưởng đến nhận mặt một chút?"

Người đàn ông biến sắc.

Triển Thanh Viễn mãi lúc sau mới kịp phản ứng, người này là một phóng viên.

Người đàn ông này mặc quần áo y tá, thoạt nhìn còn tưởng là một y tá nam hiếm thấy, không nghĩ tới lại là chó săn. Hắn cùng Ninh Thu Thu đứng trước cửa nói chuyện lâu như vậy, đều bị tên này chụp đến. Nếu không phải Ninh Thu Thu phát hiện, nói không chừng tiêu đề ngày mai sẽ là hiện trường scandal của hắn cùng Ninh Thu Thu.

Triển Thanh Viễn nhìn ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm người ta của Ninh Thu Thu, bất ngờ cảm thấy mới mẻ. Hắn vẫn cho rằng Ninh Thu Thu là loại tiểu nữ sinh nhìn thấy con gián liền muốn hét lên nửa ngày, không nghĩ tới cô cũng có thời điểm bộc lộ ra khí thế như thế.

Người kia chần chờ một giây nhìn hai người bọn họ. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn từ trong túi lấy ra một cái máy ảnh mini.

Ninh Thu Thu cầm lấy máy ảnh, lưu loát xóa hết ảnh chụp bên trong.

"Còn bản sao." - Ninh Thu Thu đem máy ảnh trả lại, nói.

Loại máy ảnh này khẳng định đều là tự động sao lưu vào Baidu Cloud(3), để phòng ngừa loại chuyện bị bắt tại chỗ này. Người biết rõ quy tắc như Ninh Thu Thu không dễ bị lừa gạt như vậy.

(3) Baidu Cloud: Kiểu như Icloud của Iphone vậy, có thể sao lưu ảnh vào để giải phóng dung lượng, đồng thời cũng lưu trữ ảnh tránh cho sau này mất hoặc đổi máy, chỉ cần còn nhớ tài khoản thì có thể lấy lại tất cả ảnh.

Người đàn ông do dự đem bàn tay thò vào trong túi, tròng mắt đảo một chút. Triển Thanh Viễn có dự cảm không tốt, mở miệng kêu "Thu Thu cẩn thận", còn đưa tay muốn đỡ cô.

Thế nhưng, chuyện mà hắn dự đoán không phát sinh.

Người đàn ông nhanh chóng trở tay đẩy Ninh Thu Thu một cái, muốn chạy, lại phát hiện Ninh Thu Thu giống như cột đá đứng yên tại chỗ không đẩy được, ngược lại hắn còn bị người ta xách cổ áo, dùng sức giãy mấy lần cũng không thể thoát ra.

Người đàn ông : "..."

Ninh Thu Thu trở tay nhấn mặt hắn vào bức tường, hừ cười một tiếng: "Tôi hôm nay chịu thiệt thòi bị đẩy một cái, anh cảm thấy tôi còn có thể bị đẩy cái thứ hai?"

Triển Thanh Viễn: "..."

Hắn cảm giác nhận biết của mình đối với Ninh Thu Thu giống như một toà thành đang ầm ầm sụp đổ, tất cả tự động gây dựng lại thành một bộ dáng khác.

Mới vừa rồi hắn nói ai cần vệ sĩ ấy nhỉ...

Hiện tại thứ mà hắn lo lắng hơn chính là Ninh Thu Thu có thể vì đánh người này tàn phế mà phải chịu trách nhiệm hình sự hay không.

Ninh Thu Thu hôm nay bị những fan tư sinh đẩy là vì không có phòng bị. Hiện tại cô biết mình tay không đấu không lại tên đàn ông to lớn như vậy, đương nhiên đã lôi Đại lực bùa tùy thân ra dùng.

Có Đại lực bùa bổ trợ, loại miệng cọp gan thỏ như người đàn ông này, cô có thể dùng tay không đập 10 người.

