(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Chanh
Biên tập: Trần
Kỷ Dũng Đào ngồi đằng trước lái xe. Anh em họ đã nhiều năm chưa gặp, thực ra cũng chẳng có gì để nói. Gã chỉ hỏi han vài câu, khen em họ biết phấn đấu.
Có thể là do bệnh nghề nghiệp nên Kỷ Dũng Đào rất biết cách làm thân với người khác. Gã tưởng mình có thể dụ Hứa Phi mở miệng, nhưng rồi nói một thôi một hồi, gã nhận ra cậu em họ này đang lảng tránh rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn khi gã hỏi nhà dì có khỏe không thì cậu chỉ đáp "khỏe cả ạ", hỏi giờ người nhà đang bán buôn gì thì cứ đáp "vẫn là mấy việc trước kia thôi ạ".
Kỷ Dũng Đào quy hết do mệt mỏi và lo sợ sau chuyến đi đường dài. Tỉnh nhỏ ven biển, dân cư thưa thớt, chắc Hứa Phi cũng không giỏi giao tiếp với người lạ, giống phần lớn những thanh thiếu niên ở đó.
Sở Giá Quân quyết định ra tay. Hắn nhận ra muốn giả mạo Hứa Phi, lừa được Kỷ Dũng Đào thì độ khó cao hơn tưởng tượng rất nhiều.
Hễ xe chạy vào đường vắng người, hắn sẽ ra tay ngay lập tức.
Người này hoàn toàn không đề phòng mình, ôm chặt gã từ phía sau rồi cứ thế đâm dao. Nhát thứ nhất phải đâm vào chỗ yếu hại, nhát thứ hai phải đâm vào cổ họng cho gã khỏi kêu cứu...
Sở Giá Quân mò mẫm con dao gấp trong túi áo, ngón tay khẽ khàng nắm chặt cán dao.
Chợt Kỷ Dũng Đào đạp thắng xe, xe dừng bên vệ đường. Gã quay đầu lại, nhìn cậu em họ "Hứa Phi".
Kỷ Dũng Đào: Để anh xem nào.
Ngón tay nắm cán dao siết chặt. Vào một khắc này, lông tóc Sở Giá Quân chợt dựng đứng hết cả lên.
Kỷ Dũng Đào: Anh còn chưa nhìn kĩ em nữa cơ, cứ thấy em vẫn là thằng oắt con quẹt nước mũi vào túi quần ấy.
Kỷ Dũng Đào: Sao lớn rồi chẳng giống hồi bé tí nào nữa thế?
Một bàn tay vươn ra trước mắt Sở Giá Quân, hắn rụt người trốn về phía sau theo bản năng. Kỷ Dũng Đào khẽ quát "ai cho trốn", rồi đặt tay lên đầu hắn, vò mấy cái thật lực.
Xe lại lần nữa nổ máy, lái về nhà.
Bàn tay trong túi áo của Sở Giá Quân đã thả lỏng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Kỷ Dũng Đào: Sắp đến rồi, về thu dọn một tí, tối anh dẫn đi ăn xiên nướng nhé.
Sở Giá Quân nhìn ra cửa sổ, trước tiên, thấy một dòng nước chảy êm đềm. Xe men theo bờ sông, bon bon chạy vào một khu tập thể. Dưới ráng chiều hoàng hôn, tên khu nhà tỏa sáng lấp lánh.
Khu tập thể sông Ái Nha.
-
Khu tập thể rất mới, lớp bọc thang máy còn chưa gỡ ra. Vừa lúc xưởng bông tan tầm, người đạp xe đạp và đi bộ về khu tập thể nối liền không dứt.
Kỷ Dũng Đào đành phải lái xe thật chậm, thỉnh thoảng còn bị người ta gọi lại chào hỏi. Có một người đàn ông được gọi là thầy Châu cứ đi cạnh cửa sổ xe suốt: Anh Dũng à, anh giúp tôi thăm hỏi bên kia với. Học sinh đánh nhau thôi chứ có gì đâu, sao lại bắt chúng nó thế?
