Một chiếc áo lại thu hút ánh nhìn của Lý Tuệ An, không đó không phải là áo nữa mà đã gọi là váy luôn rồi. Chiếc váy làm bằng sợi len cỡ nhỏ, nhìn giống như áo nhưng lại dài đến phần giữa đùi, màu nâu nhạt không sáng nhưng rất thu hút một người theo đuổi cái đẹp đơn giản yêu thích.
Thiết kế ở vai là xẻ ngang mặc trễ vai chéo, phần từ vai đến ngực được gấp lại thành phần che lớp thứ hai. Tay áo dài đến mu bàn tay, độ phồng ở cổ tay được may theo kiểu trên ôm dưới phồng, dưới chân váy là phong cách ôm sát phần đùi, chân váy tạo kiểu rách đơn giản tạo cảm giác phong cách thời trang.
Phạm Thiên nhìn thấy cô đang hướng mắt vào con ma nơ canh đang diện chiếc váy đơn giản, ánh mắt cô thể hiện việc yêu thích không thể rời mắt. Anh nhẹ nhàng hỏi cô.
"Thích cái này à?"
- "Ừm ừm."
Lý Tuệ An lại quay mặt gật đầu lia lịa và trả lời Phạm Thiên nhanh chóng, cứ như đã chuẩn bị sẵn sàng đáp câu hỏi của anh. Phạm Thiên mỉm môi nhẹ, đã nói là sẽ dẫn cô đi chọn đồ mới thì chắc chắn thứ gì cô thích thì phải mua rồi.
Nhưng anh chỉ thắc mắc vì sao chỉ là chiếc váy đơn giản và không bắt mắc nhưng cô lại thích đến nổi không rời mắt như vậy.
Nhìn giá cả thì cũng không đắt rơi vào tầm giá 2 đến 300 nghìn đồng, thật không giống với tính cách của một cô tiểu thư ở nhà họ Lý mà. Anh chợt nhớ ra lời mẹ anh nói trước khi kết hôn.
"cô gái đó là con gái nuôi nhà họ Lý năm nay 25 tuổi, nghe nói cô gái đó là người vô cùng xinh đẹp và khép kín, cô bé đã biết tự lập từ năm 17 tuổi rồi. Con thấy sao?"
Và anh cũng đã hiểu ra, nói đến cuối thì chỉ có một mình cô bỏ tiền ra chi trả hết tất cả thôi sao? Nếu như bọn họ chăm sóc đầy đủ cho Lý Tuệ An thì cô không đến nổi lúc nãy khi mua đồ lại xem giá cả như một bà nội trợ nghèo khó đến vậy. Phạm Thiên quay sang chỗ nào đó và gọi cô nhân viên gần bên đến.
"Xin lỗi, cô hãy cho tôi một bộ giống như bộ đang trang trí trên kia và đem tới đây cho cô ấy thử có được không?"
- "Tất nhiên là được thưa quý khách. Mời hai người đi theo hướng này."
Cô nhân viên nở nụ cười công việc và thân thiện mời hai người đi đến nơi thay đồ, đi đến đó cô nhân viên lấy ra một móc treo có chiếc váy giống như bộ đang trang trí kia.
Dù cho nó không đắt nhưng lại được trưng bày ở ma nơ canh, rất có khả năng cao là nơi này chỉ quan trọng vẻ ngoài hơn số tiền bộ đồ. Cô nhân viên mở chiếc hộp gương gần đó ra và cúi nhẹ người vươn tay mời Lý Tuệ An.
"Xin mời quý khách vào bên trong này để thay đồ ạ."
- "Ừm, cảm ơn cô."
Rất lâu sau đó, thời gian trôi qua thì Lý Tuệ An cũng đã thay xong. Cô bước ra là diện trên người bộ váy bó sát đùi, màu nâu nhạt tôn lên làn da cô, làm cho cô phát sáng hơn bao giờ.
Đối với ánh nhìn của Phạm Thiên thì anh chỉ biết ngơ ra, không ngờ lại hợp với cô như thế. Không cao nhưng cô lại sở hữu đôi chân ốm và trắng, hai tay đủ dài để ướm lấy phần tay bộ váy len.
Chưa kể hai bên xương vai xanh nhìn rất rõ ràng, vai không rộng đủ hợp để mặc nó. Phạm Thiên cảm thấy cô như hoàn toàn lột xác, cho dù trước đó cô ăn bận cũng không đến nổi gì là tầm thường. Theo anh nhìn thì khá là cô có con mắt thời trang hơn những người khác, không hổ là một tác giả tiểu thuyết.