Trên hành lang là chỗ người người đi tới đi lui, rất nhanh có người hỗ trợ báo tin, gọi nhân viên bảo an của bệnh viện đến. Địa vị Triển gia ở cái bệnh viện tư nhân này thuộc dạng "Siêu cấp VIP", phía bệnh viện khẳng định đối với loại người giả trang nhân viên y tế này nghiêm trị không tha.

Đem người giao cho bảo an, nói bọn họ phải ép tên phóng viên xóa ảnh xong, Ninh Thu Thu phủi tay, quay đầu nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Triển Thanh Viễn đang quan sát mình, mỉm cười: "Không cần quá sùng bái. Chị đây là người đoán không ra trong truyền thuyết, em trai."

Triển Thanh Viễn: "..."

Trải qua một đoạn nhạc đệm như vậy, phía bên Triển Thanh Việt cũng đã xử lý tốt. Trở lại phòng bệnh, Triển Thanh Việt vẫn còn tỉnh táo. Triển Thanh Viễn thấy bộ dạng mới vừa rồi còn giống như nữ hán tử của Ninh Thu Thu, sau khi nhìn thấy anh trai hắn liền lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được thay đổi, biến thành bộ dạng tiểu cô nương mềm mềm manh manh dễ đẩy ngã...

"Anh ngồi dựa lâu thế này sẽ mỏi cổ, tôi giúp anh đổi tư thế nhé." - Nhìn thấy Triển Thanh Việt hơi nghiêng đầu dựa vào gối, Ninh Thu Thu nói.

Triển Thanh Việt ngầm cho phép, mặc cho cô cùng Triển Thanh Viễn giúp anh đổi một cái tư thế thoải mái hơn.

Sau khi đổi tư thế xong, Ninh Thu Thu lại hỏi: "Vừa rồi tôi quên còn có canh bồ câu, anh có muốn uống thêm một chút không?"

"..." - Triển Thanh Việt chần chờ một lát, lắc đầu, biểu thị không muốn uống nữa.

Thôi đi... Ninh Thu Thu quyết định để Triển Thanh Viễn nói vài câu với anh. Cô thực sự không tìm được đề tài nói chuyện!

Không biết vì cái gì, đối mặt Triển Thanh Việt, cô luôn có chút không được tự nhiên.

Thời gian thanh tỉnh của Triển Thanh Việt lần này có hơi dài hơn một chút, đối với chuyện khống chế cơ thể cũng tiến bộ rất nhiều, tay đã có thể làm vài động tác đơn giản, đầu cũng có thể động, miệng trừ ăn cơm ra còn có thể mơ hồ nói một hai từ, chỉ có điều rất khàn. Bác sĩ nói là do quá lâu không nói chuyện, từ từ khôi phục liền tốt lên.

Trong tay Ninh Thu Thu vẫn còn một tấm Cố Bản Bồi Nguyên bùa cuối cùng. Cô quyết định chờ khi Triển Thanh Việt ngủ mới trộm cho anh uống, ai bảo anh bài xích cô cho anh uống nước!

Ban đêm, Triển lão gia để Ninh Thu Thu vốn đang bị thương về nhà nghỉ ngơi, còn ông ở lại trông coi.

Ninh Thu Thu nghĩ nếu như Triển Thanh Việt tỉnh, bọn họ cô nam quả nữ ở chung một phòng có vẻ không được thỏa đáng. Quan trọng nhất chính là chuyện hôm nay thực sự làm cô xấu hổ, mà đoán chừng Triển Thanh Việt nhìn thấy cô cũng không được tự nhiên. Cũng không thể ngay lúc Triển Thanh Việt vừa tỉnh liền đem bảng hiệu đập nát được.

Nghĩ đến thời gian vẫn còn nhiều, cho nên cô cũng không kiên trì, đi về nhà nghỉ ngơi. Còn nước bùa gì đó, chờ ngày mai Triển lão gia ra ngoài, cô lại cho Triển Thanh Việt ăn vậy.

Ninh Thu Thu về đến nhà, trước tiên đi tắm rửa một cái. Nhìn thấy người trong gương trên trán sưng một cục đỏ thẫm, so sánh với gương mặt tinh xảo xinh đẹp ban đầu, thực sự không dễ coi.

