Chương 16: Tỉnh lại
Chờ đến lúc Ninh Thu Thu chạy như bay trở về bệnh viện đã là chạng vạng tối.
"Ông nội, Triển... Anh Thanh Việt thế nào rồi?"
"Thu Thu trở về rồi à" - Triển lão gia tử nhìn thấy cô, khóe mắt người luôn luôn lạnh nhạt như ông đã có chút ướt át, bờ môi run lên, nói - "Có thể tỉnh, Thanh Việt thằng bé có thể tỉnh."
Ninh Thu Thu một đường chạy về đều cảm thấy tin tức này có chút không chân thực. Cô nghĩ chuyện Triển Thanh Việt tỉnh lại này, trắc trở giống như chuyện Đường Tăng thỉnh kinh vậy, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho sự tình xấu nhất.
Không nghĩ tới mọi chuyện vậy mà lại thuận lợi như thế, cảm xúc của Ninh Thu Thu cũng bị ông cụ lây nhiễm, nhịn không được đưa tay ôm lấy lão nhân gia tóc mai tuyết trắng trước mắt: "Chúc mừng ông nội."
Triển lão gia tử nhẹ gật đầu, vỗ vỗ lưng cô: "Cám ơn cháu, Thu Thu."
Ninh Thu Thu biết ông đang cảm ơn cô chuyện xung hỉ. Triển Thanh Việt có thể trong lúc mấu chốt này tỉnh lại, người bên ngoài đều nghĩ là xung hỉ có tác dụng.
"Không cần cám ơn, ông nội" - Ninh Thu Thu cười một cái - "Chúng ta là người một nhà mà."
Lúc này Triển Thanh Viễn cũng đi tới, hắn nhìn thấy Ninh Thu Thu, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
Là một người theo chủ nghĩa vô thần, Triển Thanh Viễn không tin cái lời nói hoang đường gì mà xung hỉ có thể để cho anh cả tỉnh lại. Thế nhưng, sự thật lại thích đánh vào mặt hắn như vậy. Ninh Thu Thu mới gả tới hơn một tháng, liền thật sự xuất hiện kỳ tích.
Bác sĩ chủ trị cho anh cả vừa nói với hắn, tổn thương đại não của anh ấy gần đây khôi phục vô cùng tốt, quả thực chính là kỳ tích y học.
Cô gái Ninh Thu Thu này... Triển Thanh Viễn không khỏi liếc nhìn cô nhiều thêm vài cái, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Thế nào Em trai. Sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn chị?" - Ninh Thu Thu biết rõ còn cố hỏi. Triển Thanh Viễn lúc này đoán chừng còn đang hoài nghi nhân sinh đây. Dù sao cái hỉ này nói xông liền xông thành công, so với nạp tiền điện thoại còn có kết quả nhanh hơn.
"Nhìn xem cô có phải Quan Âm Bồ Tát chuyển thế hay không, thần kì như vậy." - Triển Thanh Viễn nói.
Ninh Thu Thu mười phần không biết xấu hổ đáp lời: "Đó cũng không phải là không thể. Anh về sau nhớ bái lạy nhiều một chút, có nguyện vọng gì cũng đều có thể thực hiện."
Triển Thanh Viễn: "..."
Bọn họ trò chuyện xong, Triển Thanh Viễn đưa Triển lão gia tử về trước. Lão nhân gia vừa mừng vừa sợ một ngày, thân thể đã có chút không chịu đựng nổi. Ninh Thu Thu thì đi vào phòng bệnh của Triển Thanh Việt.
Triển Thanh Việt vẫn như cũ an tĩnh nằm, bộ dạng so với trước khi cô rời đi không có gì khác nhau.
Trên người hắn mặc quần áo bệnh nhân. Bởi vì đã có dấu hiệu khôi phục, hắn không thể tiếp tục ở nhà mà phải nằm viện tiếp nhận trị liệu phục hồi.
