(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Trần
Xe hàng tông vào tảng đá bên lề đường, đèn bên trái vỡ tan, mặt trước lõm hẳn xuống một mảng. Sở Giá Quân lôi mấy cái xác trên xe xuống, đá vào trong bụi cỏ, nháy mắt đã bị cỏ rậm cao vút nuốt chửng.
Lúc xử lý xác thằng cháu của Thành Cứu, hắn gặp phải chút phiền toái. Cái xác khổng lồ này như một núi mỡ đắp lên, vượt khỏi khả năng xê dịch của hắn.
Hắn đành phải đưa mắt về phía người kia. Ánh mắt ấy tựa như mỗi lần Hứa Phi quên mang chìa khóa, đạp xe tới đơn vị tìm Kỷ Dũng Đào vậy.
Sở Giá Quân: Anh Dũng, giúp em một tay được không?
Kỷ Dũng Đào không đáp.
Sở Giá Quân: Một mình em không vác được, tên béo này nặng quá.
Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em giúp anh cởi trói được không? Anh giúp em một tay, không thì chẳng tài nào kéo được nó ra ngoài.
Sở Giá Quân: Anh Dũng? Anh Dũng?
Hắn nhào tới bên Kỷ Dũng Đào, phát hiện gã đã bất tỉnh nhân sự.
Sở Giá Quân ngơ ngác lùi lại nửa bước, sau đó ngồi xổm xuống đất, người dại ra. Hắn chẳng biết phải xử lý tình huống trước mắt thế nào cho phải, cũng chẳng biết nên đợi người kia tỉnh lại hay đưa vào bệnh viện.
Ngay lúc này, hai bàn tay nắm lấy hòn đá nện về phía đầu hắn; Sở Giá Quân phản ứng cực nhanh, miễn cưỡng né được, phát hiện Kỷ Dũng Đào giả chết đánh lén mình.
Sở Giá Quân giật lấy hòn đá: Em thấy anh muốn chết lắm rồi đấy!
-
Kỷ Dũng Đào đưa Hứa Phi đi chợ về, tạt qua trung tâm bách hóa, nhìn thấy chiếc tivi trong tủ kính. Loại tivi đắt đỏ này giá phải bằng mấy tháng lương của gã, không ít người đi ngang qua đều trầm trồ nhìn về phía quầy.
Tuần trước được phát tiền thưởng, năm trăm đồng. Thường thì hôm nhận được trợ cấp, hai anh em sẽ ra ngoài ăn tiệm. Có điều nếu để dành tiết kiệm thì không chừng năm nay có thể tích đủ tiền mua cái tivi.
Nhưng suy đi tính lại, không biết tiền mua điện thoại di động phải tích cóp đến bao giờ, mua xe càng là chuyện hão huyền. Người bỏ nghề ngày càng nhiều, khu tập thể sông Ái Nha là nhà ở đơn vị cấp cho, nhân công xưởng bông chiếm một nửa hộ dân cư. Gần đây bên đó có chút xôn xao biến động, hình như lợi nhuận của xưởng không được tốt, sắp phải sáp nhập nhận thầu với thị trường dệt may, nhưng vẫn chưa tìm được người tiếp quản.
Kỷ Dũng Đào nhả ra một luồng khói, kệ vậy, chuyện này chẳng đến lượt mình lo. Trời có sập xuống thì cảnh sát vẫn có đất dụng võ.
Đi ngang qua siêu thị, Sở Giá Quân muốn dùng tiền tiêu vặt mua sô cô la nhập khẩu. Kỷ Dũng Đào đã chẳng lấy làm lạ nữa, tiền tiêu vặt của thằng nhóc này đều xài để ăn uống chơi bời.
Gã về nhà trước, rửa rau, sơ chế, bật bếp, nấu cơm. Một lúc sau, thằng em gã mới về.
Sở Giá Quân: Anh đoán xem em đi siêu thị mua sô cô la, rút thăm trúng thưởng được cái gì nè?
Kỷ Dũng Đào vẩy sạch nước trên tay, quay đầu nhìn thấy hắn đứng ở cửa bếp. Sở Giá Quân cầm một hộp quà nhỏ, lôi từ trong đó ra một chiếc tivi. Nó mới toanh, chỉ to bằng lòng bàn tay, ăng-ten kéo dài ngoẵng.
