Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 19




"Phong Lệ" mới phát hành đã nhanh chóng bán sạch, lúc tiến hành thống kê lượng tiêu thụ trong ngày, ngay cả người lập kế hoạch cũng giật nảy mình.

"CP thần tiên" Chu Nhiêu và Lục Già lại lên đỉnh hot search.

"Fans cuồng nhan sắc vui vẻ! Thật hổ thẹn khi không get được giá trị nhan sắc của Chu Nhiêu, nhan sắc Chu Nhiêu thật khó cưỡng, cho dù đứng cạnh Già thần cũng không chút thua kém!"

"Đây mới là người đẹp tự nhiên này!!! Thật không rõ những sao nữ điên cuồng trang điểm là vì cái gì, mặt cứng như thế thì làm sao biểu diễn được nữa?"

"Tôi thích bức cuối cùng! Quỳ cầu thần tiên bà bà cho lương!"

"Đừng ở đây cả ngày xin thần tiên bà ba cho lương, trên tiểu trạm nhiều lương như vậy cũng không thấy mấy người ăn!"

"Có chút kỳ quái, tính cách Lục Già và Chu Nhiêu cũng không phải thích phơi bày như thế, sao lại công khai tình cảm rồi sau đó liền trở nên vô cùng phô trương (tuy rằng tôi cũng cảm thấy rất tốt, nhiều hơn nữa cũng không vấn đề gì, cảm ơn)"

"Đừng ngạc nhiên, bạn không thấy mấy nhà khác sau khi công khai còn tham gia các loại chương trình truyền hình, tràn ngập màn hình đều là bọn họ, sau đó còn đóng phim truyền hình, người xem nhìn thấy đầy màn hình cũng ngượng muốn chết. Nhưng nếu Già thần và Nhiêu ca là diễn viên chính, tôi chắc chắn sẽ cày!!!"

"Đằng trước chờ đi, lưu tiểu trạm lại này!"

Ngoại trừ những fans khen đep ra, còn có một ít phân tích từ những cư dân mạng có hiểu biết:

"Tôi dám khẳng định bọn họ là người yêu giả, tiết mục phỏng vấn lúc trước hoàn toàn không thể nghĩ kỹ, ngẫm lại tất cả đều là lỗ hổng, bọn họ công khai rất đột ngột, tìm khắp nơi cũng chẳng ra chút dấu vết nào!"

"Chắc chắn là giả, bạn tôi là người trong giới, anh ta nói ngay từ đầu là Lục Già đơn phương tung ra, Chu Nhiêu hoàn toàn không biết chuyện này, hai bên công ty trao đổi đạt thành thỏa thuận, Chu Nhiêu mới xác nhận, không thấy Chu Nhiêu bốn giờ sau mới công khai sao? Thật không biết sao lại có người tin tưởng"

"Nghe lầu trên vừa nói thật sự có chút cảm giác này, về phần vì sao Lục Già lại chọn Chu Nhiêu mà không phải người khác, chính là vì bọn họ là bạn học sáu năm, còn có thể lấy tình bạn trước kia bù vào cho đủ số"

"Mong mấy lầu trên cho chút chứng cứ, độ phủ sóng của Lục Già và Chu Nhiêu mọi người đều biết, mục đích bọn họ làm vậy vì cái gì? Đừng có bắt đầu tung tin tôi có người bạn gì đó, có cái búa!"

"Người bạn kia của tôi là người trong ngành, bạn muốn chứng cứ là muốn khiến người ta mất việc sao? Bản thân im lặng ăn dưa là được rồi, kêu ca gì nữa, hơn nữa chẳng lẽ độ hot của Lục Chu trong thời gian này không cao hơn trước kia sao, chương trình rồi tạp chí liên tục oanh tạc, tôi tùy tiện tìm một video cũng có thể tìm thấy bọn họ"

Hết thảy ồn ào trên mạng đều không quấy nhiễu đến Chu Nhiêu, bởi vì cô còn đang chuẩn bị nghênh đón cha mẹ.

Lục Già đã rời nhà từ sáng sớm, đầu óc Chu Nhiêu đều tràn đầy chuyện hôm nay cha mẹ sẽ đến đây, cũng không hỏi xem Lục Già đi đâu, sau khi bảo Trương Uyển đến nhà ga đón người bèn một mình đến siêu thị.

Mang theo hai túi mua sắm lớn trở về, lúc Chu Nhiêu vào chung cư thì bị bảo vệ gọi lại.

Lần này là ông Từ, nhân viên bảo vệ cô quen thuộc.