Ninh Thu Thu nghĩ người thực vật tỉnh lại chính là một lúc nào đó đột nhiên mở mắt ra, giống như tỉnh ngủ vậy, không nghĩ tới quá trình này còn phức tạp như thế, cần trải qua một loạt trị liệu, kích thích gì đó mới có thể giúp hắn tỉnh dậy.
"Oa, Ninh tiểu thư, cô thật sự là thiên mệnh thần nữ (1) của Triển tiên sinh" - Tinh Tinh vui vẻ ở trước mặt Ninh Thu Thu lải nhải - "Vừa rồi bác sĩ nói, tháng này đại não tổn thương của Triển tiên sinh hồi phục đặc biệt tốt, thậm chí đã có ý thức nhất định. Chúng ta mỗi ngày cùng tiên sinh nói chuyện, tiên sinh có thể cảm giác được."
(1): Thiên mệnh thần nữ: người phụ nữ như thần do trời định =)))))
Ninh Thu Thu: !!!
Cái, cái gì?
Có ý thức?!
Vậy cô trong khoảng thời gian này ở bên người Triển Thanh Việt làm loạn, nói một mình, thậm chí loại chuyện tiên hạ thủ vi cường Ôn Linh cũng nói trước mặt hắn, còn có... còn có lần trước cùng hắn ngủ chung trên một cái giường, đối phương không phải là... đều biết đi?
"..."
Sẽ không sẽ không, Ninh Thu Thu tự an ủi mình. Thời điểm cô ngủ cũng không nghe được người khác nói cái gì, huống chi Triển Thanh Việt chẳng những ngủ mà đại não còn tổn thương, càng không có khả năng nghe được a.
Ninh Thu Thu hỏi: "Bác sĩ có nói hắn lúc nào có thể tỉnh hay không?"
"Bác sĩ nói cần phải nhìn tình huống khôi phục, có dài có ngắn. Ngắn thì có thể sau một khắc mở mắt ra, dài thì một năm nửa năm cũng không phải là không có khả năng."
"Vậy sao..." - Dù sao có thể tỉnh là được rồi - "Tôi bây giờ đi về nhà tắm rửa trước. Cô cùng bọn họ nói qua đi, ban đêm tôi sẽ tới trực."
Cô ngày mai còn phải quay về đoàn làm phim, chỉ có thể thừa dịp hôm nay ở lại đút cho Triển Thanh Việt uống thêm một lần nước bùa. Về sau... về sau liền từ từ suy nghĩ biện pháp xin phép nghỉ, trở về đút vậy. Nhân vật của cô bởi vì về sau sống ở ngoại bang, cho nên ngoại cảnh rất nhiều, hiện tại cơ hồ mỗi ngày đều có cảnh diễn, không tìm được cơ hội nghỉ ngơi. Chỉ có điều sau khi ngoại cảnh quay chụp xong, cả đoàn phim sẽ quay về căn cứ truyền hình điện ảnh ở ngoại ô thành phố A quay, lúc đó lịch trình sẽ tương đối nhẹ nhàng.
Tinh Tinh vốn muốn nói cô có thể không cần mệt nhọc như vậy, người giúp việc bọn họ sẽ an bài người đến trực. Thế nhưng cô ấy nghĩ tới Ninh tiểu thư cùng Triển tiên sinh đã lâu không gặp, đương nhiên muốn ngủ chung một phòng để giải nỗi tương tư. Hơn nữa đây là phòng bệnh VIP, điều kiện ưu việt, căn bản cũng không có bao nhiêu mệt, cho nên nhanh nhảu gật đầu đáp ứng: "Được rồi Ninh tiểu thư, tôi sẽ đi an bài!"
Ninh Thu Thu trở về Triển gia tắm rửa một chút, đem một lá bùa đốt đi, hòa vào nước để trong hộp giữ nhiệt, đợi chút nữa thuận tiện liền đút cho Triển Thanh Việt uống.
May mắn dạo này cô dưỡng rất nhiều bùa. Mặc dù bùa dưỡng tàn đã chồng chất thành núi, nhưng bùa dưỡng thành cũng không ít, không đến mức cháy hàng.