Không biết vì đâu, Kỷ Dũng Đào chẳng thốt nên lời. Gã nhìn Sở Giá Quân quẳng chiếc tivi đi, lại móc từ sau lưng ra một chiếc hộp hình chữ nhật: Anh đoán xem, em còn rút thăm trúng cái gì?
Khung cảnh phòng bếp chợt biến ảo, biến thành một đoàn tàu hỏa. Hai bên là những hành khách ôm đầu run lẩy bẩy, Sở Giá Quân đứng ở chính giữa lối đi, móc từ trong hộp ra một khẩu súng trường, nhàn tản thong dong bước về phía gã, cứ mỗi một bước đi lại xả súng vào hai bên. Hoa máu lần lượt nở rộ giữa khoang tàu, từ xa tới gần.
Hắn bước về phía Kỷ Dũng Đào, thi thể chất chồng sau lưng. Bước tới trước mặt người đàn ông, khẩu súng nhắm thẳng vào giữa trán gã.
Sở Giá Quân hỏi, anh đoán xem, em còn rút trúng gì nữa?
Ấn đường chợt đau nhói. Gã tỉnh dậy từ cơn ác mộng; trước mặt, Sở Giá Quân đang chần chừ giơ tay chạm vào vết thương trên trán gã, thấy gã tỉnh dậy, người kia liền rụt tay lại.
Kỷ Dũng Đào bị hắn lôi lên xe, xác thằng béo đã bị hất xuống. Sở Giá Quân buộc một sợi dây vào cổ chân tên đó, đầu còn lại buộc vào một tảng đá ven đường, sau đó để cửa mở khởi động cho xe chạy.
Trong khoang sau nhoe nhoét máu chỉ còn lại mình Kỷ Dũng Đào. Trời đã tối mịt, giơ tay lại gần không thấy năm ngón, bọn họ đều không biết xe đang lái đi đâu.
Loại xe dùng để gây án này đã được dán giấy bóng màu trà lên cửa kính từ trước, từ ngoài nhìn vào không thấy bên trong. Ngoài trời tối mịt, có vài phút, Kỷ Dũng Đào đã ngỡ mình chết rồi, chết rồi xuống địa ngục, chờ đợi ở nơi bóng tối vô cùng vô tận này.
Ban đầu chẳng ai lên tiếng. Sở Giá Quân trói gã vào ghế ngồi, đút cho gã ít nước. Bóng đêm thăm thẳm, Kỷ Dũng Đào nhìn không rõ, chỉ cảm thấy thứ rót vào miệng có mùi tanh, mới phát hiện ra đó là máu.
Gã nôn ra. Sở Giá Quân khuyên: Anh phải ăn vào, không là sẽ chết đó.
Kỷ Dũng Đào không chịu ăn thứ hắn đút cho nữa.
Xe lái trong bóng tối rất lâu, tiến vào một khu rừng. Kết quả trước sau trái phải toàn là cây, bị kẹt ở chính giữa.
Sở Giá Quân dừng xe, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ trời sáng.
Kỷ Dũng Đào nghe thấy hắn cất lời: Em cứ tưởng anh chết rồi.
Kỷ Dũng Đào cũng ngỡ rằng mình sẽ chết. Lúc Sở Giá Quân cầm hòn đá trong tay nện về phía mình, gã cho rằng mình sẽ cứ thế mà bất tỉnh, rồi chết đi.
Nhưng người kia chỉ nện một nhát, thấy gã bất tỉnh nhân sự liền không dám xuống tay nữa.
Giữa khoảng bình lặng ngắn ngủi, Kỷ Dũng Đào hiếm hoi chủ động mở lời nói chuyện với hắn.
Kỷ Dũng Đào: Lúc đó em... tại sao lại ngụy trang thành Hứa Phi?
Sở Giá Quân: Em phải ra khỏi ga tàu.
Kỷ Dũng Đào: Em quẳng Hứa Phi ở đâu rồi?
Sở Giá Quân: Hình như là qua trạm Đài Châu một chút.
Kỷ Dũng Đào: Vậy mà em vẫn còn nhớ.
Sở Giá Quân:...Vốn là không nhớ, nhưng lại sợ anh hỏi đến.
Kỷ Dũng Đào: Thật sự là ở gần trạm Đài Châu sao?
Trong đêm tối, cái bóng của Sở Giá Quân khẽ gật đầu.
Kỷ Dũng Đào: Được, anh biết rồi.
