(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Chanh
Biên tập: Trần
Rời khỏi ngân hàng Nông Thương đường Phú Dân Đông, hắn bảo Trần Tiểu Hổ ôm tiền chạy trước.
Trần Tiểu Hổ ngớ ra, tưởng ý hắn là chia nhau ra chạy. Mặt Sở Giá Quân lạnh tanh: Tao đi xử lý tụi nó.
Lúc này Trần Tiểu Hổ mới hiểu ra, Sở Giá Quân ám chỉ đám nẫng tay trên ở kho bạc chỗ đầu cầu.
Trần Tiểu Hổ: Một mình em chạy theo kế hoạch tàu chở than à?
Sở Giá Quân cúi đầu thu dọn trang bị: Ừ.
Trần Tiểu Hổ: Chúng ta tụ họp ở đâu?
Sở Giá Quân: Ừ.
Hắn đã chả còn tâm trí đâu để nói chuyện với thằng kia nữa rồi, thậm chí hắn còn chả nghe rõ câu trước mà nó nói là gì. Lúc này, ngập trong trí óc hắn là cơn tức lạnh lẽo, lấn át tất thảy lý trí.
Trần Tiểu Hổ: Cảnh sát sẽ đi bắt bọn nó trước, đúng không?
Sở Giá Quân bật cười, có vẻ mất kiên nhẫn: Tao biết rõ bọn nó tài cán đến đâu, mày cứ chỉ việc theo kế hoạch mà làm, chắc chắn sẽ thoát được.
Trần Tiểu Hổ: Lỡ không thoát được thì sao?
Sở Giá Quân: Thì ăn đạn chứ sao.
Trần Tiểu Hổ:...
Sở Giá Quân: Sợ rồi à?
Trần Tiểu Hổ: Em không sợ.
Sở Giá Quân: Mày quả thực không cần phải sợ. Nhớ đấy, chỉ cần tao vẫn ở ngoài này, ắt sẽ có cách cứu mày ra.
Sở Giá Quân đẩy cửa xe bước ra ngoài. Cuối cùng, hắn nhanh hơn Lưu Vĩ Đức một bước, chặn giết được một tên trong trung tâm bách hóa.
Phòng Bính bước đi trong ngõ hẻm tăm tối. Gã vừa chạy ra từ cửa sau của sàn nhảy ngầm do mụ bồ mở, đang không biết tiếp đến phải đi đâu.
Ngoài kia toàn là cảnh sát đang truy bắt gã. Gã đã trù tính suốt nửa năm để cướp kho bạc đó, tính làm một vố lớn cho mụ bồ chống mắt lên nhìn. Bồ hắn rất ngưỡng mộ những kẻ liều mạng. Chiếc bàn phòng khách nhà ả bày đầy những mảnh báo liên quan đến các vụ án, trong đó có vụ án của băng Mặt Nạ được ả tôn sùng là kiệt tác.
Phòng Bính đã luống tuổi. Gã hơn ba mươi rồi, vẫn chưa có nghề nghiệp đàng hoàng, cũng chả có người thân giới thiệu đối tượng cho gã. Mụ bồ mở sàn nhảy ngầm là ả đàn bà duy nhất duy trì mối quan hệ mập mờ với gã, nhưng Phòng Bính lại chẳng phải là thằng đàn ông duy nhất mà ả có. Sàn nhảy này cũng có chút danh tiếng trong giới, rất nhiều kẻ liều mạng nương nhờ chỗ bà chủ. Cuộc sống tẻ ngắt khiến ả ta đâm ngưỡng mộ thứ máu chiến của họ, mà bọn họ thì lại cần một chỗ để nghỉ ngơi.
Đeo mặt nạ của băng Mặt Nạ lên, bắt chước theo Mặt Nạ, ấy là cách gã nghĩ ra để gây thêm náo động. Phòng Bính vốn tưởng đây sẽ là một kế hoạch vô cùng hoàn hảo: Vài tên xông vào ngân hàng, ôm đống tiền cao như núi rời đi, nhảy lên xe nghênh ngang chạy mất, còn bọn cảnh sát lúc nào cũng lề rề chậm chạp... Đám liều mạng ở sàn nhảy ngầm suốt ngày kể mấy chuyện như thế.