Nhưng về sau lại có vấn đề cần phải nghĩ tới. Chờ đến lúc Triển Thanh Việt tỉnh lại, chuyện dưỡng bùa này làm sao bây giờ? Cô phải hướng hắn nhờ vả sao?
Nếu Triển Thanh Việt không tin thì sao...
Thôi, sự tình về sau, chờ Triển Thanh Việt tỉnh lại liền dựa vào tính cách của hắn mà tùy cơ ứng biến đi. Cũng không biết người này có dễ ở chung hay không, nếu so với tiểu quỷ Triển Thanh Viễn kia còn đáng ghét hơn, cô liền quả quyết vứt bỏ hắn!
Ninh Thu Thu ở nhà ăn xong cơm tối mới mang theo nước bùa đến bệnh viện.
"Vậy Ninh tiểu thư, tôi liền đi trước a" - Tinh Tinh thấy cô đến, thức thời thu dọn đồ đạc rời đi - "Có chuyện gì cô cứ rung chuông, chị gái y tá liền chạy tới a. Nếu muốn tìm tôi liền nhắn Wechat."
Ninh Thu Thu gật đầu với cô ấy: "Ừm, cô trở về đi, trên đường cẩn thận."
"Vâng" - Tinh Tinh nháy mắt ra hiệu với cô - "Buổi tối vui sướng nha, Ninh tiểu thư."
"..." - Vui sướng cái quỷ a! Ninh Thu Thu trừng cô ấy - "Tiền thưởng tháng sau cũng không muốn rồi?"
"A, cô nói cái gì, gió quá lớn tôi nghe không được, lỗ tai tôi giống như điếc vậy. Bái bai Ninh tiểu thư!" - Nói xong, Tinh Tinh co chân chạy biến.
Ninh Thu Thu lắc đầu, ở bên cạnh giường Triển Thanh Việt ngồi xuống, tay đè vào mép giường, chống cằm nhìn mỹ nam ngủ trên giường.
Rất nhanh thôi mỹ nam sẽ tỉnh. Nghĩ đến điều này, Ninh Thu Thu không khỏi mỉm cười, trong lòng đầy cảm giác tự hào. Người này là do cô cứu tỉnh đó!
Không biết khi Triển Thanh Việt tỉnh lại, biết mình "bị" kết hôn sẽ có phản ứng gì? Dứt khoát lựa chọn ly hôn, để cô lăn, hay là vui vẻ tiếp nhận sự thật này, hoặc là xử lý lạnh, dù sao tôi cũng không quan tâm cô, cô nếu có bản lĩnh thì cứ ở chỗ này mặt dày mày dạn tiếp tục chờ đợi đi?
Cô tương đối mong đợi đến ngày đó nha.
Ninh Thu Thu cho hắn uống nước bùa xong, lại dùng khăn nóng giúp hắn lau mặt và tay chân để hắn ngủ thoải mái một chút.
Một đêm chớp mắt trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Ninh Thu Thu liền trở về đoàn quay phim, tình huống phía sau chỉ có thể nhờ Tinh Tinh phát sóng trực tiếp hiện trường.
Tinh Tinh tận chức tận trách báo cáo cho cô mọi tình huống của Triển Thanh Việt, tỉ như hôm nay ngón tay động đậy, ngáp một cái... Mặc dù chỉ là những động tác vô thức, thậm chí là phản xạ có điều kiện, nhưng đều biểu thị tình huống của Triển Thanh Việt đang dần tốt lên.
Thời gian bận rộn quay phim chẳng mấy chốc mà trôi qua. Ninh Thu Thu tính tình hiền hoà dễ ở chung, lại là người vừa có tiền vừa hào sảng, nhiều lần mời cả đoàn làm phim ăn uống nên ấn tượng của mọi người đối với cô rất tốt, nhân duyên tại đoàn làm phim không tệ.