Cũng may là không bị rách da. Nếu không ở cái chỗ rõ ràng như vậy mà lưu lại vết sẹo, liền hủy dung a.

Ninh Thu Thu lấy thuốc Triển Thanh Viễn cho ra, dựa theo hướng dẫn sử dụng đổ một ít ra tay xoa lên vết thương. Trước kia ở Tu chân giới bởi vì phải lịch luyện, thường có vài vết thương nhỏ, thủ pháp xoa trán của Ninh Thu Thu vô cùng thuần thục.

Đúng như Triển Thanh Viễn nói, thuốc này rất có tác dung. Ninh Thu Thu mới chỉ xoa nhẹ một hồi đã cảm thấy cục u trên trán nóng lên, một chút đau nhức vốn có thể nhận thấy được đã không còn, thay vào đó là cảm giác dễ chịu không nói nên lời, phảng phất như tự mình có thể cảm nhận được từng tế bào dưới da đang nhanh chóng khôi phục.

Tắm rửa xong, thấy thời gian còn sớm, Ninh Thu Thu lấy lá bùa cùng bút mực ra, chuẩn bị vẽ thêm vài tấm bùa.

Cô nghĩ đến lời bác sĩ nói hôm nay. Triển Thanh Việt dù đã tỉnh, nhưng muốn một lần nữa hoạt động bình thường, mở miệng nói chuyện, đi lại, cần phải trải qua một đoạn thời gian rất dài mới có thể chậm rãi khôi phục.

Cho nên, cô quyết định vẽ thêm vài loại bùa khác có thể giúp cho anh nhanh chóng khá lên.

Cố Bản Bồi Nguyên bùa kia hiển nhiên đã không còn thích hợp, nhất định phải là mấy loại bùa cường thân kiện thể mới có tác dụng tốt nhất. Ninh Thu Thu nghĩ đến trước kia thường dùng Thiên Cương(4) bùa có hiệu quả như vậy, liền quyết định vẽ nó.

(4) Thiên Cương (天罡): Theo của Lão tử, đây là Bắc đẩu thất tinh, hay còn gọi là chùm sao Bắc Đẩu, gồm 7 ngôi sao tạo thành hình cái gàu múc nước. 7 ngôi sao này đại diện cho các vị thần, được xem là 7 trung tâm thần lực vũ trụ hay 7 trục năng lượng bản thể vũ trụ. Giải thích từ Thiên Cương vì mình thấy hay thôi, còn trong đoạn này cứ hiểu là bùa để hồi phục sức khỏe đi =)))))

Thế nhưng vẽ bùa thì dễ, dưỡng bùa mới là khó. Hiện tại Triển Thanh Việt ở trong bệnh viện, mang bùa đến đó dưỡng có vẻ không thực tế, phòng bệnh của Triển Thanh Việt luôn có y tá ra ra vào vào thu dọn, khả năng bị lật ra quá lớn.

Xem chừng phải chờ Triển Thanh Việt xuất viện về nhà mới có thể tiếp tục dưỡng. Nhưng không biết lúc nào Triển Thanh Việt mới có thể xuất viện, hơn nữa nếu Triển Thanh Việt tỉnh, chuyện dưỡng bùa này sẽ không được thuận tiện. Vạn nhất bị Triển Thanh Việt bắt tại chỗ thì biết giải thích thế nào?

Chẳng lẽ nói 'Đừng hỏi, tôi cây ngay không sợ chết đứng. Dù sao tôi làm như vậy cũng là vì anh.'?

Sáng sớm hôm sau, phòng bếp nấu cháo tôm đậu hà lan và canh gà hầm sâm đưa đến cho Triển Thanh Việt. Ninh Thu Thu nghĩ đến chuyện Triển Thanh Việt bài xích cô mớm nước, linh quang lóe lên, xung phong nhận việc, còn tỏ vẻ cô dù sao cũng phải đi bệnh viện, có thể thuận tiện mang theo, không cần mất công người khác.

