Ép Hôn Được Chồng Như Ý

Chương 18: Chọc ghẹo




Lý Tuệ An giật giật cơ miệng tỏ ra và mặt năn nỉ tên Phạm Thiên, anh ta cũng chẳng phải một người vô tâm, quay sang bố mẹ nói.

"Ý con không phải như thế, nếu như đến rồi thì chúng ta có thể đi nhà hàng dùng bữa. Ở nhà con không có phòng thứ 2 nên cũng bất tiện với sinh hoạt của bố mẹ lắm."

- "Ay không cần, không cần đến nhà hàng gì cả. Chúng ta không đến ở lâu, đến đây chỉ có mục đích xem hai đưa sống có hòa hợp hay không thôi. Trao đổi chút xíu với con dâu cũng không thành vấn đề chứ?"

Ông ấy nói xong rồi nhướng mày với con dâu là Lý Tuệ An, cô cũng chân thành mỉm cười. Tiếp tục ông thay lời bà Phan Liễu hỏi thăm cuộc sống dạo này của cô con dâu bảo bối của họ.

"Dạo này con có bị tên nhãi này làm khó hay bắt nạt cái gì hay không Tuệ An?"

Phạm Thiên cùng với Lý Tuệ An đồng loạt há hốc mồm, nhưng dù sao cũng là cơ hội để cô mách lẽo với bố mẹ chồng.

Cô biết họ quan tâm cô nên mới hỏi nên việc nói ra thì cũng không có lý gì lại bị mắng cả, Lý Tuệ An cười ranh ma với Phạm Thiên lòng thầm nghĩ.

Lần này anh chắc chắn là chết với tôi rồi!

"Vâng, anh ta không nói con là vợ của anh ta với những đồng nghiệp trong đơn vị. Lại còn bị hiểu lầm là vợ bé của anh trai chồng."

- "CÁI GÌ???"

Hai ông bà đồng loạt hỏi lại, ông Phạm nhìn sang con trai yêu quý của bà Liễu ánh mắt lại là sát khí nồng nặc i như rằng là cha nào con nấy.

"Cậu có ý gì thế cậu Phạm Thiên? Con dâu này tôi và mẹ cậu còng lưng ra mà kiếm mối cho cậu đấy, không trông coi và yêu thương tử tế là tôi thiến cậu đấy. Mau chóng sanh cháu cho mẹ cậu bồng chứ đừng la cà cái kiểu đấy."

- "Bố à!"

"Bố với chả mẹ, nói thêm nữa thì chỉ là biện minh mau ngậm miệng lại."

- "Nhưng mà..."

"Lại còn nói?"

Đúng là một khi mắng là mắng té tát luôn, bà Phạn Liễu thở dài bất lực với cậu con trai mặc cho bố anh dạy lại bài học khi lấy vợ.

Lý Tuệ An ngồi đó cũng mém hồn bay phách lạc cũng chẳng ngờ người bố chồng này lại yêu thương cô hết mực như thế, chẳng buồn cho hai người bố mẹ nuôi kia chẳng làm được cái trò trống gì cả.

Dù thấy cũng tội nhưng mà thôi cũng kệ, Lý Tuệ An nhìn khuôn mặt chịu đòn của Phạm Thiên, anh ta quay mặt sang rồi nhìn cô với sát khí đen huyền. Cô lấy tay che miệng cười thút thít. Phạm Thiên nghĩ ra một kế trẻ con, dùng tay cù léc Lý Tuệ An ở phần eo.

Lý Tuệ An nhột quá nên phải cười phá lên giật mình né sang một bên, tiếng cười làm cho hai ông bà chú ý.

Hai người nhìn nhau rồi cười thầm, bà Liễu vui lắm đến nổi cười thầm đến chảy cả nước mắt. Cái đà này hai ông bà nghĩ rằng ngày bồng cháu không còn xa nữa. Lý Tuệ An bị cù lét né sang một bên cáu kỉnh bĩu môi hỏi Phạm Thiên:

"Anh làm gì vậy? Thật là trẻ con mà, nhột chết đi được."

- "Người vợ ngoan đến nổi chồng bị bố mắng còn cười thầm được à? Cho cô nhận giải người vợ tốt đấy."

"Kệ anh! Tôi vẫn cứ cười đấy thì sao nào, cái con người lớn rồi còn bị bố mắng, lêu lêu... Hahahaha."