Đặc biệt là nam số một Phương Cẩn Nhiên, từ sau sự kiện Weibo lần trước, tình hữu nghị của hai người nhanh chóng tăng cao. Phương Cẩn Nhiên người này thoạt nhìn có vẻ cao lãnh, nhưng kỳ thật chỉ là tương đối chậm nhiệt(2), quen biết lâu sẽ phát hiện người này rất tốt, luôn quan tâm chiếu cố người khác, vì vậy cả đoàn phim đều quý mến hắn.
(2) Chậm nhiệt: Kiểu người thường mất nhiều thời gian để làm quen thích nghi với mối quan hệ mới. Edit đến 'thoạt nhìn cao lãnh nhưng kỳ thật là chậm nhiệt' tự dưng nghĩ ngay tới Web =)))))
"K."
"Hai."
"Tứ quý(3)! A ha ha ha, Nhiên ca, Thu Thu, em chỉ còn thừa một lá bài, hai người thua rồi, trà chiều mời khách đi!" - Từ Á đắc ý đem lá bài cuối cùng trong tay mình ném đi, cười hì hì nói.
(3) Nguyên văn là 地主, nghĩa là bom, trong trò đấu địa chủ là tứ quý, chặn đánh được tất cả bài trừ Joker.
Lúc rảnh rỗi không phải quay phim, Ninh Thu Thu, Phương Cẩn Nhiên cùng Từ Á ba người liền rủ nhau chơi trò đấu địa chủ. Từ Á ngay từ đầu cùng Ninh Thu Thu thủy hỏa bất dung, thậm chí ở lần gặp mặt đầu tiên còn cố tình phạt cô ba cốc bia. Chỉ có điều sau lần quay phim chung này, ấn tượng của cô ấy đối với Ninh Thu Thu nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp. Lần trước có một cảnh cô ấy mãi không tìm được trạng thái, diễn thế nào đạo diễn cũng không thỏa mãn, Ninh Thu Thu chỉ điểm cho cô ấy một chút, giúp cô ấy sáng tỏ thông suốt, vì thế liền biến chiến tranh thành tơ lụa, trở thành bạn tốt.
"Anh còn chưa thua" - Phương Cẩn Nhiên bình tĩnh ném ra hai tấm bài - "Joker(4), anh cũng chỉ còn thừa một lá bài."
(4) Nguyên văn là 王炸, là lá Joker bên mình. Trong trò đấu địa chủ thì lá này to nhất, chặn đánh được tất cả bài. Nhưng mình không biết ở đấu địa chủ Việt Nam gọi lá đó là gì, nên để Joker cho dễ hiểu.
"... Oa người này! Anh chơi xấu! Rõ ràng em cùng Thu Thu đã đi hai vòng bài, ba lá trên tay anh vẫn một mực không nhúc nhích, em còn nghĩ là anh không có Joker chứ. Anh quá phúc hắc rồi."
Nhân viên công tác ở bên cạnh vây xem bọn họ chơi, nói: "Chị Từ Á, anh Nhiên đã sớm đoán được chị còn có tứ quý, cho nên án binh bất động chờ chị để nổ gấp bội đấy. Chị nhìn xem bao nhiêu lá lớn lá nhỏ đều ra cũng không thấy Joker, hẳn phải đoán được có Joker a."
"Tôi nào biết được anh ấy là ninja rùa a! Tôi có Joker đều đem nổ trước, chưa từng để dành thế này, có phải không Thu Thu."
Thu Thu buông tay: "Dù sao tớ nằm không cũng đã thắng."
Từ Á: "Huhu, hai người khi dễ tớ."
Ngay lúc Từ Á đang khóc trời đập đất lên án Phương Cẩn Nhiên quá phúc hắc, cách đó không xa bỗng trở nên ầm ĩ. Mọi người còn đang nhìn quanh xem chuyện gì xảy ra, phó đạo diễn đã vội vã chạy tới, nói: "Tổng giám đốc nhà đầu tư đến thăm ban, mọi người đều đi qua tiếp đi, còn nữa, mau tranh thủ thời gian thu bài lại, không nên để người ta thấy được."