Ngày hắn cướp kho bạc đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Chả biết xui rủi thế nào mà lúc xe của bọn chúng vừa dừng ở cửa hông thì bên trong đã có một toán cướp rồi.
Một kẻ trong đó không chút do dự, nổ súng về phía chúng. Mấy tên đồng lõa Phòng Bính rủ theo từ sàn nhảy ngầm cũng là dân lão luyện, lập tức bắn trả. Giữa lúc hỗn loạn, Phòng Bính ngã nhào xuống đất, được đồng bọn kéo dậy. Rất may là đám người kia rút quân rất nhanh, nhường kho bạc lại cho đám Phòng Bính.
Gã còn chưa kịp thở phào thì bên ngoài đã truyền đến tiếng xe chở hàng nổ tung.
Mất đi công cụ di chuyển, chúng chỉ đành ôm theo mớ tiền chạy trối chết. Phòng Bính dẫn đầu, chạy vào trung tâm bách hóa. Ở đó đông người, có thể lẩn trong đám người để tìm đường thoát thân.
Bọn chúng chia nhau chạy, gã và một tên đồng bọn chen vào khu thực phẩm của trung tâm bách hóa, đụng trúng khách hàng phía trước, xung quanh toàn tiếng la hét chói tai. Phòng Bính không hiểu chuyện gì, bèn quay lại nhìn về phía tên đồng bọn.
Thứ gã nhìn thấy là khoảnh khắc tên kia bị cắt cổ.
Một thanh niên tóc dài, dáng người cao gầy sượt qua vai đồng bọn của gã. Kẻ đó còn chẳng dùng đến dao của mình mà cầm ngay con dao phay cắt chân giò đặt trên quầy hàng, động tác gọn ghẽ hệt như bươm bướm vỗ cánh. Phòng Bính thậm chí còn hoài nghi, liệu trừ mình ra còn có ai để ý đến tên thần chết trẻ tuổi này chăng? Mọi thứ diễn ra quá nhanh, dao phay lướt qua cổ tên đồng bọn, vẽ ra một đường vòng cung đẹp đẽ rồi hạ cánh trên tấm thớt ở quầy hàng.
Gã thanh niên kia bước theo đám đông hoảng hốt về một hướng khác. Hắn thản nhiên giữa dòng người, vừa thong dong cất bước vừa nhấc tay cột tóc bằng sợi dây thun màu đen.
Phòng Bính trốn khỏi trung tâm bách hóa, vứt hết tiền bạc, áo khoác và mặt nạ ở một khúc ngoặt, may mắn sống sót.
Một đợt tuần tra đi ngang con hẻm, Phòng Bính dí sát người vào tường, không dám ho he. Ngay lúc ấy, phía đối diện gã có một giọng nói vang lên.
Là giọng một thanh niên: Bọn nó còn chẳng biết mày trông thế nào? Việc gì phải sợ?
Phòng Bính quay đầu lại, đối diện hắn là một người không biết đã đứng đó tự lúc nào. Tay kẻ đó nâng chiếc mặt nạ của băng Mặt Nạ lên che mặt - chính là cái mà Phòng Bính vừa vứt lúc nãy.
Mặt nạ gỡ xuống, phía sau là một khuôn mặt trẻ trung vô tội.
Sở Giá Quân: Lần đầu tao bị nẫng tay trên đấy, người anh em, mày...
Gã còn chẳng chờ cho tên đó nói xong đã quay đầu bỏ chạy. Sở Giá Quân cũng không ngờ gã lại sợ đến vậy, quả thực để gã chạy được mấy bước.
Nhưng cũng chỉ thêm được mấy bước đó mà thôi. Bắp chân Phòng Bính bị Sở Giá Quân đạp từ phía sau, ngã quỵ xuống đất. Gã bị Sở Giá Quân lật lại, nhét thẳng họng súng vào miệng.