Cô không để tài xế chở mà tự mình lái xe đi. Ở trên đường đi, Ninh Thu Thu tìm một chỗ dừng xe, đem bùa đốt rồi trộn vào canh gà hầm sâm .

Hắc hắc hắc, Triển Thanh Việt sẽ không nghĩ tới đi!

Một bát canh gà hầm sâm, lại còn thêm một tấm Cố Bản Bồi Nguyên bùa, hi vọng sẽ không bồi bổ Triển Thanh Việt đến mức bổ ra máu mũi.

Đến bệnh viện, Triển lão gia đã thức dậy, mới xuống lầu đi bộ một vòng rèn luyện thân thể. Ông nhìn thấy Ninh Thu Thu, nhíu mày một cái, nói: "Tại sao vết thương trên đầu còn nghiêm trọng hơn hôm qua? Cháu còn đau không?"

Ninh Thu Thu giơ tay vuốt vuốt trán. Bởi vì máu bầm tan ra, diện tích vết thương hôm nay nhìn càng lớn càng dữ tợn: "Không đau nữa ạ. Nhìn qua có vẻ đáng sợ nhưng thật ra là máu bầm đang tan ra thôi, rất nhanh liền ổn."

"Vậy là tốt rồi. Về nhà để ông nói phòng bếp hầm chút canh đầu cá với thiên ma xuyên cung bạch chỉ(5) cho cháu uống, đề phòng có mầm bệnh gì."

(5) Canh đầu cá với thiên ma xuyên cung bạch chỉ (天麻川弓白芷鱼头汤): Thiên ma, Xuyên cung, Bạch chỉ là tên ba loại thuốc bắc. 3 loại này nấu với đầu cá, vừa bổ máu vừa giảm đau đầu giải cảm vân vân, nói chung là bổ lắm =))))

Là người có tiền được nuông chiều từ bé, Ninh Thu Thu cũng không từ chối phúc lợi này, gật đầu đồng ý, nói: "Ông nội, ông đi ăn cơm trước đi."

Mặc dù Triển gia là khách VIP, bệnh viện có cử người chuyên môn vì bệnh nhân cùng người nhà chuẩn bị đồ ăn, nhưng lão gia tử ăn không quen đồ ăn ở ngoài, cho nên một ngày ba bữa đều ăn cơm từ nhà mang tới.

Triển Thanh Việt hôm nay vẫn chưa tỉnh qua. Thời gian ngủ của anh vẫn dài như cũ, chỉ có điều khi cho ăn cái gì, Triển Thanh Việt sẽ có động tác nuốt theo bản năng. Cho nên lúc anh không tỉnh, vẫn có người đút canh cho anh uống như bình thường.

Canh gà bị Ninh Thu Thu đốt bùa cho vào, cặn màu đen rất rõ ràng. Ninh Thu Thu sai Tinh Tinh đi bày cơm cho Triển lão gia, để cô tới đút cho Triển Thanh Việt.

Tinh Tinh cười hắc hắc: "Nói không chừng cô đút tiên sinh liền tỉnh lại. Tiên sinh tỉnh ba lần, hai lần đều cô đều có mặt cô."

"..." - Không cần cô miệng quạ đen, được chứ!

"Lo chuyện bày cơm của cô đi!" - Ninh Thu Thu lườm - "Tôi nói cho cô biết, ông nội rất thích cô, quyết định giới thiệu cho cô một người bạn trai, nghe nói vừa nhiều tiền lại còn rất đẹp trai, cô còn không mau đi biểu hiện trước mặt lão nhân gia, nếu không ông sẽ quên mất đấy."

"Thật sao!" - Ánh mắt Tinh Tinh sáng lên, vén tay áo lên - "Ngao ngao ngao, tôi đi!"

Ninh Thu Thu: "..."

Có thể có chút thận trọng được không a.

Được rồi, về phương diện thận trọng, cô hình như không có tư cách nói người khác.