Sở Giá Quân móc hai điếu thuốc cuối cùng trong bao ra, đưa một điếu cho gã trước. Trong khoang xe tối mịt, hai điểm đỏ lập lòe, lãng đãng mùi khói thuốc.
Một lúc sau, giọng Sở Giá Quân khe khẽ vang lên: Em thật sự muốn làm Hứa Phi.
Kỷ Dũng Đào: Nhưng em lại lấy tên nó làm đủ mọi chuyện xấu, em không làm được.
Sở Giá Quân: Là bởi chẳng ai dạy em. Nếu em biết phải làm thế nào, nếu như có người dạy em, chắc chắn em sẽ làm tốt.
Kỷ Dũng Đào: Em sẽ thật sự đi học đại học sao?
Sở Giá Quân gật đầu.
Kỷ Dũng Đào: Không đi làm cướp nữa?
Sở Giá Quân gật đầu.
Kỷ Dũng Đào: Vậy em cũng sẽ giống anh, mỗi tháng cầm đồng lương vài trăm bạc, chen chúc xe buýt, chỉ uống được loại rượu rẻ tiền nhất, hút thuốc lá loại trong nước, siêu thị nhập khẩu cả năm mới dạo một lần, tiêu tiền còn phải tính toán.
Giọng Sở Giá Quân lạc đi, như đang khóc: Đều được mà.
Kỷ Dũng Đào: Tại sao bây giờ được, hồi trước lại không được?
Sở Giá Quân cúi đầu, đốm lửa đầu thuốc run rẩy giữa đêm đen: Bởi vì em muốn được làm Hứa Phi mãi.
Câu chữ bởi tiếng khóc mà ríu lại vào nhau: Em biết anh đối tốt với em bởi vì em là Hứa Phi, ngay từ đầu đã là vậy. Nếu như ngay từ đầu anh biết em không phải thì anh đã chẳng đưa em về nhà.
Kỷ Dũng Đào không đáp.
Sở Giá Quân: Dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà Hứa Phi lại có, dựa vào đâu mà em lại không có những thứ tốt đẹp ấy? Em biết Hứa Phi không làm gì sai, nhưng em biết làm thế nào được? Nếu ngay từ đầu em tự thú với anh, liệu em sẽ không bị bắn chết chứ? Anh nói thật với em đi.
Đốm lửa thuốc bên phía Kỷ Dũng Đào, chầm chậm lắc trái phải.
Sở Giá Quân: Vậy anh nói cho em biết em phải làm thế nào đi? Em cố gắng làm Hứa Phi, anh cho em làm tiếp có được không? Chúng ta tìm một nơi không quen biết ai cả, tiếp tục sống như vậy. Sau đó em sẽ đi học, đi học tiếng Anh, đi tìm việc. Em không cướp nữa, cũng không cần dạo cửa hàng nhập khẩu, không cần nhà cao cửa rộng. Em không cần gì nữa cả, anh cho em tiếp tục làm Hứa Phi đi được không? Em xin anh đó...
Kỷ Dũng Đào: Anh đã từng tới làng Lệ, biết chuyện của em rồi.
Kỷ Dũng Đào: Còn nhớ mẹ em không?
Sở Giá Quân lắc đầu, hắn chẳng nhớ gì nữa cả. Cha nuôi không cho hắn nhắc về gia đình trước đây, chẳng bao giờ nhắc, chẳng bao giờ nhớ, lâu dần cũng quên.
Kỷ Dũng Đào: Vậy cũng tốt, nhớ lại chỉ thêm đau buồn.
Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, nếu chúng mình đi với nhau, đơn vị của anh còn cấp tiền mỗi tháng cho anh nữa không?
Kỷ Dũng Đào: Không đâu. Đơn vị là thế, em phải làm việc trong đơn vị, đơn vị mới cấp tiền cho em.
Sở Giá Quân: Vậy ai cấp tiền cho đơn vị?
Kỷ Dũng Đào: Nhà nước.
Sở Giá Quân: Vậy ai cấp tiền cho nhà nước?
Kỷ Dũng Đào:...Chắc là nhân dân cả nước.
Sở Giá Quân: Vậy ai cấp tiền cho mọi người?
Kỷ Dũng Đào: Đơn vị.
Vòng lặp kỳ diệu này lần đầu xuất hiện trong đầu Sở Giá Quân, tựa như một vòng quay vô tận bắt đầu chuyển động. Hắn lại hỏi: Vậy tại sao lại có đơn vị phát nhiều, đơn vị phát ít?