Không phải một khẩu súng lục, mà là súng trường.
Sở Giá Quân giẫm dúi gã xuống đất, súng trường kề ngay miệng gã.
Sở Giá Quân: Chúng ta chơi một trò chơi, nhé?
Sở Giá Quân: Tao đếm đến ba, nếu có chuyện gì xảy ra khiến tao không nổ súng được thì tao sẽ tha cho mày.
Sở Giá Quân: Mày nhảy từ trên trời xuống cướp đồ của tao, thôi thì tao cũng hỏi ý trời giúp mày. Sao hở? Anh giai, chơi không?
Phòng Bính liều mạng lắc đầu từ chối.
Sở Giá Quân: Không chơi cũng phải chơi. Nào ba... hai...
Sở Giá Quân: Một...
Tiếng bíp bíp vang khắp hẻm - máy nhắn tin của Sở Giá Quân réo.
Sở Giá Quân khựng lại, lấy máy nhắn tin từ thắt lưng ra ngó thử, miệng lẩm bẩm: Sao ảnh đã về rồi...
Hắn thu súng, đạp Phòng Bính ra: Cút, tao phải về học tiếng Anh đây.
Phòng Bính lồm cồm lăn lê, bò được mấy bước đã lại bị họng súng móc vào cổ áo, kéo trở về.
Sở Giá Quân: Muốn làm một vố nữa thì giờ này tuần sau đợi tao ở đây.
Phòng Bính: Rốt cuộc mày là ai...
Sở Giá Quân: Mày không đến cũng được, tao biết sàn nhảy ngầm đó rồi, biết cả việc bà chủ có giao du với người trong giới...
Phòng Bính: Mày muốn giết ả ư? À không, mày định bảo cảnh sát đến bắt ả?
Sở Giá Quân híp mắt nhìn hắn, xoay qua xoay lại cái máy nhắn tin trong lòng bàn tay.
Sở Giá Quân: Ả thích tao cực kỳ. Chỉ cần nói với ả tao là ai thì thế nào ả cũng sẽ giữ tao ở lại qua đêm ngay. Đến lúc đó trói tay trói chân mày lại trước, bịt mồm lại nhét xuống gầm giường. Lúc tao ** ả thì mày nằm dưới đấy nghe, nhé...
Phòng Bính vừa ré lên vừa chạy xa tít tắp: Mày cút đi! Cút đi!
Rồi chuồn mất tăm mất dạng.
Sở Giá Quân đờ người nhìn về hướng gã bỏ chạy, không ngờ Phòng Bính lại phản ứng dữ dội như thế.
-
Lúc Sở Giá Quân đẩy cửa vào nhà, Kỷ Dũng Đào đang ngồi trên ghế sô-pha đọc báo khuya. Trên bàn có chai bia.
Kỷ Dũng Đào: Nửa đêm nửa hôm em còn đi đâu?
Sở Giá Quân ném ba lô hai quai xuống gầm giường xếp: Em đi đá bóng với bạn học.
Kỷ Dũng Đào: Muộn vậy còn đá bóng hả?...Đúng là trẻ tuổi có khác.
Sở Giá Quân: Anh Dũng, sao anh cũng về trễ thế? Lúc em ra ngoài có thấy kho bạc ở bờ bên kia xảy ra chuyện, có phải là...
Kỷ Dũng Đào cười khổ. Đội hai đã mất dấu, giờ lão Lưu suốt ngày tăng ca, kéo người đi điều tra bọn cướp chỗ kho bạc. Tuy Kỷ Dũng Đào đã dẫn người bắt được cả cướp lẫn tiền bị cướp ở chỗ ngân hàng rồi, nhưng vấn đề là ở chỗ thằng ranh kia quyết không hé răng khai gì cả.
Mềm mỏng khuyên nhủ không được, cứng rắn uy hiếp cũng chẳng xong. Mềm không ăn thì phải xài cách khác thôi.
