Phạm Thiên không trả lời một từ nào, chỉ thơm lấy bên tai và tóc của cô. Sau đó bàn tay lại mạnh bạo hơn, nhanh chóng chạm vào bầu ngực nhạy cảm, Lý Tuệ An nhột nên nhướng người kêu "a" lên một tiếng gợi cảm.
"Em biết bây giờ em phát ra tiếng đó là anh kích thích cỡ nào không Tuệ An..."
Hai tay Phạm Thiên nâng đỡ vùng ngực và mông cô, xoa bóp không ngừng nghỉ. Điều này khiến Lý Tuệ An xấu hổ đến nhường nào khi hành động và lời nói anh đều diễn ra cùng một lúc. Ngay lúc cao trào thì một tiếng nói vang ra ở bên ngoài.
"Phạm Thiên, anh có ở trong đó không?"
Là tiếng nói của Trịnh Châu, Lý Tuệ An giật mình vì tiếng nói đó, cô quay đầu nhìn ra hướng cửa rồi quay sang nói với anh.
"Mau thả tay ra, có người đến rồi."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, Trịnh Châu mà thấy là rất phiền phức đó."
Dù anh có chút luyến tiếc nhưng phải thả cô ra vì Trịnh Châu đến, hai người nhanh chóng chỉnh sửa lại trang phục xộc xệch Lúc nãy. Lý Tuệ An tém gọn mái tóc bị anh làm cho rối bời, cô nghĩ chuyện này thật mất thời gian mà, sao anh lại làm rối tung tóc của cô lên như thế.
Sau khi chuẩn bị xong thì Phạm Thiên mở lời nói to: "Cô vào đi!"
Trịnh Châu từ bên ngoài đi vào với khuôn mặt niềm nở, nhưng ngay lập tức bị đánh tan thay lại vẻ mặt bí xị trưng ra vì Lý Tuệ An xuất hiện ở đây. Cô ta đã lâu không đến vì bị anh nhắc nhở nhưng Lý Tuệ An lại ở đây như thường.
Cô ả không chấp nhận điều là anh có đang thích Lý Tuệ An hay không vẫn giữ vững việc anh không thể yêu ai khác và cô ta có thể cưa đổ Phạm Thiên, đập chậu cướp hoa.
Cô ta thở nhẹ rồi nói: "Chuyện của Minh Việt đã có chứng cứ chứng minh cậu ấy trong sạch rồi ạ."
Lý Tuệ An thấy đang bàn về công việc thì muốn đi trước, trước khi đi cô còn ra hiệu bằng cách thì thầm trong miệng để truyền đạt lại với anh.
"Em ra ngoài trước đây!"
Anh nhìn hiểu và mỉm môi gật đầu, Lý Tuệ An rời khỏi trong khi Trịnh Châu nói nà anh không chú ý, đúng là yêu vào là không thấy đường lối.
Cô ra bên ngoài vừa hay điện thoại ở túi quần rung lên tiếng chuông, lấy ra xem thì là số của Hạ Hạ. Cô bắt máy.
"Alo, Hạ Hạ. Cậu đón hai bác chưa?"
- Tớ đón rồi, giờ tớ tới chỗ cậu nhé?
Tiếng của Hạ Hạ từ đầu dây bên kia truyền tới, cô không muốn Hạ Hạ bị làm phiền và cả chuyện hôm nay cũng gọi là suôn sẻ hết rồi, Lý Tuệ An nói.
"Không cần đâu, cậu cứ đi chơi với hai bác đi. Ở đây tớ vẫn ổn, không sao cả."
- Thật không đấy? Nếu không ổn thì gọi cho tớ liền nhé?
"Được, tớ biết rồi mà. Cúp đây."
- Ừm.
Lý Tuệ An dập máy và thở một hơi thật dài ra, cô nghĩ đến những nụ hôn và hành động mạnh bạo như thế thì cực kì vui sướng. Từ lúc cô còn nhỏ thì đã bị nhiễm các thể loại đàn ông lực lưỡng cơ bắp nhẹ rồi, nói chi là tay to và chiều cao gấp đôi cô thì Lý Tuệ An càng thích thú hơn.
Cô cứ ngồi ở ghế bên ngoài dãy hành lang dãy đành đạch mãi vì vui sướng, xem như bước này cũng là bước tiến xa của tình yêu đầu đời vậy.