Thì ra là kim chủ ba ba tới. Ấn tượng của Ninh Thu Thu đối với nhà đầu tư thực sự không tốt cho lắm. Lần trước cái vị An tổng kia nói cái gì mà quen biết ba Ninh, về sau cô hỏi ông, ông nói chỉ gặp qua một lần ở trong tiệc rượu, trao đổi danh thiếp hữu nghị mà thôi.
Chỉ có điều lễ phép cơ bản vẫn phải giữ, Ninh Thu Thu cùng bọn họ đi qua, nhìn thấy người tới liền dừng một chút.
Đến thăm ban chẳng những có kim chủ ba ba, còn có kim chủ gia gia -- Triển Thanh Viễn.
Thế nhưng mọi người chỉ biết kim chủ ba ba, không biết đến vị đại gia nhiều tiền đứng sau này. An tổng giới thiệu Triển Thanh Viễn cho mọi người, thành công làm sáng mù mắt cả đoàn làm phim: Thì ra đây chính là gia chủ Triển thị đại danh đỉnh đỉnh a, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai lại còn có khí chất.
"Tôi tới thăm ban bạn tốt của tôi, Vi Lương, quấy rầy đến mọi người." - Triển Thanh Viễn bị đám người vây quanh, tao nhã hữu lễ nói. Quan hệ của hắn cùng Quý Vi Lương chưa công khai, cho nên với người ngoài đều nói là bạn tốt.
Mọi người lập tức hâm mộ ghen tỵ nhìn về phía Quý Vi Lương, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng quan hệ giữa hai người. Chỉ một điểm được chủ tịch tập đoàn Triển thị tự mình đến thăm ban đã đủ để cho người ta cực kỳ hâm mộ rồi.
"Anh qua đây cũng không nói trước một tiếng. Im lặng tập kích kiểu này làm mọi người một chút chuẩn bị cũng không có." - Quý Vi Lương giận dỗi trách, để mọi người đối với quan hệ của cô ta cùng Triển Thanh Viễn có thêm nhận thức mới. Người bình thường cùng Triển tổng kết giao, nịnh bợ còn không kịp, nơi nào dám trách hắn chứ.
"Vậy tôi hướng mọi người bồi tội vậy." - Triển Thanh Viễn nghe lời, nói - "Buổi trưa hôm nay tôi mời khách, địa điểm để mọi người chọn, thế nào?"
Mọi người đương nhiên nói được.
"Vậy phiền Triển nhị thiếu tốn kém " - Quý Vi Lương tươi cười - "Bên ngoài nắng lắm, vào trong ngồi đi."
Ninh Thu Thu đứng một bên xem toàn bộ quá trình, cảm thấy có chút buồn cười. Triển Thanh Viễn vừa xuất hiện tại đoàn làm phim liền xuất thủ rộng rãi, cấp cho Quý Vi Lương đủ mặt mũi. Quý Vi Lương mấy ngày gần đây đều trôi qua không vui vẻ, lúc này rốt cục cũng có một lần mở mày mở mặt.
Cô ta một mặt luôn chán ghét Ninh Thu Thu dùng tiền làm việc, hơi tí liền ra vẻ là kẻ có tiền, một mặt khác vẫn muốn dựa vào kẻ có tiền như Triển Thanh Viễn đến làm ra vẻ, cũng không biết mặt của cô ta có biết đau hay không.
Bất quá chắc là ở trong lòng Quý Vi Lương, loại người dựa vào tiền đi cướp danh ngạch của người khác như cô cùng loại người như Triển Thanh Viễn bản chất khác nhau đi.
Nếu là Triển Thanh Viễn, Ninh Thu Thu liền lười đi nịnh nọt. Cô trở về phòng mình nghỉ ngơi, được một lúc thì có nhân viên đưa một hộp lớn đầy cherry đỏ mọng tới, nói Triển Thanh Viễn mang theo hai thùng đầy, mời người của đoàn làm phim ăn.