"Tiểu Chu, chuyển phát nhanh của cháu này." Ông Từ cầm một túi chuyển phát nhanh đưa cô.

Chu Nhiêu nhìn chiếc túi chuyển phát nhanh giống tối qua như đúc bất giác lùi về sau một bước, thoáng thấy ánh mắt thắc mắc của ông Từ, cô mới che giấu mà cười, "Dạo này nhân viên chuyển phát nhanh thật cần mẫn."

"Nhân viên chuyển phát nhanh mới vừa đi, vốn định bảo tiểu Lưu đưa lên cho cháu, vừa hay cháu vừa đến, cháu mang về đi." Ông Từ đang muốn nhét vào tay cô, thấy hai tay cô đều đang xách túi mua sắm.

Cổ tay Chu Nhiêu xách đến nổi lên gân xanh, cố gắng đưa tay ra kẹp lấy túi chuyển phát nhanh, "Cháu cảm ơn."

"Không có gì không có gì."

Cầm chiếc túi mỏng manh kia, Chu Nhiêu nhìn nhãn chuyển phát, nhìn thấy người gửi vẫn là cô Trương như hôm qua, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận.

Một lần là đủ rồi, sao còn liên tiếp gửi tới?

Vốn lần đầu cô còn có thể cho qua, nhưng nếu đưa tới lần thứ hai, vậy chỉ còn cách giải quyết bằng pháp luật.

Chu Nhiêu cũng không nhìn nội dung bên trong, chuyện đầu tiên sau khi quay về căn hộ là gọi điện cho Vưu Cầm:

"Em lại nhận được chuyển phát nhanh, vẫn là cô Trương gửi tới như hôm qua." Giọng Chu Nhiêu dần lạnh.

Đầu bên kia Vưu Cầm sửng sốt giây lát, ngữ điệu hơi trầm xuống, "Em có mở ra xem không?"

Chu Nhiêu vứt chiếc túi chuyển phát lên bàn, lạnh giọng nói: "Không có, hôm nay cha mẹ em đến đây, em không muốn vì người như thế mà phá hủy tâm trạng tốt của mình."

"Được, em đừng mở, chị qua chỗ em lấy, chuyện này chị sẽ thương lượng với bộ phận pháp vụ xử lý." Vưu Cầm nói đơn giản.

"Vâng, nhất định phải tìm được người đó."

Chu Nhiêu cúp máy, thoáng nhìn túi chuyển phát chưa mở trên bàn kia, ấn thái dương, cố gắng hít thở bình ổn lửa giận trong lòng.

"Không cần tức không cần tức, coi chừng xuất hiện nếp nhăn, hôm nay là ngày tốt......"

Sau khi tự lặp lại mấy lần với bản thân, Chu Nhiêu lại nở nụ cười ---

Nếu để cha mẹ nhìn thấy mình mặt chau mày ủ hoặc đùng đùng nổi giận sẽ không hay lắm.

Lúc Trương Uyển và vợ chồng Chu thị đến dưới lầu, Chu Nhiêu đi xuống xác nhận một chuyến, lúc này mới đưa cha mẹ lên nhà.

"Quân Quân, trông con còn gầy hơn cả trên TV, sao lại gầy nhiều thế này?" mẹ Chu đau lòng xoa xoa mặt cô

Chu Nhiêu không quen bị sờ mặt, vội lùi về sau, giơ tay như đầu hàng, "Con đã hai mươi bảy rồi, đừng sờ mặt con như đứa con nít thế!"

Trương Uyển tinh mắt nhìn thấy chiếc túi chuyển phát quen mắt trên bàn kia, suýt nữa không kìm được thét lên sợ hãi, lúc sáng sớm cô ấy đợi khi chị Cầm đến đã đưa những thứ đó cho chị Cầm rồi, sao ở đây lại có một cái nữa, chắc chắn là chuyển phát nhanh sáng nay gửi tới.

Cô cầm lấy túi chuyển phát nhìn xem, lúc thấy tên người gửi và địa chỉ suýt nữa đã vứt chiếc túi đi.

Chiếc túi chuyển phát này còn chưa mở.

Trương Uyển theo bản năng nhìn Chu Nhiêu, ánh mắt sắc bén của Chu Nhiêu nhìn cô ấy, cô ấy lập tức buông túi chuyển phát đi vào nhà bếp châm trà.

Vợ chồng Chu thị cũng chưa phát hiện những động tác nhỏ của Chu Nhiêu và trợ lý, chỉ nhìn căn hộ cao cấp diện tích tương đối lớn này mà gật gù.