Kỷ Dũng Đào: Có những đơn vị kiếm được nhiều.
Sở Giá Quân: Vậy tại sao người kiếm được ít lại không đi cướp của người kiếm được nhiều? Đần thế!
Kỷ Dũng Đào dùng một thứ logic ngang ngược chấm dứt vòng lặp vô vọng này: Bởi vì trộm cướp là phạm pháp, phạm pháp sẽ bị bắn bỏ. Mọi người không muốn bị bắn, cũng không muốn đào tẩu khắp nơi, đều muốn làm Hứa Phi sống đời bình yên, vậy nên mọi người đều được sống yên.
Cũng không biết nghe lọt được bao nhiêu, Sở Giá Quân ngây ra hồi lâu, khẽ gật đầu.
Sở Giá Quân: Anh bỏ trốn cùng em, thì sẽ phải đổi đơn vị phải không?
Kỷ Dũng Đào: Chúng ta không có thân phận, chẳng vào được đơn vị nào cả, chỉ có thể làm ăn phi pháp.
Sở Giá Quân: Làm ăn phi pháp chính là làm những việc em làm trong giới đấy sao?
Kỷ Dũng Đào: Ừ.
Sở Giá Quân: Anh không muốn làm ăn phi pháp, Hứa Phi cũng không thể làm ăn phi pháp.
Kỷ Dũng Đào: Ừ.
Sở Giá Quân:...Thế hay là anh bán em đi, bán cho đơn vị của anh, đơn vị sẽ cho anh bao nhiêu tiền?
Kỷ Dũng Đào:...
Sở Giá Quân: Đơn vị sẽ rất thích anh phải không?
Kỷ Dũng Đào:...Sẽ thưởng ít tiền, tầm mấy trăm đồng. Sau đó có thể khen thưởng vinh dự, cũng có thể không.
Sở Giá Quân: Vinh dự là gì?
Kỷ Dũng Đào: Bọn họ sẽ gọi anh là anh hùng gì gì đó.
Sở Giá Quân: Anh hùng "gì gì đó"?
Kỷ Dũng Đào:... Bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản nhân dân... kiểu vậy.
Sở Giá Quân: Vinh dự ấy lớn không?
Kỷ Dũng Đào: Rất lớn.
Sở Giá Quân: Anh có muốn bán em cho đơn vị để đổi lấy thứ đó không?
Đốm lửa thuốc bên phía Kỷ Dũng Đào rơi xuống, lụi tắt.
Kỷ Dũng Đào: Anh sẽ không bán em. Nếu em là Hứa Phi, sao anh lại bán em kia chứ?
Sở Giá Quân: Nếu em là Sở Giá Quân thì sao?
Kỷ Dũng Đào lặng thinh hồi lâu. Gió đêm xào xạc thổi qua rừng hoang, đêm đen chẳng thấy trăng, mọi thứ trong xe đều chìm vào một cơn mơ êm đềm mà quạnh quẽ.
Khi gió lặng, giữa cô tịch, giọng Kỷ Dũng Đào vang lên rất đỗi dịu dàng: Vậy anh sẽ tiễn em lên đường.
Sở Giá Quân: Sao không nói thẳng ra là giết em?
Kỷ Dũng Đào: Khác chứ. Giết em, là mong em đừng bao giờ quay trở lại; tiễn em lên đường, là hy vọng em chợp mắt, sau khi tỉnh dậy có thể làm lại từ đầu.
Điếu thuốc của Sở Giá Quân đã cháy hết, đốm lửa tựa cánh hoa đỏ co quắp, nhấn chìm vào vũng lầy tăm tối:...Tại sao anh lại khóc?
Kỷ Dũng Đào rốt cuộc không nén nổi tiếng khóc nữa: Bởi vì anh muốn cứu em, muốn em được làm lại từ đầu, thứ gì đáng có em đều có. Bởi vì anh cảm thấy có lỗi với em, anh đã không nhận ra em từ lúc ở ga tàu, không thể chấm dứt tất cả trước khi mọi việc diễn ra; anh đã nói sẽ cho em một mái nhà, nhưng rồi lại chẳng thể cho em được gì cả.
Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi, anh cầu xin em, em hãy đưa súng cho anh, để anh tiễn em lên đường. Chỉ một lát thôi, không đau đâu, em chỉ cần nhắm mắt lại, khi tỉnh giấc, mở mắt ra, em sẽ là con người mới, sẽ không còn nhớ gì cả, sẽ có ba, có mẹ, có trường học; bọn họ sẽ ra sức làm việc, mua KFC, mua coca, mua nhà lớn cho em... Bọn họ sẽ yêu thương em, không nỡ để em chịu khổ dù chỉ một chút...
