Ép Hôn Được Chồng Như Ý

Chương 20: 20: Yếu Bóng Vía




Nhưng anh không định nói ra việc anh đã giúp cô lúc đó.

Lý Tuệ An thấy anh cứ ngây ngốc ở đó thì nảy ra một ý định.

"Sao ngây ra thế? Trưa nay anh có muốn ăn thứ gì không? Tôi đi siêu thị mua đồ về nấu."

Phạm Thiên từ khi lấy cô về làm vợ thì cũng không biết cô còn biết nấu ăn cơ đấy, nhưng dù sao thì cũng là bồi dưỡng tình cảm cơ mà.

Cũng phải làm cho ra này ra kia chứ.

Phạm Thiên cảm thấy việc để cô đi một mình không an toàn và cả việc đi taxi hoài nên đưa ra ý kiến cho cô.

"Đi taxi không ổn lắm, vừa hay tôi ở nhà để tôi đưa cô đi siêu thị."

- "Ấy không cần đâu, tôi đi một mình là được.

Đi taxi cũng không có vấn đề gì lớn."

Lý Tuệ An bác bỏ ý kiến của Phạm Thiên, cô không muốn anh phải tốn thời gian cho cô thêm.

Đôi tay dài trắng của Lý Tuệ An ngừng việc viết lách lại, dừng những ngón tay nhanh nhẹn đặt trên bàn phím.

Phạm Thiên không muốn cô nói thêm thì mở lời: "Thỏa thuận trước đó!"

Cô bị chặn họng và bí đường nói nên im Bặt, trong lòng cô cũng cảm thấy việc đi taxi cũng mệt mỏi lắm.

Cũng như nếu anh ta đưa cô đi bằng chiếc xe máy hoặc xe điện thì ổn áp đó.

Nhưng không cô chưa cười được vài phút thì đã bị vố thẳng vào mặt một cái "bốp" rồi, Lý Tuệ An hiện đang ngồi ở trên chiếc xe hơi đen sang trọng của Phạm Thiên, ừ thì không giàu dữ rồi đó.

Theo cô biết thì chiếc xe này là loại xe rất đắc tiền, không phải ai cũng có khả năng mua được nó.

Cô thầm nghĩ liệu anh ta có phải là thiếu gia tài phiệt như trong phim ngôn tình hay là truyện tranh hoặc tiểu thuyết ngôn tình mà cô đã đọc hay không? Cô còn chưa nghĩ ngợi đã cái nư thì Phạm Thiên nhắc nhở cô.

"Thắt dây an toàn đi"

- "À được.

Nhưng anh định đưa tôi đi bằng con xe sang này đến siêu thị đấy à?"

"Đúng vậy? Có chuyện gì sao?"

- "Thôi không có gì anh đừng đưa tôi đến cửa siêu thị là được, đậu ở bãi đi xe rồi đi lên sau."

Cô nghĩ rằng nếu như làm như thế thì cô có thể không gây sự chú ý từ người khác rồi, đúng là ý kiến sáng suốt.

Hố hố.

Phạm Thiên không trả lời cô cứ thế mà khởi động xe.

Sau một thời gian kẹt xe và đi đến thì cô cũng đã đến siêu thị ở gần trung tâm thành phố thì cô lại thấy phía bên kia là siêu thị lớn, nơi mà cô đã gặp nạn đang tiến hành sửa chữa.

Những người công nhân đang làm việc không ngừng nghỉ, cô cảm thấy nơi đó có chút rùng rợn.

Phạm Thiên biết cô đang nhìn nơi đó thì đánh sự chú ý của cô sang nơi khác: "Chúng ta đến nơi rồi, cô xuống trước đi.

Tôi đi đỗ xe rồi quay lại."

Thật sự điên tiết mất, làm sao mà cô lại có thể bước ra khỏi chiếc xe sang trọng này trong khi ở bên ngoài đang có rất nhiều người như thế.

Không phải là gây sự chú ý sao? Chưa gì mà ai nấy đều nhìn đến chiếc xe này rồi.

Lý Tuệ An rối bù xoa mái tóc, ngồi yên tại chỗ không nhanh không chậm mắng Phạm Thiên.

"Anh bị điên à? Anh không thấy tất cả đều đang nhìn về phía đây hay sao? Tôi không xuống xe đâu, tại sao lại đưa tôi đi bằng chiếc xe này chứ! Anh giàu thì cũng đừng khoe mẽ như thế này, tôi ngại lắm."

Một tràn đạo phí được phun ra, chữ b ắn ra, phan thẳng vào đầu của Phạm Thiên khiến cho người anh ngày càng nghiêng về phía bên kia, anh chỉ biết ngồi đó chịu trận.

Nói xong rồi cô thở không ra hơi, khoanh tay ngồi lì.