Chuyện này giao cho người có chuyên môn phụ trách, gã thì họp xong là về ngay.
Kỷ Dũng Đào sờ gáy Sở Giá Quân: Toàn là mồ hôi. Đá bóng có mệt không, Tiểu Phi?
Sở Giá Quân: Cũng hơi hơi, đuổi bóng lâu ơi là lâu.
Kỷ Dũng Đào cười ha hả: Đi, ra ngoài ăn khuya.
Sở Giá Quân: Dạo này hào phóng dữ, vừa mua máy nhắn tin cho em, còn ra quán ăn khuya nữa...
Miệng thì nói thế, chứ tay chân hắn đã chìa ra kéo Kỷ Dũng Đào, cùng gã bước tới cửa.
Sở Giá Quân: Anh Dũng, có phải anh sắp được thăng chức không?
Gió đêm lướt qua sông Ái Nha, nước sông bị ô nhiễm nghiêm trọng bốc lên mùi hôi tanh gay mũi. Vô vàn túi rác trôi nổi trên mặt sông, toàn do dân cư quanh đây tiện tay vứt xuống.
Đến khi thời tiết nóng lên thì còn thối hơn nữa. Sông này không có cá nhưng lại có lươn. Mấy đứa nhóc cởi truồng đang đào bùn bắt lươn chỗ nước cạn, tiếng reo la vang lên từng chập.
Kỷ Dũng Đào châm điếu thuốc, tựa vào rào chắn hóng gió. Gã nghe phong thanh, rằng cấp trên tỏ thái độ rất khó chịu với Lưu Vĩ Đức. Đại đội trưởng Lý Vũ đang trong thời kỳ then chốt để thăng chức, yêu cầu đặt ra cho hiệu suất phá án ngày càng lớn. Tính khả thi của việc phá án, thực chất đặt nặng lên người Kỷ Dũng Đào nhiều hơn.
Nếu Lý Vũ "lên tỉnh" thuận lợi, thể nào ông ta cũng dắt một người phe mình từ thành phố A theo, bồi dưỡng làm phụ tá đắc lực. Lý Vũ sẽ đưa ai theo đây?
Nhiều người trong đội cũng biết, hồi xưa lão Lưu chuyển vào tuyến một không phải vì muốn làm bên mảng hình sự mà là do lương của vị trí này cao, có thể nuôi gia đình. Con gái ông ta chào đời, xét nghiệm ra mắc phải một căn bệnh đường tiêu hóa vô cùng phức tạp, phải uống một loại sữa bột đặc biệt, một túi những sáu mươi đồng.
Được cái Lưu Vĩ Đức hiền hậu, biết vâng lời.
Biểu hiện của lão Lưu và Kỷ Dũng Đào trong mấy vụ án dạo gần đây sẽ ảnh hưởng lớn tới quyết định của Lý Vũ. Đưa ai theo, cùng ông ta thăng chức lên tỉnh, ai ở lại thành phố gánh vác, hoặc bị gánh nặng ấy đè chết... Bước ngoặt cuộc đời bắt đầu từ đây.
Kỷ Dũng Đào nhìn dòng nước đen thẫm, ngẫm nghĩ rất lung về vấn đề này. Lực lượng cảnh sát của đội hai cũng thiếu hụt, đang làm thủ tục để mượn người bên gã. Nếu gã làm khó Lưu Vĩ Đức ở khâu này, ôm hết lực lượng trong tay để đi câu mẻ cá lớn, không biết chừng sẽ giải quyết được hết những chuyện gã đang phân vân.
Sở Giá Quân ở bên cạnh mon men định trộm thuốc lá từ túi áo Kỷ Dũng Đào, lại bị túm chặt cổ tay. Ánh mắt của cậu em họ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường chớp tắt, mang theo ý nài nỉ.
Kỷ Dũng Đào: Học hành ở trường như nào? Học bổng bảo sao?
Sở Giá Quân: À, học phí ạ? Học phí em đi làm thêm kiếm...