Gió luồn vào từ ô cửa ngỏ, thổi tung mái tóc dài của Sở Giá Quân. Hắn nghiêng người qua, một lúc sau, dây trói trên người Kỷ Dũng Đào bị cắt đứt.
-
Rạng sáng, chiếc xe hàng nọ dừng giữa bãi cỏ dại.
Đất trời nằm giữa rìa xám đen, dáng hình muôn vật vừa giáng thế. Xa xăm nơi mom sông cạn, lau sậy mọc cao như phủ lấp cả vòm trời. Mặt đất trải kín lông sậy mềm mại, tựa như một tấm thảm lông cừu.
Sở Giá Quân quỳ bên mép sông, nhìn hình dáng mình phản chiếu trên mặt nước. Hắn vốc nước rửa mặt và tay, lau sạch máu trên đó đi. Kỷ Dũng Đào đứng sau lưng hắn, từng lọn tóc đen lênh đênh trong nước.
Phần tóc bị dao cắt nham nhở không đồng đều, thảm thương rũ xuống bên tai. Nhúm tóc bị cắt theo nước trôi đi, Sở Giá Quân nhìn hướng chúng trôi xa, lặng im không một tiếng động. Hừng đông ven bờ, khuôn mặt ngày thường luôn tươi cười giờ mang vẻ tĩnh lặng trong trẻo còn hơn cả nước sông.
Đôi môi Sở Giá Quân khẽ run rẩy: Ở đó không có anh, phải làm sao đây?
Kỷ Dũng Đào: Trong súng có hai viên đạn.
Khẩu súng ấy nằm chỏng chơ trên mặt đất, đã không còn là mục tiêu giành giật nữa. Sở Giá Quân cầm súng lên, thành thạo kiểm tra, sau đó bắn chỉ thiên.
Vài tiếng súng vang làm kinh động vô số chim chóc giữa rừng cây, tung cánh che trời lấp đất, quẩn quanh nam bắc. Hắn quỳ ở đó, ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn đàn chim bay.
Kỷ Dũng Đào sửa gọn đầu tóc lại cho hắn, bỏ dao xuống, cầm súng lên.
Kỷ Dũng Đào: Lúc lên đường, người ta phải mang theo thứ gì đó, nếu không sẽ không yên lòng đi đầu thai được.
Kỷ Dũng Đào: Em chẳng còn gì nữa rồi, vậy đưa anh theo đi. Sau khi em đi, anh cũng nối bước theo, vậy là em đưa anh theo rồi.
Sở Giá Quân:...Vậy nếu như em không muốn làm người nữa thì sao?
Kỷ Dũng Đào: Làm người tốt chứ, sao lại không muốn làm người nữa?
Sở Giá Quân ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời phản chiếu đàn chim giữa khoảng không xám xịt: Làm một chú chim tốt hơn chứ.
Sở Giá Quân cười khúc khích: Làm người khó quá, phải học tiếng Anh, còn phải học đi làm.
Kỷ Dũng Đào: Làm chim, bị bắt vào KFC biết phải làm sao?
Sở Giá Quân: Vậy anh đi ăn KFC không phải là xong rồi ư.
Hai người cùng bật cười. Chim bay tan tác, ven sông lại một lần nữa chỉ còn lại lau sậy đong đưa. Cánh lau sậy đáp xuống người hắn, dính vào nơi có vết máu.
Kỷ Dũng Đào: Chuẩn bị xong rồi thì báo với anh nhé, anh cũng sẽ báo với em.
Sở Giá Quân vẫn đang nhìn trời, nơi đó đã không còn cánh chim nào nữa.
Bờ môi hắn mấp máy, khẽ lẩm bẩm gì đó.
Kỷ Dũng Đào: Em định nói gì?
Đột nhiên, người đó quay đầu nhìn gã, hai mắt trợn trừng, toát lên vẻ lạnh lẽo quái gở.
Sở Giá Quân: Em không muốn chết.
Ngay sau đó, khẩu súng trên tay Kỷ Dũng Đào bị hắn dùng hòn đá ném bật ra, bóng hình hắn tựa như ma quỷ thoăn thoắt lủi vào giữa bãi sậy, biệt tích.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");