For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà

Chương 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Trần

Kỷ Dũng Đào cảm thấy dạo gần đây mặt sàn hơi nồm.

Khí trời lạnh ẩm mùa đông ở miền nam dễ làm hỏng sàn gỗ. Mặt sàn phòng khách đã có đến non nửa lồi lõm nhấp nhô.

Hôm nào phải đánh bóng một phát, để mục ra thì phiền lắm.

Gã không biết rằng, khoảng trống dưới mặt sàn nhà mình, nhét đầy tiền và súng.

Gần như ngày nào Hứa Phi cũng ngủ đến tận chiều mới dậy, ngáp ngắn ngáp dài, túm đại cái tóc lên rồi đi đánh răng rửa mặt.

Tối thì lại không chịu đi ngủ, thức khuya xem TV. Có lúc Kỷ Dũng Đào trực ca thâu đêm, về đến nhà thấy TV phòng khách vẫn còn sáng, Hứa Phi thì đã ngủ lăn quay trên ghế sofa rồi.

Bên cạnh TV, số lượng băng cát-xét phim tăng lên chóng mặt. Kỷ Dũng Đào chẳng hiểu Hứa Phi lấy đâu ra lắm tiền mua băng cát-xét vậy. Hứa Phi bảo là tiền tiêu vặt làm thêm kiếm được trước lúc nhập học.

Kỷ Dũng Đào: Tối đừng làm thêm về muộn quá. Có biết lần trước phát hiện người chết trên sông chưa?

Sở Giá Quân: Ôi dào, em còn tới xem rồi ấy chứ! Trương phềnh hết cả lên...

Kỷ Dũng Đào nhéo tai hắn: Có thời gian đi coi người chết mà không có thời gian dọn nhà cho sạch sẽ đi à? Gián bò cả vào trong cốc rồi! Sao gián nó không tha luôn bây đi nhỉ!

Sở Giá Quân xị mặt bị đá đi quét nhà. Chỗ hắn ở chả khác gì cái ổ chó. Kỷ Dũng Đào hỏi, em tưởng nhà anh là đồn cảnh sát chắc mà ngày nào cũng có lao công đến dọn dẹp?

Còn hai tuần nữa là nhập học. Sau khi nhập học, "Hứa Phi" sẽ dọn tới ký túc xá, chỉ cuối tuần mới về ở hai hôm rưỡi.

Kế hoạch của Sở Giá Quân rất rõ ràng: Chuyển dần trang bị giấu trong nhà Kỷ Dũng Đào ra ngoài, điều tra ngân hàng nào ở thành phố A thích hợp để ra tay, tập hợp băng đảng, cướp.

Khác với những huyện lị nhỏ lẻ trước kia, thành phố A là thành phố lớn, giàu có, là một miếng thịt béo bở. Chỉ cần thận trọng cảnh giác một chút, miếng thịt béo này có thể ăn dè, ăn vào cũng rất vui mồm.

Hắn nhắm được một cửa hàng ngoài mặt đường ga số 3, sửa sang làm nhà hàng đồ Tây, dùng làm chỗ để triệu tập băng đảng. Số tiền và trang bị được vận chuyển từ nhà Kỷ Dũng Đào qua cũng có thể tạm cất ở đây.

Còn về việc tìm đồng bọn, chỗ nào cũng có đầu sỏ chỗ đó. Từ móc túi, trộm xe cho đến đột nhập cướp của, đâm thuê chém mướn, đám người này đều có thể giúp móc nối liên hệ đâu vào đấy.

Có điều ván này của Sở Giá Quân không được thành công cho lắm. Danh tiếng của hắn ở trong giới rất vang dội, vốn dĩ sẽ có không ít kẻ ngưỡng mộ bằng lòng theo hắn, cơ mà sự kiện giết đồng bọn lúc trước đã khiến danh tiếng của hắn rớt thẳng xuống đáy vực.