Kỷ Dũng Đào: Có học bổng trợ cấp học tập rồi, làm thêm chi nữa? Lo học hành đến nơi đến chốn đi. Quyển từ đơn vứt trên sô pha vẫn còn mới tinh, rốt cuộc em thuộc được bao nhiêu từ rồi?
Sau lưng có hai chiếc xe đạp lướt qua, đều là hàng xóm trong khu tập thể sông Ái Nha. Thấy Kỷ Dũng Đào răn đe em họ, hai người hàng xóm đạp xe vừa cười, vừa nói với sang: Ôi anh Dũng ơi, lại đang chăm em trai đấy à?
Hàng xóm: Cậu em này của ông giống em họ chỗ nào đâu, có mà em ruột ấy. Tốt nghiệp xong tính đi đâu? Cũng vào đơn vị của ông chứ?
Hàng xóm: Đến lúc đó sinh viên đại học làm cảnh sát, súng cũng chẳng cầm nổi mất.
Hai người hàng xóm cười vang rồi đi khuất. Sở Giá Quân nghiêng đầu, mặt lạnh tanh nhìn theo bóng lưng của họ.
Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi.
Sở Giá Quân hoàn hồn lại.
Kỷ Dũng Đào: Sau này em tốt nghiệp rồi muốn về quê hay lên thành phố lớn? Đã suy xét đến chưa?
Sở Giá Quân ngẫm nghĩ: Anh Dũng, anh cố thăng chức đi nhé.
Sở Giá Quân: Anh thăng chức rồi lên thành phố lớn, em cũng theo chân anh luôn.
Kỷ Dũng Đào cười, nhìn hắn: Định ở lại với anh à? Không về quê chăm bố mẹ à?
Sở Giá Quân: Họ có anh chị ở quê chăm rồi. Quê nhà quê nhà, già rồi hẵng về mà.
Sở Giá Quân nhìn vào đôi mắt Kỷ Dũng Đào, nghĩ ngợi hồi lâu.
Sở Giá Quân: Đúng vậy, em muốn ở cùng anh.
Trông Kỷ Dũng Đào như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời cứ ngần ngữ mãi trong cuống họng, cuối cùng chỉ nói một câu, cũng tốt.
Kỷ Dũng Đào: Coi như nhà có thêm người, cũng tốt.
-
Thứ tư tuần kế tiếp, khó khăn lắm Kỷ Dũng Đào mới có được ngày nghỉ. Sau giờ tan làm, đơn vị có một buổi giao lưu khiêu vũ ở sàn nhảy Bách Lạc đối diện trung tâm thương mại Hữu Nghị. Đám thanh niên cực kì phấn khởi, từ thứ hai đã bắt đầu ngong ngóng chờ.
Nghe đâu trong số những người tham gia có cả mấy giáo viên ở nhà trẻ Hoa kiều Ái Dương, cô nào cũng đẹp như Yamaguchi Momoe.
Sáng sớm, Kỷ Dũng Đào nhắc nhở: Em cũng đến chơi cùng đi.
Sở Giá Quân muốn đi, ngặt nỗi xét thấy vũ hội giao lưu toàn là cảnh sát, có điều hắn lại thật sự muốn đi, đâm ra xoắn xuýt rất lâu.
Kỷ Dũng Đào: Rồi chốt lại là đi hay không đi?
Sở Giá Quân nhìn quyển từ đơn, nhìn Kỷ Dũng Đào, rốt cuộc vẫn chọn đi nhảy.
Sở Giá Quân: Anh có biết nhảy không đấy anh Dũng? Anh đừng có giẫm què chân Yamaguchi Momoe đấy nhé.
Kỷ Dũng Đào nhảy đại vài cái, hẳn nhiên là không biết nhảy. Sở Giá Quân cười nắm lấy hai tay gã: Em xem trong tivi, khiêu vũ giao lưu người ta nhảy thế này này.
Hắn cầm tay Kỷ Dũng Đào, dẫn dắt cơ thể trước mặt theo từng bước nhảy. Đây là thứ hắn học được khi trà trộn trong sàn nhảy suốt thời gian dài.