Kỷ Dũng Đào: Tôi nói với anh mấy bận rồi, đã đụng tới dao thì tính chất nó khác rồi đấy. Cả cái đứa vác theo súng bắn bi kia nữa, anh nói coi? Nó nã súng thẳng vào đầu gối người ta!
Thầy Châu: Thế thì anh đánh tiếng với bên quản lý khu giúp tôi với, chứ không ngày nào hiệu trưởng cũng tìm tôi...
Kỷ Dũng Đào đang lải nhải với thầy Châu thì cửa sổ bên trái có một chị gái mũm mĩm sáp đến. Cô ấy gõ cửa sổ chỗ Sở Giá Quân, hắn sững người một chốc rồi kéo cửa xuống, một giỏ hành lá và bắp cải tươi còn đọng nước bị quăng vào trong.
Cô bảo đây là dưới quê gửi lên. Kỷ Dũng Đào vội vàng cảm ơn cô hàng xóm nhiệt tình này, rồi lại quay qua khuyên nhủ thầy giáo chưa nắm được tình hình kia.
Có người đón con tan học, có đôi vợ chồng trẻ trong xưởng bông vừa tan làm, cũng có cụ già cầm hộp thuốc đi dạo loanh quanh, có đám trẻ đang vây quanh máy nổ bỏng ven đường...
Có tiếng nổ đoàng một phát, nghe như tiếng súng. Sở Giá Quân vội lia mắt qua, tiếp đó hắn nghe thấy tiếng hoan hô của bọn trẻ con. Ấy là tiếng bỏng ra lò.
Giọng của Kỷ Dũng Đào truyền đến từ phía trước: Muốn ăn bỏng à?
Bàn tay cầm hai tờ tiền giấy chìa ra trước mặt hắn. Kỷ Dũng Đào: Em xuống xe mua đi, tiện thể mua ít bánh gạo nhé. Anh đi đỗ xe, tí nữa gặp nhau ở hành lang.
Sở Giá Quân nhận lấy, quan sát tờ tiền giấy, mệnh giá của mỗi tờ khá xa lạ với hắn, tờ tiền trong tay hơi ẩm, lại còn nhăn nhúm.
Lúc xách hai túi đồ ngọt về, thấy Kỷ Dũng Đào chỗ đầu hành lang, Sở Giá Quân lại giật mình thon thót. Kỷ Dũng Đào đã dỡ hết hành lý xuống, đang vật vã vứt cái túi da chứa đồ nguy hiểm của hắn xuống đất.
Dường như hắn nghe tiếng kim loại va chạm trong đó. Hiển nhiên Kỷ Dũng Đào cũng nghe thấy. Gã hoang mang nhìn đống đồ đạc dưới đất, ngồi xổm xuống, cách lớp túi da, sờ sờ thứ bên trong.
Sở Giá Quân: Máy kéo cơ với tạ tay đấy ạ!
Sở Giá Quân: Em đang tập, mang từ dưới quê lên đấy...
Kỷ Dũng Đào:...Mấy kí vậy?
Sở Giá Quân: Tầm mươi kí, trong đó có hai...
Kỷ Dũng Đào ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn cậu em họ bằng ánh mắt phức tạp. Lúc Sở Giá Quân đang lo rằng gã sẽ mở túi xem đống "tạ tay" kia thì gã lại đứng lên, vươn tay ra, bóp mạnh cánh tay hắn hai phát.
Kỷ Dũng Đào: Ồ, tập tốt phết.
-
Với đàn ông độc thân, nhà của Kỷ Dũng Đào đã được xem là rất ngăn nắp sạch sẽ rồi.