"Chẳng phải con thích nhất món củ cải thái sợi bà nội làm sao? Mẹ có mang cho con một ít này." Mẹ Chu mở hành lý, lấy ra một túi lớn củ cải thái sợi, "Con xào lên là ăn được."

"Còn chân giò ngâm tương nữa ---" cha Chu bên cạnh lên tiếng nhắc.

Mẹ Chu trừng mắt lườm ông xã mình, "Ông đó, đừng có mang cho Quân Quân những thứ như vậy, rõ ràng ông biết con nó phải duy trì vóc dáng không ăn được mấy thứ dầu mỡ."

"Đây là bà nội con làm, cha con thế nào cũng muốn mang cho con hai cái nếm thử, nói lâu rồi con chưa được ăn. Mẹ không lay chuyển được ông ấy, thật hết nói nổi!" Mẹ Chu nói, nhìn sang Chu Nhiêu: "Nếu con không ăn thì đưa Tiểu Trương ăn đi, con bé chăm sóc con nhiều năm như thế, cũng thật vất vả, để con bé nếm thử tay nghề của bà nội con."

Trương Uyển mới vừa bưng trà ra nghe thế kiềm không được nói: "Cho em ăn với!"

"Đi đi!" Chu Nhiêu lạnh lùng lườm cô ấy, nhanh chóng đoạt lấy chân giò nói: "Chân giò ngâm tương bà nội làm sao có thể cho người khác ăn, phải rơi vào bụng con, giảm béo cũng đáng giá!"

Cha Chu lộ vẻ đắc ý nháy mắt với vợ mình, "Xem đi, không ăn được cái gì chứ, nếu cái gì cũng không thể ăn, vậy còn ý nghĩa gì nữa!"

"Đúng!" Chu Nhiêu đồng ý gật đầu, "Còn mang đồ ăn gì nữa không ạ?"

"Con chỉ biết có ăn thôi!" Mẹ Chu dùng lực chọc trán cô, "Người đại diện sẽ mắng con cho xem."

"Con làm gì chị ấy cũng mắng con, quen rồi."

Người một nhà đang vui vẻ trò chuyện, chuông cửa chợt vang lên.

"Cháu đi mở cửa!" Trương Uyển hô lên, vội chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở, Trương Uyển suýt nữa bị bó hoa hồng lớn đập vào mặt, cô ấy vội vàng lùi một bước, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc lộ ra từ sau bó hoa.

"Ôi chao, chị Già." Trương Uyển nghiêng người để cô đi vào, "Sao lại tặng bó hoa lớn như vậy."

Vợ chồng Chu thị nghe đến cái tên này trong phút chốc sắc mặt khác thường.

Bọn họ biết con gái mình và Lục Già xào CP là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến Lục Già xuất hiện trước mặt lại là một chuyện khác.

Tỷ như chuyện trước còn có thể duy trì bình tĩnh, nhưng chuyện sau lại khiến bọn họ ngứa tay.

Lúc Chu Nhiêu nhìn thấy bó hoa kia nụ cười đông cứng lại ---

Lục Già đang làm gì vậy?

Thấy sắc mặt cha mẹ khác thường, Chu Nhiêu vội túm lấy Lục Già định đi vào phòng ngủ nói chuyện.

"Nhiêu Nhiêu, đây là tặng cho cậu ---" Lục Già còn chưa nói xong đã bị Chu Nhiêu túm đi vào phòng ngủ, cô nghiêng đầu nhìn vợ chồng Chu thị chào hỏi, "Chào chú chào dì, đã lâu không gặp ---"

Vừa nghe Lục Già định nói chuyện, Chu Nhiêu thuận tay che miệng Lục Già, nhìn cha mẹ cười ngoan ngoãn, "Hai người chờ con một chút, con với cậu ấy có chút chuyện cần nói."

Mẹ Chu nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Chu Nhiêu, theo bản năng đưa tay nắm lấy ông xã nhà mình.

Mãi đến khi hai người đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, cha Chu mới vỗ vỗ tay mẹ Chu như an ủi, hít sâu một hơi tựa như đang cố kìm nén điều gì, "Đừng lo, tôi sẽ không đánh phụ nữ."

Trương Uyển:!!!

Trương Uyển: Chú Chu đây là định làm gì?!

"... Tuy rằng tôi thật sự rất muốn đánh cô ta." Cha Chu không nhịn được bổ sung một câu.

Trương Uyển:...... 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.