Quy củ trong giới là như thế, ai mà bị đồn trước kia từng giết người trong nội bộ, lần sau sẽ rất khó để triệu tập băng đảng. Tiền nhiều thế nhiều nữa cũng vứt, trong giới đều biết thằng này nói lời không giữ lấy lời.

Kỷ Dũng Đào cảm thấy, dạo gần đây Hứa Phi cứ ủ rũ không vui.

Kỷ Dũng Đào: Có phải đi làm thêm bị người ta bắt nạt không?

Sở Giá Quân gật đầu lấy lệ.

Kỷ Dũng Đào khoác áo lên, túm cậu em họ dậy: Đi, qua xem chỗ em làm.

Kỷ Dũng Đào còn chưa biết hắn đi làm ở đâu, nhưng mà có nghe phong thanh, hình như là bưng bê chạy vặt ở nhà hàng.

Sở Giá Quân không bưng bít cho xong được, chỉ đành thấp thỏm dẫn gã tới đứng trước cửa nhà hàng đồ Tây kia.

Nhìn bề ngoài, đây cũng chỉ là một nhà hàng thấp cấp buôn bán ế ẩm, bán thịt heo chiên xù với bánh mì.

Hai nhân viên phục vụ mặt đen thùi lùi đứng dựa cửa ngáp, thấy khách cũng chẳng buồn đánh tiếng chào mời.

Kỷ Dũng Đào: Quản lý của các cậu là ai?

Hai nhân viên nọ cùng nhìn Sở Giá Quân, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, mặt ngơ ngơ ngác ngác.

Sở Giá Quân kéo Kỷ Dũng Đào ra ngoài: Thôi mà anh Dũng, thôi mà, thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát!

Kỷ Dũng Đào cứ nằng nặc bắt quản lý phải làm cho ra nhẽ, không làm cho ra nhẽ thì sẽ gọi người tới điều tra giấy tờ cấp phép của cửa hàng này.

Sở Giá Quân: Thôi mà, thôi mà, thôi mà, dù sao em cũng có định làm ở đây nữa đâu!

Yên vị sau xe máy, Sở Giá Quân tựa lên lưng Kỷ Dũng Đào, lặng thinh hồi lâu chẳng nói gì.

Kỷ Dũng Đào: Người nhà của em lo là lo em ra ngoài bị người ta bắt nạt, mới nhờ cậy anh đấy.

Kỷ Dũng Đào: Có chuyện gì ấm ức thì phải nói với anh. Em tới đây là để học, chứ không phải để chịu thiệt.

Sở Giá Quân úp mặt vào lưng Kỷ Dũng Đào, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng.

Kỷ Dũng Đào: Sao bữa nay kiệm lời thế?

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, sao anh lại một mình từ quê lên đây làm cảnh sát?

Khoảng thời gian này, hắn phát hiện một việc rất lạ, nhưng đối với hắn mà nói, chắc chắn là chuyện tốt. Ấy chính là, Kỷ Dũng Đào cũng một thân một mình sống ở nơi đất khách.

Ban đầu hắn cứ thấp thỏm lo rằng Hứa Phi còn có họ hàng thân thích nào khác ở đây. Hoặc là bên phía Kỷ Dũng Đào vẫn còn ai đó giữ liên lạc với quê nhà. Nhưng mà giờ xem ra, hai người họ cứ như thể từ dưới quê trôi dạt tới thành phố phía Nam này, trở thành đôi người trên hòn đảo cô độc.

Kỷ Dũng Đào thẳng lưng, dường như bật ra một tiếng cười khẽ.

Kỷ Dũng Đào: Bọn họ không kể chuyện nhà anh cho em nghe à?

Sở Giá Quân:...Em không hay nghe mấy chuyện nhà chuyện cửa này.