Lý Tuệ An làm mặt quỷ rồi cười lớn, bị Phạm Thiên giận tím mặt nhướng người vươn bàn tay định túm cổ áo Lý Tuệ An lại tẩn cho cô một trận.

Nhưng cô nào ở yên, với thân hình 1m55 nặng 45kg thì Lý Tuệ An đứng dậy nhanh như chớp chạy một mạch từ bên này sang bên khác trốn sau Lưng ông bà, làm cho ngôi nhà ngày một náo nhiệt.

Miệng của hai người lớn tuổi ở đó thì rõ rồi đấy, lúc nãy không khép được Thì bây giờ càng không nhịn nổi khi không phát ra tiếng, tiếng cười lớn phát ra ngôi nhà ồn hơn bất cứ lúc nào.

Lý Tuệ An sợ bị níu lại liền chạy ra đằng sau bà Liễu rồi hét lớn ngăn cản hành động như hổ ăn thịt của Phạm Thiên.

"Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con. Anh ta muốn đánh con, MẸ ƠIII!"

Dứt câu cô hét toán vì bị Phạm Thiên tóm được, anh xách cổ cô đứng dậy. Lý Tuệ An méo hiểu vì sao cô lại ốm như thế lại để cho anh ta xách như con cún thế kia. Bà Phan Liễu thấy cô con dâu gọi mình là mẹ thì xiêu lòng ngay, bà đứng dậy đánh bốp vào tay anh.

"Thả con bé ra mau, con dâu mẹ mà có chuyện gì là con không yên với mẹ đâu đó."

Phạm Thiên bị lời nói này làm cho đứng hình, rõ ràng anh mới là con ruột của hai ông bà vậy mà Lý Tuệ An chỉ mới được rước về vài ngày, không kiêng nể lại chiếm sự yêu thương mất rồi. Phạm Thiên bất lực thả cô ra, cô chạy ra sau bà Liễu rồi lè lưỡi tỏ vẻ đắc ý.

Anh thở dài phủi tay nói: "Thôi, con không chấp chi trẻ con."

- "Anh nói ai trẻ con đấy hả?"

"Nhột thì gãi đi hỏi tôi làm gì?"

- "PHẠM THIÊN!"

"Đừng gọi họ tên tôi nặng nề như thế, ở đây có bố mẹ tôi đấy. Vợ à! Nên trưởng thành rồi."

- "Tên lão già này, anh mới là trẻ con đấy."

"Mẹ à, con dâu ngoan của bố mẹ mắng con rồi kìa. Cô ấy trẻ con nhất nhà đấy."

- "Anh!"

Lý Tuệ An tức đến đỏ cả mặt mũi, không thể nào nuốt trôi cơn tức được. Ông Phạm chỉ biết ngồi đó cười và cười, rõ ràng cái tính ương bướng thì hai người sinh ra đã giành cho nhau.

Bà Phan Liễu thấy vậy liền giải hòa cho nhau, chất giọng dịu cơn thịnh nộ của Lý Tuệ An xuống.

"Được rồi, Phạm Thiên à con đừng chọc ghẹo vợ con nữa. Tuệ An mau ngồi xuống ghế đi, ngôi cạnh mẹ này. Nào, ngồi xuống."

Lý Tuệ An bị bà làm cho xiêu lòng, cô ngồi cạnh bà ấy nhưng ánh mắt bén của cô lại chỉa về Phạm Thiên, cái bộ dạng đắc ý của anh ta hình như muốn cô độn thổ mà chết đây mà.

Trong lòng Lý Tuệ An thầm nghĩ một chuyện rằng, nếu như cô nắm thóp được cái bí mật nào của anh thì cô sẽ hành hạ anh cho ra bã, không trả thù thì không phải là cô nữa.

Tâm trí lúc này của Lý Tuệ An chỉ có một đấm, một đá, một loi và một đạp vào thẳng người của cái tên hắc dịch Phạm Thiên này mà thôi.

Phạm Thiên cũng không thua kém, anh cứ vênh mặt lên chọc tức cô trong thầm lặng. Đã lâu lắm rồi Phạm Thiên chưa làm cho ai tức đến mặt đỏ bừng, hai tai xì khói trắng. Cảm thấy việc có vợ như Lý Tuệ An cũng không tồi đấy chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.