Ép Hôn Được Chồng Như Ý

Chương 65: Hạnh Phúc




Nhìn họ vui như thế thì bác sĩ cũng ít giận đi, thấy anh đứng đực ra chậm hiểu thì bác sĩ gọi anh.

"Anh kia, anh thường ngày làm nghề gì mà chậm hiểu thế? Anh làm bố rồi, hiểu chưa?"

Anh ngây ngốc gật đầu lia lịa với bác sĩ, ba người già lớn tuổi kia thì nhìn anh cười phá lên. Hạnh phúc chỉ vỏn vẹn thế thôi, bác sĩ nói tiếp về bệnh tình của cô.

"Theo chuẩn đoán và khuyến khích người mắc phải bệnh tim không nên mang thai, tôi mong mọi người nên chăm sóc thật tốt và bỏ ra một chi phí để tiến hành điều trị tốt nhất cho thai phụ."

"Vâng, vâng."

Nói xong bác sĩ rời đi, hai ông bà đứng đó cũng hiểu tình hình nên nói với anh.

"Phạm Thiên, bố mẹ về trước nhé. Con ở lại chăm sóc Tuệ An nhé! Ông Lý, chúng ta cùng về thôi."

"Hả? À ừ được được.". Googl𝔢 nga𝒚 trang ~ 𝒯r𝑈𝘮tru 𝒚ện﹒𝐯n ~

Tất nhiên ông Lý Khải không chậm tiêu như nhanh ngay lúc này nên cũng trả lời nhanh gọn lẹ rồi cùng về nhà với hai ông bà. Anh sau khi tiến họ đi thì vào bên trong phòng bệnh, nơi mà cô dưỡng bệnh.

Bên trên là bình nước biển được truyền vào cho cô, xung quanh là máy đo điện tim. Nhìn cô thế này anh không suy nghĩ là cô đang mang thai, thân là chồng nên anh sót ruột sót gan chỉ biết nhìn vợ hôn mê trên giường bệnh với khuôn mặt bất lực mà thôi.

Anh ngồi nhìn cô một lúc lâu, ngắm nghía đủ chỗ từ cơ thể cô, xem xem chỗ nào về cô mà anh không hiểu hay không thấy hay chưa.

*Ting ting

Bổng tiếng chuông điện thoại vang lên, anh bắt máy lên và nghe.

"Alo?"

Nghe xong có chút gấp rút, nhin cô rồi quyết định rời khỏi để nghe máy.

Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Lý Tuệ An cũng đã tỉnh dậy. Vừa hay đúng lúc Phạm Thiên đã trở về, trên tay anh cầm theo ít cháo và nước ấm. Khi thấy anh, ánh mắt cô dập dờn mệt mỏi, ngồi dậy nhưng chẳng có tí sức lực, Phạm Thiên đi nhanh đến rồi đỡ cô ngồi dậy kê gấu.

"Em tỉnh rồi à, có đói bụng không?"

Cô nũng nịu gật đầu, khuôn mặt tái nhợt khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy mệt thay. Anh cười vui rồi xoa má cô bằng lòng bàn tay, sau đó cho cô hớp một tí cháo.

Cô vì còn yếu và đang trong thời kì nghén nên anh không dám cho cô ăn nhiều, Lý Tuệ An nhớ mình đang có chút khó khăn về sức khỏe nên cũng hỏi Phạm Thiên.

"Sức khỏe em có tốt không anh? Em thấy vào viện nhiều rất tốn tiền ạ."

Anh nghe xong, nét mặt hiện lên đôi chút giận: "Bây giờ em quan tâm đến chuyện tiền bạc nữa sao? Chút đó không là gì cả, chỉ cần em khỏe thì được rồi. Đừng lo chuyện đó nữa nhé."

"..."

Đôi mi cô sụp xuống, cô cũng chẳng biết vì sao bản thân lại như thế này nữa.

"Mau khỏe lại để con chúng ta cũng khỏe nữa chứ, vợ yêu bé nhỏ của anh."

Câu nói đột ngột của anh làm Lý Tuệ An ngơ ngác, cô nghiêng đầu nhìn anh. Phạm Thiên thấy biểu cảm ngây ngô đáng yêu của cô thì phì cười, anh nắm lấy tay của cô rồi nói nhỏ.

