Ép Hôn Được Chồng Như Ý

Chương 68: Bước Tiến




Vừa hay ngày xin nghỉ, anh đưa cô đi mua những yếu phẩm. Những món đồ và đồ của trẻ sơ sinh khi lên đến ba tuổi, tất cả dường như đều hợp mắt của Lý Tuệ An, nhìn những món đồ dễ thương cô như bị xiêu lòng.

Anh và cô chọn rất nhiều đồ và xem xét kĩ lưỡng và khi ở nhà cũng không thể thiếu đó là nơi giành cho con của họ khi sinh ra, không theo phương Tây hay những ngôi nhà giàu sang để tách con cái ra phòng riêng. Cô và Phạm Thiên chọn cùng chung sống với con một phòng để thuận tiện chăm sóc cho con cái mỗi khi quấy khóc.

Mỗi ngày trôi qua đều là hạnh phúc và niềm vui khi tất cả đều giành cho cô những hạnh phúc vốn có. Ngày này qua ngày kia, Hạ Hạ và Châu Kiệt cũng đã quyết định về chung một nhà sau những niềm vui không khép được mồm, cô và anh đều gửi lời chúc phúc đến cho hai người họ.

Niềm hâng hoan và đón chào niềm vui của tất cả đều hòa chung một nhịp, anh đưa cô đi băng băng trên đường bằng chiếc xe hơi, dẫn cô đến bên bở biển để ngắm cảnh dòng nước lơi lả phủ nhẹ lên dòng cát nằm im dưới chân của họ.

Cảm giác hạnh phúc này trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ được trải nghiệm, cô nói với anh.

"Cảm ơn vì anh đã đến bên cuộc đời của em, thắp sáng mọi đường đi bị dập tắt, đã dẫn lối em đi trên những con đường toàn vết cắt. Cảm ơn anh vì tất cả..."

Cô tựa vào vai anh, cùng anh ngắm biển trong lành. Anh cũng nói với cô mọi tiếng lòng.

"Anh cũng cảm ơn em, cảm ơn vợ đã là người con gái đầu tiên cũng như là cuối cùng của cuộc đời anh. Cảm ơn em vì đã đến làm vợ của anh."

Công việc của anh dần ổn định và có nhiều thời gian cho vợ con hơn, hầu như mọi lúc anh đều chăm sóc vợ tận tình và chu toàn mọi đường đu nước bước cho cô, tất cả bữa ăn đều tham khảo rất chuyên sâu. Ai nấy đều hài lòng khi thấy anh biết thương vợ con như thế.

Một thời gian sau, cô cũng đã hạ sinh một hoàng tử cáu kỉnh. Khuôn mặt y đúc bố của nó, khi chào đời người đầu tiên anh quan tâm đó là vợ của mình, cứ nằng nặc không chịu ôm con đầu lòng mà cứ muốn xông vào với vợ.

Tất cả bố mẹ anh, ông Lý Khải và Cả Hạ Hạ, Châu Kiệt và không thiếu đó là đại gia đình nhà anh, có cả đội trưởng Dương Thường Vũ cũng đến chúc mừng, ai cũng đều nhìn anh rồi cười phá lên.

Khoảng thời gian trôi qua không biết bao lâu, y tá vệ sinh và đưa cô vào phòng hồi sức thì anh cũng đã có thể vào thăm vợ, nhìn cô như thế anh thật muốn thay vợ sinh con, thay vợ chịu nổi đau như chết đi một nữa vì sanh con.

"Vợ à, anh sẽ không để em mang thai thêm một lần nào nữa đâu."

"Chồng ngốc, em không sao cả. Anh có thích con trai chúng ta không?"

Cô mắng yêu anh, anh cuối cùng cũng nhìn con bên cạnh. Lúc này người nhà đều đã chạy đôn chạy đáo chuẩn bị cho tháng ở cử của Lý Tuệ An rồi, anh nhìn con, một cậu bé đỏ hỏn bằng một nữa gang tay của anh.