Kỷ Dũng Đào: Ba mẹ anh ly hôn rồi, anh theo mẹ. Sau đấy mẹ anh tái hôn với người ở dưới quê, lúc đó anh đang học cấp hai, lớn thì chưa lớn mà nhỏ thì cũng chẳng còn nhỏ nữa. Ở trong nhà không tiện, thế là cùng đồng hương ra ngoài xông pha luôn.

Kỷ Dũng Đào: Hồi mới công tác có về gặp mẹ một lần, khó xử ra phết. Dượng ngồi trên sô-pha hút thuốc, con cái của họ đều chẳng quen anh, mẹ anh cũng ngại thăm hỏi. Gặp đúng một chốc ấy, thế rồi mua vé về trước luôn.

Sở Giá Quân: Bao năm vậy anh vẫn sống một mình à?

Kỷ Dũng Đào: Quen rồi.

Sở Giá Quân: Không thấy em phiền à?

Kỷ Dũng Đào: Đâu có, thêm người thì càng nhộn nhịp chứ sao. Chí ít em cũng ở đây bốn năm chứ?

Sở Giá Quân:...Sắp vào học rồi, em phải chuyển đi.

Kỷ Dũng Đào: Cuối tuần có về không?

Sở Giá Quân chả buồn nghĩ, đáp: Về chứ, đương nhiên là về rồi.

Ban đầu Kỷ Dũng Đào chọn trường cảnh sát, là bởi vì cảm thấy công việc này có thể lấp đầy hết ngày dài.

Lấp hết ngày dài, sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ ngợi vu vơ nọ kia nữa. Ngày nào cũng bải hoải kiệt sức, lết xác về đến nhà, đầu đặt xuống gối là ngủ ngay tắp lự. Nếu mà không ngủ được, ắt sẽ vô cùng khó chịu. Bao năm nay một mình lang bạt, cô đơn hiu hắt chồng chất tích tụ lại, tựa như một cơn ác mộng, nặng nề bao trùm lên thân xác.

Chẳng dám nghĩ đến chuyện bên nhà mẹ. Bà ấy và chồng hiện giờ đã có gia đình mới, có những đứa trẻ của riêng họ. Kỷ Dũng Đào tựa như một linh kiện mẫu mã lỗi thời, không thể nào dung nhập được vào cuộc sống của bọn họ.

Bà ấy sẽ đan áo len cho con, đưa đón chúng đến lớp, dẫn chúng tới công viên, mỗi ngày đều làm cơm canh nóng hổi cho chúng.

Bất kể bọn trẻ về muộn thế nào, đèn trong nhà vẫn sẽ luôn sáng rọi.

Xe máy dừng lại chờ đèn đỏ, gã nhìn một nhà ba người dắt nhau qua đường, giọng Hứa Phi ở phía sau vang lên: Anh Dũng này, sao anh còn chưa lập gia đình thế?

Kỷ Dũng Đào: Anh không biết gia đình phải lập thế nào.

Sở Giá Quân: Gia đình chẳng phải là... tìm lấy một người đàn bà, đẻ con, hai tư sáu anh rửa bát, ba năm bảy cổ quét nhà sao.

Kỷ Dũng Đào: Anh không có thời gian chăm con.

Sở Giá Quân: Thế thì tìm lấy một cô không muốn có con đi.

Kỷ Dũng Đào: Thế thì có khác gì anh với em đang sống bây giờ đâu?

Sở Giá Quân ngẩn tò te.

Kỷ Dũng Đào thấy vậy bật cười: Nếu "gia đình" là như vậy, em bằng lòng không?

Sở Giá Quân nói vẻ như chuyện đương nhiên: Em bằng lòng chứ.

Lần này tới lượt Kỷ Dũng Đào ngẩn ra.

Đèn đỏ đã chuyển xanh. Gã khởi động lại xe máy, đưa Hứa Phi về nhà.

Kỷ Dũng Đào: Được thôi, vậy anh cũng bằng lòng.

Hai người cùng bật cười. Bên bờ đối diện sông Ái Nha, có trường tiểu học đến giờ tan lớp. Xe đi rất chậm, lượn lách qua lại giữa đám trẻ và phụ huynh.