Phòng bệnh này là phòng Suite(6), bọn họ ở bên ngoài ăn cơm, Triển Thanh Việt ở bên trong sẽ không bị quấy rầy, mùi thuốc sát trùng của Triển Thanh Việt trong này cũng sẽ không ảnh hưởng đến người bên ngoài.

(6) Suite: là loại phòng cao cấp nhất, phải có nhiều hơn một phòng mới được gọi là phòng Suite. Về cơ bản thì mình thấy phòng này giống như một căn nhà nhỏ với đầy đủ các phòng cần thiết như phòng khách, phòng ngủ... Trong khách sạn có thể gọi là phòng Hoàng gia, phòng Tổng thống.

Ninh Thu Thu múc một chén canh gà nhỏ, dùng thìa đút cho Triển Thanh Việt. Đây là một hạng mục rất cần sự kiên nhẫn, bởi vì cô thì không thuần thục, còn Triển Thanh Việt đôi khi sẽ không hợp tác, ví như tràn ra ngoài, hoặc là ngậm trong miệng không nuốt, cho nên phải thật từ từ.

Sự thật chứng minh Tinh Tinh rất có thiên phú miệng quạ đen. Ninh Thu Thu vừa đút được hai thìa, thìa thứ ba còn chưa đưa đến bên miệng, Triển Thanh Việt bỗng động đậy, tỉnh lại.

Tay Ninh Thu Thu dừng lại giữa không trung.

Triển Thanh Việt vừa tỉnh lại, ánh mắt còn có chút chậm chạp, nhưng khi vừa nhìn đến cái thìa trong tay cô, liền lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy sắc bén lên.

"Canh gà hầm sâm!" - Ninh Thu Thu siêu hùng hồn - "Không tin anh tự nhìn!"

Ninh Thu Thu cầm chén đưa tới cho anh nhìn, ngoại trừ đáy chén có mấy mảnh tro tàn bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, đúng là một bát canh gà hầm sâm hàng thật giá thật.

Triển Thanh Việt liếc qua, há miệng nói một câu trong cuống họng, mặc dù thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như tiếng từ cái đàn Nhị cũ nát phủ bụi phát ra, nhưng Ninh Thu Thu vẫn có thể như kỳ tích mà lý giải.

Anh nói: "Tôi sẽ tỉnh."

"Tôi biết anh sẽ tỉnh a, anh cũng đã tỉnh qua rất nhiều lần!" - Ninh Thu Thu gật đầu.

Triển Thanh Việt lại há miệng nói ra bốn chữ. Lần này Ninh Thu Thu hơi nghi hoặc, suy nghĩ một chút mới hiểu. Đối phương nói: "Không cần trộm đút."

Ninh Thu Thu: "???"

Cái gì gọi là trộm đút, cô rõ ràng là quang minh chính đại đút!

Chỉ có điều lời này quả thực làm Ninh Thu Thu hơi chột dạ. Đối phương nói cái chữ "trộm" này như rất có thâm ý, chẳng những chỉ hiện tại, mà không chừng còn ám chỉ chuyện trước đây...

Trước đây...

Ninh Thu Thu không dám suy nghĩ đến cùng xem Triển Thanh Việt có phải trong lúc hôn mê có cảm giác hay không, nếu không cô sẽ muốn đập đầu vào tường mất...

Chỉ có điều Triển Thanh Việt vẫn phối hợp uống non nửa bát canh sâm. Triển lão gia biết cháu trai tỉnh lại, cơm ăn được một nửa đã đi qua xem anh. Nhìn thấy bọn họ một người dụng tâm cho ăn, một người ngoan ngoãn ăn, cảm thấy hình ảnh này làm ông phi thường hài lòng, cười híp mắt: "Lần này vất vả Thu Thu vẫn luôn chiếu cố Thanh Việt."

Triển Thanh Việt đang ăn canh, nghe vậy dừng lại một chút. Bất quá anh cũng không tỏ vẻ gì, vẫn tiếp tục bình tĩnh ăn canh.