"Anh không đưa tôi đi xuống bãi đỗ xe thì tôi không mua nữa đâu, cũng thật là sao lại không nghe lời tôi đỗ xe trước rồi đi đến siêu thị chứ!"

Phạm Thiên cảm thấy lạ, chiếc xe này thì có gì mà khiến cho cô ngại đỏ cả mặt như thế.

Khuôn mặt thắc mắc lộ rõ, cứ tưởng là cô sợ xe này quá đắt tiền nên anh cười vui trả lời.

"Xe này không đắt lắm!"

- "Không đắt cái đầu anh đấy, trời ơi chiếc xe này tôi có thể bán lấy tiền nuôi tôi cả mấy đời đấy."

- "Được rồi đừng mắng nữa, chiếc xe này ở hãng công ty của nhà tôi chưa được ra mắt bán ra thị trường nên mọi người thấy lạ rồi nhìn thôi."

Lý Tuệ An thấy rõ lạ, cô từng biết chiếc xe này là hãng gì sao lại chưa ra mắt chứ? Cô ngờ vực hỏi Phạm Thiên.

"Chưa được ra mắt á? Không phải chiếc này là chiếc xe đắt tiền nổi tiếng WRST 200 tỷ đó sao?"

- "Không phải, dù nhìn sơ thì có vẻ là giống nhau nhưng chiếc này có động cơ và thiết kế bên trong lẫn đuôi xe khác hoàn toàn.

Vì đang trong thời gian thử nghiệm nên tôi đã thử trước, xe này không đắt lắm."

Anh hiểu cô lo điều gì rồi, Phạm Thiên ung dung giải thích cho cô hiểu những thông tin về con xe mà cô đang ngồi này rõ hơn nữa.

Đúng ha cô chưa từng thấy con WRST đó bao giờ cả, chỉ là tham khảo qua mạng nhưng chỉ là xem phần đầu xe mà thôi.

Đúng là nhục nhã mà, cô dùng tay che đi khuôn mặt ngượng chín mặt, lượn khỏi xe nhanh chóng.

Phạm Thiên trong xe cảm thấy cô vợ rất dễ thương, rất xứng đáng để anh lấy làm vợ.

Ở trong siêu thị cô đi quanh quầy bán thực phẩm chế biến sẵn như là kim chi, gà sơ chế sẵn,...!Cô vòng quanh thì nhớ ra lúc nãy quên hỏi Phạm Thiên ăn cái gì.

Tự mắng là đầu óc não cá vàng mà.

Cô cầm một hộp gà và một hộp thịt bò cỡ lớn lên trước mặt, xong sau đó đực mặt ra hỏi.

"Anh ấy ăn cái gì nhỉ? Nhìn mình cứ như người vợ yêu thương chồng không bằng ấy! Gớm quá đi mất.

Hừm..."

- "Thịt gà ngon hơn."

Khi cô đang chọn thì từ đằng sau vươn lên một bàn tay to lớn, giọng nói trầm ấm vang lên và cả hơi thở nóng rực phà ngay bên tai cô.

Lý Tuệ An giật mình vì sợ người xấu, né ra và quay đầu.

Vì Lý Tuệ An đang mang giày đế cao nên trẹo chân.

Phạm Thiên hên là nhanh tay nên đã vòng tay ôm lấy thắt eo của cô, cảnh tượng như là thiên đường, ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt của cô và che đi phần sáng ở mặt anh.

lúc này Lý Tuệ An còn chưa hoàn hồn cô vốn rất yếu bóng vía dễ bị giật mình có khi còn đứng tim mà chết cũng có.

Cô thở hồng hộc, đứng phất dậy lấy lại thăng bằng.

Lý Tuệ An nghĩ lại thì có chút sợ hãi, không ngờ tim đập nhanh lại còn đau như thế, cô đưa tay lên sờ vào lồ ng ngực trái nơi con tim đang đập nhanh và co thắt vùng cơ ngực.

Phạm Thiên cảm thấy trò đùa của bản thân có chút lố bịch.

"Xin lỗi nhé, làm cho cô sợ rồi."

- "Không, không sao, do tôi dễ giật mình quá mà thôi."

"Cô có sao không? Tôi thấy cô ôm ngực có chút khó chịu."

Cô sợ anh biết bản thân mình có dấu hiệu lạ nên liền xua tay chối bay bảy.

"Không, làm gì có.

Chỉ là phản ứng bình thường của những người yếu bóng vía mà thôi."

- "Ừm...!Nếu có gì bất ổn hãy nói tôi biết nhé?"

"Được, anh yên tâm đi.

À, anh thích ăn gà à? Để tôi bỏ vào giỏ.

Anh còn muốn ăn thứ gì khác không?"

Lý Tuệ An đánh trống lãng bằng cách hỏi Phạm Thiên về những món ăn.

Anh cũng thành thực xem xét, làm cho cô thở phào một hơi.

"Ừ à, để tôi nghĩ thử xem...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.