Sở Giá Quân nhìn con đường, nhìn đến ngơ ngẩn. Kỷ Dũng Đào gọi hắn: Nhìn gì mà nhìn đờ hết cả người thế? Trông thấy Momoe* đấy chắc?

(*Yamaguchi Momoe là ca sĩ, diễn viên và thần tượng với sự nghiệp kéo dài từ 1972 đến 1980. Cô là một trong những nữ ca sỹ thành công nhất nền âm nhạc Nhật Bản.)

Sở Giá Quân: Không nói anh biết đâu.

Hồi nãy hắn nhìn thấy kho bạc ở đầu đường, đã quy hoạch được lộ tuyến cho phi vụ đầu tiên.

Kỷ Dũng Đào: Hai tuần nữa em nhập học, anh sẽ xin nghỉ phép sớm đưa em đến ký túc.

Sở Giá Quân cười hì hì: Nếu mà xin nghỉ được thì tốt quá ạ.

Sở Giá Quân tựa đầu vào lưng gã, nhủ bụng, cả tháng tới đây, anh đừng có hòng được lúc chợp mắt.

Kỳ nghỉ đông gần kết thúc, Kỷ Dũng Đào bắt đầu dựng hắn dậy mỗi sáng.

Kỷ Dũng Đào: Ngày nào cũng ngủ đến tận chiều mới dậy, khác gì quân đầu đường xó chợ không? Đến lúc đi học cũng thế à?

Sở Giá Quân mặc quần đùi áo ba lỗ ôm khư khư lấy chăn không chịu rời giường, thế là cả người lẫn chăn đều bị lôi tuột xuống đất.

Kỷ Dũng Đào: Vô tổ chức, vô kỷ luật. Dậy mau, ăn bánh bao thịt dê đây này!

Sở Giá Quân bị xốc lên. Hai chai thủy tinh lăn từ trên giường xuống, là vỏ chai Cocacola. Kỷ Dũng Đào còn tưởng mình nhìn nhầm, cầm lên săm soi thật kỹ.

Kỷ Dũng Đào: Tiền tiêu vặt của em dùng để mua thứ này đấy hả? Vỏ chai không cần trả lại à?

Sở Giá Quân vừa mặc quần vừa ngoác mồm ngáp: Tìm được chỗ làm thêm mới.

Kỷ Dũng Đào đánh mắt nhìn giấy thông báo kẹp dưới tấm kính, ngày kia nhập học: Em vào học đến nơi rồi, còn đi làm cái gì...

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em đăng ký ngoại trú được không?

Kỷ Dũng Đào: Chạy qua khu mới bên phía đông mất tiếng rưỡi đấy, ngoại trú á? Đầu tiên em phải ngồi xe 51 tới đường Bắc Kinh, sau đó...

Sở Giá Quân mắt sáng rực lên: Mình qua đường Bắc Kinh dạo khu thương mại cao cấp đi? Ở đó có quán cà phê, cả bánh ngọt sô cô la nữa!

Kỷ Dũng Đào: Sao em không bảo dạo trung tâm Hữu Nghị luôn đi? Tiền em cướp được từ ngân hàng đấy à? Đứng dậy!

Hai người ngồi chổm hổm ở sạp dưới lầu, chén hết hai đĩa bánh bao. Có đồng nghiệp đi ngang qua, quẳng cho Kỷ Dũng Đào điếu thuốc.

Đồng nghiệp: Tiểu Phi hút không?

Kỷ Dũng Đào: Sinh viên đại học hút cái gì mà hút.

Sở Giá Quân vốn định chìa tay ra, đành ngượng nghịu kìm lại.

Đồng nghiệp: Nay trước khi tan làm có thể qua chỗ công đoàn ký tên lấy vé xem phim đấy. Ông dẫn Tiểu Phi đi đi, vừa tròn hai vé.