Ninh Thu Thu đặc biệt tò mò Triển Thanh Việt hiện tại muốn dùng thái độ gì đối đãi với cô. Dù sao cô là một tiểu thư nhà giàu, vẫn luôn ở chỗ này chiếu cố người bị thương như anh là một chuyện rất không khoa học.

Chỉ có điều đối với sự tồn tại của cô, Triển Thanh Việt dường như cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì. Thậm chí cứ như vậy bình tĩnh tiếp nhận.

A, đúng hơn là không tiếp nhận cũng không được. Dù sao anh hiện tại có miệng không thể nói.

Nhưng phản ứng của Triển Thanh Việt so với trong tưởng tượng của cô bình tĩnh hơn rất nhiều a!

Chẳng lẽ đây chính là sự bình tĩnh của người quen ở trên cao, địch không động ta không động trong truyền thuyết?

Hoặc là thật ra đầu óc anh còn chưa khôi phục tốt, cái gọi là bình tĩnh chỉ là đầu óc phản ứng không kịp...

Được rồi, mặc kệ anh là loại nào, không phải chỉ là bình tĩnh thôi sao, ai mà không biết làm chứ!

"Không khổ cực" - Ninh Thu Thu cười nói - "Ông nội, ông đi ăn cơm trước đi, cháu cho anh ấy ăn xong sẽ gọi ông."

"Được." - Triển lão gia nhìn cháu trai nhà mình cũng không bài xích chuyện ở cùng một chỗ với Ninh Thu Thu, cười ha hả nói - "Vậy Thanh Việt cháu từ từ ăn, ăn xong ông nội lại đến nói chuyện với cháu."

Triển Thanh Việt chậm rãi gật đầu, biểu thị đồng ý.

Uống xong canh, Triển Thanh Việt lại uống mấy ngụm cháo, nhưng không được bao nhiêu. Bởi vì nằm trên giường thời gian dài, hiện tại khẩu vị anh rất nhỏ, ăn không nổi quá nhiều thứ cùng một lúc.

Cho Triển Thanh Việt ăn xong, Triển lão gia vẫn còn đang ăn cơm. Ninh Thu Thu lại bắt đầu không có chuyện để làm, bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu lúng túng. Ninh Thu Thu đang nghĩ ngợi tại sao Triển lão gia còn chưa ăn xong, bỗng nhiên trong đầu linh quang lóe lên, nghĩ tới điều gì: "Anh hôn mê lâu như vậy, cũng không biết hiện tại là tình cảnh gì đi. Tôi nói cho anh nghe một chút?"

Ánh mắt Triển Thanh Việt rõ ràng dừng lại một chút, sau đó chậm rãi giương mắt, nhìn về chỗ bị thương trên trán cô.

Ninh Thu Thu đoán ý tứ của anh đại khái là 'Cô bị thương, không cần nghỉ ngơi sao?'

"Tôi không có gì đáng ngại, không đau lắm. Nhìn qua có vẻ kinh khủng vậy thôi, phỏng chừng ngày mai liền tan hết."

Triển Thanh Việt nghe vậy, nhẹ gật đầu, ngầm cho phép cô phổ cập khoa học.

"Anh hôn mê đã hai năm" - Ninh Thu Thu nói với anh - "Tình cảnh trong nhà không có thay đổi gì, chỉ có điều Thanh Viễn đã kế thừa sự nghiệp lúc trước của anh, chống đỡ toàn bộ Triển gia, tình huống cho đến trước mắt vẫn rất lạc quan. Triển lão gia hai năm này thân thể cũng không tệ, Thanh Viễn cũng đã trưởng thành rất nhiều..."

Ninh Thu Thu kể kể, cảm giác những điều nói ra trong mắt Triển Thanh Việt đều là nói nhảm, tựa như cô cũng không hiểu rõ Triển gia, căn bản nói không được điều gì có ích.

Cái khác, cái khác liên quan tới xã giao, sự nghiệp, thậm chí hoa đào gì đó của Triển Thanh Việt, cô lại càng không biết.

