Ninh Thu Thụ đặc biệt dán cho mình một cái bùa chú gia tăng sức mạnh, cầm một cái lu đi xuống lầu dưới giả vờ lấy nước, vừa đúng lúc bọn họ từ cửa lớn bước vào nhà.
Lâm Tịch Điềm thấy cô vui vẻ chào hỏi “ Chị dâu họ hôm nay không đi diễn kịch hả? "
...
Người ngoài ngành thường lý giải về nghệ sĩ là ca hát hoặc là quay phim, thậm chí họ cũng không gọi là quay phim mà gọi là diễn kịch.
“ Không, cuối năm rồi nên lịch trình tương đối giãn "
Ninh Thu Thu khẽ cười nói, xong lại lễ phép gật đầu với Triển Duyệt Hề: “ Chào cô. "
“ Ừ. "
Triển Duyệt Hề cũng lịch sự cười với cô.
Vừa đúng lúc ông nội dắt Diệu Diệu về, Diệu Diệu chân chó này là một chú chó, vì tinh ranh đáng yêu đúng kiểu ông nội Triển thích vậy nên rất được ông nội thương yêu.
Cuộc sống bắt đầu thăng hoa, từ chó con tiến hóa thành cho anh chó em, hằng ngày làm tùy tùng đi theo ông nội Triển tản bộ khắp nơi, ngày tháng trôi qua lại càng thêm đắc ý.
Nhìn thấy có người lạ đến nhà, Diệu Diệu lon ton chạy tới ngửi đông ngửi tây một hồi, chẳng có chút gì là sợ người lạ cả.
“ Dắt nó xuống dưới đi ", Ông nội Triển nói với quản gia.
Quản gia thấy bầu không khí có gì đó sai sai nhanh chân dắt Diệu Diệu đi luôn.
Triển Duyệt và Lâm Tịch Điềm chào ông nội Triển.
Triển Thanh Viễn vẫn luôn không nói gì cũng khán khàn kêu hai tiếng ông nội.
Lần này Triển Thanh Viễn “ bỏ nhà ra đi " cả người gầy đi trông thấy rõ, nhìn rất tiều tụy, chắc chắn là bị đuổi bắt không lấy gì làm dễ chịu.
“ Ừ, về rồi thì tốt. "
Ông nội Triển đi tới, trong mắt không nhing ra được hỉ nộ ái ố, nói, " Không cần sợ, ngồi xuống cả đi. "
Trong nhà có khách đến, Ninh Thu Thu giúp ông nội Triển rót trà, nghe ông mở miệng nói: “ Cháu bị đuổi về rồi? "
"... "
Triển Thanh Viễn im lặng.
“ Vì phụ nữ mà vứt bỏ cả gia nghiệp "
Ông nội Triển mặc dù có nói qua điện thoại là sẽ không mắng anh ta nhưng xem ra bây giờ vẫn không nhịn được nổi giận, “ Nếu anh trai cháu không tỉnh lại thì có phải cháu định quẳng gánh vào người lão già đã sắp bước chân vào quan tài này không? "
"... "
Triển Thanh Viễn tự biết mình đuối lý, tiếp tục im lặng.
Triển Duyệt Hề thấy thế tranh thủ bắc cho anh ta một cái bậc thang nói: “ Cha, con cũng đã mắng qua rồi, lần này nó biết sai trở về, cha cũng la mắng ít thôi. ”
Ông nội Triển dĩ nhiên còn muốn dạy dỗ tiếp nhưng vẫn miễn cưỡng không mở miệng nữa.
Bỗng chốc bầu không khí yên ắng trở lại.
Lâm Tịch Điềm không thể nào chịu nổi bầu không khí im lặng này nên hỏi Minh Thu Thu, " Sao em không thấy anh cả, anh ấy không có ở nhà sao ạ? "
“ Anh ấy ra ngoài đi bộ phục hồi chức năng rồi ", Ninh Thu Thu nói.
Hiện giờ khớp xương của Triển Thanh Việt vẫn chưa hồi phục, mỗi ngày đều phải đi tập phục hồi, nói là đi tản bộ nhưng thật ra là rèn luyện bằng cách lên xuống cầu thang.