So với rạp chiếu bóng, Sở Giá Quân thích phòng chiếu phim hơn. Làm một chai rượu với một điếu thuốc là có thể ở trong đó cả đêm.

Chớm đầu xuân, sau Tết, thành phố này chẳng có bao tin tức mới. Buổi trưa, Sở Giá Quân đổi kênh hết một lượt, xem đội hình xếp hàng dài đến đầu đường trước cửa hàng KFC ở Bắc Kinh.

Buổi chiều Kỷ Dũng Đào có ca trực đến thâu đêm, đang thu xếp đồ ở thềm cửa. Kênh TV sắp đến giờ nghỉ trưa, chương trình càng lúc càng ít, hết kênh nọ tới kênh kia muỗi xám xịt hoặc chuyển thành thẻ màu dừng kênh.

Hễ nhìn thấy cái hình đó là Sở Giá Quân lại buồn ngủ, ôm nệm gối nằm trên sofa bèn đánh ngay một giấc.

Kỷ Dũng Đào xỏ giày bước ra cửa: Anh đi trực đây, sáng mai anh về, ngủ bù chút rồi chiều đi xem phim "Tiếng súng núi than".

Kỷ Dũng Đào: Ngày kia dậy cho sớm vào, mình lái xe đi báo danh nhập học.

Sở Giá Quân: Ừ...

Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi, anh đi nhé.

Sở Giá Quân:... Ừ, lát em cũng đi làm thêm giờ đây...

Kỷ Dũng Đào bị hắn chọc cười: Được rồi, chúc bây kiếm được bộn tiền nhé.

Sở Giá Quân vùi mặt vào trong nệm, cười hì hì.

Buổi chiều, Kỷ Dũng Đào cùng đội hai thẩm tra một người, sau đó trở về viết báo cáo. Có đồng nghiệp xích lại hỏi gã có tham gia vũ hội giao lưu hữu nghị không, có cả kế toán bên thị trường công nghiệp nhẹ với giáo viên trường trung học số 3 phía đối diện cùng tham gia, đều là những đối tượng tốt.

Kỷ Dũng Đào: Được nghỉ thì đi thôi, Lý Vũ không cấp phép nghỉ cho thì đi bằng mắt.

Đồng nghiệp: Không đủ nhân lực mà. Không cấp phép cũng có sao đâu, ông đổi ca với lão Lưu đi là được.

Kỷ Dũng Đào hãy còn lưỡng lự, điện thoại nội bộ đã réo lên, đồng thời ngoài cửa vang tiếng bước chân vội vã. Có người chạy vào thông báo toàn đội tập hợp.

Kho bạc bên đầu cầu gặp cướp.

Vào đúng giờ tan học, gần đó có một trường mầm non với một trường tiểu học, người đông như kiến.

Ba kẻ đeo mặt nạ cầm súng xông vào, hai tên gác ở sảnh, một tên vào quầy vét tiền. Tên này vét sạch tiền ở quầy xong bèn cho nổ kho sắt. Mặt đất hiện trường cơ man là tiền giấy cháy.

Kỷ Dũng Đào dẫn đội xuống xe xông vào. Học sinh và phụ huynh gần đó đều đã tạm thời được sơ tán vào trong trường để dẹp rộng đường. Kho bạc nằm gần sông Ái Nha, cách cầu qua sông khoảng tám trăm mét, một chiếc xe khách cỡ vừa nửa chồm ra lơ lửng ngoài bờ, nửa còn lại thì chắn ngang giữa đường. Người qua đường đều đang tìm cách để giữ rồi kéo cho xe trở lại.

Trong xe khách có bảy đứa bé đều là học sinh tan học về nhà, bị trói bằng băng dính vào thành ghế, bịt mắt lại. Tài xế đã tử vong, đầu trúng đạn.