Nhất là căn bếp, sạch cứ như chưa từng dùng vậy. Nhìn cái là biết ngay gã vốn chẳng nấu nướng gì. Bình thường gã toàn ăn uống ở đơn vị, ngày nghỉ thì cũng đến tiệm thịt nướng ngoài cổng mua hộp cơm ăn cho xong bữa.
Kỷ Dũng Đào đã dọn sẵn chỗ ở cho Hứa Phi. Gã lôi một cái giường xếp ra phòng khách rồi xếp chăn nệm lên. Sở Giá Quân quan sát căn phòng này, thấy phiếu lương đặt trên bàn phòng khách.
Trên bàn có báo cũ, hóa đơn điện nước, biên lai, trên cùng có tấm phiếu lương được vứt đại lên đấy.
Tiền phụ trợ của Kỷ Dũng Đào, thêm cả trợ cấp với tiền thưởng, tổng cộng hai trăm chín mươi đồng.
Sở Giá Quân bật cười: Ít thế.
Kỷ Dũng Đào đập cái bụp vào ót hắn: Có ngon thì em kiếm được nhiều hơn xem.
Sở Giá Quân: Em ra ngoài làm thêm là được mà. Em đi làm thêm kiếm được nhiều lắm đấy!
Kỷ Dũng Đào cười: Em thì biết làm gì? Làm thêm gì? Ai thuê em hả?
Hai người tán dóc vài câu. Vốn định xếp đồ xong thì đi ăn tối, cuối cùng đang định đi thì Kỷ Dũng Đào nhận được điện thoại từ đơn vị, gọi gã về họp.
Gã cầm chìa khóa xe vội vàng ra khỏi nhà. Khoảnh khắc cửa đóng lại, Sở Giá Quân thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống sô pha.
Mười giây sau hắn lại đứng dậy, vác túi đồ dưới đất lên. Kỷ Dũng Đào đã bị đơn vị gọi đi, nếu muốn chuồn thì phải tranh thủ lúc này.
Sở Giá Quân vác cái túi nặng khủng khiếp kia lên. Nhưng vào lúc này, tiếng rách toạc của vải da đã căng đến cực hạn khẽ vang.
Theo âm thanh va chạm của kim loại và tiền giấy rơi xuống sàn gỗ, đống đồ trong túi rơi đầy ra đất, lả tả bung bét.
Tấm phiếu lương chưa đến ba trăm đồng của Kỷ Dũng Đào bị đè dưới ngọn núi được tạo thành từ mớ tiền giấy.
-
Cái tên "Sở Giá Quân này" lần đầu tiên xuất hiện trên bảng trắng phòng họp.
Tổ chức "Mặt Nạ" vốn có tám người, trong mấy lần hành động giao chiến với cảnh sát, có bốn tên đã bị bắn chết. Ba tên còn lại đã bị đồng bọn sát hại hôm mùng ba Tết.
Thân phận của người chết đã được xác định, lần theo manh mối tìm được đến người nhà ở quê chúng. Những kẻ này hầu hết đều có gia đình, chồng ở ngoài cướp ngân hàng, vợ và bố mẹ ở quê dùng số tiền đó làm ăn buôn bán.
Gây án nhiều, nội bộ nhóm sẽ có quan hệ khăng khít với nhau, thường kết nghĩa anh em, mời về nhà ăn cơm. Vợ của một kẻ trong số đó đã khai ra, tầm ba năm trước chồng mình có đưa một người "anh em" về nhà.
Cô cảm thấy chồng mình rất kính nể cậu thanh niên trẻ tuổi này.
Lý Vũ: Trước mắt vẫn chưa rõ trong tay tên này có mấy mạng người. Loại người này thường dùng mạng người để phân biệt địa vị, tuổi tác chỉ là thứ yếu.
Lý Vũ: Lúc chồng cô ấy giới thiệu, gọi tên này là "Tiểu Sở". Người phụ ấy nhớ rất kỹ, sau đó "Tiểu Sở" này bảo với cô ta rằng hắn tên là Sở Giá Quân.