Sáng sớm, cả hai đều mặc áo ba lỗ và quần đùi màu xám như khi đi ngủ. Trên người Kỷ Dũng Đào có rất nhiều vết thương, vừa nhảy, Sở Giá Quân vừa dùng ngón tay chạm vào những vết sẹo ấy, hỏi Kỷ Dũng Đào sao lại có sẹo này.
Mỗi lần Kỷ Dũng Đào lập công gần như đều đánh đổi bằng mạng sống.
Trên người Sở Giá Quân chỉ có vài vết thương nhỏ, vài vết máu bầm với trầy da. Hắn bảo rằng đấy là va quệt lúc đá bóng. Sở Giá Quân cười, nói: Em khác anh, em sợ chết lắm.
Dạy hoài dạy mãi, cuối cùng biến thành cuộc chiến thi giẫm lên chân nhau, giẫm cho sàn nhà kêu rầm rầm cả lên. Qua thêm lúc nữa, hắn phải lên lớp. Nửa thân người Sở Giá Quân chìm trong ánh nắng, tắm nắng đến là ấm áp khoan khoái, hệt như chậu hoa xác pháo bên cạnh.
Hắn chợt nảy ra ý nghĩ, rằng nếu mình cứ dùng thân phận Hứa Phi này để bước tiếp, sáng sớm vui đùa một lúc rồi đi học, về nhà thì ra ngoài ăn khuya với Kỷ Dũng Đào vừa tan làm, cuối tuần lại đi đá bóng với bạn học...
Sở Giá Quân nghĩ, quả là một suy nghĩ đáng yêu mà, sao đầu mình lại có thể lòi ra thứ quái quỷ này cơ chứ.
-
Tuần sau môn tiếng Anh đại học có một bài kiểm tra nhỏ, giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc. Nếu đợt thi này không đạt thì cũng mất luôn tư cách thi cuối kỳ.
Sở Giá Quân chỉ đành phải đến trường vài ngày. Tên bốn mắt luôn nhận tiền giúp hắn điểm danh làm bài tập lởn vởn quanh hắn.
Bốn mắt: Anh A Phi, thiệt sự không qua mắt được bà già kia, một mình em không thể giúp anh làm hai bài thi được. Bả điểm danh toàn kiểu gọi từng đứa lên đếm thôi...
Sở Giá Quân: Thế phải làm sao?
Sở Giá Quân thật sự không tìm được thằng nào trong giới biết tiếng Anh. Ở chỗ hắn, đứa nào đọc lưu loát được hai mươi sáu chữ cái La-tinh đã được coi là nhân tài tầm cỡ quốc tế, chỉ cần có bằng cấp ba đã đủ cho bọn nó nhìn đời bằng nửa con mắt rồi.
Bốn mắt: Tìm người thi hộ*.
Sở Giá Quân ngây người. Hắn không ngờ một sinh viên đại học lại có thể nói ra những lời ngoan độc một cách dứt khoát như vậy.
(*Gốc là thương thủ, vừa có nghĩa là tay súng vừa có nghĩa là người thi hộ, ở đây nhóc Sở đang lầm tưởng là nghĩa thứ nhất.)
Bốn mắt: Tìm người thi hộ mà không ai quen biết tới giúp anh là được.
Sở Giá Quân:...Mày nói thật đấy à?
Bốn mắt gật đầu. Nếu Sở Giá Quân đưa tiền thì nó có thể tìm giúp một anh khóa trên.
Sở Giá Quân thầm cười khẩy, tao mà còn cần mày phải tìm tay súng giùm á hả.
Tìm tay súng thì dễ như chơi, mình hắn tự lên cũng ngon ăn.
Hôm kiểm tra, Sở Giá Quân tô vẽ xong bài thi trong vỏn vẹn năm phút.
Bà cô thu bài mang về văn phòng. Các giáo viên khác đã đi nghỉ trưa, trong văn phòng chỉ còn lại mình bà ấy.