Hãy còn chưa xác định được tổng số thương vong, hai trong số ba tên cướp không hề chống cự, đã bị khống chế ngay ở sảnh chính. Lật mặt nạ ra, bên dưới là hai khuôn mặt trắng bệch sợ đến chết khiếp; súng trong tay bị tịch biên, đều là mô hình phỏng dựng.

Hai người này đều là phụ huynh đến đón con học mẫu giáo, lúc đi qua ngõ nhỏ thì bị người khác dùng súng lấy con ra uy hiếp. Tiếp đó họ bị bắt đeo mặt nạ rồi nhét khẩu súng vào tay, buộc phải đi theo kẻ kia.

Tên cướp tuyên bố đã truyền tay con họ qua cho đồng bọn, lấy đó đe dọa bắt phụ huynh phải nghe lời.

Kỷ Dũng Đào lại chia người ra để tìm bọn trẻ. Chẳng mấy chốc đã tìm thấy chúng đang ăn kem ở quầy đồ lạnh.

Ông chủ quầy đồ lạnh cũng chẳng hiểu mô tê gì, chỉ thấy có một người đàn ông đội mũ len, đeo kính và khẩu trang, ban đầu đưa một đứa trẻ qua, cách khoảng mười phút lại đưa thêm một đứa nữa tới, để lại tờ một trăm, cho bọn nhỏ ăn kem đậu đỏ thỏa thích.

Hắn thông minh ở chỗ, lần lượt uy hiếp hai vị phụ huynh. Hai người này đều không quen biết nhau, cách lớp mặt nạ cũng không nhìn rõ biểu cảm, đều tưởng người kia là đồng bọn của tên cướp. Tên đó bắt hai người cầm súng khống chế sảnh chính, mình thì cứ thế ung dung đi vét tiền.

Ba người bước vào kho bạc, tên cướp thật sự đi đằng trước, giết bảo vệ, nã vài phát vào quầy giao dịch. Người bên trong đều tưởng rằng hai khẩu súng mô hình còn lại đều là hàng thật.

Tiền bị đóng gói nhét vào bao tải. Tên đó dùng súng chỉ huy người trong kho bạc nhét tiền, vận chuyển. Tiền đều được chuyển lên chiếc xe khách cỡ vừa đỗ ở trước cửa.

Chiếc xe khách đón bọn trẻ bị cướp đầu tiền, đỗ sẵn trước cửa kho bạc. Sau khi nhét đủ tiền rồi, tên cướp bèn lệnh cho tài xế lái xe.

Bọn trẻ đều bị bịt mắt lại, chỉ nhớ giữa chừng có dừng xe một lần, khoảng ba phút, có tiếng cửa xe đóng mở. Tiếp đó, chúng nghe thấy tên này ra lệnh cho tài xế, đạp chân ga thật lực.

Lũ trẻ nhớ rất rõ, xe vọt nhanh về phía trước, sau đó thì nghe một tiếng súng vang lên từ phía ghế lái. Mấy giây sau, xe khách liền va đứt thanh chắn bảo vệ bên cầu, nửa xe chồm ra ngoài bờ sông. Cuối cùng là mọi người xúm lại kéo xe lên, bọn trẻ được cứu, nhưng tên cướp kia thì mất tăm mất tích.

Kỷ Dũng Đào rà soát chiếc xe khách này. Tên cướp lệnh cho tài xế đạp hết chân ga bèn giết người luôn. Trạng thái căng cứng lúc chết dẫn tới việc chân ga vẫn bị dẫm mạnh, bèn lao ra khỏi bờ. Có một cánh cửa sổ đằng sau phía bên tay trái còn mở, thu thập được dấu chân còn sót lại trên bệ cửa.

Khoảng hơn hai mươi giây trong lúc xe vào trạng thái phóng nhanh hết tốc lực, cho đến khi vọt ra khỏi bờ, người này đã nhảy từ chiếc xe đang lao nhanh xuống, che giấu tung tích.

Bọn họ điều tra lại tuyến đường mà chiếc xe này đã đi qua.