Vì chán nên cô mở điện thoại xem TikTok, lướt vài cái thì toàn ra những kinh nghiệm về việc giường chiếu và cách quyến rũ người đàn ông mình muốn, tất cả khiến cô đỏ cả mặt ngay lúc này, lúc nhạy cảm vì vừa mới yêu đương với chồng.
Nói ra thì lạ lùng thiệt, phải gọi là yêu thương chứ chẳng phải yêu đương nữa. Cô đang lướt rồi cũng tò mò xem thử những thứ đó, lúc trước viết tiểu thuyết H+ thì kiếm nhiều ngày cũng rất ít thấy các video này, vậy mà bây giờ thì tràn ngập trên dãy video cô lướt rồi.
Còn nhiều thứ phải gọi là cô vẫn chưa biết hết về những chuyện sinh hoạt vợ chồng sâu vào bên trong, tất cả dường như chỉ đường dẫn lối cho cô vậy.
Cô chăm chú nhìn vào từ đâu một khuôn mặt áp sát vào má cô, làn da lành lạnh tiếp xúc với khuôn mặt bị các video làm chín "nóng", xảy ra phản ứng chính là cô giật mình nhìn sang.
Hóa ra là Phạm Thiên, anh đã xong từ khi nào. Cô nhìn quanh thì thấy Trịnh Châu khó chịu đứng ngay ở cửa nơi làm việc của anh, giống như cô ta đang tức tối vì anh đang kè kè bên cô.
Trịnh Châu chỉ có thể quay người rời đi, Lý Tuệ An ngơ ra vì cô ta. Phạm Thiên bên này nhìn vào điện thoại xem cô coi thứ gì, ngồi xuống nhìn thì biết bên trong là gì rồi, anh ngượng mặt lấy đầu lưỡi liếm ướt vành môi của mình.
"Hóa ra em hay coi những thứ này à? Mà sao em vẫn cứ hôn kém nhứ thế vậy?"
Cô nhìn vào điện thoại thì biết hên là anh đã nhìn trúng vào video kinh nghiệm hôn môi, anh hỏi cô làm cho cô ngại muốn tìm lỗ chui xuống, cô đỏ mặt cáu kỉnh đáp trả anh:
"Nó cứ hiện lên đấy, nhưng mà thông qua video là biết cách hôn chắc. Em không như anh, ế ba mươi năm mà hôn giỏi thế đấy, em đang nghi ngờ anh đây này."
Cô nghi ngờ là phải rồi, nhưng anh nói một câu khiến cô thấy cũng đúng.
"Đàn ông khi muốn hôn người đó thì phải dùng hết tất cả thứ mình có chiếm gọn lấy đối phương rồi, không phải anh hôn giỏi mà là em yếu quá thôi."
"Anh..."
Phạm Thiên không đùa nữa, anh thông báo với cô trước về lịch trình hôm nay:
"Hôm nay anh có công việc đột xuất rồi, anh chở em về rồi anh đi sau nhé?"
"Thôi khỏi đi anh, em bắt taxi về là được rồi. Bố nuôi của em chở về đấy, an toàn lắm."
Cô không muốn phiền đến anh nên nói đi taxi, anh khó hiểu hỏi.
"Bố nuôi em tốt tính thế à? Anh nhớ ông ta trong lời nói của em đâu có như thế!"
"Ấy, không phải. Người này là bố nuôi khác em mới được ông ấy nhận nuôi ké từ tháng trước đấy, em chưa nói cho anh biết thôi. Lịch trình em đến đây đều nhờ ông ấy đưa đến hết đó! Với cả gần tết nguyên đáng rồi nên em cũng muốn ở bên ông ấy nhiều hơn."
Cô nói rõ cho anh biết về ông Lý Khải, anh cũng đã hiểu rõ và rồi gật đầu vài cái. Nhưng anh lại trêu chọc cô.
"Thế ông ấy với anh, ai quan trọng hơn?"
Cô nhíu mày vì câu hỏi trời ơi đất hỡi của Phạm Thiên, trong đời cô ghét nhất là lựa chọn. Vì sao phải chọn khi chúng ta có thể chọn tất? Cô nhướng người tới đặt nhẹ nụ hôn má với anh rồi đứng dậy chạy đi và nói.
"Hai người đều quan trọng với em, em về trước đây!"