Sáu tháng rưỡi sau đó trôi qua, Nealy gầy đi rất nhiều, tới mức những tờ báo lá cải bắt đầu viết những bài về việc cô bị mắc chứng biếng ăn. Hiện tại, ăn trở thành tra tấn với cô. Cô không thể chợp mắt vào buổi tối, và cảm giác như bị nghẹt thở vây lấy cô không rời. Dù vậy, cô vẫn cống hiến, phục vụ đất nước dưới vai trò Đệ nhất phu nhân của Lester Vandervort… cho tới khi một sự kiện nhỏ đem tất cả những nỗ lực của cô sụp đổ.
Đó là một buổi chiều tháng 6, cô ở trong khoa chấn thương chỉnh hình nhi của bệnh viện Phoenix và nhìn một cô bé với mái tóc xoăn đỏ đang đấu tranh để đứng được với đôi chân giả.
“Xem cháu này!” Cô bé tóc đỏ với đôi má phúng phính trao cho Nealy một nụ cười rạng rỡ, cô bé nắm chắc chiếc nạng rồi bắt đầu quá trình nặng nề và khó nhọc để bước được bước đi đầu tiên.
Tất cả sự dũng cảm đó.
Nealy ít khi cảm thấy hổ thẹn, nhưng giờ cảm giác đó ập đến, dâng tràn trong cô. Cô bé đó đã đấu tranh kiên cường đến thế để giành lại cuộc sống của mình, trong khi Nealy lại đang nhìn cuộc sống mình ao ước trôi qua trước mắt.
Cô không phải một người hèn nhát, cũng không phải một người không đủ khả năng để tự mình đứng lên, nhưng cô vẫn để cho những chuyện này xảy ra bởi đơn giản cô đã không thể đưa cho cả cha cô và ngài Tổng thống một lí do đủ thuyết phục tại sao cô không nên tiếp tục làm công việc mà mình đã sinh ra để thực hiện.
Ngay lập tức, cô quyết định. Cô không rõ bằng cách nào và khi nào nhưng cô sẽ tự tìm tự do cho mình.
Kể cả khi tự do của cô chỉ kéo dài một ngày – thậm chí chỉ một giờ! – ít nhất cô sẽ cố gắng.
Cô biết chính xác mình muốn gì. Cô muốn sống cuộc sống của một người bình thường. Cô muốn đi mua sắm trong cửa hàng tiện lợi mà không gặp phải ánh mắt theo dõi của mọi người, cô muốn đi bộ dọc con phố nhỏ, tay cầm que kem ốc quế và mỉm cười, chỉ bởi cô thích thế, không bởi cô phải làm thế. Cô muốn tự do nói điều mình nghĩ, tự do mắc sai lầm. Cô muốn thấy thế giới thực sự đang trôi ra sao, không phải là sự sắp xếp cho một cuộc viếng thăm trang trọng. Có thể sau đó, cô cuối cùng cũng sẽ tìm ra phần còn lại cuộc đời này cô sẽ sống như thế nào.
Nealy Case, mày muốn làm gì khi trưởng thành? Khi cô còn rất nhỏ, cô đã nói với mọi người cô muốn trở thành Tổng thống. Giờ thì cô không biết mình muốn trở thành ai.
Nhưng làm cách nào để một trong những phụ nữ nổi tiếng nhất Hoa Kỳ đột nhiên trở thành người thường?
Từng chướng ngại vật nhảy ra ngáng đường cô. Việc đó là không thể. Đệ nhất phu nhân không chỉ đơn giản là biến mất. Cô có thể không?
Được bảo vệ cũng cần sự hợp tác của người được bảo vệ, và trái với suy nghĩ của mọi người, hoàn toàn có thể thoát khỏi những đặc vụ từ Secret Service. Bill và Hillary Cliton đã trốn đi vài ngày trước lễ nhậm chức, chỉ để nhận ra họ đã từ bỏ kiểu tự do đó rồi. John F.Kenedy đã từng khiến Secret Service loạn cả lên vì sự mất tích của ông. Đúng vậy, lẻn đi là có thể, nhưng không có cách nào để cô có thể tự do rời đi được. Giờ tất cả những việc cô cần làm là tìm một cách nào đó.
Một tháng sau, kế hoạch của cô hoàn thiện đâu vào đó.
—
Mười giờ một buổi sáng tháng bảy, một người phụ nữ già lẻn vào một nhóm khách du lịch vào thăm quan Nhà Trắng đang trên đường di chuyển qua các phòng ở tầng một. Bà có mái tóc muối tiêu xoăn xù mì, mặc một chiếc váy họa tiết xanh lá và vàng cùng một chiếc túi xách trong suốt. Bờ vai gầy gò của bà cong lại, đôi chân mảnh khảnh bó trong đôi tất cao tới đầu gối và chân bà giấu kín trong đôi giày nâu buộc dây. Bà hé mắt đọc cuốn sách giới thiệu qua cặp kính lớn màu xám và có họa tiết vàng xoắn quanh gọng. Trán bà cao quý phái, chiếc mũi rõ ràng thuộc về gia tộc quyền quý và đôi mắt xanh trong veo như bầu trời.
