Ép Hôn Được Chồng Như Ý

Chương 8: Bị nhốt ở ngoài




Anh cũng phối hợp với bác trai, đi đến nắm chặt lấy cái tay phản kháng kịch liệt và dìu cô lên lễ đường xoay mặt về phía khán đường cô nắm chặt tay anh nghiến răng ken két khiến cho Phạm Thiên có chút bất ngờ.

Đây chẳng phải là đang đối phó lại hay sao, Phạm Thiên mỉm môi nhẹ và sau đó bọn họ tiếp tục đám cưới.

Vì thời gian gấp rút nên hôn lễ diễn ra rất nhanh, tất cả đều ra về bố mẹ dặn dò anh xong rồi thì chỉ nhìn về phía Lý Tuệ An cười trông rất vui vẻ.

Cô đã thay váy cưới thành một bộ đồ đơn giản như là áo thun trắng tay dài và chân váy dài đến mắc cá chân.

Phạm Thiên vì ở đơn vị đang có một người lính vì chữa cháy mà bị thương, dù anh đã xin nghĩ phép nhưng vì thâm tâm lại không thể ở lại lâu hơn anh phải đến xem tình hình của họ ra sao.

Bố mẹ của Phạm Thiên cũng có chút bất lực khi mới cưới vợ giây trước giây sau lại về đơn vị rồi, bà Phan Liễu đi đến bên cô giọng nói dịu dàng an ủi cô.

"Con trai của chúng ta chỉ vì kính nghiệp nên nó mới như thế thôi, con đừng buồn nhé!"

Trong lòng cô thầm nghĩ liệu cô có buồn, chắc chắn là không bởi vì cô chẳng biết gì về Phạm Thiên cũng chưa từng tiếp xúc với anh thì không thể lố bịch mà dùng từ buồn với nhau vì chuyện cỏn con đó. Nhưng vì cô không muốn làm họ khó xử lại trả lời cho họ yên tâm hơn.

"Con không sao đâu bố mẹ, từ bây giờ con là con dâu và là vợ của anh ấy thì phải biết bao dung chồng chứ ạ. Bố mẹ cứ về đi ạ, cũng trễ rồi."

Khi nghe như thế họ cũng an tâm và cũng rời đi ngay sau đó họ nhờ tài xế của họ đưa cô về nhà bằng chiếc xe sang, dù cô nhìn một cái là nhận ra xe này không tầm thường nhưng vì lai lịch bị mẹ cô dè bĩu thì chắc chắn cũng không giàu có.

Dù sao thì bù lại hai người phụ huynh của Phạm Thiên có tính cách rất dịu nên cô cũng không quan tâm gì đến việc gia thế gì cả.

Từ đâu bố mẹ của cô lao thẳng tới, bà mẹ thì lúc nào cũng nước mắt nước mũi tùm lum cô cứ tưởng đâu con ruột bị bán đi không bằng. Bà ta nói với cô dặn dò với bộ dạng sướt mướt:

"Tuệ An con về nhà chồng nhé, mẹ sẽ chờ tin chồng con để hưởng tài sản cùng con!"

Trời ơi, trời đánh cũng né bà này ra. Bên cạnh có rất nhiều người mà bà ta không kiêng dè nói ra những từ đó rất may là chẳng ai thèm để ý đến và nghe thấy. không chờ cô bịt miệng người bố đã có lợi ích bịt chặt miệng bà ta lại và nói.

"Con mau lên xe đi về đi đưng quan tâm bà ấy, mau đi đi."

- "Ưm...A...ưm...."

Tiếng bịt miệng mà bà ấy vẫn cố vùng vẫy phát ra, cô cảm thấy có lẽ ông đã quá vã với mẹ của cô nên đã làm như thế. Sau đó cô không nói gì và cứ ngồi trên xe và rồi mặc cho tài xế chở đi đâu.

Lý Tuệ An được tài xế đưa về căn nhà của Phạm Thiên là nơi mà sau này hai vợ chồng họ phải sinh sống sau này, không phải gọi là căn nhà nữa mà đây ngay trước mắt đã cô được gọi là biệt thự luôn rồi, nó là dạng biệt thự cao cấp hiện đại nhất mà cô từng thấy không phải thiết kế theo kiểu Châu Âu được gọi.

Căn biệt thự to lớn ngay trước mắt cô sợ vì bản thân nhìn lầm nên đã hỏi lại tài xế xe.

"Sao anh lại không chở tôi về nhà anh ấy mà lại dừng trước nhà người khác làm gì thế?"

- "Cô chủ cô nói gì vậy, đây là nhà của cậu chủ Phạm Thiên. Cô cứ vào trong đi bên trong không có quản gia nên chỉ mở khóa bằng mật khẩu thôi. Là sinh nhật của cậu chủ đó."

Vừa nói xong thì tài xế như có công việc mà đi trước. Lòng của Lý Tuệ An không khỏi sinh nghi ngờ về lai lịch gia thế của anh ta.