Kỷ Dũng Đào: Có khi là tên giả, thân phận giả.
Lý Vũ: Cũng có thể thân phận này không hề đăng ký hộ khẩu. Dù có nói cho người ta biết tên thật thì cũng không thể tìm được trong hồ sơ.
Lý Vũ: Người này đã lâu chưa cắt tóc, suốt buổi vẫn luôn đeo kính râm không lộ mặt. Cô ấy đoán tuổi là nhờ nửa dưới khuôn mặt và giọng nói, thấy có lẽ người này vẫn còn trẻ.
Lý Vũ: Và cả...
Lý Vũ lật tài liệu.
Lý Vũ: Người này không ăn cay.
Kỷ Dũng Đào: Gì cơ?
Lý Vũ: Cô này là người Miên Dương, bữa tối đã làm món thịt dê cay. Sở Giá Quân ăn một miếng bèn nốc bia ừng ực, có vẻ không ăn được cay.
Phòng họp vang lên tiếng cười khúc khích.
Lý Vũ: Sau đó, có lần chồng cô ta bảo làm một cái kho lạnh ở quê. Tiền hắn cướp về cô ta lấy đi buôn thịt cả, nên trong nhà có rất nhiều kho lạnh. Chồng bảo cô ta mở một kho lạnh mới cho "Sở Giá Quân", bảo Sở cần dùng.
Kỷ Dũng Đào: Sở cũng muốn bán thịt à?
Lý Vũ: Ban đầu cô ta cũng tưởng vậy. Thế nên vô cùng hăng hái giúp đỡ.
Lý Vũ: Nếu Sở Giá Quân cũng muốn làm ăn buôn bán thì cần mượn đến mạng lưới giao thiệp của nhà cô ta. Thế thì địa vị của chồng cô ta cũng sẽ cao hơn. Băng nhóm đó cũng rất chú trọng điều này, dẫu sao cũng không định làm dân liều mạng cả đời, cướp đủ tiền rồi thì về làm ông chủ. Nhà nào càng biết buôn bán thì địa vị càng cao.
Lý Vũ: Sở Giá Quân không dùng kho lạnh kia để nhập hàng, chỉ dùng cá nhân thôi. Vậy nên người phụ nữ này lấy làm lạ, hắn dùng kho lạnh này trữ cái gì thế... Ban đầu cô ấy còn tưởng là nhân sâm sừng hươu các thứ.
Kỷ Dũng Đào lật tài liệu khẩu cung, tài liệu photo rất mờ, nhưng có thể gửi từ khu trực thuộc ban đầu đến đại đội của thành phố A, chứng tỏ vấn đề của người này rất lớn.
Rồi gã thấy phần lời khai đó. Phía sau khẩu cung còn đính kèm theo bức ảnh đen trắng trong kho lạnh.
Không chỉ có một người lật tài liệu đọc đến cuối, nhưng phòng họp lại lâm vào sự yên lặng chết chóc. Lý Vũ không nói tiếp nữa. Có lẽ chỉ bằng sự trải đời của ông, cũng khó mà sắp xếp nổi ngôn từ để giảng giải tường tận tình hình của người này.
Kỹ Dũng Đào khép tập tài liệu lại. Giữa thinh lặng, không biết ai lên tiếng hỏi: Vậy thì bây giờ tên Sở Giá Quân này đang lẩn trốn ở đâu?
Điều then chốt là đây, chẳng ai biết người này hiện đang ở đâu cả.
-
Sở Giá Quân vừa dọn xong đồ đạc thì ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Kỷ Dũng Đào đã về.
Thấy đèn trong nhà đang sáng, gã đột nhiên thấy hơi lạ lẫm. Gã ngẩn người ở cửa vài giây, rồi cười gượng, hỏi trong nhà có mùi gì thế?
Hai tiếng trước, sàn nhà bày đầy súng còn đầy dầu súng và cả tiền mặt mới tinh. Hai thứ xen lẫn tạo nên mùi dầu hơi hôi, Sở Giá Quân viện cớ: Vừa nãy em đói, xuống phố mua một suất hoành thánh sốt tương.