Cổ họng Nealy di chuyển như cô đang nuốt, và cô phải cố kháng cự lại ham muốn giơ tay lên gãi bộ tóc giả khó chịu mà cô đặt mua qua một cuốn catalogue. Một cuốn catalogue khác được dùng để chọn mua váy, giày và tất. Để giấu danh tính, cô luôn đặt hàng bằng catalogue, sử dụng tên và địa chỉ của một trong những chánh văn phòng của cô, Maureen Watts, thêm một chữ C vào giữa tên, rồi Maureen sẽ biết đó là đơn đặt hàng của Nealy.
Maureen chẳng bao giờ nghi ngờ tới thứ bên trong gói hàng cô ấy vận chuyển tới Nhà Trắng.
Nealy lẩn trong đám đông khi mọi người cùng nhau di chuyển từ Red Room (phòng khách ở tầng 1 Nhà Trắng với tường và nội thất hầu hết màu đỏ) với đồ nội thất đậm chất Mỹ sang phòng ăn. Camera theo dõi, ghi lại mọi thứ và ngón tay cô toát mồ hôi tới lạnh toát và tê cóng.
Cô cố giữ bình tĩnh bằng cách nhìn chăm chú vào bức chân dung Lincoln treo trên lò sưởi. Bên mặt lò sưởi có khắc những lời của John Adams mà cô đã từng đọc rất nhiều lần. Tôi cầu thượng đế ban phước lành cho ngôi nhà này và tất cả những thế hệ tiếp quản nơi đây. Và chỉ những con người chân thật và tài giỏi mới có được quyền lực dưới mái nhà này.
Người phụ nữ dẫn tour đứng cạnh lò sưởi và trả lời câu hỏi một cách lịch sự. Nealy có thể là người duy nhất trong phòng biết tất cả những hướng dẫn viên làm việc trong Nhà Trắng đều là đặc vụ Secret Service. Cô chờ người đặc vụ nhận ra cô và phát đi cảnh báo nhưng người đó hiếm khi nhìn về phía cô.
Có bao nhiêu đặc vụ cô biết mặt qua từng ấy năm? Họ đã luôn theo sát cô tới cấp ba và sau đó là đại học. Họ đã ở đó với cô trong lần hẹn hò đầu tiên và cả lần đầu tiên cô uống say.
Đặc vụ của Secret Service đã dạy cô lái xe và đã chứng kiến những giọt nước mắt của cô khi cô bị người con trai đầu tiên mình thích từ chối. Một đặc vụ nữ đã giúp cô chọn váy cho vũ hội tốt nghiệp khi mẹ kế của cô đang bị cảm nặng.
Nhóm người tiến ra ngoài hành lang lớn rồi từ đó, tiến ra ngoài qua cổng bắc. Hôm nay là một ngày oi ả và nóng bức, đúng kiểu thời tiết tháng bảy điển hình ở Washington. Nealy chớp mắt dưới ánh nắng gắt từ mặt trời và tự hỏi mình có thể bước thêm mấy bước trước khi đội cảnh vệ nhận ra cô không phải là du khách già mà là Đệ nhất phu nhân.
Tim cô chạy đua trong lồng ngực. Đứng bên cạnh cô, một người mẹ nắm lấy tay đứa con nhỏ của mình. Nealy tiếp tục di chuyển, mỗi bước chân lại càng căng thẳng hơn. Trong những ngày đen tối của vụ bê bối chính trị Watergate, Đệ nhất phu nhân Pat Nixon khi đó bị chất vấn, tra hỏi đã phải cải trang bằng khăn choàng và kính râm. Chỉ mang theo một đặc vụ Secret Service duy nhất, bà đã trốn khỏi Nhà Trắng để lang thang trên đường phố Washington, ngắm các cửa tiệm và mơ về một ngày mọi chuyện khủng khiếp đang xảy ra sẽ qua hết. Nhưng, vì cả thế giới đang ngày càng trở nên phẫn nộ hơn, kể từ giây phút bà nhậm chức Đệ nhất phu nhân, cái quyền được ra ngoài cho khuây khỏa đã biến mất rồi.
Cô đấu tranh ghê gớm khi bước tới cửa ra. Secret Service đặt biệt danh cho Nhà Trắng là Crown (Vương miện, ngôi vua), nhưng đáng lẽ nó nên được gọi là Fortress (Pháo đài) mới đúng. Hầu hết những du khách ở đây không biết có một hệ thống máy thu âm lắp dọc theo hàng rào để đội cảnh vệ bên trong có thể kiểm soát được bất cứ thứ gì được bàn luận trong phạm vi toàn Nhà Trắng. Một đội SWAT túc trực trên mái trang bị súng máy đầy đủ bất cứ khi nào Thổng thống ra hoặc vào tòa nhà. Dưới mặt đất được lắp đặt camera, máy cảm biến chuyển động, bộ cảm biến áp suất và hệ thống hồng ngoại.
Cô ước có cách nào đỡ phức tạp hơn để làm chuyện này. Cô đã nghĩ tới phương án tổ chức một buổi họp báo và đơn giản là tuyên bố từ chức, nhưng cánh báo chí sẽ vẫn theo đuôi cô từng bước, và cô cũng sẽ chẳng khá hơn là bao so với bây giờ. Bỏ trốn là cách duy nhất.