"Chẳng phải chỉ là cherry thôi sao, ai mà không mời được" - Đợi đến lúc nhân viên công tác ra ngoài, Tiểu Trì thở phì phò mắng, lại cầm hộp cherry lên làm bộ muốn ném - "Chúng ta thèm vào, hừ!"
Ninh Thu Thu bị Tiểu Trì ghét cái ác như kẻ thù chọc cười: "Không cần phải khoa trương như vậy. Đây là Triển Thanh Viễn mời, không phải Quý Vi Lương, ăn hết cũng không có gì đáng ngại."
Tiểu Trì đột nhiên nhớ tới Ninh Thu Thu trước đó hình như cũng thích Triển Thanh Viễn, chợt cảm thấy nghệ sĩ nhà mình thật thảm. Cô ấy thấy thần sắc Ninh Thu Thu cũng không giống như có cái gì không vui, mở miệng thăm dò: "Thu Thu, chị... không sao chứ."
"Chị có thể có chuyện gì, đã sớm buông xuống rồi. Em mang cherry đi rửa đi, chị cũng muốn ăn."
"A, vâng."
Tiểu Trì lĩnh mệnh đi rửa cherry, phòng nghỉ lập tức an tĩnh lại. Ninh Thu Thu nhìn tình hình sáng hôm nay hẳn là không thể quay, cô duỗi lưng một cái, đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi thì cửa phòng lại bị người gõ.
"Mời vào."
Ninh Thu Thu chỉ nghĩ là nhân viên đoàn làm phim nên không đi mở cửa, để người đến tự mình vào. Nhưng thời điểm nhìn thấy người tiến vào là ai, cô liền hối hận.
Triển Thanh Viễn thấy Ninh Thu Thu trên mặt không vui cũng chẳng buồn che giấu: "Không chào đón tôi như vậy?"
Ninh Thu Thu yên lặng liếc mắt, nói: "Đây không phải là chuyện rõ rành rành sao."
"..."
Triển Thanh Viễn bị cô chẹn họng một chút. Kỳ thật lần này bởi vì chuyện của anh trai, hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy lúc trước hắn quả thực tồn tại thành kiến rất lớn với Ninh Thu Thu, chủ yếu cũng là do tính cách người này quá không làm người ta yêu thích. Nhưng hôm nay anh cả đã muốn tỉnh, hắn nhất định phải một lần nữa suy xét kỹ hình thức ở chung giữa bọn họ.
Hắn thật ra muốn cùng Ninh Thu Thu hoà giải. Dù sao giữa hai người cũng không phải thâm cừu đại hận gì, không cần thiết phải nháo đến tình cảnh vừa gặp mặt liền cấu véo nhau, nhưng thái độ này của Ninh Thu Thu...
"Đây là canh dì Phùng hầm, ông nội để tôi mang tới cho cô." - Triển Thanh Viễn đặt hộp giữ ấm cầm trên tay lên bàn. Ninh Thu Thu rất thích uống canh dì Phùng hầm. Triển lão gia biết hắn muốn đi thăm ban, bắt hắn nhất định phải đưa canh đến cho cô.
"A" - Ninh Thu Thu không nghĩ tới Triển lão gia tử tốt như vậy, chợt thấy cảm động. Đi máy bay không được mang theo chất lỏng, cái này đoán chừng phải gửi vận chuyển đi. Nghĩ tới đây, thái độ Ninh Thu Thu hơi tốt hơn một chút - "Vất vả để anh mang theo, cám ơn."
Triển Thanh Viễn khóe miệng giật giật, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Ninh Thu Thu, cô về sau định làm thế nào?"
"Cái gì làm thế nào?"
"Anh tôi khôi phục rất tốt, đoán chừng sắp tỉnh lại rồi."
Ninh Thu Thu buông tay: "Tiếp tục làm Triển phu nhân chứ sao? Chẳng lẽ nhà họ Triển các anh lợi dụng xong tôi, liền muốn một cước đá văng?"
Triển Thanh Viễn nhíu mày: "Cô biết rõ ý tôi không phải như vậy."