Tin tức thời sự, chuyện lớn quốc gia gì đó, đoán chừng Triển Thanh Việt cũng không có hứng thú.

Ách...

Thật xấu hổ a.

"Cái kia, anh có điều gì nghĩ muốn hiểu rõ hơn không?" - Cuối cùng, Ninh Thu Thu nhụt chí hỏi ý kiến của Triển Thanh Việt. Cô thực sự không nghĩ ra điều gì để nói tiếp nữa.

Triển Thanh Việt nhìn thoáng qua cô.

Còi báo động trong đầu Ninh Thu Thu lập tức réo vang.

"Cô." - Cô nghe được trong cổ họng anh phát ra cái âm tiết này.

Ninh Thu Thu: "..."

Cô biết ngay mà!

"Tôi à" - Ninh Thu Thu vặn ngón tay - "Tôi là con gái một của Ninh gia, Ninh Sĩ Hiền chắc anh biết a, là cha tôi... Thời điểm anh xảy ra chuyện tôi còn đang học đại học, trước kia đã từng tới nhà các anh, anh đối với tôi chắc cũng có chút ấn tượng đi. Về sau, tôi tiến vào ngành giải trí, trở thành một nghệ sĩ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ lại đi quay chụp đóng phim."

Ninh Thu Thu cố ý tránh nặng tìm nhẹ nói. Chủ yếu là cô không biết làm sao thẳng thắn nói ra quan hệ hiện tại của hai người. Cũng không thể nói là cô nhìn trúng thể chất của anh, cho nên quyết định gả cho anh xung hỉ, thân phận bây giờ xem như là vợ không được luật pháp thừa nhận của anh, từng cùng anh ngủ trên một cái giường, còn dùng ống hút cho anh uống qua nước bùa có lẫn nước bọt của cô đi.

Triển Thanh Việt nghe xong còn không phải tức chết tại chỗ!

Triển Thanh Việt nghe cô nói xong, nhìn cô một cái thật sâu, hiển nhiên đối với đáp án này không quá hài lòng, thế nhưng anh cũng không tỏ vẻ gì. Lúc này Triển lão gia cũng đã cơm nước xong xuôi, tiến vào.

Ninh Thu Thu nới lỏng miệng thở một ngụm khí.

Cô thật không bịa nổi nữa!

Về sau đánh chết cũng không ở cùng một chỗ với anh.

Bởi vì Ninh Thu Thu kiên nhẫn cho uống nước bùa, thân thể Triển Thanh Việt càng ngày càng tốt lên.

Đợi đến thời điểm Ninh Thu Thu một lần nữa trở về đoàn quay phim, phương diện nói chuyện của anh đã tương đối trôi chảy, thời gian tỉnh từ một ngày không đến một giờ đã tiến bộ thành một ngày hai ba giờ, biên độ chuyển động cơ thể cũng ngày một tốt hơn. Bác sĩ mỗi ngày đều sẽ cho anh tập một vài bài tập hồi phục đơn giản, để anh sớm một lần nữa nắm giữ quyền chủ động điều khiển cơ thể.

Bác sĩ cũng nói đầu óc của anh khôi phục rất tốt, ánh mắt càng ngày càng rõ ràng, tư duy cũng đã nhanh nhạy hơn rất nhiều.

Ninh Thu Thu cảm giác, mối quan hệ của hai người bọn họ đã sắp giấy không gói được lửa...

--------------------------------------

Editor có lời muốn nói: Sao dạo này chương nào cũng hơn 5000 từ vậy ;-; Toi có chút lao lực, cầu an ủiiiii ;-;

Hơn nữa, thật hối hận vì đã cập nhật Wattpad! Wattpad vậy mà giới hạn số lượng truyện đọc offline! Phải biết lý do toi dùng Wattpad là vì có thể đọc offline nha ;-; Những ai chưa cập nhật phiên bản mới, một lời khuyên chân thành là đừng bao giờ cập nhật ;-;


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.