Kỷ Dũng Đào: Hoành thánh này nấu bằng xăng à? Sao mùi dầu nồng khiếp thế?
Sở Giá Quân: Ăn dở lắm ạ.
Kỷ Dũng Đào nhìn đồng hồ, đã tám giờ. Gã cũng thấy ái ngại, phải họp đột xuất, để Hứa Phi ở nhà đói meo.
Gã lấy chìa khóa xe máy ở chỗ thềm cửa, đưa em họ đi ăn đồ nướng.
-
Ven sông Ái Nha có không ít quán đồ nướng, đến tối thì xếp thành hàng dài dọc theo bờ sông. Hễ trời trở lạnh là sạp nào sạp nấy đều kín khách.
Kỷ Dũng Đào gọi một ít thịt bò thịt dê. Gã hỏi Hứa Phi có kiêng gì không, Hứa Phi bảo không ăn cay.
Quê Hứa Phi là vùng ven biển, nổi tiếng với hải sản, dân ở đó quả thực không ăn cay.
Kỷ Dũng Đào dặn chủ quán cho ít ớt thôi, rồi gọi thêm một két bia lạnh. Bia lấy ra từ tủ đông đọng một lớp đá, khiến Kỷ Dũng Đào chợt nhớ đến tấm ảnh đen trắng trong tài liệu buổi họp.
Sở Giá Quân thành thạo búi tóc lên, dùng cạnh góc bàn khui nắp bia. Tám giờ tối, có vài bàn đã uống say mèm, hò hét om sòm cạnh đó. Có ông anh không sợ lạnh, cởi trần ngồi trước đống xiên thịt bò thịt dê, cả người đỏ ửng nóng hầm hập vì hơi men. Sở Giá Quân nhìn anh ta, thấy hơi đói.
Tên say phát hiện có người đang nhìn mình, cũng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau. Kỷ Dũng Đào đang gọi món, thấy mấy gã bàn bên cạnh đứng dậy bao vây Hứa Phi, liền biết có chuyện rồi.
Hứa Phi vẫn ngơ ngác nhìn tên say rượu cầm đầu kia. Trong mắt Kỷ Dũng Đào, phản ứng cậu em họ trưng ra quả đúng là sự ngây ngô chưa từng bị côn đồ đầu đường xó chợ bao vây đánh hội đồng bao giờ đây mà.
Tên kia bước đến bên cạnh Sở Giá Quân, túm lấy mái tóc hắn vừa búi lên, lắc lắc: Mày nhìn cái gì? Tao đang hỏi mày đấy.
Mấy gã say rượu uống xong kiếm chuyện ở quán lề đường rồi rút đao đâm chết người gần như đã trở thành lý do báo án quen thuộc của đầu dây trực điện thoại cảnh sát lúc nửa đêm. Học sinh của thầy Châu trong khu tập thể Ái Nha kia cũng vì buổi tối ra ngoài ăn quán, cuối cùng thành ra đánh hội đồng. Một đứa cầm dao gọt hoa quả, một đứa thì về nhà lấy súng bắn bi của anh trai, đánh què hai thằng.
Kỷ Dũng Đào qua can lại. Tên kia chẳng đoái hoài gì đến gã, còn cứ thế giật tóc Hứa Phi.
Đến khi năm người bên kia định thần lại, nhận ra có đến tám chín tay vạm vỡ đang ngấp nghé tiến tới, đều là cảnh sát vừa tan họp ra ăn khuya giống Kỷ Dũng Đào.
Thấy tình thế không ổn, gã say kia lập tức bị đồng bọn kéo đi mất.
Sở Giá Quân thừ người ngồi xuống, nhìn anh Dũng chào hỏi mấy người vừa đến giải vây kia. Hắn ngớ ra, chợt nhớ khu tập thể sông Ái Nha hình như là nhà do đơn vị cấp phát.