"Tôi nào biết được ý anh là cái nào. Tôi cũng không phải là con giun trong bụng anh."
Triển Thanh Viễn: "..."
Tiểu Trì bưng một hộp cherry đã rửa sạch sẽ trở về, vội vàng nói: "Em mới vừa nhìn thấy Triển Thanh Viễn từ trong phòng chúng ta đi ra, sắc mặt rất kém. Hai người..."
Ninh Thu Thu thành thật khai báo: "Bị chị chọc tức đó."
Oắt con Triển Thanh Viễn kia có vẻ không kìm được tức giận, nhưng cô cũng đâu nói cái gì sai nha.
Lần thăm ban này chỉ là việc nhỏ xen vào, cũng không nhấc lên gợn sóng gì. Một tháng sau, phần quay chụp ngoại cảnh của « Phiêu Dao » hoàn toàn kết thúc, đám người thu dọn đồ đạc trở về ngoại ô thành phố A. Vừa vặn phông nền bên kia đã dựng xong, chuyện quay chụp hơn một tháng tiếp theo đều sẽ diễn ra ở đó.
Ninh Thu Thu kết thúc trạng thái bay qua bay lại giữa hai bên, về sau càng có nhiều thời gian đi bệnh viện. Vừa vặn bùa để Triển Thanh Việt uống cũng sắp dùng hết, cô lại vẽ thêm vài tấm, dưỡng một chút.
Hiện tại cách đợt kiểm tra ra Triển Thanh Việt bắt đầu khôi phục ý thức đã hơn một tháng, tình huống của hắn mặc dù luôn chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng giống như không có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ chỉ khuyên loại chuyện này không gấp được, khi nào tỉnh còn phải xem tình trạng khôi phục của bệnh nhân.
Ninh Thu Thu đã hơn nửa tháng không đến bệnh viện, chuyện thứ nhất làm sau khi đến chính là cho Triển Thanh Việt uống nước bùa. Cô hiện tại đã biết mớm nước cho người thực vật như thế nào, đã không còn giống lần đầu tiên để Triển Thanh Việt uống phải nước bọt của cô.
Cô dùng cái kẹp kẹp lấy miếng bông nhúng vào nước bùa, xoa lên răng Triển Thanh Việt để nước bên trên miếng bông thuận theo miệng hắn chảy xuống, chờ cô đút tới lần thứ ba, Triển Thanh Việt bỗng nhiên hợp tác mở miệng ra. Ninh Thu Thu nghe Tinh Tinh nói hiện tại Triển Thanh Việt đã có thể làm một vài động tác theo phản xạ, cũng không để trong lòng, đưa tay bóp cằm hắn để hắn mở miệng.
Cô một tay giữ cằm, một tay kẹp lấy bông đang định đưa lên miệng hắn, người trên giường vốn đang không hề có động tĩnh gì mặc người định đoạt bỗng nhiên nhúc nhích.
Ninh Thu Thu lần đầu tiên thấy Triển Thanh Việt động đậy, sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười. Tinh Tinh đã nói qua với cô động tác phản xạ của Triển Thanh Việt càng ngày càng thường xuyên hơn nên cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.
Cô nắm cái kẹp, còn đang muốn tiếp tục mớm nước cho hắn, người trên giường bỗng nhiên không hề có điềm báo trước nào, mở mắt ra. Ninh Thu Thu giật mình kêu lên, bàn tay đang cầm cái kẹp kẹp miếng bông bị run sợ một chút, đâm vào lỗ mũi hắn.
Ninh Thu Thu: "..."
------
Editor: Nam chính cuối cùng đã tỉnh
Trong truyện mình sẽ để xưng hô của Thu Thu với Triển Thanh Viễn là anh-tôi, chỉ khi nào Thu Thu muốn chọc tức hắn mới cố tình cường điệu xưng chị gọi em. Nên đừng thắc mắc tại sao xưng hô lẫn lộn nha.
Chúc mọi người tuần mới tốt lành