Làm sao mà Phạm Thiên không yêu thương con cho được, dù sao thì thằng nhóc cũng đã tồn tại trong bụng vợ anh cả tám tháng rồi còn gì. Anh dùng tay nhấn nhẹ vào lòng bàn chân của con, nói với cô bằng giọng điệu ôn hòa.

"Con trai chúng ta sau này sẽ theo họ của em, Lý Nam Khánh. Em thấy tên này có hay không?"

Lý Tuệ An kinh ngạc, cô không hiểu vì sao anh lại lấy họ của mẹ mà không phải họ của bố.

"Sao có thể chứ, con cái phải theo họ của bố. Anh làm như thế bố mẹ anh biết sẽ buồn lắm đấy!"

"Sẽ không ai buồn đâu con dâu."

Một tiếng nói vang ra từ cửa phòng, cô ngước nhìn lên thì người nói chính là bố của anh, ông Phạm. Bên cạnh con có cả bố cô, mẹ của anh, Hạ Hạ và có cả Châu Kiệt đang cười tươi roi rói.

Cô khó hiểu: "Ý là sao ạ?"

Ông ấy cười rồi bà Phan Liễu chính là mẹ anh ngói tiếp câu sau: "Có nghĩa là con trai của con sẽ theo họ của con, tất cả đều đồng ý rồi. Chúc mừng một cháu nội Lý Nam Khánh chào đời vào ngày 10 tháng 10 năm xxxx nhé."

Niềm hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi, đây có lẽ là lần đầu tiên cô thấy nhà chồng lại vui vẻ khi cháu nội sẽ đi theo họ của một người mẹ, một người nuôi một giọt máu trở thành một hình hài có đầy đủ tứ chi.

Như một người trao cho chúng một sinh mạng bé nhỏ, dùng cả tính mạng để ấp ủ giọt máu của hai vợ chồng lớn lên từng ngày không ngừng nghỉ, để rồi một ngày cùng chào đón một cá thể bé nhỏ được chào đời và tiếp nhận những kiến thức hoa lệ trong của sống.

"Baba."

"Đây, bố đây."

Ngày 10 tháng 10 năm xxxx, Lý Nam Khánh đã tròn hai tuổi. Cũng là lúc con gái của Hạ Hạ và Châu Kiệt chào đời "Châu Vũ Nhi". Họ cùng nhau chụp một bức hình gia đình, cùng đón chào một cô bé chào đời vào cùng ngày với nhau.

Trên tay Phạm Thiên chính là Lý Nam Khánh, tay bên kia anh ôm vai vợ là Lý Tuệ An. Chụp một bức hình gia đình ba ngụp wifi, rồi tiếp tục đến đại gia đình. Cùng đi đến bệnh viện để thăm Hạ Hạ, nhìn con gái Hạ Hạ đáng yêu biết bao trong một cái nôi cực kì đáng yêu.

Châu Kiệt chẳng khác gì Phạm Thiên ngày đó, nhìn vợ xót xa mà khóc muốn ngất tại chổ, ai nấy nhìn vào đều bật cười thành tiếng. Chỉ có Phạm Thiên đỏ mặt xấu hổ mà thôi.

Bệnh tình của cô đã khỏi sau đợt điều trị hai năm dài đằng đẳng từ đây, cuộc sống đã bắt đầu ổn định sau những thăng trầm của cuộc sống.

Bước tiến của Lý Nam Khánh và Châu Vũ Nhi có lẽ sẽ nối tiếp câu chuyện dài đằng đẳng và mở đầu một câu chuyện tình lãng mạn nào đó vào tương lai không thấy đáy. Cũng như mọi người và mọi cặp vợ chồng trên thế giới này đều xứng đáng với một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc và chu toàn này.

Chúc độc giả cũng có một tương lai tươi sáng như vậy, tạm biệt độc giả.

HẾT.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.