Một phần là phát cho xưởng bông, một phần là...
Kỷ Dũng Đào: Ra ngoài thì đừng gây sự. Có điều gặp chuyện ở quanh đây thì cũng không phải sợ, đồng nghiệp của anh cả. Ài, giới thiệu chút nhé mọi người, đây là em họ tôi, Hứa Phi, sinh viên đại học đấy.
Thoắt cái, cả chục nhân viên đủ mọi ban ngành vây quanh Sở Giá Quân, người thì vỗ vai, người thì khen hắn có triển vọng.
Đồng nghiệp: Nom ngoan ra phết, mỗi tội tóc hơi dài.
Đồng nghiệp: Cái ông này thì biết gì, đây gọi là mốt đấy. Mấy ban nhạc nước ngoài toàn để đầu tóc thế.
Đồng nghiệp: Nào nào qua đây, gọi chú Lưu đi, sau này chú bảo kê cho.
Sở Giá Quân: Chú Lưu ạ.
Kỷ Dũng Đào: Gọi thật đấy à? Đồ ngốc này, lần đầu bị nhiều cảnh sát xúm vào quá, sợ đến ngu người luôn rồi hả.
Lần trước bị nhiều cảnh sát vây quanh thế này, hắn hãy còn vác súng tiểu liên phi như bay trên xe Jeep kìa.
Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi, chào hỏi đi chứ.
Sở Giá Quân: Chào mọi người, con là Hứa Phi, con đến học đại học.
Đồng nghiệp: Anh Dũng, giọng điệu của em trai anh cứ như nghi phạm nhận tội ấy.
Kỷ Dũng Đào tiễn mấy người đồng nghiệp về. Đêm nay bọn họ còn có nhiệm vụ tuần tra, tìm ra kẻ khả nghi. Có người đùa với Sở Giá Quân: Tiểu Phi nhớ cẩn thận, lỡ mà quên mang chứng minh thư là anh Dũng phải đến phòng tạm giam hốt nhóc ra đấy.
Kỷ Dũng Đào: Tổ các cậu phải điều tra bao lâu vậy?
Đồng nghiệp: Hai tuần, thấy ai hao hao là phải kiểm tra hết.
Lúc quay người, Sở Giá Quân có thể thấy dấu vết đai đeo súng trên hông họ.
Hắn lập tức nhận thức được rằng, theo một nghĩa nào đó thì tình trạng bây giờ của hắn là tuyệt đối an toàn.
Kỷ Dũng Đào cho rằng hắn là Hứa Phi, cảnh sát tuần tra cả khu vực cho rằng hắn là Hứa Phi. Mượn thân phận Hứa Phi an toàn tuyệt đối này, hắn có thể quang minh chính đại lai vãng bất cứ đâu.
Cũng có thể nói...
Chỉ cần người nhà của Hứa Phi không xuất hiện thì hắn vẫn cứ có thể dùng tiếp thân phận này.
Cơn thèm ăn của Hứa Phi đỡ ngay tức thì. Ăn xong đồ nướng, Kỷ Dũng Đào rẽ vào tạp hóa mua thuốc lá, tiện đường đánh cho hắn một chiếc chìa khóa nhà. Sở Giá Quân một mình đi bộ về, tâm trạng tốt đến mức ngâm nga hát.
Lúc ngang qua một con hẻm thì có kẻ chặn đường hắn. Trong hẻm không có đèn, nhờ ánh trăng rọi, hắn nhận ra đây là gã say rượu kiếm chuyện ban nãy.
Tên này rõ ràng rất đắc ý với chuyến mai phục của mình: Nãy để mày lọt thoát.
...Giờ lạc đàn rồi nhé con.
Gã cười vô cùng hả hê. Trong bóng tối, nơi ánh trăng không với đến, Sở Giá Quân cũng cười sung sướng vô cùng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");