Sở Giá Quân tươi cười bước vào văn phòng, đặt một xấp tiền lên bàn làm việc của bà. Bà giáo kinh ngạc ngẩng đầu, hắn giở giọng điệu như khi đàm phán với lũ buôn lậu súng ống ra: Nhận tiền rồi thì đưa bài thi của Hứa Phi ra đây.
Sở Giá Quân lại bỏ thêm một xấp tiền nữa: Bà cho cậu ta bao nhiêu điểm thì hôm nay trên bàn sẽ có từng đấy xấp tiền.
Bà cô nhìn bài thi của "Hứa Phi" rồi đặt xuống: Năm điểm, khoanh lụi trắc nghiệm đúng được năm câu. (Hệ điểm 100)
Sở Giá Quân: Năm điểm đã đủ điểm đạt chưa?
Bà giáo:...
Cả Sở Giá Quân lẫn tiền đều bị bà giáo hốt ra ngoài, cửa văn phòng sau lưng hắn đóng sầm lại.
Hắn đờ người đứng ngoài văn phòng. Phút chốc, trong đầu chỉ toàn những âm vang ù tai của cơn sôi tiết, tơ máu phủ đầy hai mắt. Tay hắn thò vào ba lô, thuần thục nắm lấy báng súng bên trong.
Sở Giá Quân vừa chuẩn bị đạp cửa xông vào. Giây phút hắn nhấc chân, lại chợt nhớ tối nay Kỷ Dũng Đào sẽ dẫn hắn đến sàn nhảy Bách Lạc để khiêu vũ.
Sáng nay, hắn mới dạy Kỷ Dũng Đào điệu khiêu vũ giao lưu xong. Hắn dạy mất mấy ngày liền, lần nào Kỷ Dũng Đào nhảy được mấy bước là hắn cũng nhân cơ hội giẫm lên chân gã.
Sở Giá Quân rất muốn đi khiêu vũ. Hắn muốn xem Kỷ Dũng Đào nhảy như thế nào.
Thế nên, phải giải quyết bà già trong văn phòng kia thật sạch sẽ, thật sạch sẽ.
Giây tiếp theo, cửa văn phòng nặng nề mở ra. Sau bàn làm việc, bà giáo sửng sốt ngẩng đầu.
Sở Giá Quân xông về phía bà, quỳ xuống đánh rầm một phát, nước mắt lưng tròng: Cô ơi, em xin cô cho em qua môn đi mà! Chỉ cần cô cho em qua môn, cô muốn giết... muốn gì em cũng giúp cô được hết!
Sở Giá Quân: Mẹ em bệnh, em không muốn mẹ em biết em thi không tốt...
Bà giáo: Đứng lên! Còn ra cái thể thống gì nữa!
Sở Giá Quân: Cô ơi, cô cứu em đi mà cô... Bố nuôi em mà biết sẽ đánh chết em mất cô ơi...
Bà giáo: Bố nuôi?
Sở Giá Quân mắt ngấn lệ, gật đầu: Trước kia bố em mắc nợ nên bán em đi. Tính bố nuôi em cáu bẳn, ngày nào cũng đánh em. Chỉ có mẹ nuôi em... Là mẹ em ấy ạ, tốt với em đôi chút...
Cô giáo: Thế đống tiền kia em lấy đâu ra?
Sở Giá Quân: Em trộm của bố nuôi... Nhưng mà, em sợ lắm cô ơi. Hồi bé em thấy mẹ em bị bọn đòi nợ đè ra đất đánh gãy cả lưng, phải nằm trên ván cửa suốt ba ngày. Em tới kéo bà ấy nhưng chỉ sờ thấy cánh tay lạnh ngắt... Rồi em cũng bị bố nuôi em đánh chết mất thôi...
Nửa tiếng sau, hắn được bà giáo tiễn ra khỏi văn phòng. Bà cô già giơ cao đánh khẽ, cho phép hắn tham gia thi cuối kỳ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");