Ép Gả Cho Cố Tổng

Chương 3: Hắn Thì Tốt Chỗ Nào Chứ




* Dưới nhà *

Hắn thấy cô xuống thì nói

" Lại đây ăn sáng "

Cô im lặng bước lại bàn ăn, ngồi xuống mà lấy thức ăn cho vào dĩa

" Vết thương đã bôi thuốc? "

Lại là giọng điệu cao cao tại thượng đó thật khiến cô thêm ghét hắn.

Cô một mực không lên tiếng vẫn tiếp tục dùng bữa sáng của mình.

Hắn thấy cô không trả lời liền tức giận quát

" Cô bị câm?"

…Cô vẫn coi như hắn vô hình, không thèm quan tâm mặc dù cô đã có chút sợ…

…Khuôn mặt hắn trở nên u ám, ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống cô…

ngay tức khắc.

Liếc qua bên cạnh thì thấy cặp sách.

Khóe miệng hắn bổng cong lên

" Đi học sao? Không cần đi nữa? Tôi đã xin hiệu trưởng cho cô nghỉ học rồi"

Nghe hắn nói tới đây cô mất bình tĩnh mà bật dậy quát lớn vào mặt hắn

" Nghỉ học? Nè! anh đừng có mà vô lí"

" Tôi cứ vô lí thế đấy cô làm gì được tôi"

" Anh bắt tôi thôi học? Anh lấy quyền gì? Anh đã hỏi tôi chưa? Tôi đã đồng ý? "

Cô chất vấn hắn đủ điều nhưng hắn chỉ đáp lại một câu

" Tôi là người mua cô về nên tôi có quyền"

Câu nói của hắn khiến cô càng thêm điên lên, cô hận, hận hiện tại không thể cho hắn xuống chầu Diêm vương để gặp tổ tiên mà

" Vì sao?" cô hỏi hắn

" Vì tôi thích" hắn đáp trả cô đầy bá đạo

Cô biết không thể ở lại nói chuyện với một tên vô lí như hắn nên quay lưng bước ra phía cửa lớn mặc kệ hắn có cấm.

Đi chưa được bao xa hắn liền nói

" Em bước thêm bước nữa thì có tin cô bạn Hàn Di Băng của em lập tức bị đuổi học "

Đôi mắt sắc như lưỡi dao đang nhìn cô, giọng nói trở nên đầy sự uy hiếp, và quyền lực

Còn cô nghe tới tên cô bạn mình liền quay lại, ánh mắt đầy sự bất ngờ nhìn hắn

" Tại sao anh lại biết bạn tôi?"

" Thứ gì liên quan đến em tối đều biết"

" Rốt cuộc anh là ai?" cô hỏi hắn, thật sự ngoài việc biết hắn là người lắm của nhiều tiền thì cô không hề biết thêm thứ gì về hắn, còn hắn lại biết rõ về cô như vậy

" Tôi là ai em không cần biết, em chỉ việc ở nhà mà ngoan ngoãn nghe lời tôi

là được rồi"

Cô chư kịp phản ứng thì hắn đã lớn tiếng

" Người đâu, mau đem cô ấy nhốt vào phòng, không có lệnh của tôi không ai được phép mở cửa"

" Đã rõ! thưa Boss" một đám đàn em của trả lời

" Nè! mấy người muốn làm gì? thả rôi ra! Có nghe tôi nói gì không, mau buông ra"

Cô cố gắng vùng vẫy, la lớn nhưng vô ít

" Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về"

Nói rồi hắn cầm chiếc áo vets trên ghế lên, ra gara xe lấy một chiếc rồi phóng đi.

Cô thì bị đàn em hắn đưa lên phòng rồi nhốt lại

" Mấy người có quyền gì mà nhốt tôi, mau thả ra!"

Cô vừa đập cửa vừa la lớn nhưng chả ai mở cửa cho cô, mặc cho cô có cầu xin như thế nào

Bên ngoài Ninh quả gia mới lên tiếng

" Khiết Nhi à, con đừng chống đối lại thiếu gia nữa, sẽ không tốt đâu"

" Ninh quản gia à, người mau mở cửa cho con đi, con xin người mà" Cô thất thanh cầu xin

" Bác xin lỗi con, bác không thể làm trái lời của thiếu gia được "

" Hắn ta rất độc ác sao? Rốt cuộc anh ta là người thế nào, bác nói cho con biết đi"

Giọng nói cô có chút hụt hẫng và mệt mỏi

" Thiếu gia thật sự không có độc ác như con nghĩ, cậu ấy rất tốt.

Sau này con sẽ hiểu thôi"

Nói xong bà cũng đi xuống lầu

" Tốt? Hắn như vậy thì tốt chỗ nào được chứ?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.