Anh không ngờ cô lại có thể phát sáng và đẹp với chiếc váy giá bình dân như thế, câu nói người đẹp vì lụa thì chắc chắn là không phải trong hoàn cảnh này rồi.
Cô nhân viên mỉm cười rạng rỡ đưa tay lên vỗ "bốp bốp" thể hiện sự đẹp đẽ và cô ấy đã nói lên tấm lòng.
"Chiếc váy này rất hợp với cô, nhìn cô rất sang trọng và xinh đẹp."
- "Cảm ơn cô."
Lý Tuệ An cười không khép được mồm vì không ngờ lại được khen, Phạm Thiên đang nhìn cô với ánh mắt đắm đuối thì lại bị cắt ngang bởi một giọng nói thân thuộc đối với anh. 𝐓𝒓ải 𝓃ghiệm đọc t𝒓𝑢𝓎ệ𝓃 số 1 tại ﹍ 𝐓𝒓Um 𝐓𝒓𝑢𝓎ệ𝓃.V𝓃 ﹍
"Phạm Thiên."
Phạm Thiên quay đầu nhìn xem là ở đâu, không ngờ cô gái đó lại đứng sau lưng anh. Dần hiện ra dáng vẻ của Trịnh Châu người đồng nghiệp ở cùng đơn vị với anh, không biết cô ấy ở đâu lại trùng hợp xuất hiện ở đây. Trịnh Châu lại gần anh rồi cười tươi xong thắc mắc hỏi.
"Anh làm gì ở cửa hàng thời trang nữ vậy? Mua đồ cho bác gái à?"
Lý Tuệ An có chút ngạc nhiên, cô chưa bao giờ nghe anh nói rằng ở đơn vị còn có một đồng nghiệp thân là nữ cả, nhưng cho dù không nói thì hôm trước khi tham quan đơn vị cô cũng chẳng thấy cô gái này ở đâu cả.
Cô tự hỏi không lẻ đây là bạn anh quen ở ngoài đơn vị sao? Hay là em gái, không phải vì nhà anh chỉ có con trai. Hay là em gái mưa?
Thật sự thì suy nghĩ nhanh chóng trong phút chốc lại khiến đầu óc cô rối bời, không thể không suy nghĩ linh tinh về mối quan hệ giữa họ với nhau.
Trong ánh mắt của cô đánh giá cô gái thì rõ biết là lớn tuổi hơn cô, bởi vì cô nàng Trịnh Châu ăn mặc rất trưởng thành, nét mặt cũng không phải ở độ tuổi thành niên.
Cô nàng diện lên một chiếc váy xẻ tà màu đỏ, ôm trọn body gợi lên một vóc dáng hoàn mĩ. Mái tóc uốn gợn sóng tém qua một bên, màu tóc nâu nâu nhìn trong rất sáng mắt. Hai tai lại đeo một đôi bông cỡ vừa, Lý Tuệ An nhìn là biết cô gái này nếu như ở đơn vị thì cũng không phải người chuẩn mực người hiền lành.
Bên kia Phạm Thiên nhìn Trịnh Châu vẻ mặt có chút bất ngờ, sau đó hỏi thăm cô ấy.
"Bên gia đình cô ổn thỏa rồi sao? Về lúc nào sao lại không thông báo cho tôi biết."
Hóa ra Trịnh Châu gặp một số công chuyện khó khăn ở gia đình bên Mỹ, phải nghỉ việc một thời gian để sang Mỹ giải quyết, việc anh cưới vợ thì chắc chắn cô cũng chẳng biết đâu, nên bây giờ Trịnh Châu mới thắc mắc anh ở nơi này làm gì.
"Hihi, em về mới hôm qua. Vội quá nên không kịp thông báo. Nhưng không ngờ lại gặp anh ở đấy đấy."
- "Được rồi, đừng ủng ẹo nữa. Làm chính mình hợp với cô hơn đấy."
Mánh khóe ẻo lả của cô ấy bị Phạm Thiên phát hiện và dập tan, vì bị lộ tẩy nên cô phải quay về dáng vẻ thực thụ. Thắng giọng nói.
"Được rồi, cho em ẻo lả cũng không được. Dù sao thì anh cũng là bề trên nên em nể đó, mà anh định mua đồ gì trong thời trang trẻ trung này cho bác gái thế? Em thấy phía bên cửa hàng kia phù hợp hơn đấy. Có muốn em chọn giùm bác không?"