Bây giờ đi lên đi xuống cầu thang với anh mà nói vẫn là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
“ Chân nó thế nào rồi, vẫn hồi phục tốt chứ? ", Triển Duyệt Hề hỏi.
Ninh Thu Thu nói, “ Bác sĩ nói rất khả quan, chắc là không tới hai tháng nữa sẽ có thể bình thường lại giống như chúng ta rồi. "
Triển Duyệt Hề gật nhẹ đầu rồi lại cẩn thận nhìn Ninh Thu Thu một lát, nở một nụ cười nói: “ Thu Thu, dù nói thế này thì rất khách khí nhưng mà đến giờ làm phiền con chăm sóc Thanh Việt rồi. "
Đừng thấy nhà họ Triển nhà cao cửa rộng các cô gái trẻ, tiểu thư đều muốn gả vào mà nhầm, nhân duyên của đàn ông trong nhà họ vẫn luôn không tốt đẹp.
Ông cụ Triển thì không cần phải nói, bạn già đã sớm khuất bóng, bà Triển bỏ rơi chồng con chạy theo tình yêu đích thực thì lại càng không cần phải nói, giờ Triển Thanh Viễn lại vì phụ nữ...
Triển Duyệt Hề cũng có nghe Lâm Tịch Điềm kể chuyện trước đây của Ninh Thu Thu nên vẫn có thành kiến đối với cô, cảm thấy mục đích của cô kết hôn với Triển Thanh Việt không đơn giản.
Nhưng mà coi như mục đích không tốt thì sự thật con bé chăm sóc Thanh Việt rõ rành rành ra đó, mà Triển Thanh Việt vẫn luôn là người có con mắt nhìn người xảo trá cũng tiếp nhận nó, chứng tỏ Ninh Thu Thu cũng không tệ như bà nghĩ.
Bây giờ bà chỉ hi vọng Ninh Thu Thu là một người an phận đừng làm ra chuyện thiêu thân gì, nếu không đối với nhà họ thực sự rất tàn nhẫn.
Đại khía Ninh Thu Thu có thể đoán được trong lòng Triển Duyệt Hề đang nghĩ gì nên nói, “ Thanh Việt rất tốt, không khổ ạ. ”
Triển Thanh Viễn: "... "
Tại sao anh ta lại có cảm giác mình đang bị châm chọc nhỉ?
“ Náo nhiệt thế "
Đúng lúc này Triển Thanh Việt cũng về nhà, nhìn thấy trong phòng khách có nhiều như như vậy thì nói.
“ Anh cả! "
Lâm Tịch Điềm vui vẻ chào đón, nũng nịu kéo tay anh: “ Quào, anh có thể đi thật này, anh ngồi một chỗ lâu thế bỗng nhiên đi lại được thì có cảm giác gì? “
Triển Thanh Việt nói: “ Bước đi giống như là đi một đôi X - step vậy. "
Đi X - step có cảm giác không bình thường hả?
Lâm Tịch Điềm: "... "
Trình độ ví von quả là vô địch thiên hạ.
Nhưng mà sự chú ý của cô lại bị viết thương trên môi của Triển Thanh Việt hấp dẫn: “ Anh cả, miệng của anh sao thế, bị thứ gì căn hả, sao lại rách một mảng lớn như thế được nhỉ? “
Ánh mắt Triển Thanh Việt quét tất cả mọi người trong phòng khách một vòng, đặc biệt ngừng lại chỗ Ninh Thu Thu khá lâu, nghe Lâm Tịch Điềm hỏi thì nói: “ Ừ, tối qua bị muỗi cắn. "
Ninh Thu Thu: "? "
Cút đi, anh mới là con muỗi.
“ Con muỗi kia lớn thật. "
Lâm Tịch Điểm trừng to cả mắt, trong chốc lát không nhớ ra được bây giờ là mùa đông, làm gì có muỗi.
Triển Thanh Việt khẽ cười: “ Ừm, rất lớn, anh còn bị nó đè lên giường "
Ninh Thu Thu: "... "