Nhưng tài xế đó còn nói là mở mật khẩu bằng sinh nhật của Phạm Thiên, đến cả cọng tóc của anh ta cô còn chưa động tới bao giờ, giờ đây lại kêu cô mở khóa?

Khuôn mặt Lý Tuệ An liền biến dạng, không lẽ cô phải ở bên ngoài vào thời tiết lạnh giá này sao? Cô ôm cổng sắt đang bị hệ thống tự động khóa chặt, nó bọc lớp sơn mù đen cô hét âm lên giữa cổng.

"TÊN CHỒNG MỚI CƯỚI PHẠM THIÊN! ANH CHẾT TRÔI Ở ĐÂU RỒI HẢ?"

Phạm Thiên hắt xì liên tục, anh đang trên đường trở về nhà lại cảm thấy như ai đó mắng bản thân. Khi vừa về đến nhà, anh đậu xe ở bãi đậu xe sau nhà rồi lại đi vòng ra trước không biết hôm nay vì sao mà anh lại không chạy thẳng vào cổng trước, nhưng nếu chuyện đó xảy ra thì có lẽ Lý Tuệ An bị xe ủi đi rồi.

Phạm Thiên nhìn thấy Lý Tuệ An đang ngủ gà ngủ gật ở cổng nhà, anh cau mày khó hiểu. Nhìn vào cổng nhà thì cũng đã hiểu ra Phạm Thiên đi đến bóp còi từ tay điều khiển cổng tự mở.

Anh ta đi đến bế cô gọn lên, Lý Tuệ An say giấc không để tâm ai đã động thủ nhìn cứ như mất ngủ nhiều ngày không bằng. Anh thở dài nhìn vào nhà rồi tiếp tục bế cô vào bên trong.

*Xì xào, xột xoạc.

Tiếng xả nước xì xào vang vào tai Lý Tuệ An khiến cô tỉnh giấc, cô dần hé đôi mi đang nghiền lại nâng đỡ ánh đèn chói chang đang dồn vào mắt cô. Không ngờ trước mắt cô lại là một nơi xa lạ.

Bên trong phòng này cứ như khách sạn cao cấp vậy lại còn rất rộng rãi nhưng điều giống nhau thì nó vẫn là nơi sở hữu lớp áo màu trắng tinh, đèn điện màu vàng nhạt, đồ đạt sắp xếp theo những người mắc bệnh OCD vừa hay cô cũng bị nhẹ nên nhìn rất ưng mắt, nhưng nhiều khi lại bày ra mất kiểm soát là bệnh chỉ khi thấy người khác bố trí sẵn mới thấy thoải mái còn bản thân thì không biết nữa.

Cô nghe tiếng nước chảy phát ra từ bên ngoài phòng, Lý Tuệ An tò mò đi ra bên ngoài phòng. Đến cả tay nắm cửa phòng cũng là dạng cao cấp hơn nơi cô ở nhiều, cánh cửa bằng gỗ màu nâu đậm hoa văn đẹp mắt ở giữa cánh cửa một tay nắm.

Lý Tuệ An xuống lầu rồi đi ngang một ô cửa sổ soi thẳng ra bên ngoài cổng biệt thự, cô thầm nghĩ bản thân không phải đang ở bên ngoài hay sao? Tại sao lại tự đi vào nhà được. Nhìn ra bên ngoài cô cứ suy nghĩ mãi.

"Dậy rồi à?"

Tiếng nói từ đằng sau vọng tới, Lý Tuệ An quay người thì là Phạm Thiên mới tắm xong đứng đằng sau cô cách vài mét.

Anh khỏa thân trên mặc bên dưới một cái quần kiểu nhiều túi màu đen, cơ bụng lộ ra múi cũng không khác gì tưởng tượng của cô về lính cứu hỏa.

Nhưng khi nhìn trực diện cô lại có chút ngại ngùng, hai tai đỏ bừng lên nhanh chóng, mắt Lý Tuệ An nóng rực quay lưng về phía Phạm Thiên. Cô nhớ đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng của anh, giọng nói trầm ấm lại có chút khàn đặc.

Phạm Thiên biết cô đang biểu hiện vì điều gì, anh mở miệng nói.

"Dù sao cũng là vợ chồng rồi cái này cô cũng nên chấp nhận dần, dù gì tôi ở nhà không nhiều nên khoảng thời gian bên cạnh là điều không thể, lấy tôi cũng thiệt thòi lớn cho cô rồi."

Lý Tuệ An không ngờ anh ta lại còn biết cảm nhận cảm xúc của người khác nữa cơ đấy, nhưng ai lại thiệt thòi cơ chứ. Không có anh ở nhà cô còn cảm thấy thoải mái hơn, dù sao thì hai người chỉ mới kết hôn vẫn còn chưa tiếp xúc nhiều nên điều đó đối với cô nàng yêu tự do là không cần thiết.

Lý Tuệ An cố gắng quay về phía anh, giờ đây Phạm Thiên đã mặc áo vào từ lúc nào. Cô mỉm cười gượng nhẹ, nói cho cùng thì cô vẫn không biết gì về anh ta chỉ là trên giấy tờ chứ tình cảm thì bằng 0.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.