Lý Vũ: Đầu tiên, hắn bắt tài xế lái xe ra ngoài, vòng qua làn xe ven sông, lái men theo bờ bên kia sông Ái Nha, dừng xe ở một địa điểm đã tính sẵn trong kế hoạch, ném hết tải tiền ra ngoài. Nhưng mà lúc này thì hắn vẫn ở trên xe... Sau đó thì bắt tài xế đạp ga, bắn chết tài xế, nhảy xe đào tẩu.

Kỷ Dũng Đào: Có đứa bé khai rằng, lúc dừng xe, nó ngửi thấy mùi bỏng ngô. Quanh điểm dừng xe có sạp bán bỏng ngô, khu vực này vào giờ tan học thường có hai chỗ nổ bỏng, một cái trước cổng trường tiểu học, còn một cái...

Gã nhíu mày nhìn bản đồ vẽ tay trong cuốn sổ, bởi sạp hàng còn lại, là ở cổng phía đông khu tập thể sông Ái Nha.

Lý Vũ: Này là gan to tày trời rồi... Điểm tập kết rác khu chúng ta là ở cửa phía đông đúng không?

Lý Vũ: Tôi nhớ là sáu giờ sáng thu gom rác, nhiều túi rác như thế, nhiều thêm mấy bao tải nữa cũng chẳng ai để ý...

Lý Vũ: Cậu đi báo với bên đội hai, tiếp tục giả đò rà soát nghiêm ngặt khu vực xung quanh kho bạc. Tìm người thay đồ lao công vào, tới nhà rác khu tập thể lục tìm mấy cái bao tải xem, đừng gây sự chú ý. Tên này chắc chắn sẽ còn quay lại để lấy tiền.

Kỷ Dũng Đào đi sắp xếp phân công, tìm người có điều kiện ngoại hình phù hợp, thay đồng phục lao công cũ, mang theo bình diệt côn trùng tới nhà rác thăm dò tình hình. Bên đó quả nhiên có thêm mấy cái bao tải màu xanh xám.

Đồng nghiệp dùng kìm gỡ bọc trên cùng ra xem, xác nhận bên trong đúng là toàn những xấp tiền mệnh giá trăm tệ.

Lý Vũ: Ngồi rình bắt, hắn thế nào cũng sẽ quay lại lấy tiền.

Cả đội cùng canh gác mai phục ở xung quanh. Cư dân trong khu vực đều biết kho bạc xảy ra chuyện, người ra khỏi nhà đổ rác cũng thưa thớt hơn hẳn ngày thường. Đến khoảng chín giờ tối, gần như chẳng còn bóng ma nào nữa.

Lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Trong thì quần cộc áo ba lỗ mặc nhà, ngoài thì khoác đại cái áo khoác da của Kỷ Dũng Đào, đương ngâm nga dõng dẹo bước tới trong gió xuân se lạnh.

Kỷ Dũng Đào chửi thầm trong bụng một tiếng. Đồng đội bên cạnh cũng nhận ra đó là ai, không nhịn được cười: Úi chao, sinh viên đại học đi đổ rác kìa.

Kỷ Dũng Đào: Của nợ.

Hứa Phi vứt rác xong, hãy còn chưa đi ngay, còn tính đứng bên đường làm điếu thuốc.

Đồng nghiệp: Ai bảo sinh viên đại học không hút thuốc ý nhở?

Kỷ Dũng Đào:...

Bọn họ phát hiện Hứa Phi không đem theo bật lửa. Cậu thanh niên muốn xin tí lửa, bèn nhìn ngó quanh quất một hồi, nhắm trúng chiếc xe bọn họ đang đỗ bên đối diện đường để theo dõi.

Hứa Phi chạy qua gõ cửa kính: Người anh em, xin tí lửa.

Cửa sổ xe kéo xuống, Kỷ Dũng Đào mặt lạnh đăm đăm nhìn hắn. Hứa Phi ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh họ lôi vào trong xe.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.