"Anh quên nói nữa, em đang mang thai đấy. Được một tháng rồi nên sức khỏe em vì con mà ảnh hướng, dẫn đến nghén trong thời kì mang thai."

Cô kinh ngạc, không ngờ mới lúc trước cô hỏi anh muốn con trai hay con gái thì bây giờ lại có tin tức rằng cô đang mang trong người một sinh linh bé nhỏ rồi. Khuôn mặt ngơ ngác bất giác đưa tay lên sờ vào bụng, nhìn anh.

"Mang thai? Thật không?"

"Ừm. Tất cả đều là thật, bởi vì thế nên em hãy vui vẻ và mau khỏe còn cùng anh đón chào sinh linh mới nhé!"

Sau khi anh nói xong, Lý Tuệ An ôm anh thật chặt, ôm một cái ôm rất chân thành. Vừa nói lên sự yêu thương cũng như bày tỏ niềm vui sướng khi đón chào một sinh mệnh đến với hai vợ chồng.

*cót két

Một tiếng mở cửa nhanh chóng, Châu Kiệt và Hạ Hạ đi vào khi thấy họ đang ôm nhau thì lập tức chuyển hướng muốn trốn đi. Hai người ăn ý đến nổi đến cả Lý Tuệ An cũng khá ngạc nhiên.

Phạm Thiên thản nhiên nói: "Quay lại."

Theo bản năng, Châu Kiệt quay lại ngay cùng đó cũng kéo tay Hạ Hạ ở lại. Châu Kiệt ngốc nghếch cười trừ, Lý Tuệ An cảm thấy hai người thân thiết như thế còn tưởng là bản thân nhìn lầm, cô hỏi.

"Quan hệ của hai người là..."

Hạ Hạ ngại ngùng giật phất tay ra khi thấy cô đã phát hiện, cô bạn e thẹn đi lại gần.

"Sức khỏe cậu ổn định chưa? Nghe nói cậu mang thai rồi, chúc mừng nhé!"

"Đừng đánh trống lãng nữa." Lý Tuệ An chốt hạ một câu.

Hạ Hạ bị phanh phui nhanh chóng cứng miệng, cô cắn môi giải thích ấp a ấp úng.

"Ừ thì, nó là như vậy đó. Cậu hiểu mà đúng không Tuệ An?..."

"Biết rồi. Chưa được bao lâu mà hốt luôn cả đàn em của chồng mình à? Không tệ đó Hạ Hạ."

"Ay da, cậu thật là. Dù sao thì cũng đa xảy rồi, cảm giác cua phi công cũng không tệ mà..."

Nghe họ nói thế, Châu Kiệt đỏ bừng mặt, Phạm Thiên gọi cậu lại để vỗ về. Quan hệ hai người họ vốn dĩ đã công khai từ khi cô đang hôn mê đợt tai nạn xe kia rồi, vì cô cứ mãi hôn mê nên không thể nào thông báo cho cô được.

Nhưng mà cô khi vừa nhìn thì đã biết hai người có chút không đúng rồi và Châu Kiệt theo cô thấy thì cũng là một cậu bé rất tốt bụng và không có gì để chê, chắc chắn 100% là Lý Tuệ An vô cùng hai lòng với mối quan hệ này.

"Chuyện bố mẹ nuôi và cả cái cô Trịnh Châu kia ấy, tớ nghe nói là đã lấy lời khai rồi. Chỉ cần một thời gian chờ tòa xét xử nữa là họ ở tù cũng kha khá đó Tuệ An."

Hạ Hạ nhắc đến chuyện này cũng khiến cô lơi lơi buồn, nhưng cô đã thông suốt, dù sao thì nhiều năm cô vẫn không nhận được tình yêu thương từ họ thì cần gì phải buồn vì những thứ không đáng chứ.

Họ đang nói chuyện với nhau thì trận nghén của cô dâng trào, họ luống cuống lo cho cô. Dù mệt và khó khăn nhưng bên trong đó lúc này lại hiện lên rất nhiều niềm vui, tất cả dường như bị ngưng đọng lại vậy, Lý Tuệ An muốn dừng lại mãi ở cái cảnh vui vẻ này mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.